Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên
Bạch Diễm hốt hoảng hét lên khi bị Việt Kính Thiên kéo đi, cả hai như thể rắn nối đuôi nhau mà chạy nhanh tới phía sau cửa hang động.
“Sú nha đầu ngồi im ở đây cấm được cử động.”- Việt Kính Thiên lấy tay che miệng nàng thì thào nói.
Hắn giờ đây lòng như lửa đốt, phải biết cái số hắn từ lúc xuyên đến cái thế giới này đã hai ba phen bị dọa c·hết làm Việt Kính Thiên thầm than khổ, không biết kiếp trước hắn đã gây ra cái tội nghiệt gì mà sao bản thân lại đen đủi đến như vậy.
Bỗng nhiên có một bóng đen lớn lù lù xuất hiện làm cả hai người tí thì hồn siêu phách lạc, chỉ thấy một nữ tử khổng lồ đang đứng chắn ngay trước mặt không ai khác chính là A Hoàng.
“ Tiểu thư không sao chứ?”- A Hoàng tỏ vẻ vẻ quan tâm hỏi.
“Ta không sao, nhưng cái tên hắc y nhân kia là đến để g·iết ta. Ta sợ lắm A Hoàng muội à.’- Bạch Diễm lại khóc thút thít với nàng.
Việt Kính Thiên thì lòng đang nghĩ nữ tử này ngoài khóc lóc với báo hại người khác ra thì còn làm được việc gì nữa không.
“ Bạch Diễm tỷ đừng sợ, để A Hoàng ra đ·ánh c·hết hắn.”
Vừa dứt lời A Hoàng xoay người lao ra ngoài cửa hang.
“ Nữ nhân đần độn này! Ngươi không có não à.”- Việt Kính Thiên quát lớn hòng ngăn nữ nhân kia lao ra.
Chỉ tiếc lời y nói chẳng có tác dụng gì, chẳng mấy chốc A Hoàng đã biến mất không còn thấy tăm hơi đâu.
Độ hai phút sau một loạt những âm thanh v·a c·hạm phát ra, Việt Kính Thiên tò mò ngoái cái đầu ra nhìn lén. Trước mắt hắn là cảnh hắc y nhân đang đánh nhau với A Hoàng, nhìn thế quái nào thì cũng thấy rõ ràng nữ nhân kia đang bị hắn đè đầu ra mà đánh.
“ Phập!”
Một nhát kiếm lạnh lẽo cắm thẳng vào lồng ngực của A Hoàng, tên hắc y nhân lấy tay rút kiếm ra làm máu tươi bắn tung tóe. A Hoàng mặt mày tái nhợt trên miệng còn rỉ ra vài giọt máu dài, cứ thế nàng ta lùi về sau mấy bước rồi cả người ngã lăn ra đất.
Hắc y nhân kia lại lấy khăn lau kiếm, mắt lạnh tanh không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Cứ thế lại tiếp tục tiến tới chỗ cửa hang động, nhìn nãy giờ thì hắn cũng nhận ra là Bạch Diễm kia đang núp trong đó.
“ Ôi mẹ ơi!”
Việt Kính Thiên thụt cái đầu rùa vào trong, tay chân va đập vào nhau mà sợ hãi. Nữ nhân bên cạnh hắn sau khi nghe tiếng kêu đau đớn của A Hoàng thì cũng không lạnh mà run. Bạch Diễm gương mặt lại biểu lộ ra cảm xúc tuyệt vọng, đôi mi xinh đẹp lại dần ướt đẫm nước mắt.
“ Suỵt!”
Việt Kính Thiên cuống cuồng bịt ngay mồm nữ tử lại, hắn ấn thật mạnh làm cho nước mắt nước mũi Bạch Diễm dính lên đầy tay. Việt Kính Thiên nhìn nàng ta với ánh mắt như nhìn thấy quỷ vậy, hắn chắc mẩm rằng nữ tử này có khả năng hố c·hết người bên cạnh nàng. Nói có sách mách có chứng ngay vừa nãy thôi chỉ một câu nói của nàng đã đưa A Hoàng đến chố c·hết, đùa chứ đến Hứa Dung còn đánh không lại hắc y nhân kia cớ sao A Hoàng lại có thể mất não đến độ lao đầu ra nộp mạng cho bằng được. Việt Kính Thiên đang còn nghĩ chi bằng mang nộp quách nữ nhân điên này cho hắc y nhân biết đâu nàng có thể hố c·hết hắn thì sao, nhưng hắn lại không dám làm vậy vì sợ nhỡ đâu sú nha đầu này cũng hố c·hết cả bản thân mình nữa thì bỏ bố.
Tiếng bước chân vang vọng bên tai, Việt Kính Thiên ôm sát nữ tử vào một góc đầy lo lắng và sợ hãi. Dường như hắn quên mất bản thân mình đang t·rần c·huồng mà bên cạnh Bạch Diễm thấy cảnh này lòng cũng tỏ ra xấu hổ, cả đời nàng chưa bao giờ ôm một nam nhân nào sát như vậy cà huống chi là ôm một tên không mặc gì. Tuy nhiên sự xấu hổ đó nhanh chóng bị thay thế bằng sự căng thẳng, ngoài kia tiếng bước chân ngày càng gần kèm theo tiếng cười lạnh lẽo của tên hắc y nhân làm nàng tê dại cả người.
“ Á! TA LIỀU CHẾT VỚI NGƯƠI.”
Một giọng hét lớn cất lên từ phía miệng hang.
Hắc y nhân giật mình quay người lại chỉ thấy một tên lính đang đứng phía sau y, toàn thân hắn buộc đầy những vật hình tròn, trên tay lại cầm một cái đuốc nhỏ đang cháy.
“ Cái gì? Đây là Oanh Lôi Tạc.”
Hắc y nhân nhận ra kí hiệu trên vật hình tròn kia, đây chính xác là thuốc nổ được điều chế thành bom mà. Tên lính quèn kia không phải là ôm bom liều c·hết, đồng quy vô tận với hắn chứ.
“ C·hết đi!”
“ Vèo”
Hắc y nhân bật một cái thật mạnh, uy lực quá lớn làm nền đất lún sâu vai tấc hiện rõ hình bàn chân người. Một âm thanh đau đớn cất lên, máu tươi từ động mạch cổ của tên lính kia bắn ra thành từng tia. Cả người hắn quỳ gục dưới đất mà c·hết, bàn tay buông ra làm chiếc đuốc lăn xuống đất. Vậy là chỉ trong có chưa đầy một giây hắc y nhân kia đã bay như thiềm điện xông tới chém c·hết y, cái tốc độ này còn kinh khủng hơn gấp mấy lần khi nãy hắn giao đấu với Hứa Dung.
“ Hừ! Khốn kh·iếp muốn ám toán ta, nằm mơ.”
Hắc y nhân miệng mắng một câu, phải biết Oanh Lôi Tạc này có sức công phá rất mạnh chuyên dùng để phá dỡ công trình lớn bởi vậy lượng sát thương của nó đủ để san bằng một bức tướng thành. Nếu vừa nãy hắn không kịp phản ứng mà để bị bom nổ trúng e răng bản thân không c·hết thì cũng trọng thương.
Trong lúc bản thân hắn đang vui mừng vì tránh được một kiếp nạn thì bỗng nhiên một ánh lửa đỏ hiện lên trên khuôn mặt hắn, rõ là một ngọn đuốc đang bay thẳng vào xác c·hết của tên lính kia. Đôi mắt hắn đảo lại về hướng bên trong hang động chỉ thấy một đôi nam nữ đang hốt hoảng chạy vào phía ngược lại.
“ Lão tử nổ c·hết ngươi.”
“ĐUỲNH!”
Vụ nổ lớn chấn động cả núi rừng, khói bụi mù mịt xộc thẳng lên trời tạo thành một hình nấm khổng lồ. Hắc y nhân một thân nhuốm máu bị sức mạnh của v·ụ n·ổ kéo bay ra ngoài tế đàn lăn lông lốc như một quả bóng, tiếng đá vỡ dần cất lên cả thảy mấy người đứng gần miệng hang một là bị v·ụ n·ổ chấn động mà c·hết hai là bị đá vụn đập c·hết.
“Rầm, rầm!”
Khói bụi theo gió tản ra lối vào dần dần bị bịt kín bởi vô số đất đá xen lấn với hàng loạt Thiết Tinh. Cứ thế một hang động đã bị san bằng không còn một vết tích, mấy tên thuộc hạ khác thì vội lao đến đỡ tên hắc y nhân đang nằm bẹp dưới đất dậy.
“ Mạch còn đập!”
“ Vậy phải mau rút lui còn kịp thời cứu chữa.”
“ Thế còn nữ tử kia thì sao, chủ nhân bảo phải g·iết c·hết ả bằng được.”
“ Đồ ngu! Không thấy v·ụ n·ổ kia à, rõ là nữ tử kia làm liều tính đồng quy vô tận với đội trưởng rồi.”
“Đươc, tất cả rút lui.”
Sau một hồi bàn bạc cả đám hai mươi tên nhanh nhẹn đỡ hắc y nhân b·ị t·hương dậy rồi nhanh chóng rời khỏi yêu địa, những thân ảnh dần biến mất để lại phía sau là một bãi chiến trường có vô số các t·hi t·hể đang nằm rải rác trên tế đàn. Máu tươi lan tràn khắp nơi tỏa ra một mùi tanh tưởi của xác c·hết, ở phía xa xa những tiếng gầm rú của yêu thú vang lên báo hiệu cho một bữa ăn sắp sửa được bắt đầu.
Gió thổi mạnh tràn vào cả khu rừng mà rít gào lên từng tiếng nghe rất chói tai, chả ai ngờ được rằng tại yêu địa này vừa xảy ra một trận huyết chiến. Bề mặt tế đàn là cả thảy hơn một trăm t·hi t·hể đã ngã xuống làm người ta nhìn vào mà lạnh cả sống lưng, dường như có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và tiếng kêu ai oán của những linh hồn còn đang vương vấn thế gian. Ở phía xa xa bên góc phải của tế đàn là hình dáng một nữ nhân to lớn đang nằm trong vũng máu, toàn thân nàng cứng ngắt như đá. Thế nhưng so với các xác c·hết kia có vẻ còn có chút sinh khí, đôi tay chi chít các vết bầm bỗng nhiên lại có một chút chuyển động.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Lão Tử Là Việt Kính Thiên,
truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên,
đọc truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên,
Lão Tử Là Việt Kính Thiên full,
Lão Tử Là Việt Kính Thiên chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!