Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lâm Vũ Thiên Hạ
Kỳ thật, một ít mạo hiểm giả bị thương căn bản không cần dùng tới đan dược chữa thương cao như vậy, coi như là linh dịch chữa thương cũng đủ sử dụng, nhưng mà trong người hắn không có linh dược chữa thương cấp thấp nên cứ lấy thí đại.
Lúc này hắn mới hiểu được, nhân lực một người quả nhiên là có hạn, coi như là đan đạo chi thuật của hắn thật lợi hại đi chăng nữa thì cũng không có khả năng cung cấp đủ cho nhiều người như vậy được.
Cho nên, hắn lần này hắn đã nghĩ tới tìm cách mời chào, hoặc là bồi dưỡng ra Luyện Đan Sư cho Ẩn Thế mạo hiểm đoàn.
Hắn không cầu có thể bồi dưỡng ra được Luyện Đan Sư luyện ra đan dược nhưng mà luyện ra được linh dịch cũng tốt lắm rồi, như vậy cũng đủ khả năng phụ trợ cho mạo hiểm đoàn này tự cung tự cấp rồi.
- Cũng nên tới lúc tạo ra một ít người luyện đan rồi!
Tiểu Vũ lấy giấy viết một lá thư sau đó cho người gửi về Trần gia tại Nam Lĩnh Thành, cho mời Vu Lão và Huyền Lão về đây. Tuy hắn muốn cứ điểm của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn dời về Nam Lĩnh Thành nhưng mà hiện tại nơi này có nhiều người nên việc lựa chọn sẽ dễ hơn.
Hắn cũng sẽ cho người xây dựng một chi nhánh tại đây, có như vậy thì thông tin liên lạc mới được nhanh chóng.
- Đoàn trưởng, chúng ta cho người đi qua chiếm hết thế lực của bọn chúng, hiện tại thu được tổng cộng hơn hai mươi ức kim tệ, có lẽ đây chính là kim tệ mà bọn chúng cướp bóc được của người đi đường!
Lúc này Trần Long đi lại thông báo tình hình cho hắn nghe, Tiểu Vũ chỉ gật đầu nhè nhẹ, thầm suy tư một chút sau đó mới lên tiếng, nói:
- Tốt, trước hết cứ lấy ra mười ức kim tệ đưa cho ta, sau đó lấy ra một ức kim tệ đi ban bố cho những người nghèo, số kim tệ còn lại thì chi thu cho mạo hiểm đoàn, tích cực cho thu người biết luyện đan dược, ngươi cũng nên tăng lương cho bọn họ đi!
- Vâng, đoàn trưởng!
Trần Long nghe vậy liền hí hửng nhanh chóng đi làm nhiệm vụ được giao, khi mà nghe tin tiền lương nhận được hằng tháng sẽ tăng lên làm không ít người vui mừng, quân bình một người trong đoàn một tháng thu nhập ít nhất cũng là hơn 150 kim tệ.
Đây không phải là con số nhỏ so với người thường, bao nhiêu đây là dư sức cho bọn họ sử dụng rồi.
Mọi người trong đoàn vui mừng nên làm việc cũng quyết liệt hơn, làm một cách nghiêm túc làm cho sản lượng linh dược thu được nhiều hơn trước.
Mà những người nghèo sau khi được tặng kim tệ cho làm ăn, thì không khỏi vui mừng, thậm chí còn có người khóc lóc tại đó quỳ cảm tạ thay cho lời nói, chuyện này rất được lòng nhiều người tán thành.
Qua đợt thâu tóm lần này, không ít thế lực nhỏ bé biết đến Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, một số gia tộc nhỏ cũng cho người đi lại thu mua linh dược, làm cho sự phát triển của đoàn ngày càng thuận lợi.
Ngày hôm sau thời điểm mặt trời vừa mọc, thì liền có người thông báo nói hai vị trưởng lão Vu Lão và Huyền Lão đã đi đến, gã liền nhanh chóng đi ra nghênh đoán hai người bọn họ.
- Vu Lão, Huyền Lão!
- Khà khà, trong thư ta nhận được tin tức của ngươi nên cũng nhanh chóng lại đây, không ngờ ngươi như vậy mà đã thâu tóm hết thế lực tại U Minh Trấn này rồi!
Huyền Lão vuốt râu mỉm cười, bốn người đồng loạt ngồi xuống ghế, người hầu cũng nhanh chóng đi ra rót trà, sau đó Trần Long phất tay ra hiệu cho bọn họ không cần ở đây nữa.
Tiểu Vũ đặt chén trà xuống, chậm rãi nhắc lại chuyện quan trọng trong thư.
- Kỳ thật ta muốn nhờ hai lão giúp ta đào tạo ra một ít người biết luyện đan, mà thật ra luyện ra linh dịch cũng được rồi!
- Ừm! Ta thì từ đó tới giờ chưa từng thu nhận đệ tử, mà ta cũng chưa có ý định thu nhận đệ tử, bất quá nếu ngươi đã nói như vậy thì chúng ta sẽ chỉ điểm cho chúng về thuật luyện đan!
- Đúng vậy, nếu ngươi đã mở miệng thì bọn ta không thể không giúp, mà ngươi muốn đào tạo ra bao nhiêu người?
Huyền Lão vừa nói xong thì Vu Lão cũng lên tiếng hỏi ngược lại, mà vấn đề này hắn cũng đã có suy nghĩ qua rồi nên nhanh chóng trả lời:
- Càng nhiều càng tốt!
- Tùy duyên vậy, không phải ai cũng có khả năng học được đan đạo chi thuật!
Vu Lão có chút không chắc ăn lên tiếng, dù sao thì cái nghề này không phải muốn làm là làm được.
- Vậy thì đa tạ hai lão rồi!
Trần Long ở kế bên nghe vậy thì không khỏi vui mừng, cuối cùng thì đoàn trưởng của mình cũng đã bắt đầu cho người giúp người trong đoàn học luyện đan rồi.
- Tốt! Trần Long, ngươi đi cho người bên ngoài tập hợp lại đi, hai vị trưởng lão lão sẽ nhanh chóng đi ra ngoài đó chọn người thích hợp!
Tiểu Vũ xoay xoay chén trà thản nhiên nói, Trần Long thì khỏi phải nói rồi, hắn liền nhanh chóng đi làm, mà lần này gã để cho tất cả mạo hiểm giả hai mươi tuổi trở xuống trong mạo hiểm đoàn tập hợp trên đất trống.
Trải qua một ngày chém giết, những mạo hiểm giả này đã lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng mà vì đoàn trưởng mệnh lệnh nên toàn bộ đều đánh tỉnh tinh thần tập hợp.
Bất quá, tuy Tiểu Vũ cho người tập hợp, nhưng hai lão cũng không có đi ra, khiến cho những mạo hiểm giả này đã mệt mỏi lại càng mệt mỏi thêm, cả đám đều đã chảy mồ hôi đầm đìa, thậm chí trong nội tâm chút ít mạo hiểm giả đã nhịn không được oán hận, đứng thẳng đã không có đoan chính như lúc đầu rồi.
Đã trọn vẹn một canh giờ trôi qua, Vu Lão và Huyền Lão mới không nhanh không chậm từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.
Lúc này, Vu Lão trông thấy đại bộ phận mạo hiểm giả đã xuất hiện các loại tư thái, thậm chí có ít người đã nhịn không được mà ngồi chồm hổm trên mặt đất nghỉ ngơi, thấy hai vị trưởng lão đến, họ mới vội vàng đứng lên, chỉnh ngay thần sắc, nhưng trạng thái này vẫn là lộ ra thập phần mệt mỏi.
Lúc này Huyền Lão đi đến đầu đội ngũ, hai tay bối ở sau lưng, ánh mắt đảo qua đám người, trong miệng nhàn nhạt nói:
- Để các ngươi đợi lâu như vậy, có phải các người rất oán hận hay không?
Nghe vị trưởng lão này hỏi thì đại bộ phận mọi người trầm mặc không lên tiếng.
- Trưởng lão nhất định là bởi vì có chuyện hệ trọng cần làm nên mới không đến đây nhanh được, chuyện này chúng ta đều có thể hiểu rõ.
Lúc này cũng có mạo hiểm giả lên tiếng.
- Không phải, mà là ta cố ý làm như vậy đấy!
Huyền Lão nghe vậy thì lắc đầu mỉm cười, mặt lộ ra một thần sắc nghiền ngẫm.
Mọi người thì không khỏi khẽ giật mình.
- Lúc nãy chính là khảo nghiệm!
Khóe miệng Vu Lão có chút giương lên, chậm rãi đi về phía trước đội ngũ, tiếp tục nhàn nhạt nói:
- Bởi vì ta muốn từ trong các ngươi lựa chọn một ít người để truyền thụ lại đan đạo chi thuật, bất quá thật đáng tiếc, trong các ngươi, người có thể đạt tiêu chuẩn không có mấy người!
- Dạy đan đạo chi thuật?
- Trở thành Luyện Đan Sư?
- Trưởng lão có ý định muốn để chúng ta trở thành một gã Luyện Đan Sư cao cao tại thượng kia sao?
Lời của Vu Lão nói ra không thể nghi ngờ là nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng những mạo hiểm giả này, cơ hồ từng mạo hiểm giả đều không khỏi động dung.
Luyện Đan Sư, ở trong lòng của bọn hắn là cao quý cỡ nào, thậm chí có thể nói là cao không thể chạm, theo bọn hắn biết, từng Luyện Đan Sư đều là sủng nhi được trời đất chiếu cố, muốn trở thành Luyện Đan Sư, nhất định phải có thiên phú tốt nhất, ngoài ra còn phải có danh sư tốt dạy bảo.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Lâm Vũ Thiên Hạ,
truyện Lâm Vũ Thiên Hạ,
đọc truyện Lâm Vũ Thiên Hạ,
Lâm Vũ Thiên Hạ full,
Lâm Vũ Thiên Hạ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!