Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Linh Chu
Nàng vốn cường ngạnh vạch sai lầm của Phong Phi Vân, sau đó lại quỳ trên mặt đất nhận lỗi, hạ thấp tư thái của mình nhất, chỉ cầu có thể còn sống, việc gì cũng có thể buông, một cương một nhu, lại còn cường điệu tác dụng của mình với Phong Phi Vân, làm cho Phong Phi Vân cảm thấy nữ nhân như nàng còn có giá trị.
Tất cả chỉ sợ nàng trên đường tới đây đã nghĩ tới, cũng phỏng đoán nhược điểm trong tính cách Phong Phi Vân, thậm chí đoán được Phong Phi Vân sẽ cho nàng cơ hội nói chuyện, cho nên giờ phút này mới trả lời thuận buồm xuôi gió như thế.
Phong Phi Vân nhíu mày, kỳ thật hắn rất phản cảm nữ nhân quỳ trước mặt hắn, nữ nhân hoặc đứng, hoặc là nằm, nữ nhân quỳ là không có mị lực nhất, nhưng không thể không nói quỳ xuống đầu cầu xin cũng hữu dụng nhất.
- Còn chưa đủ, ngươi dựa vào cái gì để cho ta tin tưởng ngươi, nếu ngươi có thể nói động ta, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Bạch Như Tuyết dường như cũng nhìn ra Phong Phi Vân phản cảm, đứng lên, ngọc thể thướt tha, thập phần tỉnh táo, nói:
- Ta nguyện phát độc thệ, nếu còn dám có nửa phần dị tâm với ngươi, để cho ta bị cửu thiên thần kiếp đánh chết...
Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng, lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc ah, ngươi còn chưa nói động ta, nhưng mà... Ta không tin nữ nhân thề, cho ngươi một tự sát cơ hội, ngươi tự sát đi.
Phong Phi Vân lấy Thiên Tủy Binh Đảm, ra trực tiếp ném cho nàng.
Bạch Như Tuyết cắn chặc tuyết răng, đúng là vẫn còn thất bại, bất luận nam nhân nào đi tới đỉnh phong đều không có khả năng tha mạng cho nữ nhân phản bội mình, thậm chí sẽ bị lăng trì, lột da, kỳ thật Phong Phi Vân đối với nàng không tệ, cho nàng một cơ hội tự sát, càng tìm cho nàng một nơi phong cảnh tốt an táng.
- Ha ha, ta muốn bảo vệ nàng một mạng, không biết thần vương đại nhân có thể tha cho nàng ta một lần không?
Bên ngoài sơn cốc có giọng nói tuyệt mỹ vang vọng, giọng nói cực kỳ nhu hòa.
Phong Phi Vân vẫy tay, Thiên Tủy Binh Đảm liền nắm trong lòng bàn tay, nhìn qua cửa vào sơn cốc, bộ dáng như lâm đại địch.
Rõ ràng có người có thể tìm được hắn, hơn nữa biết rõ hắn chạy ra khỏi Đồng Lô Sơn, người tới không phải tầm thường, Phong Phi Vân há có thể buông lỏng tâm tình.
Bạch Như Tuyết vui vẻ trong lòng, xem ra còn có chuyển cơ, có chuyện gì tốt hơn là tìm đường sống trong chỗ chết.
Chậm rãi bốn thiếu nữ ôn nhu động lòng người nâng chiếc kiệu đi vào.
Bốn thiếu nữ này dung mạo cực kỳ xinh đẹp, da thịt không tỳ vết, mỗi người đều tỏa ra khí chất âm hàn lạnh giá, tuy các nàng cũng đang mỉm cười, đang hô hấp, trong thân thể thậm chí có huyết dịch lưu động, cho dù là cự phách cũng cho rằng các nàng chính là người sống, nhưng mà Phong Phi Vân triển khai phượng hoàng thiên nhãn thì nhìn thấy các nàng đã sớm mất đi sinh mệnh lực, chính là bốn diễm thi.
Bốn diễm thi này không phải thi tà bình thường, đã từng là đệ nhất mỹ nhân của một thời đại, thời điểm các nàng còn sống đã là giai nhân phong hoa tuyệt đại, thanh danh truyền thiên hạ, những nơi đi qua có vô số thiên tài tuấn kiệt vây quanh, nhưng mà hiện tại mỹ mạo như trước cũng đã hóa thành thi tà.
Sau khi nhìn thấy bốn diễm thi, Phong Phi Vân cũng đã biết rõ người tới là ai, trừ Âm Hư thi động Diêu Cát thì sợ rằng không có người khác, nhưng mà hắn kinh ngạc chính là Diêu Cát chỉ là một đệ tử kiệt xuất của Âm Hư thi động, vì sao lại có thể điều động bốn diễm thi cường đại như thế này.
Bốn diễm thi này có thể lợi dung mỹ mạo của mình giết chết rất nhiều cự đầu tiên đạo, còn đáng sợ hơn cả cự phách.
Phong Phi Vân thu hồi Thiên Tủy Binh Đảm, trên mặt tươi cười, nói:
- Diêu Cát, ta thật sự càng ngày càng hoài nghi thân phận của ngươi, ngươi rốt cuộc là thông qua phương pháp gì tìm được ta?
Phong Phi Vân cũng không buông lỏng cảnh giác, dù sao hắn hiểu Diêu Cát không nhiều, chỉ biết nàng là nữ nhân thông minh, Long La Phù có thể leo lên vị trí Tấn đế cũng là do nàng ở sau lưng bày mưu tính kế.
Nữ nhân này chỉ sợ còn thông minh hơn Bạch Như Tuyết nhiều.
- Ha ha, còn có thể có thân phận gì, chúng ta bây giờ là đồng liêu làm quan, nịnh bợ thần vương đại nhân không được hay sao?
Diêu Cát đi ra khỏi kiệu, nàng mặc quan bào màu bạc, trên eo nhỏ mang đai lưng màu xanh ngọc, quan bào còn có thêu vân hạc, đế giày cũng làm từ bạch ngọc, nhưng lại không có lộ ra vẻ khí khái hào hùng, mà là ôn nhu.
Môi nàng óng ánh, sóng mắt thanh tịnh, lông mi rất dài, bộ ngực cao ngất, trong vũ mị không mất đi đoan trang, đi tới gần Phong Phi Vân, vùi gương mặt xinh xắn vào ngực của hắn, nói:
- Vì sao ngu như thế, vì một Ngự Thú Trai, đắc tội người trong thiên hạ.
- Cũng không ngốc, ta đúng là muốn mượn tay bọn chúng bức bách ta đột phá cảnh giới, người trong nghịch cảnh mới có động lực.
Phong Phi Vân thấy nàng tựa vào ngực cũng không có phản cảm bài xích.
- Rõ ràng chính là ngốc, hơi có sai lầm sẽ vẫn lạc.
Diêu Cát bĩu môi, cố tình gây sự, nói:
- Có phải ngươi thân mật với Ngự Thú Trai là vì Vu Thanh Họa, Đàn Thanh Tố hoặc là người nào khác đúng không?
- Đừng đoán, cho dù có thân mật cũng không liên quan tới ngươi.
Phong Phi Vân vuốt lưng ngọc của nàng, làn da tinh tế tỉ mỉ, thân thể mềm mại giống như không có xương cốt.
Diêu Cát tuyệt đối là yêu tinh, có thể làm cho bất cứ nam nhân nào cũng bị nàng hấp dẫn.
- Hừ, làm sao không liên quan tới ta, ta chính là tự mình đầu tư vào ngươi, nếu ngươi bị gạt bỏ từ trong trứng nước, ta lỗ lớn, ta tìm ai khóc đây, ta khóc cho ai xem ah.
Sóng mắt Diêu Cát mang theo vẻ tươi cười, đánh vào ngực Phong Phi Vân một cái cũng không nặng.
- Chuyện đầu tư vào ta nguy hiểm rất lớn, việc này chỉ có thể trách chính ngươi, không thể trách ta.
Phong Phi Vân nói.
Diêu Cát nói cái gọi là đầu tư chính là mang mình hiến cho Phong Phi Vân, nếu như Phong Phi Vân tương lai trở thành cường giả tuyệt đỉnh, nàng tự nhiên cũng có thể được nhiều chỗ tốt, cũng chính bởi vì như thế nàng càng lo lắng Phong Phi Vân nửa đường vẫn lạc, đối với Phong Phi Vân bộc lộ Kim Tàm Kinh dẫn động người trong thiên hạ đuổi giết thì rất lo lắng.
- Nguy hiểm cao, hồi báo cũng cao, ta tin tưởng ta sẽ không nhìn lầm người, ha ha.
Nàng như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Phong Phi Vân một cái.
Phong Phi Vân vuốt bờ môi, dư hương rải rác, nghiêm nghị nói:
- Ngươi còn không có nói cho ta biết, ngươi làm sao tìm được vị trí của ta?
- Ngươi đoán xem!
- Ngươi gian lận trên người ta.
Phong Phi Vân nói.
- Ha ha, không hổ là nam nhân của ta, nhưng mà ta sẽ không nói cho ngươi biết ta gian lận ở đâu, chờ ngươi tu vị đạt tới cảnh giới nhất định thì phát giác được thôi, nhìn ngươi thông minh như vậy, lại ban thưởng cho ngươi nụ hôn.
Lông mi Diêu Cát chớp chớp, dáng tươi cười như thần hoa nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Linh Chu,
truyện Linh Chu,
đọc truyện Linh Chu,
Linh Chu full,
Linh Chu chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!