Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 44: 44


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lão Bản Và Tiểu Chó Săn



Đệt! Phải bình tĩnh.

Từ Vị rơi vào trầm mặc, muốn cúp điện thoại.

“Từ Vị?”
“Không có chuyện gì, hôm qua có chút việc, phải ngủ bên ngoài.”
“Chú ý chừng mực.” Ngữ khí lão Miêu bỗng nhiên nghiêm túc, “Chúng ta đều là người bình thường, tôi vẫn không biết nên khuyên cậu thế nào, sai một li đi một dặm, nhân sinh không còn đường quay đầu.”
Lưng Từ Vị chợt lạnh, lão Miêu hẳn đã biết tất cả mọi chuyện.

Lão Miêu là người thông minh, làm sao lại không nhận ra được? Từ Vị phát sinh quan hệ với một nam nhân, đây vốn là chuyện khó mở miệng.

Đồng tính luyến ái vượt xa khái niệm hiểu biết của bọn họ, rất nhiều người nghe đều không hiểu.

“Người có tiền có thể chơi, vui đùa một chút liền dễ dàng buông bỏ, đó là chuyện thường thấy.

Mà hoàn cảnh của cậu lại khác, chuyện này một khi lộ ra, sau đó cậu có định kết hôn hay không? Người xung quanh sẽ nhìn cậu như thế nào? Đây không phải là lựa chọn tốt nhất.”
Từ Vị nhíu mày, hầu kết lăn, một hồi lâu sau mới lên tiếng, “Tôi biết.”
“Suy nghĩ kỹ một chút.”
Từ Vị gục đầu trên vô lăng không biết phải nói gì, một hồi lâu sau mới ừ một tiếng.

“Cậu là nam nhân.” Lão Miêu nói, “Tiền cậu có thế kiếm được so với hắn chu cấp càng nhiều hơn, cậu có tương lai tốt đẹp, không cần thiết vì một ân huệ mà hy sinh bản thân.

Từ Vị, đàn ông không làm chuyện này.”
Trong đầu Từ Vị trống rỗng, cậu lẳng lặng suy nghĩ.

Cậu là nam nhân, cậu lại dựa vào thân thể để một nam nhân khác chu cấp tiền bạc.

Từ Vị trở thành cái gì đây?
“Cậu cứ suy nghĩ rõ ràng đi, chúng ta đều còn trẻ.”
Thật sự rất trẻ a! Mười tám tuổi, đứng giữa ngã tư cuộc sống.

Trái phải đều có thể bước sai, Từ Vị mê man nhìn xung quanh, không tìm được một lối thoát.

“Là bạn bè, tôi hy vọng cậu ngày càng tốt hơn.”
Điện thoại không biết đã tắt từ bao giờ, Từ Vị tìm trong xe một hộp thuốc lá, lấy ra một điếu châm lửa, cậu ngẩng đầu nhìn phía trước.

Đồng tính luyến ái à? Quá xa vời rồi.


Rất nhiều người đến nghe cũng chưa từng.

Phần lớn thời gian trong cuộc sống của người bình thường đều là kết hôn sinh con nuôi gia đình, còn đồng tính, này quá trái luân thường đạo lý.

Khói thuốc mờ ảo, Từ Vị biết đây là vòng xoáy, đây là động đen không đáy.

Một khi đã rơi vào, bò cũng không ra khỏi, mà cậu đã bước một chân vào rồi.

Có thể là cậu không nỡ rời đi.

Chu Tư Dịch tựa cây thuốc phiện, cực hạn điên cuồng làm cậu không cách nào thoát ly.

Từ vị đem điếu thuốc hút xong dập tắt ném vào gạt tàn, khởi động ô tô lái về tiểu khu.

Cậu không biết nên xử lý thế nào, từ bỏ Chu Tư Dịch cùng từ bỏ ‘Người bình thường’ đặt ra, hai điều này đối với Từ Vị mà nói đều thật khó khăn.

Từ nhỏ đến lớn đều là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cậu chưa từng trải qua sự đời.

Xe đến tiểu khu, Từ Vị nắm tay lái hồi lâu mới đẩy cửa xe bước xuống liền thấy một người hàng xóm, hàng xóm đánh giá xe Từ Vị, “Lại đổi xe rồi a?”
Từ Vị không có phản ứng lại, dời tầm mắt bước nhanh lên lầu.

Nữ nhân phía sau cùng người bán hàng bên cạnh cúi người thấp giọng bát quái, “Nghe nói không có được bồi thường, làm sao còn có tiền như vậy? Sẽ không phải được phú bà bao dưỡng đi.”
Từ Vị đột nhiên quay đầu lại, “Tầng mười, bà mỗi ngày nói luyên thuyên cũng không sợ đứt lưỡi à.”
Từ Vị thừa thắng xông lên đem lời nói ra khỏi miệng, mặt của cậu đã đỏ lên, tay năm sthanhf quyền.

“Mày nói cái gì?”
Từ Vị cười lạnh một tiếng, quay người tiến vào cầu thang máy.

Thang máy đến tầng chín, Từ Vị đứng ở cửa do dự hồi lâu mới lấy chìa khoá ra mở cửa.

“Về rồi à?”
Từ Vị đặt chìa khoá xuống cúi người thay giày, mẹ đang ở phòng khách xem ti vi, biểu tình coi như ôn hoà.

“Vâng.”
“Buổi trưa muốn ăn cái gì? Nấu canh chim bồ câu nhé.”
“Đều được.”
Từ Vị trực tiếp đi về phòng ngủ, tay mới chạm đến tay cầm liền bị gọi lại.


“Ban nãy luật sư gọi tới đây, nói ba con bị oan rồi.

Kiểm tra lại chính là máu của mẹ, mẹ uống rượu, đây chính là sai lầm nghiêm trọng bên cảnh sát.”
“A?” Từ Vị cấp tốc hoàn hồn, lập tức lấy điện thoại ra, “Con gọi lại cho luật sư.”
Từ Vị nhìn chằm chằm dấu hôn chói mắt trên cổ Từ Vị, móng tay bấm sâu xuống tay vịn.

“Luật sư này rất nổi tiếng, cũng rất có bản lĩnh, có thể giúp nhà chúng ta lật lại bản án.”
Ngón tay bấm điện thoại của cậu khựng lại, “Anh ta là luật sư rất nổi tiếng.”
“Mẹ mới vừa xem tivi, còn nhìn thấy cậu ta, tham gia một chương trình về luật sư.” Trên mặt Trần Linh không mảy may lộ ra điều gì, nói, “Người tài giỏi như vậy, là giám đốc kia giúp con tìm?”
Da đầu Từ Vị căng chặt, gật đầu, “Vâng, là ngài ấy giúp đỡ.”
Trần Linh nhìn kỹ Từ Vị hồi lâu, nói, “Lại đây ngồi đi.”
Từ Vị đi tới bên ghế sô pha khác ngồi xuống, khuỷu tay đặt trên đầu gối, “Giám đốc kia của con rất tốt, biết hoàn cảnh nhà mình, liền giúp tìm luật sư ____”
“Giám đốc kia bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi tuổi.”
“Kết hôn rồi? Có con hay chưa?”
“Không có.” Chu Tư Dịch kết hôn lại còn có con nhỏ? Từ Vị hơi chua một chút, Chu Tư Dịch chán sống chăng.

“Tuổi trẻ lại tài giỏi hẳn phải có bạn gái rồi đi?”
Từ Vị vừa định nói không có, lập tức phản ứng lại, nói, “Chuyện của giám độc nhân viên nhỏ như con làm sao mà biết, người ta có bạn gái hay không, chúng ta cũng không nên bàn tán.”
“Việc kiện cáo của ba con, nếu như thắng kiện, con một lần nữa đi học lại đi.” Trần Linh nói, “Cũng không thể cả đời làm công ở quán bar.”
Từ Vị trầm mặc nửa ngày, tự rót cho mình một ly nước, ngửa đầu một hơi uống cạn, cậu gật đầu, “Nếu như hết kỳ nghỉ hè có kết quả, con sẽ tham gia học lại.”
Nếu như không đỗ đại học, vậy sẽ là một nỗi tiếc nuối lớn.

“Cùng với giám đốc cũng đừng đi gần như vậy, hắn đối với chúng ta tốt, chung ta cảm ơn.

Tương lai chúng ta có tiền sẽ báo đáp hắn, thế nhưng ____” Trần Linh bỗng nhiên không nói nữa, nàng đổi giọng, “Cuộc sống của người có tiền và chúng ta cách biệt quá lớn, con ở bên ngoài đừng để chịu thiệt.”
“Vâng.”
Bọn họ trong lòng đều rõ ràng, không muốn đối mặt với hiện thực.

Từ Vị ở trong lòng trào phúng, thực sự là nhân sinh a.

“Vậy con đi nghỉ ngơi đi.”
Trở về phòng Từ Vị hoàn toàn không buồn ngủ, cậu ngồi trước máy vi tính trượt con chuột, màn hình máy tính sáng lên.

Trong đầu có ý tưỡng từng ký tự xuất hiện trên màn hình.


Này là tình yêu? Từ Vị chỉ biết cậu không muốn rời xa Chu Tư Dịch.

Thời điểm Chu Tư Dịch nói chỉ có một mình cậu, trong lòng Từ Vị là cảm giác sung sướng.

Cậu cũng chỉ có Chu Tư Dịch, thời gian bọn họ quen nhau không lâu, tất cả hết thảy đều rất qua loa, mà Từ Vị đối với Chu Tư Dịch cũng yêu thích.

Lần đầu tiên gặp mặt, tại cửa Bạch Nhật Mộng, Từ Vị nhìn hắn đi tới.

Đất trời khi ấy đều trở nên lu mờ ảm đạm, tất cả mọi người xung quanh là vai phụ, chỉ có hắn tuấn mỹ tiêu sái tựa “Trích tiên”.

Hắn là tất cả nguồn sáng.

Bài hát viết xong được đặt gọn gàng trên mặt bàn.

Từ Vị đi tới trước dương cầm, mở nắp ra, đã rất lâu cậu không động đến.

Khi còn bé mẹ dạy hắn đàn dương cầm, sau đó mẹ lại muốn cậu theo khoa học tự nhiên.

Bà nói âm nhạc không thể nuôi sống bản thân, trong nhà không được nhắc đến âm nhạc nữa.

Tay Từ Vị đặt trên phím đàn, cậu nhắm mắt, hít thở sâu.

Tay hạ xuống, tiếng đàn tranh một tiếng, vang vọng cả phòng.

Từ Vị yêu thích âm nhạc, thế giới âm nhạc thực tinh khiết, cậu chìm trong thế giới tự do này, không còn trói buộc.

Không cần kiêng kỵ cảm thụ của bất cứ người nào, không cần theo người ta khiêm nhường, không cần theo người ta hạ mình.

Đây là vùng trời yên bình của cậu.

Âm nhạc cuồng dã cuốn lấy không khí lao nhanh trong không gian, như biển gầm như bão tuyết.

Đột nhiên lại quay ngược trở lại, âm điệu bỗng nhiên hạ xuống, ai oán rên rỉ đầy tuyệt vọng.

Trần Linh muốn gõ cửa phòng Từ Vị, tay dừng lại trên khoảng không, bà giơ tay ôm mặt, nước mắt từ kẽ tay trào ra.

Con trai mà bà biết, Từ Vị nhìn như hiền lành, lại quật cường đến không ai ngăn được.

Trần Linh sợ khiến tâm trạng Từ Vị xấu đi, cũng không gõ cửa nữa.

Bên trong Từ Vị còn đắm chìm trong tiếng nhạc, phím đàn đen trắng lên xuống liên tục.

Từ Vị đánh xuống tiếng cuối cùng, động tác dừng lại, thế giới hoàn toàn yên tĩnh.


Từ bỏ ấy à? Không thể!
Bốn giờ chiều, Từ Vị đem bản nhạc hoàn thành.

Lúc này mới phát hiện vẫn chưa mở điều hoà, cậu đầu đầy mồ hôi, áo trên người ướt đẫm.

Từ Vị kéo cửa phòng ngủ bước ra ngoài.

Trong nhà không có ai, Từ Vị gọi một tiếng cũng không ai đáp, tim đập thình thịch căng thẳng, cậu lấy điện thoại ra gọi cho mẹ, rất nhanh bên kia bắt máy, “Bảo bảo, làm sao vậy?”
“Mẹ đi đâu vậy?”
“Mẹ và dì Hồng đi siêu thị, con ở nhà có việc gì không?”
“Vâng.” Trên tóc Từ Vị nhỏ xuống vài giọt nước do vừa tắm, lăn vào trong cổ áo, “Vậy hai người đi dạo đi, mẹ có tiền chưa?”
“Có rồi.” Trần linh nói, “Trong nồi có canh chim bồ câu, trong nồi cơm điện có cơm cùng đồ ăn.”
“Vâng, con biết rồi.”
Từ Vị cúp điện thoại đi xuống nhà bếp lấy đồ ăn, cậu một hơi ăn liền ba bát, chim bồ câu mùi vị rất ngon, cậu uống hai bát, tiện tay gửi một đoạn tin nhắn cho Chu Tư Dịch, “Ăn tối chưa?”
Ngay lập tức Chu Tư Dịch gọi đến, mặt Từ Vị xoát một cái liền đỏ, cậu không nên gửi tin nhắn này, tiếp điện thoại, “Anh Dịch.”
“Tỉnh ngủ chưa?”
“Tôi không có ngủ.”
“Sao lại không ngủ? Đang làm gì vậy?”
“Viết một ca khúc, anh muốn nghe không?”
“Bảy giờ tôi đến Bạch Nhật Mộng.”
Từ Vị mím mím môi, “Được, tôi chờ anh.”
“Cậu vừa mới gửi tin nhắn tới, không phải là muốn chờ tôi cùng ăn cơm tối à?”
Trên mặt Từ Vị nóng bỏng, bụm mặt không muốn thừa nhận rằng lúc uống canh kia nháy mắt muốn chia sẽ tâm trạng cùng Chu Tư Dịch, “Nhà tôi nấu canh bồ câu, anh muốn thử không, tôi mang cho anh một phần.”
Lập tức đầu bên kia phát ra tiếng cười trầm thấp, “Được.”
Nói được là xong rồi, còn cười cái gì?
Còn cười không đứng đắn như thế.

“Anh rất bận rộn đi?”
“Biết đau lòng nam nhân của cậu rồi, có tiến bộ.”
Từ Vị quyết đoán cúp điện thoại, bưng bát không mang đi rửa.

Từ Vị dọn dẹp xong, mẹ vẫn chưa về, cậu lấy từ trong tủ lấy ra hộp giữ nhiệt múc canh vào, bên ngoài có tiếng mở cửa, Từ Vị vặn chặt nắp hộp bước nhanh vào phòng.

Một đường đi kinh hồn bạt vía, sợ bị mẹ phát hiện.

“Bảo bảo.”
Từ Vị giấu kỹ hộp giữ nhiệt, thò đầu ra, “Mẹ.”
“Mẹ mua tôm, tối làm tôm hầm nhé.”
“Con mới vừa ăn no, không cần ăn tối nữa đâu.” Từ Vị cầm áo khoác, nói, “Mẹ nhớ tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.”
“Trên đường chú ý an toàn, buổi tối về sớm một chút.”
Từ Vị gật đầu, “Con đi đây.”
Từ Vị bước nhanh ra khỏi nhà, vitin có thông báo đinh một tiếng, Từ Vị bước vào thang máy, mở vitin ra, Chu Phong gửi tới một video, “Từ Vị, cậu lên hotsearch rồi.”.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lão Bản Và Tiểu Chó Săn, truyện Lão Bản Và Tiểu Chó Săn, đọc truyện Lão Bản Và Tiểu Chó Săn, Lão Bản Và Tiểu Chó Săn full, Lão Bản Và Tiểu Chó Săn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top