Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lời Nói Dối Chân Thành
Quyển một: Chim Tiên Tri Trong Lồng
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc nối đuôi, dưới bóng đêm mịt mờ dâng trào sương mù du͙ƈ vọиɠ, trung tâm của sương mù, là cả một phố quán bar của thành phố Ninh. Cuối phố có một quán bar tên là "Gấu Mèo", gần đây trong quán có một tay trống cà lơ phất phơ mới đến, mặt mũi rất lớn, có tới hay không, có chơi trống hay không, không có một chút quy luật nào cả, đều dựa phải xem tâm trạng của anh ta.
Mà xã hội bây giờ là xã hội của "cá tính bản thân", "dị thường xuất chúng", cho nên anh ngược lại còn trở thành minh tinh được săn đón trong quán bar gần đây.
Anh là Kỷ Tuân.
Một hồi tiếng trống sảng khoái tràn trề khiến toàn trường hoan hô, khách trong quán bar chen chúc thành đám muốn xông lên phía trước, mà bảo an của quán bar sớm đã có kinh nghiệm, nắm tay nhau tạo thành một bức tường người, chặn lại bên cạnh sân khấu.
Hỗn loạn dưới khán đài không hề ảnh hưởng đến Kỷ Tuân, dù cho hỗn loạn này vì chính anh mà sinh ra.
Kỷ Tuân dựa về phía sau một chút, mồ hôi như mưa từ trán anh chảy xuống, cả người rơi vào trạng thái choáng váng khi linh hồn thoát khỏi thể xác, khắp nơi bập bềnh chao đảo. Mà cảm giác này, nói thật, tuyệt đối không tệ.
Linh hồn thoát khỏi thân thể nặng nề, thật giống như cũng thoát khỏi phiền não của phàm trần, thậm chí bên trong mơ màng còn có được một loại tùy ý khác lạ.
Đáng tiếc loại tùy ý này chỉ kéo dài trong nháy mắt ngắn ngủi.
Rất nhanh, thân thể đã phản ứng lại từ trong mệt nhọc quá độ, mồ hôi nóng rực, đau nhức mệt mỏi từ bốn phương tám hướng xông lên nhanh như tên bắn, xuyên qua thân thể, đóng chặt vào linh hồn.
Kỷ Tuân từ từ thở ra một hơi, anh mở tay để dùi trống trượt khỏi lòng bàn tay, nhấc tay gỡ xuống tai nghe, lại kéo áo T shirt đã ướt đẫm mồ hôi, giúp phần cổ thoát khỏi trói buộc nghẹt thở từ quần áo cùng tóc tai.
Sau đó anh nheo mắt lại, ngả lưng vào ghế, dựa vào nơi đó lắc lư.
Tuổi anh hẳn không lớn, mà cũng không nhỏ, khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, đúng độ còn nhiều dang dở; vóc người vô cùng cao lớn, hai chân vừa duỗi ra đã giống như cách bạn cả một quãng Thái Bình Dương; mặt mày sắc sảo, góc cạnh có độ, đôi mắt lại không thích hợp, vô cùng lười nhác; tóc rất dài, dài đến tận cổ, rối như tổ quạ, nhưng bởi vì ngoại hình đẹp, kiểu tóc chẳng ra làm sao này cũng mang tới hương vị phóng túng riêng biệt khi thưởng thức âm nhạc.
Anh lắc lư như thế hai lần, tiếng hò hét dưới đài càng ngày càng cao, bảo an dần dần cũng không khống chế được nhóm người, ánh mắt ông chủ quán bar trừng anh đã sắp phun ra lửa, anh cuối cùng cũng đứng dậy, lắc lư đi về hậu đài, đến cửa hậu đài còn đột ngột quay đầu, giơ tay hôn gió:
"Cảm ơn mọi người, yêu mọi người."
"Oaaaa--"
Cửa cách âm mở ra rồi lại đóng lại, ngăn chặn toàn bộ âm thanh sôi nổi mới vừa bạo phát, Kỷ Tuân ở bên trong phòng thay đồ tắm rửa, thay quần áo khác, mặc áo gió từ cửa sau lần nữa tiến vào quán bar.
Cũng chỉ có mười lăm phút, tiếng huyên náo đã biến mất rồi. Trong thời đại mỗi thời mỗi khắc đều có tin tức mới hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Kỷ Tuân đối với mọi người là quá bé nhỏ, mà mọi người đối với Kỷ Tuân cũng bé nhỏ như thế.
"Đại minh tinh, trở lại rồi?" Một người đàn ông dáng người nho nhỏ mặc đồng phục của nhân viên phục vụ lên tiếng chào anh, hắn tên Jinny, là barkeeper ở nơi này, bởi vì trẻ tuổi tính cách cởi mở, giống như em trai nhà bên, rất được khách nữ trong quán yêu thích, cũng không thể tránh khỏi vì "các chị" mà làm chút chuyện, "Hôm nay có một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp!"
Mỹ nữ vốn là làm người ta hưng phấn, mỹ nữ có ý với Kỷ Tuân còn tìm chính mình giắt mối bắc cầu, lại càng khiến người ta hưng phấn.
Jinny đưa cái khay trong tay mình tới trước mặt Kỷ Tuân, mặt khay tráng men trơn bóng, bên trên để lả tả không ít tờ giấy, giấy được gấp lại một nửa, nhưng lại không gấp chặt, nửa che nửa mở lộ ra số điện thoại cùng dấu môi đỏ bên trong, lời mời gọi rõ ràng chói mắt.
Đây cũng xem như là phương án duy trì mà Kỷ Tuân tới nơi này: Anh chưa bao giờ qua đêm với người trong quán, mà mọi người lại càng phản nghịch muốn qua đêm với anh, đại khái là không có được sẽ không ngừng mời gọi thì thôi.
Kỷ Tuân gẩy gẩy ngón tay trên mặt khay, anh nhìn thấy gương mặt của chính mình. Mơ hồ xuất hiện bên trong khay, vành mắt thâm đen giống như đánh mascara, thật đáng sợ.
Anh còn nhìn thấy gương mặt của Jinny, Jinny nháy mắt sắp nháy đến rút gân rồi, xem ra hận không thể lấy dây đỏ trói lại hai người rồi ném lên giường, sau đó ở trước giường hân hoan nổ hai ống pháo cưới, khắp nơi ăn mừng.
Thực sự là hoàng đế không vội, thái giám đã lo.
Kỷ Tuân suy nghĩ miên man, cuối cùng cũng coi như thuận theo ánh mắt của Jinny mà bố thí liếc nhìn người kia.
Một cô gái mặc váy màu tím ánh kim, tóc dài uốn xoăn.
Quả thật rất đẹp, còn rất thời thượng, giống như các cô nàng trên trang bìa tạp chí FHM, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười, mỗi một động tác, cho dù vén tóc thôi cũng mang vẻ quyến rũ mê hoặc.
Người đàn ông có lẽ chưa chắc đã hiểu sở thích của mình, nhưng cô chắc chắn hiểu được tâm tư của người đàn ông.
Mà Kỷ Tuân vẫn như cũ không hứng lắm thu hồi ánh mắt. Anh không nói gì, nhưng hành động lại chẳng khác gì bày tỏ "Chỉ như vậy"?
Jinny không thể hiểu được: "Mỹ nữ đẳng cấp như vậy anh còn nhìn không lọt? Anh còn muốn chị Hằng trên cung trăng sao?"
"Cậu cảm thấy quan hệ giữa nam nữ là gì?" Kỷ Tuân hỏi.
"... Ừm, bổ sung lẫn nhau, âm dương, thiếu một thứ cũng không được?" Đây là logic đơn thuần của Jinny, đàn ông trời sinh yêu thích phụ nữ đẹp, phụ nữ đương nhiên cũng sẽ theo đuổi trai đẹp, nếu có ai đó không dự định làm như thế, vậy khẳng định có chỗ nào không được bình thường.
"Có lẽ thế." Kỷ Tuân hờ hững, "Còn có, chinh phục."
"Chinh phục?"
"Phụ nữ chinh phục đàn ông, hoặc là đàn ông chinh phục phụ nữ." Kỷ Tuân nói, "Có lúc cậu cho rằng cậu đã chinh phục được một người phụ nữ, trên thực tế, 'Ha —— con mồi cuối cùng cũng mắc câu', người phụ nữ sẽ mỉm cười như vậy."
Jinny nhìn anh chằm chằm. Chủ quán non trẻ không tán thành luận điệu như vậy, hắn chỉ hiểu rõ một chuyện: "Cho nên anh không có hứng thú với cô ta? Tôi cảm thấy anh sẽ hối hận." Hắn bĩu môi lẩm bẩm, qua một lát lại trở nên phấn chấn, "Còn có một người!"
"Ồ?"
"Còn có một người, cũng siêu—cấp—"
"Để tôi đoán xem." Kỷ Tuân không cho Jinny thừa nước đục thả câu, "Là đàn ông?"
Jinny trợn mắt nhìn anh đến con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài: "Sao anh biết?!"
"Tờ giấy trên khay có mùi nước hoa Eau de Cologne."
"Phụ nữ cũng có thể dùng Eau de Cologne!"
"Còn có mùi thuốc lá Chunghwa, phụ nữ sẽ không hút loại thuốc mạnh như thế này đi?"
Jinny lắc lư một lúc, giơ cái khay lên, cánh mũi cũng hít vào, hiển nhiên là đang tỉ mỉ nghiên cứu mùi vị, thời gian trôi qua, vẻ mặt của hắn dần trở nên tín phục, mà trước khi hắn mở miệng, Kỷ Tuân lại nhàn nhạt nở nụ cười.
"Tin thật à? Tôi lừa cậu thôi."
"..." Jinny.
"Cậu có cái mũi của Holmes chắc, trong quán bar mùi vị vô cùng hỗn độn này còn có thể ngửi được mùi gì bám lên trên? Suy đoán rất đơn giản, hôm nay cậu đã đề cử cho tôi mỹ nữ xinh đẹp nhất rồi, vậy còn cái gì có thể khiến cậu kích động, chắc chắn không phải phụ nữ, không phải phụ nữ còn có thể là gì?"
Jinny chạy sang bên cạnh tự bế luôn.
Kỷ Tuân từ phía sau vỗ vai hắn, Jinny dịch ra, không để ý tới anh, Kỷ Tuân vỗ một lát: "Cho tôi một ly Tequile Sunrise... Không, hai ly đi."
Anh đi về phía trước, trong quán có thứ thu hút sự chú ý của anh.
*
Một ly Ocean Star đang đặt trên quầy bar, màu sắc xanh thẳm trong suốt sắc, giống như kẻ trộm lấy đi trái tim của đại dương trong vắt, chứa đựng trong nơi này, khiến mỹ nhân vui vẻ.
Bàn tay thon dài của mỹ nhân chạm vào cán ly, ly nước lam nhạt kia lập tức cúi đầu xưng thần, gấp gáp hôn lên đầu ngón tay. Sau đó chủ nhân ban ân cho nụ hôn này. Cậu cúi đầu, hai má ửng đỏ lộ ra trạng thái uống say, đuôi mắt trái có nốt ruồi nho nhỏ, khiến giới tính cùng tuổi tác của cậu trở nên mơ hồ.
Cậu quả thực còn rất trẻ, áo da bóng bẩy mang theo mấy phần cuồng dã cùng xa cách, nhưng lại sở hữu gương mặt trắng thuần như tuyết cùng ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, ngay cả vẻ ửng đỏ mê hoặc bên trên cũng kiều diễm vô tội như vậy.
Mà người ngồi ngay bên cạnh cũng tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Một người đàn ông gầy gò, tuổi tác không lớn nhưng rất xấu xí, chưa già đã yếu, tinh thần ủ rủ, diện mạo thô kệch, từ đầu đến chân đều không có chỗ nào đáng chú ý, nếu ngoại hình cũng được phân chia cấp bậc, thanh niên này không nghi ngờ gì thuộc về hàng quý tộc, mà tên Khỉ Ốm kia, có thể miễn cưỡng xem như là người hầu đi sau quý tộc đi.
Hai người không hòa hợp ngồi chung một chỗ, từ lâu đã thu hút người chung quanh âm thầm để ý. Ly rượu trong tay thanh niên là Khỉ Ốm đưa cho, Khỉ Ốm một mực nhìn chăm chú vào ly rượu trong tay cậu, liên tục mời rượu.
Mắt thấy thanh niên cuối cùng cũng uống rượu, tầm mắt gấp gáp của Khỉ Ốm cũng nhìn theo đến cùng, lộ ra một tia vui mừng.
Nhưng ngay trước khi ly rượu xanh thẳm kia tiến vào trong miệng của người thanh niên, Kỷ Tuân đã cản người lại.
Anh dùng động tác khéo léo, Ocean Star trong tay thanh niên có nốt ruồi chuyển thành Tequile Sunrise, màu lam nhàn nhạt đổi thành màu chanh hồng, tia lạnh lẽo cuối cùng trên người cậu thanh niên cũng được xua tan.
"Anh làm gì!" Chàng trai chưa kịp mở miệng, Khỉ Ốm đã hốt hoảng nhảy dựng lên, "Là tôi mời cậu ta uống rượu trước!"
"Cho nên tôi cần phải xếp hàng sau cậu sao? Cậu nghĩ bây giờ đang check-in đi làm à, nhất định phải có trước có sau?" Kỷ Tuân cười nhạo, lắc ly rượu Ocean Star, nhìn về thanh niên có nốt ruồi, "Tôi cảm thấy so với màu xanh lam, màu cam càng thích hợp với cậu hơn."
Thanh niên chống tay lên bàn đỡ đầu, vì hơi say mà cười ý mơ màng: "Thật sao? Hình như vậy..."
"Màu xanh lam màu cam cái gì, người này là ai vậy?!" Khỉ Ốm sốt ruột. "Tôi đã trò chuyện với cậu cả đêm rồi!"
"Nhưng là," thanh niên rối rắm nói, "Là anh nhất định muốn nói chuyện với tôi, nhất định muốn uống rượu với tôi mà?"
Cậu biểu hiện đương nhiên như vậy, ý cười nhẹ nhàng tỏa ra, giống như hoa mân côi mọc đầy gai nhọn không hề kiêng dè.
Hoa mân côi biết rõ chính mình xinh đẹp, bởi vậy mà kiêu ngạo tùy hứng, nhìn người người chạy theo mình như vịt.
Lời của cậu cũng lập tức thu hút mọi người vây quanh. Bọn họ cười nhạo Khỉ Ốm đơn phương nhiệt tình, khinh thường chênh lệch giống như nước giội lên người Khỉ Ốm, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, hắn còn muốn nói thêm, nhưng ánh mắt của thanh niên đã nhẹ nhàng lướt qua hắn, rơi vào trên người Kỷ Tuân. Hắn giống như rác rưởi không còn bất cứ tác dụng gì mà bị quăng ra phía sau.
Tái nhợt biến thành trắng bệch, trắng bệch lại biến thành phẫn nộ đỏ bừng.
Khỉ Ốm đoạt lấy Heart of Ocean trong tay Kỷ Tuân, ánh mắt ác độc khoét lên người Kỷ Tuân cùng chàng trai, hòa vào dòng người bỏ đi.
Hắn rời đi không khiến bất kỳ người nào để ý.
Thanh niên tiếp tục cùng nói chuyện với Kỷ Tuân: "Anh thì sao? Anh là ai? Tại sao tôi phải uống rượu của anh? Nếu như không đưa ra được lý do, tôi sẽ không uống."
Kỷ Tuân nhìn sang, thanh niên lắc ly rượu trong tay, ánh cam lưu động trên gương mặt anh, khiến đôi mắt đang nhìn sang giấu đi ánh sáng rực rỡ.
Mỹ nhân luôn có quyền tùy hứng.
Kỷ Tuân cầm lấy khăn giấy, lau đi chất lỏng màu xanh lam còn dính trên tay cậu.
"Lam tinh linh (Xì Trum)."
"Gì cơ."
"Xem ra cậu đã từng nghe qua, fluniatrazepam, một loại thuốc có thể làm cho chất chuyển sang màu xanh lam, nhưng tôi càng thích gọi nó bằng cái tên dễ nghe hơn, thuốc cường bạo hẹn hò."
"Nghe thật rất đáng sợ. Chỉ là..." Thanh niên giống như nửa tỉnh nửa say, hơi mỉm cười, "Cũng không phải tất cả chất lỏng màu xanh lam đều là thuốc cường bạo hẹn hò, anh có căn cứ gì không? Nếu như chỉ là đoán mò, tôi sẽ không uống."
"Hắn nói chuyện với cậu lâu như vậy, chắc chắn rất muốn lên giường với cậu đi?"
"Muốn không phạm tội—"
"Mà từ khi cậu bắt đầu nâng ly rượu lên, thời gian hắn nhìn chằm chằm chén rượu dài hơn thời gian nhìn cậu rất nhiều, cuối cùng còn không quên cướp đi ly rượu. Dùng suy nghĩ cơ bản nhất mà nói, chẳng lẽ ly rượu này đối với hắn lại có sức hấp dẫn hơn cả mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như cậu sao? Vậy hắn có thể mang ly rượu đến khách sạn, chứ không phải nhất quyết muốn nhìn cậu uống ly rượu này."
"Lợi hại, đáng uống một ly." Thanh niên vỗ tay, nâng ly với Kỷ Tuân, vô cùng thẳng thắn uống hết cả ly cocktail.
Tequila nồng độ cao, mới uống vào bụng, cơ thể cậu đã lung lay một lát, Kỷ Tuân nhanh nhẹn đỡ lấy người: "Không say chứ?"
"Không có... tôi nên nói cảm ơn với anh, đúng không?"
"Nếu như cậu nguyện ý."
"Chỉ nói cảm ơn thôi có vẻ không đủ thành ý lắm, nên mời anh chút gì đó. Mời anh về nhà chiêu đãi có được không?" Trạng thái của người thanh niên có vẻ hơi say rồi, nhìn như đàng hoàng trịnh trọng hỏi, nhưng lại khổ não, "Chỉ là tôi vừa mới tới thành phố này, không có nhà."
Kỷ Tuân từ trong mắt của người thanh niên thấy được mời gọi, giống như một mảnh sương mù ửng đỏ, dập dờn bay lại đây, như có như không chạm lấy cơ thể anh.
Anh cũng chỉ do dự trong thời gian ngắn, sau đó tước vũ khí đầu hàng.
Thanh niên đã thành công bắt được anh làm tù binh.
Quả thực, anh có nguyên tắc không hẹn người trong quán, mà nguyên tắc vốn là dùng để phá vỡ, anh không thích phụ nữ lúc nào cũng muốn chinh phục chính mình, nhưng đối với sức mê hoặc của người thanh niên này lại không có sức đề kháng.
"... Đến nhà tôi?" Kỷ Tuân nói.
Thanh niên ngẩng mặt lên nhìn anh.
Kỷ Tuân nhìn thấy cái bóng của chính mình trong đôi mắt của đối phương, trong chốc lát, du͙ƈ vọиɠ ám muội ôm lấy cái bóng của anh. Tiếng cười của chàng trai nhuộm lấy chất rượu, có hơi trầm thấp.
"Được nha."
*
Nhà của Kỷ Tuân cách quán bar cũng không xa, thời điểm anh mang theo người thanh niên tiến vào hành lang, thời gian đã muộn lắm rồi, dưới ánh đèn lác đác là vài đôi mắt theo dõi đêm đen, núp mình trong bóng tối, vô thanh ấp ủ.
Cửa thang máy "Ting" một tiếng trượt ra, bật mở ánh đèn giữa lối đi.
Kỷ Tuân đỡ chàng trai, lúc mới nhìn qua còn cảm thấy người này mảnh khảnh yếu đuối, mà đến tay rồi mới phát hiện, đối phương cũng không thấp, gần như xấp xỉ bằng mình; cũng không hề gầy, trọng lượng thật nặng đè lên cánh tay cho thấy người này tuyệt đối là mặc quần áo thì gầy, mà cởi ra lại rất có da có thịt.
Hai người đi đến cửa, Kỷ Tuân buông một tay sờ túi lấy chìa khóa bên trong. Chìa khóa của anh rất dễ tìm, bên trên chìa khóa có nút buộc, là ảnh chân dung cô gái bằng kim loại, phía dưới còn thắt bình an kết đã nhạt màu.
Lúc này đột nhiên cơ thể người thanh niên lệch đi, sức lực bất ngờ mạnh mẽ kéo theo làm Kỷ Tuân lảo đảo, hai người song song đụng vào vách tường bên cạnh cửa.
Thanh niên ngã vào trong ngực anh.
Kỷ Tuân nghe thấy một tiếng cười khẽ nhàn nhạt, sau đó mùi rượu giống như nham thạch dưới lòng đất mở ra đôi cánh ôm lấy anh. Trong nháy mắt ánh đèn trong hành lang tối đi, người thanh niên cắn lên môi anh.
"Ngay cả tên của tôi cũng không biết đã dám mang tôi về nhà?"
Tiếng nuốt nước bọt khẽ vang lên trong bóng tối.
"Vậy..." Kỷ Tuân thoáng ngửa đầu, "Cậu tên là gì?"
"Hoắc."
Cửa mở ra, tất cả mọi thứ khi nãy giống như là bị bóng đêm nuốt chửng, chỉ để lại dư vị mơ hồ giữa môi của hai người.
Kỷ Tuân ở một mình, nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, ngoại trừ một gian phòng ngủ không nhỏ cùng phòng khách bình thường ra thì chỉ còn phòng sách chất đầy sách cùng nhạc cụ.
Kỷ Tuân vừa dẫn người vào buồng tắm đã quay người rời đi, trong thời gian anh ở ngoài nhà nghe được hai bài hát, bên trong truyền đến một tiếng kêu.
Kỷ Tuân quay đầu lại: "Cậu không sao chứ?"
Phòng tắm vang lên tiếng đáp lại chậm chạp mà mơ hồ, Kỷ Tuân không nghe rõ rốt cuộc đối phương nói gì, anh có chút lo lắng, xoay người lại đi đến cửa phòng tắm, dùng đốt ngón tay gõ cửa:
"Hello?"
"Vào đi."
Âm thanh bên trong đã cao hơn một chút, lúc này có thể nghe rõ.
Kỷ Tuân đẩy ra cánh cửa khép mờ, thoáng chốc ngẩn ra, trong tầm mắt không có ai, chỉ có khói trắng nóng hổi mờ ảo của nước nóng từ đầu rồng ồ ạt chảy ra, vờn quanh phòng tắm nho nhỏ.
Người đâu?
Kỷ Tuân đang nghĩ như vậy, bỗng một đôi tay từ phía sau ôm lấy anh.
Hơi nước ẩm ướt mới vừa ngâm trong nước nóng ra ngoài dán lên lưng anh, một trận nóng, một trận lạnh luân phiên thay đổi.
Thanh niên tựa vào người anh, thổi một hơi vào sau gáy anh, thổi ra mấy viên bọt trắng.
"Sữa tắm của anh có mùi rất đặc biệt."
Sau gáy của Kỷ Tuân bởi vì kích động mà nổi một tầng da gà.
Có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, người này thực sự quá biết...
Anh lặng lẽ nuốt xuống vài hơi: "Nếu như cậu thích, lát nữa chúng ta vừa hay dùng nó."
"Dùng như thế nào?" Thanh niên đầy hứng thú hỏi.
"Dùng như thế nào cũng được, không cần câu nệ."
Kỷ Tuân bị người đẩy lên trước bồn rửa tay. Hai người thử nghiệm hôn môi, mang theo thăm dò, mang theo khiêu khích, rất lâu sau đó mới bắt đầu ngọt ngào, Kỷ Tuân ở trong miệng đối phương nếm được nước súc miệng mùi bạc hà của chính mình, mang theo vị ngọt thanh cay xè kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác.
Thực sự thần kỳ.
Trên cơ thể một người hoàn toàn xa lạ cảm nhận được mùi vị quen thuộc nhất của chính mình.
Mùi vị quen thuộc nhất kết hợp cùng cảm giác xa lạ nhất, lại dung hợp tạo ra cảm giác mới mẻ hoàn toàn.
Một loại cảm giác giả tưởng có lẽ đã từng nghĩ qua, đến nay rốt cuộc cũng xuất hiện rồi.
Hai người ôm nhau từ trong phòng tắm đi ra, đi ngang qua phòng khách, đi đến phòng ngủ, phòng ngủ của Kỷ Tuân vô cùng đơn giản, ngoại trừ tủ quần áo thì chính là giường chiếu, áo khoác anh tùy ý đặt trên bệ cửa sổ bị kéo xuống đất, thanh niên đi chân trần dẫm lên dây đeo của áo khoác, giọt nước treo trên người đối phương nhẹ nhàng rung động, rơi trên mặt đất, một giọt êm dịu đáng yêu, giống như ngón chân của người thanh niên vậy.
Anh bị đẩy lên trên tủ quần áo, tủ quần áo màu đen phát ra tiếng cót két, hơi thở của thanh niên phả vào sau tai anh, giống như núi lửa ngủ yên không bộc phát.
Sau đó Kỷ Tuân cảm giác được hai tay của mình bị trói buộc, sức lực khi trói không giống như đùa giỡn, ít nhất không giống công thụ đùa giỡn với nhau.
"Có một vấn đề, lúc trước quên không nói." Kỷ Tuân mở miệng.
"Hả?" Âm thanh trả lời mang theo ý vị lười nhác.
"Cậu là 1?"
"Đúng."
"Thật hiếm có." Kỷ Tuân nói, vì để tiện nói chuyện, anh khẽ ngẩng đầu lên, ngón tay của thanh niên rất nhanh đã quấn quanh cổ anh, lưu luyến không thôi, giống như đặc biệt yêu thích nơi này, cảm giác ngưa ngứa khiến anh khẽ cười, "Mặc dù 1 giống như nước trong sa mạc, 0 lại như cát rơi đầy đất. Chỉ là..."
"Chỉ là?"
"Thật không may, tôi cũng là 1."
"Có muốn thử làm 0 một chút không? Cảm giác cũng không tệ lắm."
"Cậu chưa từng làm 0, làm sao biết cảm giác làm 0 sẽ không tệ?" Kỷ Tuân hỏi.
"Bởi vì 0 từng làm cùng tôi đều nói kỹ thuật của tôi tốt."
"—— Trùng hợp ghê, 0 làm với tôi cũng đều nói kỹ thuật của tôi tốt." Kỷ Tuân chầm chậm nói tiếp.
"Nghiêm túc?" Thanh niên hỏi.
"Nghiêm túc."
Một khắc sau, sức lực trói buộc hai tay của Kỷ Tuân buông lỏng ra, anh không còn bị đè trên hộc tủ nữa, anh bị đối phương đẩy lên giường rồi.
Trên mặt thanh niên vẫn còn mang theo vẻ ửng đỏ bị nước nóng huân vào. Áo tắm buộc không chặt, Kỷ Tuân chú ý tới chỗ xương quai xanh của đối phương có một vết sẹo màu nâu rất đậm, là bị xuyên qua.
Cậu nhìn Kỷ Tuân, nghiêng đầu, sau khi nghiêm túc suy nghĩ nói: "... Anh không muốn làm 0, tôi có thể làm 0."
"Vậy thì thật tốt."
"Chỉ là như vậy quá nhàm chán, chúng ta chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút đi." Thanh niên không biết nghĩ tới điều gì, đuôi mắt nhếch lên, tạo ra độ cong quyến rũ, "Chơi vui lắm, thử đi."
Trong lòng Kỷ Tuân cảm thấy không ổn, trực tiếp từ chối: "Chúng ta cứ bình thường thôi không tốt sao? Không cần quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
"Nửa đêm từ quán bar mang về một người không quen biết mà qua đêm không kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?" Chàng trai khép hờ đôi mắt, ý cười mơ hồ, "Đều là chơi, còn muốn chơi không giống người khác à."
"Không được thương lượng?"
"Anh có thể chọn một trong hai, hoặc là làm 0, hoặc là chơi cái khác." Thanh niên đề nghị.
"Vậy tôi cảm thấy —— "
Kỷ Tuân chống khuỷu tay xuống giường, muốn đứng dậy, thế nhưng thanh niên lại nhanh hơn anh một bước, cùi chỏ bị người cầm lấy kéo thẳng ra, vai bị người ấn xuống, sống lưng lại một lần nữa va vào mặt giường, giường nặng nề chấn động một lát, sau đó cổ của Kỷ Tuân bị đè xuống giường.
Thanh niên vươn tay, kẹp lấy cổ anh.
Cậu hướng về phía Kỷ Tuân nói chuyện, khí tức ám muội lại nguy hiểm:
"Là anh chủ động mang tôi từ quán bar về mà? Mang tôi về, mà thế này không được, thế kia cũng không xong, ngài đùa ai đó?"
"Cậu xem, tôi cũng không phát hiện cậu biết chơi như vậy mà." Kỷ Tuân nói, "Nếu không, chúng ta buông tay trước? Tâm sự với nhau đã?"
Thanh niên phát ra tiếng cười nhạo thật vang.
Kỷ Tuân cảm giác hơi khó thở.
Thanh niên nhìn anh chăm chú, lời ít mà ý nhiều: "Dùng sức—anh dùng sức rồi, công thủ chuyển đổi, anh có thể khống chế tôi, chinh phục tôi. Tôi giao mệnh của mình cho anh, đặt vào lòng bàn tay anh, tôi tin tưởng anh."
"Cảm động tình yêu của cậu, chỉ là tôi không tin tưởng chính mình."
Phần da ở cổ Kỷ Tuân dán vào lòng bàn tay của cậu, dần dần cảm giác được nhịp tim của chính mình hòa chung với đối phương.
Chỉ là nhịp tim của anh chầm chậm mỏng manh, còn đối phương lại bá đạo, mạnh mẽ.
Anh chậm rì rì mở miệng: "... Ngoài ra, vi phạm ý nguyện của công dân, cưỡng ép phát sinh quan hệ, có thể luận tội cưỡиɠ ɦϊếp."
Kỷ Tuân nhìn thấy thanh niên phút chốc ngẩn ra.
"Nước ta không có tội cưỡиɠ ɦϊếp với nạn nhân là nam giới." Thanh niên nói tiếp.
"—— Nhưng có tội cưỡng chế dâm ô. Tạo thành vết thương nhẹ trở lên, còn cấu thành tội cố ý gây thương tích. Đồng thời chà đạp lên nhân cách của tôi, lại thêm tội làm nhục người khác. Cho nên, công dân tuân thủ pháp luật như ngài Hoắc, sẽ không lấy thân thử nghiệm đâu nhỉ?"
"Ồ đúng rồi, " Kỷ Tuân suy tư nói tiếp, "Đây là căn cứ dựa trên tình hình vi phạm mà xử nhẹ. Còn chuyện cậu muốn làm bây giờ, ít nhất cũng là tội cố ý gây thương tích trở lên, cũng có thể tính thành cố ý gϊếŧ người không thành, ngài Hoắc có thể tìm luật sư cho mình trước khi làm, cái này gọi là công tác chuẩn bị, làm xong cũng không lo sợ."
"... Có thể đơn giản một chút." Thanh niên cuối cùng nói.
"Phương pháp đơn giản gì cơ?" Kỷ Tuân hỏi.
"Anh với tôi đánh nhau một trận. Đánh thắng rồi, tôi tự nhiên sẽ không thực hiện được."
"Tình huống như vậy thì lại không dễ phân định." Kỷ Tuân dùng giọng điệu ngại phiền phức nói, "Ngài Hoắc nếu đã suy nghĩ kỹ hậu quả, vậy thì tới đi, tôi cũng đã chuẩn bị xong tinh thần phải chịu đựng."
Ánh mắt lạnh lẽo của thanh niên rơi vào trên mặt Kỷ Tuân, giống như lưỡi dao chiếu qua hai má.
Khóe miệng cậu nhếch lên.
Nếu như lưỡi dao biết mỉm cười, đại khái chính là dáng vẻ này.
"Anh thật nhát gan."
Cậu lạnh lùng nói, thả con cá chết đâm kiểu gì cũng không động đậy này ra, chống giường đứng lên.
Thanh niên đi ra khỏi phòng ngủ, mà bên ngoài không có truyền đến tiếng cửa đóng lại, đoán chừng là lười phải đi lại nên nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi rồi.
Kỷ Tuân nằm đờ trên giường, một đêm thật đẹp bị làm cho hỏng bét, anh không rõ chính mình hiện tại là hưng phấn hay mệt mỏi nữa. Hai tay anh gối sau đầu nhìn trần nhà tẻ nhạt, một lát sau, rút ra một tay kéo ngăn tủ đầu giường, lộ ra đủ loại chai lọ ở bên trong.
Đối với những chiếc lọ này, Kỷ Tuân từ lâu đã vô cùng quen thuộc, không cần nhìn cũng có thể từ giữa rút ra một lọ thuốc ngủ.
Mà lúc này, tiếng bật công tắc phòng tắm vang lên.
Trong nhà còn có người lạ.
Kỷ Tuân dừng lại mấy giây, ném lọ thuốc trở về chỗ cũ, đùng một cái đóng lại ngăn kéo.
Đợi người thanh niên từ trong phòng tắm đi ra ngoài, chút không khí ám muội cuối cùng đã bị không khí lạnh lẽo quét sạch sành sinh.
Cậu cắm một tay vào trong tóc, vuốt khô giọt nước cuối cùng của đuôi tóc, vẻ mặt lạnh lùng giống như băng tuyết, trong lúc đó đi ngang qua phòng ngủ chính, từ khe cửa không có đóng chặt mà liếc nhìn chủ nhà đang ngồi dựa vào cửa sổ.
Đối phương lười nhác tựa vào bệ cửa, đeo tai nghe, tiếng ngâm nga ngắt quãng, giai điệu u buồn khó nghe.
Người này cùng với giai điệu, đều thân mật hòa vào đêm đen, tuy hai mà một.
Kỷ Tuân.
Cậu lặng lẽ lại trào phúng đọc lên cái tên này.
--------------------
Hôm nay mở truyện mới, tuy nhiên thể loại này thật sự rất khó, kiến thức chuyên môn sâu và tác giả hành văn cũng rất đẳng cấp, rất xịn luôn á, nên là tầm 2-3 ngày mình mới đăng được một chương thôi. Vẫn quy tắc cũ nha, không mắng chửi chê bai công thụ, không mắng tác giả, mình thuộc team CHỦ CÔNG chứ không phải CÔNG KHỐNG, nhưng thụ khống cũng tuyệt đối đừng nhảy. Mong sẽ được mọi người đón nhận, yêu yêu
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Lời Nói Dối Chân Thành,
truyện Lời Nói Dối Chân Thành,
đọc truyện Lời Nói Dối Chân Thành,
Lời Nói Dối Chân Thành full,
Lời Nói Dối Chân Thành chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!