Kiều Kiều Sư Nương

Chương 1: Chương 1.1: Hoa hoa trùng tử


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiều Kiều Sư Nương

Lăng Phong yêu sư nương.

Lần thứ nhất nhìn thấy nàng hắn đã khẳng định đó chính là sự thật, bởi vì yêu một người và thích một người hoàn toàn không giống nhau. Từ mức độ tim đập và nhớ nhung Lăng Phong hoàn toàn có thể xác định được, mình đã yêu sư vị sư nương xinh đẹp này.

Lăng Phong nhìn lướt qua ba vị sư huynh, từ ánh mắt nhìn sư nương có thể thấy bọn họ chính là sắc lang, mặc dù bọn họ đã rất kìm nén khắc chế, thế nhưng nam nhân có sắc tâm, ánh mắt thực không bình thường, loại ánh mắt này Lăng Phong đã quá hiểu rõ.

Lại nhìn ba vị sư tỷ, ngoại trừ Lục Phỉ Nhi vẫn còn nhỏ không nói, cả Đàm Uyển Phượng cùng Tạ Tâm Lan đều là nhất đẳng tuyệt sắc mỹ nữ.

Tạ Lâm Lan mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, loan mi tú mục, phấn diện đào tai, hai con mắt đen nhánh linh hoạt phi thường, mỗi khi chuyển động, thần quang rạng rỡ, chứng tỏ nàng rất thông minh hoạt bát. Mỗi khi nàng cười, rực rỡ tựa ánh măt trời, trên người còn tỏa ra hơi thở thanh xuân ngào ngạt.

Đàm Uyển Phượng cũng đồng dạng có thể khiến cho nam nhân trợn mắt há mồm, linh hồn xuất khiếu. Tạ Lâm Lam đã được coi như mỹ nữ nhất lưu, nhưng so với Đàm Uyển Phượng, xách giày còn chưa xứng. Nàng đáng được gọi là thanh lệ thoát tục, dáng vẻ vạn phương. Bộ dáng lãnh đạm cao ngạo càng khiến cho người ta có cảm giác "núi cao không thể với", thậm chí thần thái này ngay cả trên người sư nương cũng không có. Nàng rất có thể chính là khuôn mẫu của sư nương lúc còn trẻ, mặc dù bây giờ sư nương cũng không có già.

Lăng Phong yêu mến Hoa Sơn muốn chết, địa phương này tại sao lại có thể tập trung nhiều mỹ nữ như thế, mà ngay cả mấy sư huynh cũng anh tuấn vô cùng, đương nhiên, Lăng Phong hắn dáng vẻ cũng không phải tầm thường. Mặc dù còn non nớt một chút, bất quá qua một thời gian, nhất định cũng là phong lưu tiêu sái, trở thành bạch mã hoàng tử mê đảo ngàn vạn thiếu nữ.

Sư nương nhìn Lăng Phong mỉm cười nói:

- Nếu ngươi đã là nhi tử của Nhạn Băng, vậy thì cũng không cần phải khảo hạch nhập môn. Ngươi cứ tùy ý chọn một người trong số sư huynh sư tỷ để tỷ thí, để ta xem căn cơ ngươi thế nào?" Sư nương không cười còn đỡ, vừa cười, thiếu chút nữa đã đem tam hồn lục phách của Lăng Phong mà câu đi mất. "Không…không thành vấn đề, ta ở nhà cũng đã có luyện qua rồi." Sư nương mỉm cười, nói:

- Vậy ngươi tự chọn lấy một đối thủ." Lăng Phong lúc này mới có phản ứng, nhìn qua một lượt đánh giá chư vị sư huynh sư tỷ, trông ba sư huynh bộ dáng hung thần ác sát, hắn có thể giải thích, bởi vì mình tiến vào, Hoa Sơn đệ tử vốn bình hành bị phá vỡ, ít nhất tam anh tam phượng đang cân đối, bây giờ tự dưng nhét thêm một người, làm sao lại không trở thành tăng nhiều dục ít? Không thể cùng sư huynh tỷ thí, Lăng Phong trong lòng nói thầm. Từ nhỏ tại thương nhân thế gia lớn lên, hắn hiểu rõ đạo lý làm ăn không thể lỗ vốn, đánh nhau cũng giống như vậy, không thể để mình có hại cùng mất thể diện, nói thế nào cũng phải cho sư nương cùng các sư tỷ một ấn tượng tốt.

Nhìn đi nhìn lại ba vị sư tỷ, Đàm Uyển Phượng không nói rồi, bộ dáng lạnh lùng kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết là nữ cường nhân, dám chắc là đánh không lại. Tạ Lâm Lan dáng vẻ rất hữu thiện, bất quá xem tư thế, cùng với Lục Phi Nhi đánh là chắc ăn hơn cả, ai bảo nàng nhỏ nhất.

Lăng Phong mặc dù xuất thân tại thương nhân thế gia, nhưng hắn từ nhỏ cũng là ngâm dược tửu mà lớn lên. Lăng Khanh đối với nhi tử của mình thì rất coi trọng, bởi vậy đặc biệt vung tiền không tiếc, cho nên Lăng Phong từ nhỏ đã được danh y cùng võ lâm cao thủ chỉ điểm, sau này Thẩm Nhạn Băng được gả vào Lăng gia, lại càng dốc sức chỉ dạy. Nói đúng ra, Lăng Phong đầu óc cũng rất thông minh, cái gì đã học qua một lần thì đều nhớ kỹ. Ngoại trừ có chút lười biếng, Thẩm Nhạn Băng đối với hắn đều hết sức hài lòng, thời gian ba năm, tài nghệ của nàng cũng đã bị hắn học hết, do đó mới phải đưa hắn tới Hoa Sơn.

Lăng Phong có căn cơ như thế, tự nhiên là rất tự tin có thể đánh thắng Lục Phi Nhi.

- Ta chọn Tiểu sư muội…" Lăng Phong mang theo nụ cười nói.

- Là sư tỷ, rút kiếm" Lục Phi Nhi không đợi Lăng Phong nói hết, đột nhiên quát khẽ một tiếng, rút kiếm hướng thẳng Lăng Phong đâm đến. Nàng bình sanh ghét nhất người ta chê cười nàng còn nhỏ, mặc dù Lục Phi Nhi còn ít tuổi, nhưng bởi vì là nhi nữ của chưởng môn, thiên phú lại cao, mười ba tuổi đã học được Hoa Sơn chân truyền, võ công trong số đông đảo sư huynh cùng sư tỷ trước mặt, chỉ kém Lục Thừa Thiên cùng Đàm Uyển Phượng một chút, còn như Hà Vĩ Thu, Vương Bỉnh Hạo, Tạ Lâm Lan thì võ công cơ hồ còn cao hơn.

Lăng Phong nào đâu biết điều này, vội vàng cúi xuống, căn bản ngay cả rút kiếm cũng đều quên mất, chỉ thấy Lục Phi Nhi hét một tiếng vung kiếm đâm tới. Kiếm thế nhẹ nhàng linh hoạt, đến nửa đường lại nghiêng cổ tay vạch ra, chỉ thấy kiếm quang lấp lóe, chính là chiêu "Cửu mai tề phóng" trong Hoa Sơn Ngọc Nữ Kiếm. Nghe nói những đệ tử võ công thâm hậu mới có thể xuất ra chín đóa mai, nếu công lực cùng hỏa hầu không đủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể là ba đóa năm đóa mà thôi. Lăng Phong đã thấy qua Thẩm Nhạn Băng sử dụng chiêu này, bất quá cũng chỉ có bảy đóa, lúc này Lục Phi Nhi còn nhỏ như vậy đã có thể xuất ra chín đóa, thực sự là kinh người.

Hứ, đánh không lại còn không biết trốn ư?

Lăng Phong cắn răng, …., nhảy về bên trái tránh khiếm phong, ù té bỏ chạy.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kiều Kiều Sư Nương, truyện Kiều Kiều Sư Nương, đọc truyện Kiều Kiều Sư Nương, Kiều Kiều Sư Nương full, Kiều Kiều Sư Nương chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top