Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lục Địa Bị Mất
Một giọt nước nhỏ lên đũng quần, Lâm Nhất sửng sốt trong thoáng chốc.
Ngẩng đầu nhìn lại, trên khúc gỗ lộ ra có đọng một phiến băng dài, lại có một giọt hạ xuống.
“Cậu đang làm cái gì vậy?”
Bối Bối giọng điệu lạnh lẽo bước tới, có vẻ là nghĩ cậu bị dọa xón ra quần, Lâm Nhất yên lặng nhìn cô một cái, yên lặng đứng dậy đi lướt qua cô về chỗ ở.
Tiếng bước chân phía sau vẫn luôn ở đấy, Lâm Nhất quay đầu lại, Bối Bối mặt không đổi sắc đi theo, chỉ là khi cậu tiếp tục đi, đôi mắt kia hơi lóe lên.
Rất xa đã trông thấy ngoài rào tre có một bóng người, bước chân Lâm Nhất nhanh hơn chạy tới, ngực phập phồng có chút gấp.
Cậu không nói lời nào, giương mắt nhìn nhau với đối phương.
Tầm mắt Phục Phong xẹt qua đỉnh đầu Lâm Nhất, giữa không trung đối diện với Bối Bối đứng ở xa xa, người sau lập tức khẽ gật đầu, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Cái lạnh đánh úp đến, Lâm Nhất run lên, cậu đẩy hàng rào gỗ ra, hỏi: “Đám sói đó còn quay lại không?"
Dường như cũng không ngạc nhiên cậu sẽ hỏi, giọng Phục Phong nhàn nhạt: “Sẽ không.”
Lâm Nhất phát ra một thanh âm từ trong mũi xem như tỏ vẻ đã hiểu, trong phòng đen như mực.
Cậu đứng ở bên ngoài vén rèm lên đón ánh trăng rọi vào để Phục Phong tìm đá châm lửa.
Trong phòng sáng lên, ngọn lửa cháy lên làm ấm áp hơn nhiều.
Lâm Nhất dém mành kín mít, ánh mắt quét đến sau cổ Phục Phong, cậu ngây người, bước chân bất giác tới gần, ghé lại gần kiểm tra, “Anh bị thương?”
Phục Phong nâng mi lại rũ xuống, đã quen với hơi thở ấm áp phả lên sau cổ, xong lúc đầu ngón tay hơi lạnh đụng tới làn da, hắn vẫn cứng đờ khó phát hiện ra.
Miệng vết thương rất sâu, ước chừng dài bốn năm centimet, có hơi sưng, kết vảy.
Tim Lâm Nhất hẫng đi, sau khi cẩn thận kiểm tra phát hiện bên trong máu thịt có một ít vụn vỏ cây, khi xác định không phải do sói vồ bị thương mới nhẹ nhàng thở ra.
Cậu có chút bất lực cười cười, nếu giáo sư biết cậu đối mặt với một vết ngoại thương lại mất lý trí, chắc là sẽ thất vọng chỉ mũi răn dạy cậu.
Lâm Nhất ấn bả vai Phục Phong, một tay vén tóc dài của hắn ra phía trước, "Cúi đầu xuống một chút.”
Vẫn giữ im lặng không nói, Phục Phong cúi đầu.
Một lát sau, phần lưng vẫn còn dán lên thân thể trẻ tuổi, hai mắt khép lại của hắn hơi mở ra, nhẹ giọng nói: "Nhìn đủ chưa?”
Lâm Nhất ho khan, dời tầm mắt khỏi ấn ký đằng sau tai đối phương đi, rất kỳ quái, cảm giác không phải là bản hoàn chỉnh, hẳn là còn có khuyết một nửa mới đúng.
Tìm thảo dược nghiền nát đắp lên, động tác Lâm Nhất nhẹ nhàng, cậu thề lúc tự lấy bô cứt đái của cụ ông cũng không…đầy cẩn thận như thế.
Trên thực tế đương sự kêu cũng chưa kêu một tiếng, mà thần kinh của cậu đã căng chặt như dây đàn.
Kéo lại áo quần của hắn, Lâm Nhất vòng đến phía trước trải tấm da thú đã gấp trên giường ra, “Sớm tối mỗi ngày thoa một lần.”
Ánh mắt Phục Phong lộ ra cảm xúc phức tạp, cho nên Lâm Nhất ngẩng đầu liền nhìn thấy
Trong lòng âm thầm kinh ngạc, người này ngày thường đều đặt bản thân mình bên ngoài thất tình lục dục, chuyện gì có thể làm cho hắn mất bình tĩnh thế?
Chờ Lâm Nhất tìm tòi nghiên cứu, đã lại trở về là giếng cạn không dậy nổi gợn sóng.
Cậu nhìn không thấu Phục Phong, là người có máu có thịt vì sao lại muốn sống tẻ nhạt như vậy.
Đêm này, Lâm Nhất ngủ không yên.
Cậu có trực giác như có chuyện gì sắp xảy ra, tỉnh lại rất nhiều lần, cuối cùng chỉ ngây ngẩn nhìn người ngủ ở cách cậu không xa.
Sau khi mỏi mắt lại mơ mơ màng màng nghĩ, những người chết đi đó đã được chôn hay chưa…
Mấy ngày kế tiếp đều bình yên vô sự, mỗi ngày Lâm Nhất đều thoa thuốc cho miệng vết thương sau cổ Phục Phong, nhưng cậu không lại bận tâm đến cái ấn ký kia.
Sau lần bầy sói tập kích này, bầu không khí trên thôn rất não nề.
Trời vẫn lạnh đáng sợ, hiển nhiên Đức Lỗ không phải là lần đầu tiên ứng phó với nguy cảnh thế này, y nhanh chóng cho ra một quyết định xác đáng.
Cùng ngày trong tộc truyền ra ngoài, vì sống sót, mỗi mùa đông đều phải trả giá ngang nhau.
Bốn cô gái tự nguyện đứng ra đều được đi cùng, còn có ba tấm da thú thượng đẳng và mười sáu tấm da dê, thứ nước chảy ra từ vỏ loại cây kia cũng mang theo hai bình.
Không thể trì hoãn, phải đến Xà thị có khoảng cách gần nhất với nơi này nhanh một chút.
Hy vọng có thể đạt được giao dịch, đổi lấy một ít đồ ăn.
Dẫn đội là A Do, chọn ra mười người đàn ông, Lâm Nhất cũng có trong số mười người kia.
Cáp Lôi đến thông báo như thể phát hiện không khí không bình thường.
Y trộm liếc mắt nhìn người đàn ông vẫn luôn trầm mặc, thấy không có chỉ thị khác mới thả lỏng lại.
Sau đó liền cười ha ha, nói mỗi mùa đông đều đi một lần, trên đường không có nguy hiểm, cũng chỉ gặp có mấy con thỏ hoang.
Lâm Nhất mím môi, trước tiên là nhìn về phía Phục Phong, đối phương cũng không có bất kỳ phản ứng gì, đây là đang ngầm đồng ý.
Trong lòng cậu có chút thất vọng, có điều lại nhanh chóng bị cảm xúc khác thay thế.
Sau khi đến nơi này vẫn luôn không có cơ hội, cậu có tràn ngập tò mò đối với mảnh dất dưới chân này.
Nhưng cậu không muốn đi, ít nhất không phải hiện tại, cái loại cảm giác bị người lợi dụng này không cách nào dứt đi được.
Cáp Lôi rời đi, trong phòng chỉ còn hai nhịp thở khác nhau, chịu không nổi bầu không khí áp lực thế này, Lâm Nhất mở miệng trước.
“Tôi đi dọn dồ.”
Nghe nói phải băng qua một ngọn núi, lúc Lâm Nhất mới vừa xuyên đến đã vượt qua hai ngày một đêm ở đó.
Cậu bỏ một ít thảo dược ngoại thương thường dùng vào trong sọt, lại mang theo một cây cốt chủy cùng một cây giáo gỗ.
A Do về đến nhà, tâm tình phấn khởi dọn lấy vũ khí cần mang phòng thân.
Đây là lần đầu tiên y độc lập mang đội, y không muốn làm tộc trưởng thất vọng, cần phải mang đủ đồ ăn về cho tộc nhân.
Bối Bối phía sau đứng dựa vào cột gỗ ném đến một thứ, là một khúc xương tinh xảo, phía trước được mài cực kỳ sắc bén, “Cầm cái này đi.”
A Do cười hì hì, cho dù em gái tính tình kém nhưng rất tốt với y.
Y cất khúc xương đi, trong miệng nói chuyện xuất phát lần này.
Sắc mặt Bối Bối chợt thay đổi, sao lần này trong nhóm lại có Lâm, cô chất vấn chính anh trai mình.
“Là tộc trưởng đồng ý.” A Do bị mắng không thể hiểu được, y sờ nước miếng trên mặt, “Bọn anh cũng cảm thấy kỳ quái, còn đi tìm tộc trưởng đổi người, nhưng mà tộc trưởng đã quyết định rồi.”
Hơi thở Bối Bối trở nên dồn dập, như kiềm chế gì đó.
A Do nhìn mà run sợ trong lòng, người em gái này của y có khuynh hướng bạo lực.
Một quyền nện lên cột gỗ, Bối Bối đẩy A Do đi ra ngoài, cô vừa đi vừa nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vu, ngài sẽ hối hận.”
Lâm Nhất đã chuẩn bị xong đâu đó không biết có người đang lo lắng sống chết của mình.
Cậu có chút thất thần, “Anh có gì muốn nói với tôi không?”
Phục Phong trầm mặc chăm chú nhìn cậu, không nói gì.
Đợi thật lâu, lâu đến mức mặt Lâm Nhất đều bị gió thổi lạnh, rất lạnh.
Tâm trạng của cậu thê lương, thời gian hơn ba tháng, cũng đủ để một con mèo hoang thu lại vuốt sắc với cậu.
Cáp Y chạy tới kéo kéo áo Lâm Nhất, nhét đồ trong tay cho cậu, “Lâm, em lén lấy đó.”
Trái cây lạnh băng ấm lên, Lâm Nhất cất vào, sờ sờ đầu Cáp Y, Bố Cốc cũng tới.
Trong miệng thì mắng, lại đưa trai đao* mình yếu quý cho Lâm Nhất.
(*)dao mài tử vỏ trai hở? T cũng không rõ lắm.
“Nhớ trả lại cho tôi!”
Khóe miệng Lâm Nhất kéo lên, nói được.
Cáp Y ngửa đầu, đầu lưỡi liếm liếm bụng lưỡi, “Lâm, Xà thị có dâu gai*, màu vàng, ngọt lắm.”
(*)Này là tên tạm dịch thôi nha, chứ loại quả này hình như không có thật.
“Chỉ biết ăn!” Không đợi Lâm Nhất nói gì, Bố Cốc đã vỗ một cái, hai người lại đánh nhau, cậu một chân tôi một chưởng.
Đi được vài bước, Lâm Nhất quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Phục Phong, kéo kéo khóe miệng, lộ một nụ cười, “Tôi đi đây.”
Nhìn chăm chú bóng dáng kia, thần sắc nơi đáy mắt Phục Phong thâm trầm.
Cuộc sống của hắn vốn trôi qua như là nước trong sông, bình lặng không một vết nứt, từ sau khi thanh niên kia xuất hiện, hắn biết rõ, có thứ gì đó khác đi.
Cảm giác trong lòng gần như nặng nề, là lo lắng sao?
A Do phất tay bảo những người khác đi theo, đoàn người đi ra khỏi thôn, Lâm Nhất đi ở giữa.
Băng qua chiến hào, cậu cảm thấy tầm mắt kia vẫn còn đấy, không quay đầu lại, trên mặt vẫn luôn duy trì ý cười không thấy.
Tuy rằng cậu không phải thiên tài, cũng không phải đứa ngốc, bất kể là Đức Lỗ hay là Cáp Lôi đều không phải là người tự ý làm việc.
Với thân thủ không đáng đặt vào mắt của cậu rõ ràng chính là một phiền phức, dưới mắt người ở đây, sẽ trong lúc nguy hiểm mà liên lụy đến đoàn người, bọn họ không thể nào chọn cậu.
Như vậy, chỉ dư lại một khả năng.
Bị người nọ thu lưu là chỉ thị của Vu thần, lần này bị người nọ phái đi vẫn là chỉ thị của Vu thần.
Cậu cảm thấy buồn cười, vận mệnh của mình dính dáng đến cái Vu thần hư vô kia từ khi nào…
Cách lớp áo da thú trên người mà sờ sờ hòn đá nhỏ treo trước ngực, Lâm Nhất híp híp mắt, có thứ gì đó đang lặng yên không một tiếng động ấp ủ.
“Giải tán đi.” Giọng nói rơi xuống, người đã đi xa, cả Đức Lỗ lần tộc nhân đều cảm thấy kinh ngạc, giọng nói của Vu không hề bình thản, mang nóng nảy chưa từng có.
Bọn họ lại nhìn về phía nhóm người sắp biến mất ở cổng thôn, tầm mắt ngừng trên một bóng người đơn bạc trong đó.
Thật sự quá gầy yếu, có khi chưa đến được thôn Xà thị đã chết ở trên đường rồi..
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lục Địa Bị Mất, truyện Lục Địa Bị Mất, đọc truyện Lục Địa Bị Mất, Lục Địa Bị Mất full, Lục Địa Bị Mất chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!