Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Anh là muốn cho đấy, nhưng người ta phải chịu nhận mới được chứ.
Nhưng không có so bì thì không có tổn thương.
Lưu Tuyền một đồng cũng không chịu lấy của anh, so với mẫu thân của anh, Tần Nham đúng thật cảm thấy bản thân khẳng định là não úng thủy rồi, cho nên lúc đó mới tin lời nói của mẫu thân và Tần Phi Ngữ.
“Mẹ, mẹ nói đủ chưa!”
Tần mẫu vẫn chưa phát giác được Tần Nham đang giận, nhẹ hứ một tiếng tiếp tục nói, “Con tiện nhân Lưu Tuyền kia... sao đi chăng nữa không thể để cô ta lấy được gì của nhà chúng ta, ở nhà chúng ta làm phú bà được nửa năm, còn nói là mỗi một đồng tiền cô tiêu đều là do bản thân kiếm được, đúng thật là chuyện nực cười, nửa năm này cô ta đi làm qua một ngày sao, ngày ngày chỉ là vẽ tranh làm bán thời gian có thể kiếm được bao nhiêu! Lần này ly1hôn khẳng định sẽ mở to miệng hét giá, con tuyệt đối đừng mềm lòng cho cô ta bất cứ thứ gì. Mẹ nói nghe, lúc trước ba cô ta còn đến nhà chúng ta đòi 10 triệu, cũng nên cho con tiện nhân kia trả lại rồi, sao đi chăng nữa cô ta đã theo được một người giàu có, cũng không ngại số tiền này đâu.”
Tần Nham đúng thật muốn bịt lỗ tai của bản thân!
“Đủ rồi!”
“Tần Nham...”
“Con nói đủ rồi!” Tần Nham quát nhẹ một tiếng, đỏ cả mắt nhìn giận dữ quát vào Tần mẫu, “Mẹ ngày nào cũng tính này tính nọ, bây giờ tính đến hai đứa con đến ly hôn luôn rồi, mẹ vẫn còn tính! Con với Tiểu Tuyền kết hôn không phải là cô ấy khóc cầu xin muốn gả cho con đâu, đám cưới này là do con cầu hôn, mẹ đừng nói giống như là người ta đến nhà chúng ta là muốn vu lợi vậy được không, tâm lý1của mẹ tại sao lại đen tối đến thế, bộ không nhìn được ưu điểm trên người của người khác sao!”
Tần mẫu bị quát đến ngây người.
“Tần Nham!”
Tần Nham xoa đôi mày, “Bỏ đi, con không muốn tranh luận những chuyện này với mẹ nữa, cho dù là tranh luận cũng tranh không ra kết quả, hà tất lãng phí nước bọt!”
Tần Nham vòng đến bên ghế lái, “Con phải ra ngoài đây!”
Tần mẫu đứng cả hình.
Trong hoang tưởng của bà Lưu Tuyền chỉ cần rời khỏi nhà rồi, mối quan hệ của bà và Tần Nham sẽ khôi phục lại như trước, nhưng bây giờ... là tình hình gì đây!
“Con trai... mẹ cũng chỉ vì tốt cho con...”
Tần Nham gần như không muốn nghe nữa, lạnh mặt mở cửa xe ngồi vào ghế lái, anh mở động cơ xe, chiếc xe nhanh chóng vút đi.
Tần mẫu nhìn thấy chiếc xe biến mất trong tầm nhìn, đỏ hoe mắt thì thầm nói, “Mẹ đúng thật là vì con tốt đấy, Tần Nham, mẹ còn5chuẩn bị cho con một bất ngờ rất lớn... con tại sao lại không thấy được nỗi khổ tâm của mẹ, đợi lúc bất ngờ đến, mẹ tin là con sẽ tha thứ cho mẹ...”
...
Tần Nham dẫn Lưu Tuyền đi đến cục Dân chính.
Hôm nay không phải hai ngày nghỉ cuối tuần, cũng không phải ngày lễ, người đến cục Dân chính không nhiều.
Xếp ở trước Lưu Tuyền và Tần Nham chỉ có ba cặp.
Bọn họ ngồi ở chiếc ghế lạnh băng đợi gọi số. Ba cặp đằng trước đó có hai cặp là đến kết hôn, đều là giới trẻ, nụ cười gần như là muốn từ đôi mắt tràn ra, tay nắm tay, ngẫu nhiên chạm mắt nhau, cùng nhau cười ra, ngọt ngào lại ấm áp.
Cặp còn lại là một cặp nam nữ trung niên, hai người ngồi trên ghế, ai cũng không thèm nhìn mặt ai, vẻ mặt bên người nam không kiên nhẫn, bên nữ thì miễn cưỡng trấn tĩnh, nhưng mắt lại đỏ hoe.
Rất nhanh số đã2đến cặp nam nữ trung niên.
Hai người cùng nhau bước vào căn phòng.
Rất nhanh, trong phòng truyền ra tiếng khóc than cực lớn của người phụ nữ, “Không! Em không muốn ly hôn, em hối hận rồi, em không muốn ly hôn nữa! Dựa vào cái gì, Triệu Đại Phúc, em cùng anh chịu bao nhiêu cực khổ, còn vì anh sinh được một cậu con trai một đứa con gái, bây giờ điều kiện cuộc sống tốt rồi, anh liền ra ngoài tìm bồ nhí! Anh tìm bồ nhí cũng không nói, đối với ba mẹ con em không hỏi không rằng cũng không nói, em chỉ muốn cho con cái một gia đình hoàn chỉnh, cho nên cứ nhịn! Nhưng anh lại cứ ép em, anh bây giờ không ngờ muốn cưới con phụ nữ tiện nhân kia, Triệu Đại Phúc, em sẽ không để anh được toại nguyện đâu! Em sẽ không ly hôn, em là dây dưa cũng phải dây dưa cho các người chết!”
Những người bên ngoài9hiếu kì nhìn vào bên trong phòng.
Tiếp đó là âm thanh giận dữ của người đàn ông, “Hôm nay cô không ly hôn cũng phải ly hôn!”
Hai người trong phòng cãi nhau lên, trước sự điều giải của công tác viên, ngày đó rốt cuộc cũng không có ly hôn.
Lưu Tuyền siết chặt quần áo.
Cô rất là may mắn bản thân và Tần Nham chưa gây đến mức này!
“Tiểu Tuyền, anh muốn hi vọng số mãi mãi không gọi đến chúng ta thật!”
Lưu Tuyền nhếch môi, không dám tin cười cười.
Rất nhanh, số đã gọi đến hai người, Lưu Tuyền và Tần Nham cùng nhau bước vào phòng.
Công tác viên nhìn vào hai người, lạnh lùng hỏi, “Kết hôn hay ly hôn?”
“Ly hôn!”
Hai người đưa đơn thỏa thuận ly hôn và những giấy tờ cần thiết đều đã đưa cho công tác viên, công tác viên nhìn hai người không cãi nhau cũng không ồn ào, hơi lạ lùng một chút, nam nữ ly hôn anh gặp cũng nhiều rồi, rất nhiều1người ở cục Dân chính cãi nhau inh ỏi cũng gặp nhiều rồi, bình tĩnh như hai người này vẫn đúng là ít gặp thật.
“Xác định muốn ly hôn?”
“Xác định!”
“Vâng!”
Công tác viên thở dài, chuẩn bị cho hai người sổ ly hôn, ở trên đó đóng một cái dấu lớn.
Anh đưa hai người mỗi người một cuốn sổ ly hôn, “Xong rồi!”
Tần Nham cảm thấy kì lạ, “Như vậy là xong rồi sao?”
“Xong rồi! Anh chị hai người bây giờ trên pháp luật đã không còn bất kì quan hệ nào nữa!”
Trong lòng Tần Nham vô cùng khó chịu.
Thì ra ly hôn là một chuyện đơn giản như vậy, đơn giản đến chỉ cần đóng một cái dấu là xong rồi.
Hai người kề vai từ trong phòng bước ra.
Đi ra đến cổng của cục Dân chính, ánh nắng bên ngoài rọi vào, chiếu lên người của hai người, tâm trạng hai người khá là phức tạp, không có ai mở miệng trước.
“Anh... tiễn em nhe.”
“Không cần đâu, không cùng đường!” Lưu Tuyền từ chối ý tốt của Tần Nham.
“Đồ của em anh đã dọn xong, để ở cốp xe sau, em đem về nhe.”
Lần này Lưu Tuyền không có từ chối.
Đồ của bản thân cô, cô không dự tính ngốc đến cho Tần Nham vứt hết.
Hai người cùng nhau đi đến bãi đỗ xe, vừa ngoảnh đầu, nhưng nhìn thẩy Tần Nham cả người đều ngây ra.
Lưu Tuyền dõi theo tầm nhìn của Tần Nham nhìn qua đó.
Chỉ thấy được, kế bên chiếc xe màu đen của Tần Nham không biết từ khi nào đang đứng một quý cô ăn mặc thời thượng, người phụ nữ đó nhìn mặt tầm hai mươi sáu bảy tuổi, trên người mặc áo len cổ cao, bên ngoài phối một áo phông lớn ôm người màu đỏ, dưới chân mang một đôi boots da màu đen, cách trang điểm của người phụ nữ tinh tế, một mái tóc quăn gợn sóng tùy ý xả trên vai, son môi đỏ chót, nhìn lên cô rất là tỏa sáng nổi bật.
Trên tay phụ nữ đó vẫn đang cầm một cái vali, trên người vẫn mang một chút mùi vị bôn ba mệt mỏi, khoảnh khắc lúc nhìn thấy Tần Nham, đôi mắt cô tức thì ngân ngấn nước mắt, ánh mắt nhìn vào Tần Nham tràn đầy tình cảm dịu dàng và sự yếu ớt muốn nói lại không nói được.
Lưu Tuyền nhìn sang Tần Nham.
Cảm xúc của Tần Nham sau khi đứng hình được vài giây, ánh mắt đen kịt tức thì lóe lên nhiều loại tâm trạng phức tạp, cuối cùng... những tâm trạng phức tạp đó như là nước sông sau khi trải qua sóng gió vậy, từng tí từng tí chìm lắng xuống.
Lưu Tuyền nghĩ, cô đại khái đoán được thân phận của người phụ nữ kia.
“Cô ấy là Văn Văn à?”
Tần Nham đột nhiên ngây người, ngoảnh đầu nhìn sang Lưu Tuyền, âm thanh khô khan, “Em... biết cô ấy?”
“Anh có một lần lúc sau khi ngủ, gọi tên của cô ấy!”
Giọng nói của Tần Nham như là nhét một đống bông gạc, nghẹt đến lợi hại!
Thì ra Lưu Tuyền bao dung anh nhiều đến thế.
Anh còn tưởng anh ẩn giấu rất tốt, tưởng rằng Lưu Tuyền không có phát hiện bất kì vết tích gì.
“Tiểu Tuyền, em đừng hiểu lầm...” Tần Nham vội vàng giải thích với Lưu Tuyền, “Anh sau khi kết hôn với em, chưa từng liên hệ qua với Văn Văn, anh chưa từng làm qua bất kì chuyện nào có lỗi với em.”
“Uhm! Tôi không có hiểu lầm!”
Lưu Tuyền cười lạnh nhạt, “Anh không cần giải thích, tại vì chuyện của anh đã không còn liên quan đến tôi nữa.”
Hai người họ đã ly hôn rồi, Tần Nham muốn làm gì đều là sự tự do của anh cả.
Lưu Tuyền siết chặt sổ ly hôn trên tay, lúc đầu cô còn tưởng lúc ly hôn cô sẽ đau lòng khổ sở, nhưng cô phát hiện, khoảnh khắc lúc cầm được sổ ly hôn trên tay, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn là đau khổ.
Đây cũng chứng minh, tình cảm của họ đã đi đến ngõ cụt rồi.
Thật ra Văn Văn chính là vũ khí cuối cùng mà Tần mẫu chuẩn bị đối phó với Lưu Tuyền, lần này Lưu Tuyền và Tần Nham ra nông nỗi này, Tần Nham lại vẫn chưa có dự định từ bỏ Lưu Tuyền, Tần mẫu lúc đó rất nôn nóng, cho nên bà lập tức gọi điện thoại cho Văn Văn, nói Văn Văn nghe, nếu như cô còn có một chút tình cảm với Tần Nham, liền để cô về!
Quả nhiên, một chút cũng không nằm ngoài dự đoán của bà.
Văn Văn tuy ở nước Mỹ, nhưng vẫn còn lưu luyến con trai bà, sau khi trải qua một ngày suy nghĩ, cô rất nhanh chóng đáp lại Tần mẫu, biểu thị bản thân sẽ quay về, tìm cơ hội cùng Tần Nham làm lại từ đầu.
Vừa nãy cô mới ngồi máy bay đến thành phố A, lập tức đã gọi điện thoại cho Tần mẫu, Tần mẫu nói cô nghe Tần Nham đang ở cục Dân chính ly hôn với Lưu Tuyền, cô chưa suy nghĩ đã đi đến đây ngay.
Lúc này nhìn thấy Tần Nham, nửa năm không gặp mặt, Văn Văn nhìn thấy anh chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ.
Ở nước Mỹ nửa năm nay, cô sống không hề vui chút nào.
Tần Nham cứ cảm thấy cô vì theo được người giàu có hơn cho nên mới ra xa anh, thật ra không phải vậy.
Nửa năm trước, Văn Văn thật ra là bị Tần mẫu ép đi đấy.
Cô không còn cách nào, cho nên mới nói bản thân là vì thẻ xanh cùng người đàn ông khác rời khỏi.
“Tần Nham...”
Tần Nham và Lưu Tuyền cùng nhau đi qua đó, trong mắt của Văn Văn lại không hề có sự tồn tại của Lưu Tuyền, trong mắt toàn là Tần Nham, “Tần Nham... em đã về rồi...”
Tần Nham đối diện với Văn Văn hoàn toàn không biết nên nói gì.
Lưu Tuyền cũng không muốn làm phiền hai người gặp gỡ.
Nói thật lòng, khoảnh khắc nhìn thấy Văn Văn tâm trạng cô là vui mừng đấy!
Vui mừng vì bản thân quyết định ly hôn!
Nếu như cô lựa chọn lại một lần tha thứ cho Tần Nham, cô gần như có thể tưởng tượng được những ngày tháng bi thảm sau này.
Lưu Tuyền gõ gõ vào cốp xe, “Tần Nham, cốp xe mở một chút!”
“Uhm!”
Tần Nham như khúc gỗ vậy mở cốp xe sau ra, tình hình bây giờ quá ngượng ngùng, anh hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.
Cốp xe mở ra.
Lưu Tuyền từ cốp xe lấy thùng giấy bên trong ra, cô gật đầu với Tần Nham, “Không làm phiền hai người gặp gỡ, tôi đi trước đây!”
“Tiểu Tuyền...”
Lưu Tuyền cười nhẹ một tiếng, coi như là không nghe thấy, đưa tay đón chiếc xe taxi, ôm thùng giấy vào cốp xe sau, không còn nhìn Tần Nham và Văn Văn nữa, lên xe xong, rất nhanh liền biến mất trong tầm nhìn của Tần Nham và Văn Văn.
“Tần Nham...”
“”Em về đây làm gì thế?”
“Em là muốn giải thích hành vi của em vào nửa năm trước... Tần Nham, thật ra em không có phản bội anh, lúc trước em đi sang Mỹ, là tại vì bác gái ép buộc em phải rời xa anh, bà nói nếu như em không rời xa anh, bà sẽ tự tử! Còn tạo hiện trường giả nói là em giết chết bà ấy, em sợ hãi quá, cho nên mới bỏ đi thôi...”
Đối với dây dưa của Văn Văn với Tần Nham, Lưu Tuyền không hề muốn tham gia chút nào, cũng không muốn biết nữa.
Bây giờ đối với cô mà nói, Tần Nham là một người lạ quen thuộc, cuộc sống tình cảm của anh từ đây sẽ không còn mối liên hệ nào với cô, và bây giờ, cô có việc quan trọng cần làm hơn.
Lưu Tuyền sau khi lấy đồ của mình để hết ở nhà, liền đón xe đi đến nhà của Tiểu Thất.
Đã ba ngày kể từ khi Tiểu Thất và Lục Sâm chia tay.
Ba ngày nay cuộc sống của cô là một đống lộn xộn, bây giờ không mấy dễ dàng cuộc sống của cô hồi phục lại yên bình, cô bây giờ rất là lo lắng tình hình bên Tiểu Thất.
Tiểu Thất khác với cô.
Cô ấy từ nhỏ đã lớn lên trong sự yêu thương đùm bọc, mãi cho đến năm 24 tuổi cuộc sống cũng không trải qua đả kích lớn nào, lần này, tình cảm của cô ấy với Lục Sâm sâu đậm như vậy, nhưng Lục Sâm lại dùng cách đó đối xử với Tiểu Thất, cô lo lắng Tiểu Thất không chịu được đả kích như thế.
Lưu Tuyền đi đến trước cổng nhà Tiểu Thất, bấm chuông reo lên.
Người mở cửa không phải là Tiểu Thất, là Tiêu Cảnh Thụy.
“Là Tiểu Tuyền à!” Vẻ mặt Cạnh Thụy mỏi mệt, mở cửa cho Tiểu Tuyền bước vào, “Em đến đúng lúc lắm, anh lúc đầu còn dự định gọi điện thoại cho em để em tới đây khuyên khuyên Tiểu Thất, em ấy mấy ngày nay cứ không ăn không uống, mỗi ngày đều lét lút rơi nước mắt, anh khuyên làm sao cũng vô dụng, em vào thăm em ấy đi, hai người đều là con gái, lại là cùng tiểu nhau, có thể sẽ giúp cho Tiểu Thất thông suốt nhanh hơn.”
Ba ngày không ăn không uống?
Lưu Tuyền hơi kinh ngạc, không ngờ lại nghiêm trọng như thế!
Lưu Tuyền nhanh chóng bước vào nhà.
Trong phòng vẫn giống như lần trước mà cô đến vậy. chỉ là trên bàn để đầy đồ ăn ngon, đều là món ăn mà Tiểu Thất yêu thích, nhưng lại chưa từng động đũa qua vậy.
“Tiểu Thất đâu?”
“Ở phòng của em ấy!”
Từ lúc ở bệnh viện trở về Tiểu Thất đã kiên trì phải vể đến đây,khuyên làm sao cũng không chịu nghe.
Lưu Tuyền đi nhanh hơn bước qua đó, phòng của Tiểu Thất đóng hờ, thông qua khe hở, cô có thể thấy được Tiểu Thất đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng, cô cuộn người lại ở đó, một chút động tĩnh cũng không có, nhìn lên đó yên tĩnh đến quá đáng.
Lưu Tuyền từng bước từng bước đi vào phòng.
Cảnh Thụy thở dài, hạ thấp giọng nói, “Anh đi làm nóng đồ ăn đây.”
Tiểu Thất thất tình ba ngày rồi, anh đã ở đây kề bên Tiểu Thất ba ngày, một bước cũng không dám rời khỏi, sợ rằng anh mà đi, cô sẽ làm ra những chuyện không tốt, cho dù ngay cả mua đồ ăn cũng là nhân viên ở siêu thị giao đến tận nhà.
Hi vọng Tiểu Tuyền tới đây có thể khiến Tiểu Thất thả lỏng chút, chịu ăn cơm thì càng tốt.
...
Lưu Tuyền từng bước từng bước đi đến phòng của Tiểu Thất.
Tiểu Thất ở trong phòng nghe thấy tiếng bước chân, gần như vén tấm mền ra theo tính phản xạ, ánh mắt cô ôm đầy niềm hi vọng nhìn sang cửa phòng, nhưng lúc cô phát hiện người xuất hiện trước cửa là Lưu Tuyền, tia sáng trong mắt cô từng tí một tắt lịm xuống.
Mép miệng cô vừa chìm xuống, cả người đều mất hết sức sống.
“Tiểu Thất...”
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiểu Thất, Lưu Tuyền đau lòng đến không tả được.
Chỉ là ba ngày không gặp mặt, Tiểu Thất nhìn lên đó đúng thật muốn biến thành một người khác.
Ngày xưa cô ấy bất kể lúc nào, bất kể xảy ra chuyện gì mãi mãi đều là ánh sáng sáng soi tinh thần đầy đặn, cô ấy mãi mãi là quả khai tâm của mọi người, nhưng bây giờ, tròng mắt cô đỏ hoe, đôi mắt đã sưng như là trái hạch đào, trong mắt phủ đấy vết máu.
Đây vẫn chưa gọi là gì, cô ấy ba ngày không ăn cơm nhìn lên đó rất là trắng bệch, cả người gần như là gầy đi một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay, cằm dưới càng nhọn đi hơn nhiều, tại vì gầy, đôi mắt cô ấy hiện lên rất là lớn, nhưng lại không có sự sống nào.
Y như là một con búp bê bẳng sứ bị rút đi linh hồn, tuy rằng rất đẹp, nhưng cũng rất là yếu ớt.
Trong lòng Lưu Tuyền vô cùng khó chịu.
Thì ra lần thất tình này, đau đớn hơn so với tưởng tượng của cô.
Lưu Tuyền đi đến bên cạnh giường, nhìn Tiểu Thất im lặng ngồi ở mép giường, ôm lấy bản thân giống như là một con thỏ bị hoảng sợ, cô gần như không dám đụng đến cô ấy, ngồi đển mép giường, yên tĩnh nhìn vào cô ấy, “Tiểu Thất, ăn chút đồ đi! Anh Cảnh Thụy đã làm một bàn đầy đồ ăn cho cậu, đều là món cậu thích ăn. Mấy ngày nay có phải đều là anh ấy chăm sóc cậu không, tớ nhìn thấy anh ấy tiều tụy đi rất nhiều.”
Tiểu Thất ôm lấy đôi chân không nói năng.
Lưu Tuyền không phải là người biết an ủi người khác, thấy Tiểu Thất như thế, chỉ có thể đem những trải nghiệm của mình kể cho Tiểu Thất nghe, “Tớ với Tần Nham ly hôn rồi!”
Tiểu Thất ngây ra, cô ấy cuối cùng đã có chút phản ứng, từ giữa hai chân ngẩng đầu lên nhìn sang Lưu Tuyền.
Lưu Tuyền cười đắng một tiếng, đem chuyện của hai ngày nay xảy ra kể toàn bộ cho Tiểu Thất nghe.
“Xem! Ly hôn này của mình kinh thiên động địa biết bao nhiêu, đúng thật có thể đóng một bộ phim thần tượng khoa trương được rồi đấy.” Lưu Tuyền đưa tay nắm lấy tay Tiểu Thất, đôi tay nhỏ của cô ấy lạnh băng, Lưu Tuyền cọ xát ngón tay cô ấy để làm ấm cho cô ấy, nhún nhún vai, cười đắng nói, “Haiz... tớ lúc đầu tưởng rằng cuộc hôn nhân này có thể tiếp tục duy trì nữa, không nghĩ đến cuối cùng cũng không được, đúng rồi, vừa lúc nãy tớ cùng Tần Nham làm thủ tục ly hôn xong, từ cục Dân chính bước ra không ngờ còn gặp được bạn gái cũ của anh ta! Chuyện này nực cười biết bao, tớ vừa đi, người bổ sung lập tức đã đến đây, phù... tớ rất may mắn, đau dài không bằng đau ngắn, tan nát cõi lòng như thế một lần, mắc công sau này còn đau ruột cắt lòng hơn...”
“Tiểu Tuyền...” Tiểu Thất cuối cùng đã mở miệng.
Cô cá thể là nguyên nhân mấy ngày nay không mở miệng, âm thanh vô cùng khô khan.
Nghe xong lời của Lưu Tuyền, trong mắt cô lại một lần đỏ lên, “Tớ biết là cậu muốn nói gì với tớ... Tiểu Tuyền, không giống nhau, tớ cứ cảm thấy Lục Sâm và Tần Nham không giống nhau. Thái độ Tần Nham đối xử với cậu, ngoài cậu ra người ngoài cuộc đều thấy được, hai người chia tay rồi... tớ đúng thật không quá bất ngờ! Cả gia đình bọn họ đều biến thái đến thế, cậu ở đó quá ấm ức rồi... nhưng Lục Sâm lại khác...”
Đôi mắt Tiểu Thất mắt đỏ hẳn lên, âm thanh vô cùng ức chế, “Cả thế giới đều thấy được anh ấy yêu tớ, anh ấy đối xử tốt với tớ, không lẽ anh ấy đúng thật có bản lĩnh gạt hết tất cả mọi người sao, tớ cứ vẫn, cứ vẫn không thể tin, nhưng lời nói anh ấy nói với tớ, tớ cứ cảm thấy anh ấy là đang gạt tớ.”
Nước mắt Tiểu Thất lại một lần dõi theo gò má rơi xuống, “Cậu biết không, tớ mấy ngày nay cứ đang hồi tưởng những lời nói mà anh ấy nói với tớ, không biết tại sao, rõ ràng lúc đó nghe đến đau thắt cả lòng, nhưng bây giờ tớ không ngờ nghĩ không ra lúc anh ấy nói những lời nói đó với tớ, tại sao lại như thế. Tớ chỉ nhớ là, lúc anh ấy nói chuyện với tớ, mãi không nhìn vào mắt tớ!” Tiểu Thất nắm lấy cánh tay của Lưu Tuyền, như là nắm lấy cây lúa cứu mạng vậy, hoảng hốt nhìn vào cô, “Tiểu Tuyền, cậu nói Lục Sâm có thể nào là đang gạt tớ không, anh ấy chia tay tớ có phải chỉ là tại vì bản thân có nỗi khổ riêng bất đắc dĩ không?”
Lưu Tuyền hiểu rõ được ở lúc này không thể kích thích cô ấy.
Thuận theo lời nói của cô ấy, “Nếu Lục Sâm là đúng thật không yêu cậu nữa phải làm sao, nếu như anh ta có nỗi khổ riêng... lại phải làm sao?”
“Không! Tớ không tin là anh ấy không yêu tớ nữa, anh ấy khẳng định là có nỗi khổ riêng đấy!”
Lưu Tuyền thờ dài, “Vậy chúng ta đi điều tra thử nỗi khổ riêng của anh ta được không? Cậu ở đây đau lòng, đoán mò sự có thể của chuyện này, vẫn không bằng chúng ta đi ra ngoài xem thử, điều tra kĩ càng rốt cuộc là chuyện gì. Nếu như anh ta có nỗi khổ riêng thật, cậu cứ đánh anh ta một trận, bắt anh ta giải thích rõ ràng, được không?”
Lúc này Tiểu Thất một mình buồn ở nhà, rất là nguy hiểm.
Nói không chừng cô ấy một mình nghĩ đến chuyện gì không hay, liền sẽ làm ra những chuyện không hay với bản thân.
Chi bằng đi ra ngoài đi dạo.
Bất kể như thế nào, có thể để cô ấy thả lỏng tâm trạng, có thể từ từ sẽ nghĩ thông suốt, nhận rõ hiện thực.
“Tiểu Tuyền, cậu cũng cảm thấy anh ấy có nỗi khổ riêng đúng không?”
Lưu Tuyền nghĩ một hồi, lúc này cô trả lời như thế nào cũng không đúng.
Nói không phải, khiến Tiểu Thất tổn thương thất vọng, nói phải... khiến Tiểu Thất ôm ấp một chút hi vọng nhỏ nhoi tiếp tục hoang tưởng, cũng không được.
Cô nghĩ lại rồi mới nói, “Tớ tin cậu! Nếu như cậu tình nguyện tin tưởng Lục Sâm có nỗi khổ riêng, vậy tớ tình nguyện tin vào trực giác của cậu, chúng ta cùng nhau đi điều tra, được không?”
Nước mắt của Tiểu Thất ào ào chảy xuống.
Ba ngày nay ạnh trai cô nói không ít chuyện cho cô nghe.
Đại khái là nói cho cô biết, khiến cô quên đi cái đồ xấu xa Lục Sâm có mới nới cũ kia, còn nói Lục Sâm không xứng với cô...
Trong lòng cô nghe được rất là khó chịu.
Cô biết được anh trai là muốn an ủi cô, vì cô tốt, nhưng... cho dù đến mức này rồi, cô cũng không muốn nghe được lời chửi mắt Lục Sâm từ miệng của bất kì người nào.
Bây giờ...
Cuối cùng có một người tình nguyện đứng về phía cô rồi.
Tiểu Thất nắm chặt lấy tay Lưu Tuyền, nức nở nói, “Tiểu Tuyền, cám ơn cậu Tiểu Tuyền!”
Lưu Tuyền lắc đầu, “Mau xuống giường đi, uống miếng nước ăn miếng cơm, chúng ta mới có sức lực đi điều tra sự việc đó.”
“Uhm!”
Tiểu Thất ba ngày nay, lần đầu tiên xuống giường.
Cô ấy ba ngày chưa ăn cơm, cả người gần như là kiệt sức, lúc xuống giường chân là mềm nhũn đấy, Lưu Tuyền vội vàng đỡ cô ấy, nhìn thấy trên người cô ấy vẫn còn mặc bộ đồ của ba ngày trước, bộ đồ đã nhăn nhún dính trên người, cô đỡ lấy Tiểu Thất, “Cậu khoan động đậy!”
Cô từ trong tủ lấy ra một bộ đồ cho Tiểu Thất, “Có sức mặc không?”
“Uhm!”
Chỉ cần nghĩ đến Lục Sâm, cô liền cảm thấy trong cơ thể mình tràn đầy năng lượng.
Tiểu Thất thay bộ đồ, lúc cô thay đồ Lưu Tuyền đổ một ly nước lọc cho cô, “Uống chút nước nhuận nhuận hầu.”
Giọng nói của cô âm thanh rất là khàn.
Tiểu Thất ngoan ngoãn làm theo, một ly nước rất nhanh thấy đáy.
Lưu Tuyền lại đỡ Tiểu Thất đi vào toa lét vệ sinh răng miệng, lúc cô đỡ Tiểu Thất từ phòng ngủ bước ra ngoài, Cảnh Thụy đã hâm nóng đồ ăn rồi, nhìn thấy Tiểu Thất không ngờ đúng thật ở phòng ngủ bước ra, ánh mắt anh sắp rớt ra ngoài rồi.
Chà!
Anh khuyên được ba ngày nói xuôi nói ngược cũng vô dụng, Tiểu Tuyền đến rồi mới được một lát không ngờ lại có thể khuyên phục em ấy.
Sớm biết như thế, anh đã sớm nên gọi điện thoại cho Tiểu Tuyền, để cô đến giúp đỡ là được rồi.
Nhìn thấy hai người ngồi vào ghế, nỗi lo lắng của Cảnh Thụy cuối cùng đã bỏ xuống được.
“Anh trai... em đói rồi.”
“Anh lập tức lấy đồ ăn lên.”
Cảnh Thụy nhẹ nhõm lòng, bây giờ với anh mà nói, tiểu nha đầu chịu ăn cơm, quan trọng hơn so với những chuyện khác.
Trên bàn ăn.
Cảnh Thụy thành tâm thành ý cảm ơn Lưu Tuyền, “Tiểu Tuyền, cảm ơn em nhiều nhe.”
Lưu Tuyền cười lắc đầu.
Cảnh Thụy nhìn thấy Tiểu Thất cứ ăn như thế, yên tâm không ngừng gấp đồ ăn cho cô, “Ăn từ từ từ từ thôi, nếu như không đủ anh làm tiếp cho em ăn.”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo,
truyện Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo,
đọc truyện Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo,
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo full,
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!