Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lăng Thiên Chiến Thần
Gã đàn ông mặc áo choàng đen kia chỉ cười lạnh lùng, bật thốt mỗi một câu như vậy sau đó đi thẳng lên tầng ba, mặc cho bọn người ở dưới tầng hai ngó mắt nhìn nhau, cố giữ nụ cười tỏ vẻ ta đây trên môi, dù trong lòng ai cũng chất đầy sự thù hận nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn.
Người thanh niên mặc áo dài trên tầng ba mới vừa nãy còn nói chuyện với Chu Mặc An thấy thế mới đặt ly rượu trên tay xuống, bàn tay trái vân vê một con dao găm, hắn ta trông theo cậu thanh niên đứng cạnh mình với nụ cười hờ hững trên môi, tuy cười nhưng sát khí lại ngập ngụa nơi đáy mắt: “Tầng đỉnh của võ cổ bậc thứ sáu thôi mà, xử được vài con chó vứt đi là bắt đầu vênh mặt không biết trời cao đất dày, tên Lâm Phan kia cũng là dạng ngu, có mắt không tròng, chết là phải.” Người thanh niên mặc áo dài vừa nói vừa đứng dậy, bỏ con dao găm kia vào tay áo, mặt mày tươi cười: “Lượng Tử, chú thấy tôi cần ra bao nhiêu chiêu thức thì sẽ giết được hắn ta?”
“Ha ha, anh Hải đường đường là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tiêu, còn trẻ mà đã là tầng đỉnh của võ cổ bậc thứ bảy, giết một thằng ất ơ thấp kém kia thì có khác gì phất tay một cái đâu?”
“Càng ngày chú càng giỏi nịnh đầm, mà chú nói cũng đúng ha ha.” Tiêu Luân Hải hả họng cười to, hắn ta mỗi lúc một đắc ý, hắn ta vừa nghĩ thầm trong dạ rằng thằng em họ này biết ăn nói vừa đưa mắt nhìn bốn phía một cách âm thầm.
Đám đông kia thấy thế cũng nhao nhao đứng dậy, dáo dác nhìn chung quanh với vẻ đề phòng bằng cái ánh mắt không có ý tốt. Cứ đùa, ở tuổi của đám công tử con nhà quyền thế như bọn họ mà có thể lên đến tầng võ cổ thứ bảy thì có ai là dạng bất tài an dầm nằm dề đâu kia chứ? Thấy anh em nhà họ Tiêu kia đứng đó tung hứng ra oai thế kia sao bọn họ lại có thể cam tâm làm kẻ dưới cho được? Đấy, một người thanh niên tóc nhuộm xanh, chải chuốt tỉ mỉ vừa mới đứng lên hắng giọng đấy thôi: “Ấy kìa, tôi tưởng là ai, đây chẳng phải là bại tướng Tiêu gà vườn ư? Sao hả? Hai năm trước bị tôi đánh thế giờ khỏi chưa? Chạy nhảy lung tung vậy kẻo không ai nhặt xác.”
“Chậc, tên đầu xanh như cậu không phải cũng ngứa mông, ngồi không yên đấy sao, muốn đánh thì cứ lao vào nhanh lên, tôi còn muốn lên sớm để làm hớp trà với ông cậu của tôi nữa.” Tên nhuộm tóc xanh kia vừa mới nói xong thì kẻ trọc đầu đô con đứng cạnh đã giơ chiếc gậy sắt trong tay lên ra giọng chứ chẳng chờ Tiêu Luân Hải lên tiếng.
Đám đông bắt đầu khiêu khích, chọc tức nhau. Lúc này đây, tầng ba vốn đang im lìm vì động tĩnh tầng dưới bỗng lại ủ đầy sát khí, dù gì đây cũng là Mộng Thiên Lâu kia mà, con cháu nhà ai mà không muốn lên tầng cao hơn để gia tộc nhà mình được nở mày nở mặt chứ? Đương lúc cả đám người tranh chấp, chẳng ai phục ai, chuẩn bị lao vào sống chết với nhau thì gã đàn ông mặc áo choàng đen kia lên đến nơi.
“Cộp. Cộp.” Gã đàn ông mặc áo choàng đen bước hai bước, đứng vững ngay đầu cầu thang, chẳng nói năng câu nào. Hắn ta cởi chiếc áo choàng vướng bận kia ra sau đó cười lạnh lùng với bọn người trên tầng, dáng vẻ tầm thường là vậy nhưng lại vô cùng phách lối, đây cũng chính là phản ứng duy nhất của hắn ta kể từ khi bị đám đông trông thấy gương mặt thật. Khuôn mặt ấy tầm thường đến nỗi ta không tài nào tìm ra hắn ta giữa biển người rộng lớn.
“Mày cười gì hả thằng dở kia? Đến con chó nó còn treo tên trên cổ, thế mày gọi là gì?” Tiêu Luân Hải gầm lên đầy vẻ giận dữ, chỉ thẳng vào mặt đối phương sau đó mắng chửi liên mồm, nghe giọng là biết hắn ta đang trút bỏ hết mọi điều căm tức khi nói chuyện với tên nhuộm tóc xanh kia. Cái thực lực tầng đỉnh của võ cổ tầng thứ bảy kia bơm thêm cản đảm của hắn ta.
“Thằng chó Tiêu đái nát chỉ biết sủa bậy, xem tao xử gọn nó đây.” Gã đàn ông mặc áo choàng đen còn chưa nói được câu gì thì tên đầu trọc đô con kia đã lao lên, sức mạnh ghê người tản ra từ từng thớ cơ bắp trên người hắn ta thậm chí còn tạo ra tiếng trầm ùng ục trong không khí, trông cũng chẳng tài giỏi gì hơn tên Lâm Phan khi nãy cả. Mà cũng đừng trách hắn ta xốc nổi, tính hắn ta thuộc dạng nóng nảy muốn ra tay lâu lắm rồi, chỉ là hồi nãy tất cả mọi người đều mải xem diễn không có ý định nhảy vào so đấu nên hắn ta cũng không thể phá vỡ quy củ được. Lúc này đây, mãi mới có kẻ cười lạnh lùng ra cái vẻ khiêu khích thế kia thì sao hắn ta nhịn được nữa?
“Tên này có biệt danh là Hoà Thượng, hắn ta với cậu của hắn ta có tiếng trong đám gia tộc lớn lắm, thuật sử dụng côn thép của bọn họ điệu nghệ vô cùng, hai người họ từng liên thủ với nhau để đối đầu với bốn kẻ khác, mà phe đối phương còn cùng cấp bậc võ cổ đấy, thế mà không thua kém gì mới tài.” Chu Mặc An đứng trên tầng trên, hắn ta nhìn theo đám người tầng dưới sau đó nhỏ giọng bẩm với Diệp Thiên.
“Sử dụng côn? Đúng là có chút thiên phú đấy, nhưng lần này hắn ta nhìn nhầm rồi, mong người kia không ra đòn giết người, không thì đáng tiếc.” Diệp Thiên cất lời, anh không nhịn được mà lắc đầu, trong lòng thấy hơi đáng tiếc. Dù sao kia cũng là những nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ, chết nhiều như thế thì kẻ trấn giữ một phương của Quốc gia như anh đây sẽ thấy chạnh lòng đôi chút.
Nỗi nghi ngờ nơi đáy mắt Chu Mặc An càng dữ dội thêm khi nghe Diệp Thiên nói vậy, bởi hắn ta cũng chỉ cảm nhận được thực lực của kẻ mặc áo choàng đen kia là võ cổ tầng thứ sáu, thế sao tên Hoà Thượng đang ở tầng đỉnh của cấp bậc võ cổ thứ bảy kia lại chết cho được?
Trên khuôn mặt của Thiên Khải cũng chứa đầy ẩn ý khi trông thấy Diệp Thiên không có ý định trả lời thế kia: “Ha ha, nếu không phải vậy thì sao anh Diệp đây lại dừng lại xem lâu vậy chứ? Công phu của người thanh niên kia rất kỳ lạ, nếu thực lực của hai bên chênh lệch không lớn lắm thì cậu sẽ không nhìn thấy thực lực thật của hắn ta đâu. Nói cách khác có nghĩa rằng hắn ta muốn cậu biết bao nhiêu thì cậu sẽ thấy bấy nhiêu.”
Chu Mặc An nghe thế mới gật đầu như tỏ tường điều gì đó, Diệp Thiên thì vẫn trông xuống dưới tầng, anh cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ đụng độ, thậm chí là đứng ở hai phe đối lập với thế lực phía sau lưng gã đàn ông mặc áo choàng đen kia.
Dưới tầng lúc này, cây côn thép của tên Hoà Thượng đã sát ngay mặt của kẻ mặc choàng đen. Bọn thiếu gia cậu ấm còn lại thấy vậy mới ngừng tranh chấp, ra vẻ mình giữ đúng quy củ, bọn họ đang đợi tên Hoà Thượng kia giết chết kẻ mặc choàng đen, đồng thời cũng vận sức ở trạng thái đề phòng những người còn lại. Trong mắt bọn họ thì gã đàn ông mặc áo choàng đen chỉ là hạng tôm tép, nhân vật quan trọng vẫn là bọn họ thôi. Song hôm nay đây, cuối cùng cũng có kẻ cho tất cả bọn họ một bài học.
Chỉ một giây sau, gã đàn ông mặc áo choàng đen không lùi bước mà cứ thể thẳng tiến, khoé miệng của hắn ta càng hiện rõ nụ cười lạnh lùng dữ tợn, xông lên nghênh chiến. Khoảnh khắc đó, tuy hai phe còn chưa giao đấu với nhau nhưng cục diện đã nghiêng về phía tên choàng đen kia. Đấy nào phải so đấu, rõ ràng là đơn phương hành hạ.
Gã đàn ông mặc áo choàng đen kia không hề trốn tránh gì khi đôi bên thi triển quyền cước, hắn ta sử dụng nắm đấm xương thịt của mình để ứng đối với cây côn được nung từ thép kia, mà mẹ nó chứ, đã thế lại còn giành thế thắng mới hay, trông chả khác gì thứ mà hắn ta đang đối mặt là một chiếc gậy nhựa.
Tên Hoà Thượng gào thét thảm thiết, không có lấy một chút sức nào để chống trả cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên mặc choàng đen từ từ vượt qua phòng tuyến côn thép mà mình vẫn luôn tự hào kia, quả đấm của hắn ta cứ thế đâm thẳng về phía mình. Hắn ta thậm chí còn không có lấy một khoảnh khắc dư thừa nào để hối hận cả, thở mạnh được có vài hơi mà cú đấm kia đã đục thẳng vào lồng ngực, nôn máu đỏ lừ sau đó bay ngược ra sau, đâm thẳng về phía thùng rác đặt trong góc tường, trông hắn ta chẳng khác gì đống rác cả, chả rõ còn sống hay đã chết.
“Ầm.” Đám đông chung quanh chỉ cảm thấy lồng ngực mình nổ vang, đầu óc ai cũng như kiểu bị đứng máy hàng loạt, cứ ngây ra đó không biết phản ứng ra sao. Nhưng chỉ một giây sau đám thiếu gia bình thường vẫn luôn ngang ngược này lại ăn ý một cách lạ thường, khuôn mặt của ai cũng đầy vẻ sợ hãi, nhìn tên mặc choàng đen kia như kiểu nhìn thấy ma quỷ ngoi giữa nhân gian khó lòng tránh thoát. Vừa rồi bọn họ phách lối sao? Có cái c** chó. Họ rõ thực lực của tên Hoà Thượng kia, dù có lôi dao ra thì cũng chưa chắc bọn họ có thể thắng cho được. Còn cái bọn có thực lực dưới tầng đỉnh võ cổ bậc thứ bảy kia thì nói làm gì, bọn họ không có cam đảm cầm dao so đấu luôn ấy chứ. Nhưng rõ ràng là thực lực của tên mặc choàng đen kia mới ở tầng đỉnh của võ cổ tầng thứ sáu kia mà, sao mới tí mà đã đến tầng thứ tám rồi?
“Chuyện, chuyện này rốt cuộc là chiêu trò gì vậy?”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Lăng Thiên Chiến Thần,
truyện Lăng Thiên Chiến Thần,
đọc truyện Lăng Thiên Chiến Thần,
Lăng Thiên Chiến Thần full,
Lăng Thiên Chiến Thần chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!