Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 234: Tháp lão độ thế


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

- Được rồi, để chúng ta thử! 

Vu Lão nghe vậy thì thở dài một cái, sau đó tiến lại gần Vương Khải Hoàng, muốn xem thử thương thế của người này như thế nào. 

Chân khí thôi động, một quang mang màu xanh nhè nhẹ được truyền vào người Vương Khải Hoàng để dò xét, quan mang màu xanh này đi đến đâu thì làm cho Vương Khải Hoàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng bất quá cũng không có bấy nhiêu. 

Chưa đầy hai chung trà sau thì Vu Lão rút tay lại, những người khác thì xem từng động tác của lão, trong ánh mất đều chứa chan sự chờ mong. 

Nhưng trái với sự chờ mong đó là Vu Lão chỉ biết lắc đầu nhẹ, lão quả thật đã bó tay, chỉ nhẹ nhàng nói: 

- Vết thương cũ vẫn chưa lành, lại thêm vết thương mới, đan điền bị phá nát, tính mạng khó mà giữ được, nhiều lắm là chỉ có thể sống thêm được một canh giờ nữa! Nếu có đan dược cao cấp thì may ra mới cứu được! Thứ cho lão phu bất tài, ta quả thật đã hết cách! 

Vừa nghe Vu Lão nói xong thì hoàng hậu Hàn Diệc Dao đã ngã xuống bất tỉnh, tin này quả thật là một cú sốc lớn đối với nàng, còn Huyền Lão nghe vậy thì cũng không cần đi lại bắt mạch nữa. 

Vì lão biết người bạn chí cốt của mình làm việc rất cẩn thận, xem xét kỹ rồi mới phán, nhất là đối với những người đang trong tình cảnh khốn khổ như thế này. 

- Không, không thể nào... 

Vương Trữ Huyên chỉ biết lắc đầu, lẩm bẩm một mình, ngước mắt nhìn sang cha mình, nước mắt của nàng không ngừng rơi lên khuôn mặt của cha nàng. 

Sắc mặt đám binh sĩ thì đã buồn rười rượi, không còn một chút tinh thần nào, tin tức này quả thật là quá thất vọng. 

Trần Vũ thấy vậy thì đi lại gần người Vương Khải Hoàng, hắn thấy trên khuôn mặt của người này vẫn còn nở nụ cười, chứng tỏ đã không còn gì để tiếc nuối, hắn định nói nhưng từ hư không lại phát ra một giọng nói ôn hòa. 

- Vô minh hà biệt minh, 

- Ly trần hựu đồng trần. 

- Bất tri vân hà đạo, 

- Vi thánh diệc vi nhân. 

Mọi người nhìn lại thì thấy một ông lão mặc đồ trắng, trên hư không từ từ bước xuống, trên khuôn mặt vẫn mỉm cười, tay thì vuốt chòm râu đã bạc của mình, người này không ai khác chính là Tháp Lão. 

- Sư phụ! 

Tiểu Vũ cùng Trần Vũ đồng loạt quay ngang khơm người hành lễ, Vu Lão với Huyền Lão nghe được hắn gọi người này là “sư phụ” thì cũng liền khơm người cung kính. 

- Khá khen cho một vị vua, từ trung hiếu nước, chúng dân được nhờ, chỉ vì sa đọa thời cơ, u minh kéo đến, làm thân dại tàng. Ài...kiếp nạn lần này ngươi đã vượt qua, về sau phú quý danh danh rạng ngời, chân mệnh của ngươi vẫn còn chưa tận đâu! 

Tháp Lão mỉm cười nhìn vào Vương Khải Hoàng, đám binh lính nghe được ý tứ trong lời nói của lão thì liền có một chút hi vọng, với lại thân pháp của lão nhân này quả thật quá cao siêu nên câu nói của lão làm mọi người tin đến tám phần mười. 

Vương Khải Hoàng nghe vậy thì không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn sang Tháp Lão, hắn cũng không biết mình có chết không, nhưng hiện tại người thân với binh lính đã an toàn thì hắn cũng không còn gì để tiếc nuối. 

- Cầu xin lão nhân hãy ra tay cứu giúp cha của tiểu nữ! Cầu xin người... 

Vương Trữ Huyên nghe vậy thì như chớp được thời cơ, lên tiếng khẩn cầu, định lạy lão nhân gia này một cái nhưng liền cảm nhận được mình không cách nào khơm người bái lạy được. 

- Không cần phải lạy, đây là ý trời! 

Tháp Lão nhìn xuống nàng, mỉm cười nói, sau đó quay sang Tiểu Vũ, nói: 

- Đan dược lần trước con luyện được đâu, hãy mang ra cứu người đi! 

Không phải lão không cứu được mà vì muốn cho Trần Vũ tích thêm phúc đức, lần trước hắn sát sinh quá nhiều, sát khí vẫn chưa tiêu tán được, nên nhờ chuyện này mà hóa giải một chút. 

- Dạ! 

Tiểu Vũ ứng một tiếng, sau đó lấy trong người ra hai khỏa đan dược, một khỏa màu màu trắng sửa, còn khỏa kia thì màu lam đậm, sinh cơ từ hai khỏa đan dược tràn ra đầy sức sống. 

Hai khỏa đan dược đó chính là Hồi Thiên Đan và Huyết Dương Đan, về phần Hồi Thiên Đan chỉ cần tu sĩ dưới Kim Đan Kỳ, vô luận chịu bao nhiêu tổn thương, cũng có thể dựa vào nó giữ được tánh mạng. 

Còn Huyết Dương Đan là đan dược chuyên chữa thương, chỉ cần vết thương không quá nặng, thì chỉ cần ăn nó vào trong vòng một canh giờ vết thương sẽ lành lại. 

Vu Lão và Huyền Lão thấy hắn lấy ra Hồi Thiên Đan và Huyết Dương Đan thì ánh mắt sáng ngời, vì biết đây chính là đan dược cực kỳ quý hiếm. 

Còn những người kia thì tràn đầy vui mừng, xem ra bệ hạ của mình vẫn được cứu sống. 

- Nuốt Hồi Thiên Đan này vào trước, một canh giờ sau lại tiếp tục cho uống thêm Huyết Dương Đan này thì vết thương trên người sẽ khỏi hẳn, nhưng đan điền thì không chữa được! 

Tiểu Vũ đi lại gần Vương Trữ Huyên, giao hai khỏa đan dược này cho nàng, tâm tình thiếu nữ của nàng vô cùng vui mừng khi biết cha mình sẽ được cứu, liền cảm tạ hắn một cái, sau đó cẩn thận đem Hồi Thiên Đan cho cha mình sử dụng. 

- Cảm tạ mọi người đã cứu bệ hạ của chúng ta, ơn nghĩa nói không hết lời, xin nhận một lạy của ta! 

Liễu Vô Ngàn đi lại gần Tháp Lão, khơm người nói, sau đó dự định quỳ xuống thì liền bị Tháp Lão ngăn cản, mỉm cười nhìn sang, nói: 

- Ngươi là một vị tướng quân tốt, không ngại gian khổ mà cứu lấy chúa công của mình, vì chúa công của mình mà phải nhận lấy ám tiễn vào người, trải qua kiếp nạn lần này, về sau danh tiếng ngươi sẽ được truyền lưu ngàn đời trong sử sách, còn ám tiễn trong người của ngươi về sau cũng sẽ được hóa giải! 

- Tại sao tiên sinh lại biết trong người ta có ám tiễn? Chuyện này ta hẳn là không có nói cho ai cả!... Tiên sinh đúng là có ánh mắt cao hơn người thường, tại hạ tại đây xin bái phục! 

Liễu Vô Ngàn ngạc nhiên khi nghe Tháp Lão nói về mình, không sai một chút nào, chuyện này làm hắn nhìn Tháp Lão bằng một con mắt càng thêm kính trọng. 

- Ha ha ha, đi mà chăm sóc chúa công của ngươi đi! 

Tháp Lão chỉ phất tay, Liễu Vô Ngàn liền đi lại chỉnh đốn lại binh lính của mình, mấy tên binh lính nhanh chóng xếp thành một hàng dài, trên khuôn mặt ai nấy đều có phần hưng phấn cùng buồn bả. 

Hưng phấn là vì bệ hạ được cứu, còn buồn là vì những người đồng bạn của mình đã chết dưới tay của đám sát thủ. 

- Hãy nhặt xác người của chúng ta lại! 

Liễu Vô Ngàn ngước mất nhìn sang chúng binh lính một lát sau đó liên tiếng. 

Mọi người liền chia nhau ra đi thu lại xác của những người không may bị tử trận, còn Vương Trữ Huyên thì ôm cha cùng mẫu thân của mình đi lại một gốc đại thụ, nơi này cách đám Trần Vũ chỉ chừng bốn mét là cùng. 

Mà Vương Khải Hoàng sau khi phục dụng đan dược thì mệt mỏi nên ngủ đi, một lát sau thì Hàn Diệc Dao cũng tỉnh lại, được con gái mình nói phu quân mình không chết, thì không khỏi khẩn tạ trời đất. 

Lúc này phía bên quân lính đã thống kê hết số người chết, tổng cộng là có ba trăm tám mươi chín người chết, còn lại thì chỉ bị thương nhẹ. 

Tháp Lão đi lại gần đám binh lính mới vừa chết, liếc mắt nhìn sơ, thở dài nói: 

- Nhân sinh kiếp này là các ngươi phải trả, xem ra lần này các ngươi cũng đã trả hết nợ của mình rồi, hãy xuống dưới đầu thai đi! 

- Đấng Pháp Vương vô thượng, 

- Ba cõi chẳng ai bằng. 

- Thầy dạy khắp trời người, 

- Cha lành chung bốn loài. 

- Quy y tròn một niệm, 

- Dứt sạch nghiệp ba kỳ. 

- Xưng dương cùng tán thán, 

- Ức kiếp không cùng tận. 

Tháp Lão vừa dứt lời thì từ người những tên binh sĩ đã chết xuất ra nhân ảnh, chân đi không chạm đất, bọn chúng nhìn sang tháp lão, từ trong số linh hồn đó có một thiếu niên lên tiếng: 

- Cảm tạ cao nhân đã siêu độ, xóa bỏ hết những tội lỗi trong ba kiếp của chúng ta, xin cao nhân hãy nhận một lạy để tỏa lòng thành kính! 

Sau đó tất cả linh hồn toàn bộ đồng loạt quỳ xuống bái một lạy, rồi đứng dậy đi đến hoàng tuyền. 

Toàn bộ quá trình này, mắt thường của mọi người là không thể thấy được, nhưng mọi người cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác nhẹ nhàng khó mà nói nên lời. 

Nói xong Tháp Lão đi lại nơi Trần Vũ đang ngồi, còn Liễu Vô Ngàn thì lên tiếng nói: 

- Mọi người hãy đem thi thể của những trung sĩ này cất vào trong túi trữ vật, về sau chúng ta sẽ đem bọn họ an tán tại quê nhà, chúng ta sẽ không để họ dung thân nơi hẽo lánh này! 

Tất cả binh sĩ nghe vậy thì gật đầu một cái, ai có túi trữ vật thì cất thi thể của những người này vào, làm xong hết thẩy mọi người cũng không cắm trại nữa mà ngồi túm lại gần nhau nói chuyện. 

- ------------------------- 

- Vô minh hà biệt minh, 

- Ly trần hựu đồng trần. 

- Bất tri vân hà đạo, 

- Vi thánh diệc vi nhân. 

Tạm dịch: 

- Vô minh, minh cũng một vần, 

- Rời trần ta lại vào trần thong dong. 

- Biết đâu diệu hữu chân không, 

- Làm người, làm Thánh cũng đồng chữ tâm. 

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lâm Vũ Thiên Hạ, truyện Lâm Vũ Thiên Hạ, đọc truyện Lâm Vũ Thiên Hạ, Lâm Vũ Thiên Hạ full, Lâm Vũ Thiên Hạ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top