Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 470: 468: Có Chút Xấu Xí


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương



Đỗ Minh Nguyệt tỉnh lại, Lâm Hoàng Phong cũng không phát hiện, vẫn một lòng ôm đứa bé, vẻ mặt chuyên chú.

Cô nhìn một màn này, không biết vì sao, lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Khe khẽ bật cười, không ngờ, lúc cười lại đụng đến vết thương trên bụng, làm đau đến kêu lên một tiếng.

Lâm Hoàng Phong cũng vì vậy mà nghe được động, nhìn lại hướng cô.

Thấy cô đã tỉnh, vội vàng hỏi: "Em tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Anh đi gọi bác sĩ."
Anh sốt ruột muốn đi ra ngoài, lại bị cô kéo tay.

.

Đam Mỹ Sắc
"Em không sao.

Anh không cần lo lắng cho em!"
Làm sao có thể không lo lắng, rõ ràng rất yếu ớt, bây giờ lại làm như không có chuyện gì.

Cô như vậy khiến cho Lâm Hoàng Phong cảm thấy đau lòng.

Anh quay lại cầm tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay của anh.

Lòng bàn tay anh nóng bỏng, giống như cảm giác trong lòng anh bây giờ, nhưng lại không biết kể từ đâu.

Chỉ biết là anh bây giờ phải ở bên cạnh cô, không muốn đi đâu.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn đưa bé anh ôm trong ngực một chút.


Đứa bé giống như Thanh Vy vậy, lúc sinh ra nhìn như là một con khỉ con, xấu xí muốn chết.

"Có thấy đứa bé nhìn xấu không?"
Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên nói một câu như vậy khiến cho Lâm Hoàng Phong ngẩn người ra, mãi sau mới phản ứng được, cô là đang nói đến đứa bé trước ngực.

Nhìn kỹ một cái, quả thật có chút xấu xí.

Lâm Hoàng Phong ho khan một tiếng: "Có một chút!"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của anh, chỉ muốn bật cười, nhưng vẫn nhịn được.

Bởi vì thật sự vết thương quá đau.

"Thanh Vy khi đó còn xấu hơn vậy nữa!" Đỗ Minh Nguyệt khẽ cười nói.

Lúc này, Lâm Hoàng Phong có chút bối rối: "Xấu hơn thế này nữa sao?"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu một cái, Lâm Hoàng Phong nhìn đứa trẻ trong ngực một cái, đại khái rất khó tưởng tượng xấu hơn trong ngực mình thì sẽ ra thế nào nữa.

Nhìn anh như gà mắc tóc thế kia, khuôn mặt Đỗ Minh Nguyệt đầy ý cười, sau đó nói: "Anh yên tâm, bé con sẽ không như vậy suốt đâu.

Đúng rồi, là con trai hay là con gái?"
"Là con trai, em cực khổ rồi Nguyệt." Lâm Hoàng Phong cầm tay cô, hôn lên một cái.

"Không cực khổ.

Không cực khổ chút nào!"
Vì đứa bé này, thật sự cô đã chịu khổ nhiều, nhưng khi nhìn con ra đời, thì lại thấy chuyện gì cũng đều đáng giá hết.

Sau đó, trên mặt anh có chút khó xử, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói: "Nguyệt, bác sĩ nói con sinh non cho nên thân thể sẽ có chút yếu ớt.

Có điều em đừng lo lắng, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ chăm sóc tốt cho con!"
Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe được, vẻ mặt ngưng trọng một chút, rất nhanh, cô liền bình thường trở lại.

Không vấn đề gì, bọn họ còn có thời gian cả một đời để chăm sóc cho con!
"Cho em nhìn con một chút!" Ánh mắt của Đỗ Minh Nguyệt rơi ở trên người đứa bé kia.

Lâm Hoàng Phong đưa đứa bé cho cô, Đỗ Minh Nguyệt ôm lấy, chỉ cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Nhìn đứa bé này, cô không nhịn được thốt ra một câu: "Thật xấu xí..."
Lâm Hoàng Phong: "..."
Không biết vì sao, Lâm Hoàng Phong có loại cảm giác là đang nói mình.

Thật sự xấu đến vậy sao? Anh nhìn một cái, đúng thật là có.

Lúc này, đứa bé trong ngực cô đột nhiên bật khóc, Lâm Hoàng Phong có chút gấp gáp hỏi: "Thằng bé sao thế?"
Đỗ Minh Nguyệt thì ngược lại, mặt cô vẫn rất bình tĩnh, cởi áo ra, sau đó cho đứa bé bú sữa.

Lâm Hoàng Phong nhìn một màn này, không biết vì sao, luôn cảm thấy ấm áp vô cùng.

Sau khi uống sữa, đứa bé yên lặng ngủ lại.

Đỗ Minh Nguyệt đặt bé con bên người, dịu dàng nhìn con!
"Hôm nay xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ngã vào trong hồ?" Lâm Hoàng Phong sợ đánh thức đứa bé, thấp giọng hỏi.


Nhớ tới chuyện này, Đỗ Minh Nguyệt cũng không khỏi trầm mặc lại, bởi vì cô nhớ, có người ở phía sau đẩy cô một cái sau đó cô rớt xuống.

Chứ không, vị trí của cô lúc đó rất an toàn, cơ bản không thể nào té xuống hồ được.

"Em cũng không biết, chỉ nhớ lúc ấy phía sau có người đẩy em!" Đỗ Minh Nguyệt cau mày trả lời.

Lâm Hoàng Phong sau khi nghe xong, trong đầu nghĩ quả nhiên giống như anh đoán, nhất định là có người cố ý làm vậy.

Nhưng là ai mới được? Lâm Hoàng Phong có chút nghi ngờ.

"Nguyệt, em ở đây có gây thù hằn với ai à?" Lâm Hoàng Phong hỏi.

Đỗ Minh Nguyệt suy nghĩ một hồi, lắc đầu một cái: "Em ở bên này, rất ít giao tiếp với người khác, căn bản cũng không có nói chuyện gì mấy."
Cô ở đây, trừ việc ra ngoài tản bộ thì không có quen biết ai, cho nên không thể kết thù oán gì với ai được.

Lúc này Lâm Hoàng Phong có chút tò mò, rốt cuộc là ai, lại có lòng ác như vậy.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động, hóa ra là Yến Thanh Nhàn.

Yến Thanh Nhàn đi tới, vội vàng hỏi: "Con gái con thế nào rồi? Con không sao chứ?"
Đỗ Minh Nguyệt đặt ngón trỏ ở trên môi, làm hành động đừng lên tiếng.

Yến Thanh Nhàn nhìn đứa bé ngủ ở bên cạnh, lập tức gật đầu một cái.

"Mẹ, con không sao.

Mẹ không cần lo lắng!" Đỗ Minh Nguyệt thấp giọng nói.

Trong mắt Yến Thanh Nhàn toàn là nước mắt, nghe được cô nói như vậy, lúc này mới yên tâm trở lại.

Chu Thành An đứng ở cửa, không dám đi vào.

Đỗ Minh Nguyệt thấy anh ấy đứng ở bên ngoài không dám vào, có chút buồn cười, nói: "Anh sao thế? Thành An..."
Nghe được tên của Chu Thành An, Lâm Hoàng Phong quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy Chu Thành An đứng ở ngoài cửa.

Dáng vẻ muốn vào nhưng lại không dám bước vào trong.


Anh quay đầu, trên mặt mặt đầy vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm lại hận không thể nhốt người đàn ông này ở ngoài cửa.

Ánh mắt Chu Thành An có chút né tránh: "Nguyệt, xin lỗi em.

Nếu như không phải là anh không cẩn thận, em sẽ không xảy ra chuyện này!"
Đỗ Minh Nguyệt biết anh ấy đang tự trách, liền vội vàng nói: "Anh không cần tự trách, cái này không trách anh được!"
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Thành An vẫn có chút áy náy.

Đỗ Minh Nguyệt không nghĩ anh ấy tự trách như vậy, bèn dịu dàng nói: "Anh không tới xem đứa bé một cái sao? Mấy ngày nay là anh ở cùng với thằng bé.

Thằng bé cũng rất muốn gặp người chú này một lần đó nha."
Đỗ Minh Nguyệt nói như vậy, Chu Thành An cũng có chút động lòng.

"Anh có thể nhìn đứa bé sao?"
Nhìn bộ dáng Chu Thành An thận trọng như vậy, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt càng khó chịu.

"Dĩ nhiên có thể!" Cô cười trả lời.

Chu Thành An đi tới, sau đó liền nhìn đứa trẻ bên cạnh cô, lúc mới trông thấy, ừm… Đây là gì thế? Có lẽ là bị vẻ ngoài của đứa bé dọa cho sợ, anh ấy có chút nói không ra lời.

Lâm Hoàng Phong thấy anh ấy không nói gì, không kiềm được cười lạnh một tiếng: "Sao thế? Anh Thành An chê con trai tôi dáng dấp xấu xí à?"
Chu Thành An bị sợ hết hồn, một bộ đáng thương ngơ ngác nhìn Đỗ Minh Nguyệt, thần tình kia thật giống như nói rằng: “Anh không có, không phải!”
Đỗ Minh Nguyệt hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Hoàng Phong một cái: "Anh đừng bắt nạt anh Thành An!"
Lâm Hoàng Phong: "..."
Vợ mình bây giờ cũng giúp người ngoài tới khi dễ anh.

Có phải anh không có địa vị gì rồi hay không? Lâm Hoàng Phong cảm thấy, ban đầu lẽ ra không nên để cho Chu Thành An giả ngơ dính ở bên cạnh vợ nhà mình..


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương, truyện Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương, đọc truyện Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương, Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương full, Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top