Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 19: 19: Quên Mất Chính Sự 18


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi



Tần Mạc còn đang hí hửng thì đột nhiên cả người đờ ra bất tỉnh ngã soài ra đất không còn biết trời trăng, mà Dạ Khinh Ưu xuất hiện bên cạnh nhìn Tần Mạc khỏa thân lộ cơ thể hôi thối làm hắn vô cùng chán ghét, chân đá một cái Tần Mạc liền bay ra khỏi cửa phòng trần truồng nằm ngoài hành lang.
Còn Dạ Khinh Ưu rất tự nhiên ôm lấy người ngọc quay về phòng của hắn, thấy Cổ Xuân Vân đang mơ màng, mắt mở ra nhìn thấy bóng dáng nam nhân tuấn mỹ gặp tại hành lang, mê say hai tay trùm lên vuốt mặt hắn.

Dạ Khinh Ưu rất ngoài ý muốn truyền một đạo chân khí vào cơ thể nàng giúp nàng tỉnh lại, vừa lấy lại ý thức hành động đầu tiên của nàng là muốn giãy giụa, hai tay vung vẩy la hét.
"Thả ta ra súc sinh."
"Cô còn dám nói tôi súc sinh."
Da Khinh Ưu giận tím mặt, muốn ném nữ nhân lên đất nhưng không ngờ Cổ Xuân Vân lại hai mắt mở to nhìn hắn thật kỹ, hai tay phủ lên mặt hắn véo véo chắc chắn không phải là giả dạng liền hí hửng cười.
"A.

Ta biết rồi, đây là anh hùng cứu mỹ nhân."
"Ta không phải anh hùng, cô cũng không phải mỹ nhân."
Dạ Khinh Ưu không vui nói, mà Cổ Xuân Vân cảm thấy cơ thể nóng dần lên, nhớ tới bản thân trúng xuân độc, hai mắt long lanh nhìn hắn, hài lòng gật đầu trong lòng vừa vui lại thấy có chút thiếu sót.

Mà Dạ Khinh Ưu nhìn là liền biết nàng đang nghĩ gì, lấy ra một khỏa "Bạch Liên Đan" nhét vào miệng nàng, đẩy nàng ra khỏi người.
"Ta giúp ngươi giải độc rồi.

Đứng lên đi."
Cổ Xuân Vân ngơ ngác nhưng vẫn ngồi dậy, ánh mắt nhìn hắn có chút u oán, nhưng nàng lập tức suy nghĩ tới chuyện vừa nãy liền nhớ tới phải mau thông báo với tiểu thư, đang định quay người rời đi thì giọng nam nhân từ sau vọng lại.
"Đứng lại."
"A.

Chẳng phải ngươi đuổi ta sao."

Cổ Xuân Vân quay đầu kỳ quái nhìn hắn, mà Dạ Khinh Ưu vừa suy nghĩ lại nhìn nàng, khuôn mặt lộ vẻ thâm trầm ngồi trên ghế khoát chân, bình thản.

Cổ Xuân Vân dù nhìn nhiều nhưng vẫn không kìm được chăm chú lên người hắn, có dại khờ mà đứng lại theo ý hắn.
"Ta cứu cô chẳng phải cô nên trả ơn sao."
"Ngươi muốn ta trả cái gì."
Cổ Xuân Vân hồi hộp nhìn hắn, tim đập mạnh, mà nam nhân lại nở nụ cười đi tới tóm lấy gương mặt nàng, hơi thở nam nhân phả vào tai nàng.
"Dùng cô trả đi."
Ông trời ơi, đây là mấy tình tiết cẩu huyết trong mấy tập truyện tình cảm ngang trái mà Cổ Xuân Vân hay đọc đây a.

Nàng có một cảm giác như mê như dại, không thể tin hai mắt trừng trừng nhìn mỹ nam thiếu niên.

Dạ Khinh Ưu thấy nàng không trả lời không thèm đợi nàng đáp môi hướng xuống hôn lên môi nhỏ của nàng, mà thiếu nữ phản ứng cũng vô cùng bình tĩnh, há ra miệng nhỏ cho lưỡi hắn đi vào cuốn thành một đôi với tiểu lươn lẹo hồng hào bên trong.
Dạ Khinh Ưu không ngờ thiếu nữ lại hưởng ứng nhiệt tình như vậy, cũng không còn chút cố ý lột phăng luôn cái yếm che đậy nửa thân trên của tiểu mỹ nữ để lộ cặp bạch thố còn chưa từng được khai phá, ngực nàng không lớn không nhỏ lộ vẻ cân xứng với dáng người mảnh mai, hai khỏa cầu ngực tròn trịa đúng dạng hình cầu tròn trịa lộ ra quầng vú hồng hào với hai nụ anh đào nhỏ bé trông vô cùng cân đối, hắn tự hỏi không biết nàng làm thế nào mà chăm sóc ngực được như vậy.
Tay hắn không yên vị được nắm lấy cầu ngực bóp nhẹ, cảm xúc không mềm mại như mấy nữ nhân khác mà hơi căng như vỏ bọc cao su, mà Cổ Xuân Vân bị hắn nắn bóp hai bên ngực nhạy cảm, miệng ngọc tách ra rên rỉ khe khẽ.
"Ưm...!a...!bóp nhẹ..."
Thấy mỹ nữ nhạy cảm, Dạ Khinh Ưu cười cười nhanh tay lột sạch lớp vải thừa trên người nàng hưởng thụ thân thể lõa lồ của mỹ nữ.

Cổ Xuân Vân có khuôn mặt tròn, ngũ quan cân xứng, đôi mắt nhỏ nằm sau hàng lông mi cong dài, trán không cao nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy cả khuôn mặt xinh xắn đang run rẩy.

Mái tóc của nàng tết bồng hai bên được thả xuống dài tới mông càng tăng nét nữ thục, làn da trắng nõn, như óng ánh bạch khiết màu mỡ dê đồng dạng kim chi bạch ngọc gắn kết thành khối, eo nhỏ nhắn mềm mại, đùi ngọc thon dài cân xứng.
Phần bụng dưới của Xuân Vân rất phẳng không chút thịt thừa, hạ thân lông mu không ngờ lại rậm rập coi như trời sinh là nữ nhân dâm đãng đây.

Mắt nhìn âm động hồng hào khe hẹp rất nhỏ co bóp mềm mại, Dạ Khinh Ưu không nói mà động đưa tay xuống tách ra động huyệt cơ hồ nhìn thấy màng trinh bên trong.


Xuân Vân vô cùng xấu hổ mắt nhắm lại, không ngờ lại không cản hắn a a rên rỉ, mà phía dưới ngón tay hắn tinh nghịch chui một lóng tay vào trong đã chạm lấy lớp ngăn cách, ngón tay day day bên trong huyệt động chật hẹp khiến Cổ Xuân Vân rướn người, hai tay thế mà chuyển trên bầu ngực tự mình xoa nắn.
Phía dưới hoa nhị của nàng cũng rất hồng hào đẹp mắt, Dạ Khinh Ưu lần đầu có hứng thú với nơi này một tay vẫn tiếp tục đùa giỡn động huyệt mà tay còn lại di dời chạm vào hoa cúc tinh nghịch chạm nhẹ.
"A...!Đừng chỗ đó...!rất bẩn a...."
Cổ Xuân Vân không thể nghĩ tới có ngày bị trêu đùa tiểu cúc hoa cả người run lên, một cỗ ý thức sợ hãi xen lẫn phấn khích kỳ lạ làm nàng chỉ biết kêu la phản đối, mà Dạ Khinh Ưu thấy mỹ nữ phản kháng càng thích thú, cuối cùng đưa một ngón tay chui vào huyệt nhị, một cảm giác chật hẹp bó sát như muốn cắn đứa ngón tay.

Mà Xuân Vân khuôn mặt tái lại đau đớn giãy giụa bờ mông mềm mại, ngón tay hắn không có ý định ngừng tiến hết vào trong, một cỗ lực hút mạnh mẽ đưa hắn vào sâu tận cùng hàm nha bên dưới của nàng.
Qua một thời gian, thiếu nữ đã dần thích ứng, cả hai nơi đều truyền tới tầng đợt khoái cảm khiến nàng sung sướng rên rỉ từng đợt, sau cùng một luồng thủy dịch tiết xuất làm ướt đầu ngón tay hắn, mà nữ nhân cũng như đạt cực khoái cong cong bờ eo động nhục không ngừng.
Dạ Khinh Ưu khó khăn rút tay ra, nhìn mấy ngón tay bị ướt nhìn mỹ nữ thỏa mãn liền đưa mấy ngón tay trước miệng nàng.

Xuân Vân thế mà không chút phản kháng mở miệng ra mút lấy chính mình dâm thủy, đợi tới nàng mút sạch sẽ hắn mới khó chịu nhìn thân thể mỹ nữ trần truồng mà tự thoát y phục.
Thân thể cứng cỏi đầy sức hút của hắn hiện ra trước mắt làm Xuân Vân càng thêm si ngốc, mà đặc biệt nhìn thấy thanh hung côn cứng rắn như thép phía dưới của hắn mà hoảng sợ lại có tò mò, hô hấp chập chùng.
Thấy mỹ nữ nhìn chằm chằm vào mình hắn cũng tự hào đấy, nhưng nhiều hơn là một tia nghi hoặc.
"Ngươi đối với mấy chuyện này có chút kinh nghiệm nhỉ."
Nghe hắn nói vậy, sợ hắn hiểu lầm, Cổ Xuân Vân lập tức có xấu hổ ấp úng mà giải thích.
"Ta xem..

tranh xuân cung đồ mà biết chút chuyện về nam nữ a."
Nói rồi đỏ mặt che mặt, chuyện này ngay cả tiểu thư nàng còn chưa dám bộc lộ thế mà nói trước mặt hắn.

Dạ Khinh Ưu cũng hiểu ra, không ngờ thế giới này vẫn có loại sách như vậy tồn tại.


Mắt thấy thiếu nữ nằm đó, có chút suy nghĩ cười mỉm.
"Nói vậy, ngươi thử tự "xử" ta xem.

Chắc ngươi cũng từng làm."
"Xấu hổ chết người."
Cổ Xuân Vân nũng nịu kêu, nàng dù từng tự sướng vài lần nhưng chưa từng trước mặt người khác làm mà còn phải làm trước nam nhân này, cứ nghĩ lại nhìn ánh mắt mong chờ của hắn, nhìn hắn tuấn ngạn như vậy, có chút khó khăn cử động.

Nàng thế mà đưa tay xuống huyệt động, ngón tay thon dài trắng như ngó sen chui vào trong huyệt động cứng ngắt ra vào, bàn tay ngọc lại tự đưa lên ngực nhỏ tự xoa nắn, ngón tay đặt trên đầu vú tự chơi đùa.
Càng về sau Xuân Vân càng không tự chủ được mạnh mẽ gia tăng tốc độ ra vào huyệt động, mà hai khỏa cầu ngực nàng đều bị chính nàng xoa bóp cho đỏ hồng, miệng hồng nàng hé mở kêu rên từng đợt nhỏ nhắn, dần dần trầm luân, còn chuyện của tiểu thư dường như bị nàng quăng khỏi đầu luôn rồi, nam nhân là chính, còn chính sự là phù du.
Lần đầu thấy một nữ nhân tự thẩm, Dạ Khinh Ưu nhìn xuống côn thịt đã cứng rắn vô cùng khó chịu, mắt nhìn miệng hé ra rên rỉ của Xuân Vân, hắn liền vội vã hướng đầu quy chỉa ngay trước mặt của nàng.
Cổ Xuân Vân cảm nhận cự đầu nam nhân ngay trước mặt, biết được ý định của hắn cũng không từ chối mở ra đầu lưỡi liếm phần quy khấc hồng hào, động tác vụng về nhưng cũng đầy mạnh dạn.

Dần dần đã quen với côn thịt, nàng thế mà hé miệng ngậm đầu rùa vào miệng, đầu lưỡi bên trong quét quanh.
Dạ Khinh Ưu không chút vội vã, mắt ngắm nhìn mỹ nữ phục vụ, tay chuyển xuống xoa bóp day véo một bên ngực, nữ nhân càng như điên cuồng khó chịu mở miệng cắn trúng thân dương căn khiến hắn đau đớn trừng mắt nhìn nàng.
Tiểu mỹ nhân nhìn hắn hối lỗi, như để tạ tội liền dời tay ngọc cầm trên thân dương căn ve vuốt, miệng khó khăn nuốt từng đoạn thịt dài trong miệng, dần dần quen thuộc chiếc lưỡi dài ấm áp cứ quét quanh thân nam căn, tay còn lại của nàng vẫn không quên tự ra vào huyệt động, động tác càng cuồng dã hơn khi côn thịt hắn càng vào sâu hơn.
Chụt..

chụt...
Thiên phú bú côn thịt của nàng quả nhiên ưu tú, chưa đầy vài phút đã làm hắn sảng khoái căng phồng thêm phồng rộp hai má lúm đồng tiền của nàng.

Dạ Khinh Ưu dù đang làm việc kinh thiên địa nghĩa nhưng vẫn không quên chính sự, mắt nhìn đấu giá đã đi được gần một nửa, hơn chục vật phẩm đã được đấu giá, còn cách đấu giá "Thất Sắc Liên Hoa" không lâu.

Hắn thấy hạ thân của Cổ Xuân Vân đã lầy lội nước, không kìm nén được vỗ vỗ má nàng rút ra côn thịt, thân hình chuyển hướng xuống phía dưới, dương căn đặt ngay mép âm hộ mà xoa xoa.

Cổ Xuân Vân biết sắp tới có chuyện gì, hai chân tự giang rộng ra, sợ rằng huyệt động nhỏ bé không chịu được nam căn to lớn.
Dù sao huyệt động của nàng cũng đã ướt đẫm trơn trượt, mà côn thịt của hắn đã được nàng làm cho uớt đẫm nước bọt, côn thịt khó khăn chui vào quy đầu chưa gì đã chạm lấy lớp màng ngăn cách, vận thêm chút sức hắn không do dự đi vào.
Dạ Khinh Ưu dục hỏa trùng thiên, toàn thân lửa nóng, hai tay giữ chặt hai chân ngọc, rồi phá bỏ màng ngăn tiến vào ngọc môn thế giới.

"A...!"
Xuân Vân một tiếng gào thét, tuyên bố chính mình xử nữ cuối cùng cũng xong.
Màng trinh xé rách đau đớn lại để cho Xuân Vân cắn chặt hàm răng, mị mụ trong con ngươi, dòng nước mắt nóng song lưu, toàn thân run rẩy, há miệng liền muốn kêu ra, trong đầu nghĩ tới mấy quyển dâm thư nói chuyện này sung sướng quả là không đáng tin.
Dạ Khinh Ưu từng chút xem Cổ Xuân Vân giãy giụa hạ thân, biết nàng đau đớn lập tức dùng miệng môi phong bế miệng của nàng, làm cho nàng kêu khóc không ra, mà đầu lưỡi lại cuốn lấy nhau coi như muốn quên đi đau đớn.
Dạ Khinh Ưu dùng sức một đẩy một ôm, làm cho nàng không thể động đậy, hai tay hắn để lên trên hai khỏa cầu ngực nhỏ mà xoa nắn không ngừng, mỹ nữ cũng hưởng hứng hai tay vòng ra sau cổ hắn, chân kẹp hông nam nhân.
Hắn thấy nàng phối hợp liền thấy thoải mái, cả người nằm ở trên người nàng bất động, thỏa thích hưởng thụ thân thể thanh xuân của nàng.
Không biết qua bao lâu, Xuân Vân dâm thủy như suối tuôn ra, có chút thở gấp, trải qua khổ tận cam lai cùng với từng đợt khoái hoạt làm cho nàng lộ ra dâm cuồng, đồng thời bờ mông hướng lên mãnh liệt nhếch lên cao, phối hợp với Dạ Khinh Ưu.
"A...!Ta sướng...!ra sức...!mạnh chút a..."
Nàng nhún nhẩy hai mông chân thon dài kẹp chặt lấy hông hắn, xuân tình như nước thủy triều, mị thái kiều diễm, giống như một đóa thủy lan, càng thêm dục hỏa bay lên, tay luồng ra sau lưng nam nhân ôm chặt móng tay ghim chặt cào cấu để lại vài vân đỏ xước.
"A...!Thao ta...!không nghĩ...!thật...!sướng...!Ân...!Sâu điểm..."
Nàng tựu cứ thế mà điên cuồng, dâm tiếu suồng sã, mà hắn vẫn cứ như vậy rút ra đút vào, xuyên thẳng đến Cổ Xuân Vân thở gấp liên tục, mị nhãn như tơ, tiếng phóng đãng không dứt.
Xuân Vân một mặt mở giọng rên rỉ, một mặt hai tay ôm chặt nam nhân cổ vũ động eo, trên mặt xuân tình dào dạt, đỏ bừng cả khuôn mặt, bật hơi như tơ, mắt nhạn nửa mở nửa khép, vậy càng làm cho Dạ Khinh Ưu sinh ý điên cuồng, côn thịt bị bó sát càng ra sức phồng ra phập phã huyệt động càng ngày càng ép chặt, tạo một cỗ khoái ý mãnh liệt.
Hai người thỏa thích triền miên, nam nhân nắm giữ chủ công ra sức ra vào, nữ nhân uốn éo đong đưa, tình cảnh thật sự là xuân sắc khôn cùng.
Cổ Xuân Vân tại lúc tê dại, đau xót lại ngứa ngáy, kèm thoải mái thêm sung sướng ở bên trong ngọc động, yêu kiều tiếng rên rỉ cùng âm thanh ân ái "Bạch...!bạch...!phập...!phập..." đan vào thành một mảnh mê người mất hồn dâm thanh.
"Hảo tướng công...!hảo nam nhân...!ta sắp không xong...!a...!ta muốn tiết..."
Hai người làm đến thiên hôn địa ám, lại để cho Cổ nha hoàn phiêu nhiên dục tiên, linh thể tâm khiếu thiếu chút nữa muốn sướng được đến xuất khiếu rồi.
"A...!Ta ra...!A....!a..."
Xuân Vân một tiếng kêu hô, toàn thân một hồi run rẩy, rốt cục triều dâng mà ra, dâm thủy ấm nóng phóng tiết lên quy đầu đang căng trướng, một cổ sền sệt dịch tinh cũng bắn ra hòa lẫn với âm tinh nàng đong đầy sâu tận hoa tâm.
Phốc xích...
Chỉ thấy hạ thể hai người nhầy nhụa dinh dính mà nữ nhân đã không còn biết trời trăng cả thân thể co giật nằm đo sàn, mà nam nhân thì vẫn còn rất khỏe nhưng cũng không muốn tiếp tục, lấy cái yếm của Cổ Xuân Vân lau côn thịt của mình mới mặc lại quần áo, tập trung vào chuyên môn nhìn xuống sàn đấu giá.
"Thất Sắc Liên Hoa" cuối cùng cũng được đem ra, thứ này dù với hắn không có bao nhiêu giá trị nhưng mà phía bên dưới đã ồn ào rồi, ai ai hai mắt cũng nóng lên, không thể chờ đợi mà đứng lên.
Mà phía bên trong phòng của Cổ Nguyệt Hi, nàng đang lòng nóng như lửa đốt, đợi mãi không thấy nha hoàn của mình quay về vô cùng lo lắng, muốn ra tìm nhưng mắt thấy vật nàng muốn đã ra sàn liền cắn răng ngồi xuống.

Chỉ đành hi vọng Cổ Xuân Vân không có chuyện gì, có thể thuyết phục được Quan gia và Tần gia.
Mà nàng chắc chắn sẽ không ngờ được nha hoàn theo nàng từ nhỏ lớn lên như tỷ muội lại đang mây mưa cùng một nam nhân đến bất tỉnh mà để chuyện của nàng quăng đâu mất rồi.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi, truyện Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi, đọc truyện Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi, Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi full, Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top