Lãnh Chúa Tại Dị Thế Giới

Chương 29: Đối sách (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 29: Đối sách (1)

Đang ngồi trên bàn trà thưởng thức, Phạm An Quốc liền vội vàng đặt xuống. Bởi từ trước đến nay, chưa bao giờ Nguyễn An lại cho người thông báo vào lúc sớm như này. Chả nhẽ trong lãnh địa có đại sự gì xảy ra?

- Được rồi, ta đã biết. Ngươi ra trước… à mà thôi người của phủ lãnh chúa ở chỗ nào, ngươi mau dẫn đường để cho ta tới.

Phạm An Quốc vốn định thay đổi bộ đồ cho lịch sự nhưng nghĩ đến có thể là việc hệ trọng liền không chậm trễ, sai gia đinh dẫn đường cho mình thấy. Đi theo gia đinh đến đại sảnh, chỉ thấy một người đàn ông đang cầm lệnh bài phủ lãnh chúa. Khi thấy Phạm An Quốc đi ra liền vội vàng nói:

- Bẩm Phạm đại nhân, lãnh chúa đại nhân sai ta thông báo với ngài ngay lập tức đến trung tâm thị trấn để nghị sự. Hiện tại lãnh chúa và Alicia đại nhân có lẽ đã đến trước trung tâm thị trấn, mong ngài mau chóng đi tới.

Phạm An Quốc thấy vậy như nhíu mày suy nghĩ, rồi sau đó nói:

- Được rồi, ta đã biết. Ngươi trở về đi, ta sẽ mau chóng đi tới.

Người đàn ông đưa tin nghe Phạm An Quốc nói vậy liền vui mừng báo vâng một tiếng sau đó quay người vội vàng đi đến nhà tiếp theo thông báo. Phạm An Quốc thấy người đàn ông không đi về hướng phủ lãnh chúa, mà hướng khu lãnh đạo đi tới xem ra là có thông báo tới những người khác.

- Thật sự có việc lớn xảy ra rồi. Nếu vậy thì chỉ có thương đội hoặc mỏ vàng xảy ra vấn đề. Lãnh chúa gấp gáp như vậy thì vấn đề này hiển nhiên không nhỏ. Phải mau chóng tới mới được.

Nghĩ như vậy nên Phạm An Quốc liền vội vàng vào nhà thay quần áo, bữa sáng còn chưa kịp ăn liền vội vàng hướng về trung tâm thị trấn đi tới. Lúc này, mấy người Lê Nhật Nam, Emma, Margaret cùng Lê Trọng Giáp rất nhanh cũng nhận được thông báo như vậy. Ba người bọn họ đều rất nhanh thay đồ rồi đi về hướng trung tâm thị trấn.

Lúc này, Nguyễn An cùng Alicia đã ngồi trong trung tâm thị trấn, hai người đang thảo luận vấn đề gì đó. Rất nhanh, nhóm người Phạm An Quốc lục đục theo nhau vào phòng họp.

- Mọi người ngồi đi, ta có việc can hệ trọng đại muốn thảo luận với mọi người.

Nguyễn An lúc này lên tiếng nói. Mấy người nhóm Phạm An Quốc rất nhanh liền ngồi vào vị trí.

- Cuộc họp này rất trọng yếu, cho nên ta muốn bàn bạc với các vị lãnh đạo cốt cán trước khi thông báo với toàn thể người dân.

Nguyễn An nghiêm trọng lên tiếng, xong cũng không cho ai cơ hội phản ứng liền bắt đầu nói:

- Vừa rồi Tomoe Gozen liền chạy về phủ lãnh chúa báo tin khẩn cấp, chuyện là như vậy…

Nguyễn An một lần nói ra hết những tin tức mà Tomoe mang về. Mấy người Phạm An Quốc nghe xong đều giật mình. Bởi đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với người bản xứ, mà tình hình lại xấu như vậy. Những người này liền hướng về những lãnh chúa như bọn họ mà tiến hành c·ướp b·óc, giam cầm cùng tàn sát. Hiện tại lãnh địa bọn họ đã bị để mắt tới, đây là một nguy cơ lớn lao.

- Lãnh chúa, thông tin này là chính xác?

Emma Watson liền kinh hô hỏi, bởi thông tin này quá là chấn động.

- Đúng vậy, liền hiện tại hoàn cảnh của nhóm người Dương Mịch hết sức nguy hiểm. Ta muốn cùng mọi người thảo luận công việc. Đầu tiên là ứng cứu bọn họ, sau đó là đối phó với những người bản địa này. Xem ra bọn họ rất không hữu hảo.

Nguyễn An hướng Emma xác thực thông tin rồi nói.

- Chị Dương Mịch không phải nói là cố cầm cự thêm thời gian mấy ngày để mọi người có thêm thời gian chuẩn bị. Nếu như vậy thì chị Dương Mịch tương đối an toàn bởi bọn người kia muốn dùng chị ý để có thể đến được chỗ chúng ta chứ. Như vậy thì chúng ta chờ thương đội về là được, làm sao phải ứng cứu?

Margaret Thatcher không hiểu nói.

- Margaret lời đấy sai rồi. Đúng như lãnh chúa nói, thương đội hiện tại đang rất nguy hiểm. Bởi vì Tomoe đột nhiên bí ẩn rời đi thương đội, cùng việc kéo dài thời gian sẽ khiến cho nhóm người kia cảm thấy không ổn. Nếu như Dương Mịch dời đi ngay thì còn tốt, chứ nếu để càng lâu thì khả năng phát giác của bọn họ sẽ càng lớn.

Phạm An Quốc nghiêm trọng nói, Lê Trọng Giáp, Lê Nhật Nam cùng Mộ Dung Phong cũng gật đầu đồng ý, bởi bọn họ đều nghĩ đến khả năng này. Emma cùng Margaret còn khá trẻ nên chưa suy nghĩ được hết lòng người hiểm ác.

- Mọi người đều suy nghĩ ra như vậy thì chị Dương Mịch…

Emma Watson nói tới đây thì dường như nghĩ tới điều gì. Sau đó cả gương mặt cô bỗng nhiên tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

- Đúng vậy, Dương Mịch đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần hy sinh rồi.

Lê Trọng Tấn khâm phục nói. Là một người trong xã hội hiện đại vốn tràn ngập đấu tranh và sự ích kỷ. Có thể làm được đến tình trạng như Dương Mịch làm sao mà không khiến cho người ta nể phục cho được.

- Được rồi, chúng ta cùng lên kế hoạch tiếp ứng. Hiện tại lãnh địa biên chế chính thức có ba ngàn quân, mặc dù chưa trang bị hết v·ũ k·hí và giáp nhưng lực chiến đấu rất cao. Cho nên ta muốn tự mình cùng Lê Trọng Tấn dẫn quân đi tiếp ứng.

Nguyễn An nghiêm túc nói. Thủ hạ của mình đều tận tâm như vậy, Nguyễn An không có lý do gì mà không đi ứng cứu.

- Lãnh chúa không được, chiến sự vô thường mà ngài chính là trái tim của lãnh địa. Không thể mạo hiểm như vậy được. Nếu như chẳng may ngài có mệnh hệ gì thì toàn bộ lãnh địa sẽ sụp đổ. Việc tiếp ứng liền để cho ta cùng Giáp huynh đi là được rồi.

Lê Nhật Nam vội vàng lên tiếng can ngăn.

- Đúng vậy lãnh chúa, ngài không nên mạo hiểm.

Emma và Margaret cũng đồng ý nói. Bởi theo cái nhìn của hai người thì lãnh địa có thể để mất bất cứ người nào nhưng Nguyễn An thì không được.

- Mọi người đều không cần khuyên ta. Thường ngày ta hầu như không can thiệp vào hoạt động chính trị quá nhiều. Hầu như để mọi người tự do hoạt động. Nhưng không phải ta không để ý đến mọi người.

Nguyễn An nghiêm túc nói, nhìn mọi người đều tập trung lắng nghe liền nói tiếp.

- Mọi người đều làm việc cho ta, đều vì lãnh địa mà phát triển cho nên ta có trách nhiệm phải bảo đảm an toàn cho mọi người. Nếu như hôm nay người gặp nguy hiểm không phải là Dương Mịch mà là bất kỳ ai trong các vị thì ta đều sẵn sàng ứng cứu.

Nguyễn An nói tiếp tình cảm rất là chân thành. Mọi người nghe xong đều cảm động không thôi. Người lãnh chúa này thường ngày rất ít khi can dự vào chính sự, nhưng bọn họ đều biết Nguyễn An so với ai đều nỗ lực, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.

- Lê Trọng Giáp, anh liền mau chóng triệu tập q·uân đ·ội, sau đó cùng ta đi tiếp viện. Việc di chuyển có thể mất nhiều giờ đồng hồ, mỗi người mang theo hai phần lương thực đi tiếp ứng rồi nhanh chóng trở lại lãnh địa.

Nguyễn An liền phân phó nhiệm vụ nói. Lê Trọng Giáp liền gật đầu bảo vâng, đang chuẩn bị đi ra ngoài triệu tập quân thì lúc này vốn yên lặng từ đầu đến cuối thì Mộ Dung Phong bỗng nhiên lên tiếng.

- Lãnh chúa, ta có việc muốn nói.

Nguyễn An nghe vậy liền rất ngạc nhiên, bởi Mộ Dung Phong từ hôm qua đến hôm nay biểu hiện đều rất thận trọng mà lúc này lại lên tiếng.

- Được rồi anh nói đi.

Nguyễn An nhìn Mộ Dung Phong nói.

- Thưa lãnh chúa cùng các vị, tôi có quan điểm khác với mọi người. Bởi vì mọi người đều quá để tâm đến an nguy của Dương Mịch cô nương mà quên đi một chuyện.

Mộ Dung Phong nhìn thấy xung quanh mọi người đang tập trung nhìn mình liền nghiêm túc nói.

- Ngoài việc an nguy của Dương Mịch cô nương ra thì điều trọng yếu nhất ở đây là gì? Đó chính là việc người bản địa muốn bắt lại chúng ta. Vậy nếu chúng ta cứu thành công Dương Mịch cô nương và trở về lãnh địa thì tiếp đó chúng ta cần đối mặt là gì? Đó chính là q·uân đ·ội của những người này.

Mộ Dung Phong nói một câu này khiến cho mọi người bừng tỉnh. Đúng vậy, nếu cứu ra Dương Mịch rồi thì việc tiếp theo phải làm là gì? Đó là phòng thủ trước các thế lực đó, nhưng nếu bọn họ quá mạnh thì sao? Đây là tất cả câu hỏi trong lòng mọi người. Lúc này mọi người đều được kiến thức mức độ lợi hại của Mộ Dung Phong, sau đó chờ mong người đàn ông này nói tiếp tục.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top