Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lão Công Của Tôi Thật Ngon
cô đứng trước bàn ăn tròn xoe hai con mắt"ôi trời cái bàn thức ăn này quá thịnh soạn rồi,chỉ có 4 người ăn có cần phải khoa trương như vậy không"
bà thấy cô đứng thất thần liền nói"Tiểu Mạt,nào ngồi xuống ăn cơm thôi,ta cứ tưởng hôm nay Y Thần không về nên chỉ có mấy món bình dị con đừng chê "
Mạt Mạt nghĩ thầm trong bụng"cái này mà bình dị ,một bàn thức ăn toàn là đồ đắt tiền ,chỗ này đủ cho mấy chục người ăn,đúng là người giàu có khác,suy nghĩ thật hoang phí mà "
"em qua bên này ngồi"hắn ra lệnh cho cô
cô bĩm môi"cái tên gia hỏa chết tiệt này,lại dám ra lệnh cho mình thật đáng ghét mà"thế là cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn
"quản gia trương mang cho thiếu phu nhân ly nước ép "bà vừa nói vừa nháy mắt ra lệnh
"à vâng "anh quản gia hớn hở
"Mẹ con cũng muốn uống" Y Nhiên nhõng nhẽo
Mạt Mạt vội xua tay"mẹ con không khát hay là cho Y Nhiên uống đi ạ"
"Tiểu Mạt con nãy giờ cũng đã mệt nên uống giải khát a"
bà nói xong liền nhéo Y Nhiên 1 cái rõ đau rồi nói nhỏ"con mà uống mẹ tìm cho con một ông già để giúp con giải độc nha"
Y Nhiên sợ sệt,dần hiểu ý đồ của mẹ"chị dâu em hết khát rồi chị uống đi "
Mạt Mạt càng ngày càng khó hiểu mẹ con nhà này"vậy lát nưã chị uống"
"không được chị dâu phải uống ngay bây giờ"vẻ mặt chờ đợi Mạt Mạt uống hết ly nước
"đúng ,con mau uống đi ,con mà không uống mẹ khỏi ăn cơm"
Mạt Mạt được người khác quan tâm như vậy thật không quen mà"mẹ ăn cơm ̣đi ,con uống,con uống"nói xong cô uống cạn ly
Y Thần ngồi kế bên vẫn bình thản ăn cơm "mọi người phiền phức thiệt mau ăn cơm ̣đi"
"..."bà vừa ăn vừa cười đắc ý
"..."Y Nhiên thì hớn hở vì sắp được xem vợ chồng mới cưới động phòng a
"..."Mạt Mạt thì vẫn ngây thơ ,ngồi ăn ngon lành
---------------------------------
5 phút sau
Mạt Mạt thấy khó chịu trong người liền nói nhỏ với anh"Y Thần tôi..tôi khó chịu quá"
" khó chịu ở đâu hả" ̉"bụng,đầu,tay ,chân,....."anh nhìn cô sốt ruột
thuốc tác dụng nhanh thật,bà cười như được mùa"Quản gia Trương dẫn thiếu phu nhân lên phòng nghỉ ngơi"
nói xong quản gia liền đỡ Mạt Mạt lên phòng
"anh,hai dìu chị dâu lên phòng ̣đi,chăm sóc cẩn thận vào"cô cười nham hiểm
"không cần em nhắc ,cô ấy là của anh ,anh tự biết lo"anh đỡ lấy cô từ tay quản gia rồi sải bước đi lên lầu
"mẹ thật cao tay nha"
"phu nhân thật anh minh sáng suốt a"
bà nở cả mũi"còn phải nói ta đây khinh nghiệm đầy mình haha"
lúc này thuốc bắt đầu phát tán ,Mạt Mạt khẽ đưa tay ôm lấy cổ của Y Thần,cắn anh một cái ngay cổ
Y Thần ngạc nhiên nhìn cô"cô đây là đang dụ dỗ trai nhà lành sao"môi anh hơi nhếch lên cười
ánh mắt cô dần trở nên mơ hồ"Y Thần tôi nóng ,nóng quá ,..."
"ưm,nóng quá đi,Y Thần tôi khó chịu"bờ môi cô hơi cong lại nhìn rất mê người
anh đỏ cả mặt"cô bị hạ dược rồi,mẹ thật là"anh tức tối chửi thầm
vừa vào phòng anh đã bị cô đè xuống chiếc giường
"tôi khó chịu,Y Thần khó chịu,nóng quá,...ưm"cô nhìn anh say đắm
anh lật ngược cô lại "em..yên phận cho tôi"
cô kéo anh lại gần "giúp tôi giải độc,tôi sắp chịu không nổi rồi a"
anh mất hết kiên nhẫn"tôi không muốn lợi dụng lúc này mà thịt em"
cô mơ màng trả lời hắn"Y Thần nóng quá mau giúp tôi ,....."
cô cắn lên chiếc cổ của anh không chừa một chỗ
"em đang quyến rũ tôi,nếu vậy tôi cũng phải phối hợp chứ nhỉ"anh cười gian xảo
môi anh đặt lên làn môi quyến rũ của cô hôn ngấu nghiến như muốn nuốt trọn cô vậy,
bên ngoài cửa lúc này"mẹ nhỏ tiếng chút anh hai nghe thấy bây giờ"
Y Thần liếc mắt nhìn cánh cửa rồi quay sang nói cô"Mạt Mạt bây giờ chúng ta về nhà thôi"
Mạt Mạt nhìn anh rồi gật đầu"nhưng tôi vẫn còn khó chịu"
"ngoan về nhà tôi sẽ hầu hạ em chu đáo"anh bế cô ôm trọn vào lòng
ra tới cửa phòng anh giật mạnh cánh cửa khiến Y Nhiên và bà ngã lăn ra sàn
"hai người như này là đang nghe trộm vợ chồng con ân ái sao"
"....."
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lão Công Của Tôi Thật Ngon, truyện Lão Công Của Tôi Thật Ngon, đọc truyện Lão Công Của Tôi Thật Ngon, Lão Công Của Tôi Thật Ngon full, Lão Công Của Tôi Thật Ngon chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!