Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Linh Chu
Mạc Trùng Ky và Trần Đạo đều muốn ngăn cản Phong Phi Vân phạm hiểm, nhưng Phong Phi Vân lại phất tay ý bảo, khiến bọn hắn lui xuống.
Thường Đại Khải nghe nói lời này, cũng không cần phải nhiều lời nữa, trong đôi mắt bộc phát ra quang mang, nói:
- Thần Vương đại nhân, vậy thì đắc tội rồi.
Thường Đại Khải cầm trong tay cự phủ khổng lồ chậm rãi nhấc lên, xương cốt trong cánh tay phát ra tiếng rung động, trên đầu búa hàn mang đan vào, hắn đứng cách hơn trăm trượng, một cước đạp vỡ mặt đất, thân thể bắn lên cao hơn ba mươi mét, một búa giống như một khối thần thiết rơi xuống.
Bành!
Phong Phi Vân chỉ vươn một tay ra, phân ra hai ngón tay, liền tiếp được một búa cực kỳ uy lực kia, thân thể không chút sứt mẻ, chỉ là tóc trên lưng có chút giương nhẹ một cái, lộ ra thong dong mà lạnh nhạt.
Thường Đại Khải cảm giác giống như bổ vào trên một tòa thần sơn, lực lượng bị ngăn trở, khó có thể bổ tới trước một phần, hai cánh tay cũng bị cổ lực lượng phản chấn kia chấn khiến ẩn ẩn đau nhức.
Một màn này ngừng lại giữa không trung, khiến rất nhiều người đều đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại phát hiện Phong Phi Vân vậy mà dễ dàng tiếp được cự phủ lực lượng hung mãnh kia thì nhiều người cả kinh đến thiếu chút nữa thần hồn xuất khiếu.
- Bộ chủ đại nhân, đây là lực lượng của ngươi sao? Cũng quá khiến ta thất vọng rồi.
Phong Phi Vân vung cánh tay lên, một mảnh hỏa diễm tràn trên cánh tay, một cổ lực lượng khổng lồ vung Thường Đại Khải và cự phủ trong tay hắn ra ngoài.
Bành!
Thường Đại Khải bay thẳng ra hơn trăm trượng mới rơi xuống trên mặt đất, thân thể trượt trên mặt đất hơn mười trượng, đến khi dừng lại vẫn không thể tin nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, không nghĩ tới trong thân thể nho nhỏ kia của Phong Phi Vân vậy mà lại thai nghén lấy lực lượng đáng sợ như thế.
Vừa rồi tuy rằng hắn chỉ dùng một tầng lực lượng, nhưng cũng đã thập phần đáng sợ, đủ để phá sơn liệt địa rồi.
Nghe được lời nói khích tướng của Phong Phi Vân, Thường Đại Khải lập tức không phục, nếu không cho Thần Vương đại nhân này biết một chút lợi hại, hắn sợ rằng sẽ xem thường Cổ Cương binh sĩ ta rồi. Thường Đại Khải hung hăng nhổ một bãi nước bọt vào hai lòng bàn tay, chà xát chuôi búa băng hàn thấu xương, trong miệng phát ra một tiếng hét lớn, bộc phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, khiến thiên mạc cũng theo đó nổ vang, giống như Thiên Lôi minh vậy.
- Đại Phủ Đầu Chuyển Luân.
Thường Đại Khải hai tay cầm búa chuôi, trên mặt đất vòng vo mười tám vòng, tốc độ càng lúc càng nhanh, quả thực giống như một máy xay gió cực đại, bộc phát ra khí lãng như vòi rồng, đây là đang tụ lực, mỗi khi xoay một vòng, lực lượng trên đầu búa sẽ cường đại thêm một phần,
Thường Đại Dã chính là Cổ Cương đệ nhất cường giả, hắn lúc mới sinh ra trên không Vu Thần Man Thành một mảnh mây tía màu vàng bay đến, bên trong duỗi ra một bàn tay linh thú, bắt hắn đi, hắn từ nhỏ uống sữa linh thú lớn lên, cơ bắp cốt cách cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, thân cao hơn sáu mét, so với người bình thường cũng phải gấp ba, bốn lần, người bình thường đứng ở trước mặt hắn chỉ có thể cao hơn bắp chân hắn một chút, eo cũng không to bằng cánh tay hắn.
Lúc hắn năm tuổi mới bị linh thú đưa về, lúc ấy cũng đã cao gần 2m cao.
Thường Đại Dã không chỉ cùng linh thú tu luyện Luyện Thể thuật, lại còn được chân truyền của một vị cao nhân Đạo Môn, mở đan điền, tu luyện Tử Phủ linh khí.
Hai trăm năm trước, Thường Đại Dã từng xông đến Thần Đô, cùng Đấu Chiến Thiên Hầu chiến lực đệ nhất trong mười tám Thiên Hầu lúc ấy giao phong một hồi, cùng Đấu Chiến Thiên Hầu liều mạng chín kích mà bất bại.
Phải biết rằng hai trăm năm trước, Đấu Chiến Thiên Hầu cũng đã là Thiên Mệnh đệ cửu trọng, hơn nữa còn là thiên tài cấp bậc sử thi, được xưng là "Sử thi cự phách", "Vô thượng cự phách", "đệ nhất nhân trong cự phách" .
Thường Đại Dã có thể liều với Đấu Chiến Thiên Hầu chín kích còn toàn thân trở ra, đây là chuyện giỏi giang cỡ nào chứ.
Trong mắt Phong Phi Vân sinh ra hỏa mang, ở trên người Thường Đại Dã hắn thấy được một cổ Đạo kính tinh thuần nhất của Đạo gia, bao phủ toàn thân, tử khí hạo đãng, ẩn chứa thần lãng, rất hiển nhiên công pháp Đạo môn hắn tu luyện tuyệt đối cực kỳ bất phàm, tuyệt đối không phải người bình thường có thể truyền thụ cho hắn.
- Đại ca, đừng đánh nữa, ta biết sai rồi, biết rõ mình sai rồi, chờ ta trở về, liền tiêu diệt tên vương bát đản Thác Bạt Hoành kia.
Thường Đại Khải bị đánh đến rất thảm, cả đầu cũng lún trong bùn đất, bờ mông nhô lên cao, nở ra hoa.
Thường Đại Dã sờ lên nắm đấm, bộ lông màu vàng trên người tia chớp sáng ngời, bước ra một bước cũng có thể khiến cả mạnh đại địa này rung động, quát lớn:
- Ngươi cái tên chó cái sinh này, còn không mau quỳ xuống nhận sai với Thần Vương đại nhân.
- Ta là chó cái sinh, vậy ngươi chẳng phải cũng là chó cai sinh sao. . .
Thường Đại Khải ở trong miệng nhỏ giọng nói thầm, đầu chui ra khỏi bùn đất, đầu tóc lộn xộn, sau đó liền si ngốc chạy đến trước mặt Phong Phi Vân, vậy mà thật sự quỳ xuống nói:
- Thần Vương đại nhân, lão Thường ta sai rồi, cầu ngươi tha thứ cho ta.
Thường Đại Khải cũng là một ngừi có ngạo khí người, nếu vừa rồi Phong Phi Vân không tiếp được ba búa kia của hắn, cho dù Thường Đại Dã có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không cùi đầu nhận thua với Phong Phi Vân, lại càng không nói đến việc quỳ nhận sai.
Nhưng Phong Phi Vân thể hiện ra chiến lực của mình, khiến Thường Đại Khải tâm phục khẩu phục, cho nên Thường Đại Dã bảo hắn quỳ xuống nhận sai, hắn liền cực kỳ nghiêm túc quỳ xuống, không có không tình nguyện một chút nào cả.
Theo hắn thấy thì quỳ một cường giả cũng không phải chuyện mất mặt gì cả.
Phong Phi Vân chính vạt áo y quan, vội vàng nghênh đón lấy, hai tay đỡ Thường Đại Khải đứng dậy, giúp hắn phủi phủi bụi đất trên đầu vai, cười dài nói:
- Đại Khải huynh đệ, ngươi thật sự là giết ta rồi, ngươi nào có sai gì, chúng ta chính là không đánh nhau thì không quen biết, đi, đêm nay đến phủ nha Cổ Cương Phủ, chúng ta nhất định phải uống mấy hũ lớn, không say không anh hùng.
Ngoại trừ ở trên thân thể nữ nhân ra, ở nơi khác, Phong Phi Vân từ trước đến nay cũng không phải người được một tấc lại lấn một thước.
Nghe nói như thế, Thường Đại Khải kích động đến rơi nước mắt, mẹ nó, đây mới là thực huynh đệ ah.
- Thần Vương đại nhân, Thường Đại Dã ta còn có tư cách cùng ngươi say một trận chăng?
Thường Đại Dã hai tay ôm quyền, thanh âm chấn nhiếp, như thần lôi nhấp nhô.
- Đó là tự nhiên.
Phong Phi Vân cười lớn một tiếng.
Thường Đại Dã chính là một người có trí tuệ, hắn vừa rồi đánh Thường Đại Khải, cũng chỉ là đánh cho Phong Phi Vân xem thôi, từ chút chuyện nhỏ này cũng có thể thấy được hắn ở việc xử lý mọi chuyện thông minh hơn đệ đệ mình nhiều lắm.
Trần Đạo đã sớm đợi không kịp nữa, mời tất cả mọi người vào thành, một đường bước tới phủ nha Cổ Cương Phủ.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Linh Chu,
truyện Linh Chu,
đọc truyện Linh Chu,
Linh Chu full,
Linh Chu chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!