Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 290: Vậy Liền Xuất Kiếm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 290 : Vậy Liền Xuất Kiếm

Độ thuyền tại Địa Hạ Long Đạo đi hơn tháng, lúc này mới đi tới Bảo Bình Châu cực nam tòa Lão Long thành kia, cũng chính là ba ngàn năm trước cái kia Chân Long đổ bộ nơi. Trần Huyền cùng Ngụy Tấn cũng không lưu lại trong thành nhiều, bọn họ tìm được một chiếc thuyền vượt châu của Phạm gia thành Lão Long. Nói là độ thuyền, kỳ thật là một tòa đảo nổi, trên đảo có một gốc cây quế thật lớn cao trăm trượng, mỗi khi đến đêm trăng tròn, liền có hoa quế rải rác, mùi thơm xông vào mũi.

Lão Long Thành là bờ biển phía Nam của Bảo Bình Châu, thuyền vượt châu nhiều không đếm xuể, mấy nhà hào phiệt trong thành chính là bởi vậy mà làm giàu. Trong thành có năm đại gia tộc, nhà nhà phú khả địch quốc, trong đó Phù gia càng là có trọn vẹn bốn thanh Bán Tiên Binh, do một Nguyên Anh, Tam Kim Đan phân biệt chấp chưởng, cho dù là bình thường Ngọc Phác Cảnh tu sĩ cũng không muốn dễ dàng trở mặt. Chẳng qua những độ thuyền này phần lớn là đi tới gần mấy châu, ít có đi thẳng tới Đảo Huyền Sơn. Cũng chính là Phạm gia cùng chủ nhân Quế Hoa Đảo làm một cuộc mua bán, lúc này mới có được một tuyến đường mãi đến Đảo Huyền Sơn.

Đảo Quế Hoa nằm cách thành Nam Lão Long ba mươi dặm, diện tích đảo không nhỏ, trên đó có mấy ngàn cây quế, một cây quế tổ tông ở giữa che khuất bầu trời, nghe nói là một vị lão tổ Nông gia ở Trung Thổ Thần Châu tự tay trồng, tuổi còn lớn hơn cả thành Lão Long.

Trần Huyền cùng Ngụy Tấn hai người đi tới phía Nam thành Lão Long, một người ngự kiếm, một người ngự phong, cùng đi tới Quế Hoa Đảo. Trên Quế Hoa đảo tựa hồ có một tòa sơn thủy đại trận, bao phủ cả hòn đảo, hai người Trần Huyền cho nên cũng không trực tiếp tiến vào trên đảo, chỉ dừng lại ở bến tàu ngoài đảo. Hai thiếu nữ tuổi thanh xuân mặc áo vàng, đứng ở hai bên cầu tàu, nghênh đón khách qua lại. Mỗi khi các nàng nhìn thấy lưu quang trên trời lại xuất hiện, hai tròng mắt đều sáng ngời, nếu người tới là thanh niên tuấn ngạn phong thái không tầm thường, ánh sáng trong mắt lại càng sâu.

“Hai vị khách quý có thẻ Quế Mộc không?” Thiếu nữ hai tay khép lại đặt ở bụng dưới trước, bước từng bước nhỏ đi tới Trần Huyền hai người trước người.

“Có.” Trần Huyền từ bên hông cởi xuống hai khối quế mộc bài, trên đó chữ triện độc nhất vô nhị, mặt trước khắc “Nhân nhàn quế hoa lạc” mặt sau là “Nguyệt tĩnh xuân sơn không”.

Thiếu nữ vội vàng hành lễ phúc thân với hai người, liền mang theo hai người đi lên đảo.


Trên đảo Quế Hoa có rất nhiều phòng lớn nhỏ, thậm chí có sân dành riêng cho khách quý. Trần Huyền cùng Ngụy Tấn tại Côn thuyền trên tổn thất 110 mai bông tuyết tiền, giờ phút này tự nhiên sẽ không đánh sưng mặt giả mập mạp, vì vậy chỉ tuyển hạng hai bình thường phòng khách. Thiếu nữ đi trên con tiểu đạo lát đá cuội, dẫn hai người đi tới phòng khách.

Đi ước chừng nửa khắc, đi qua góc rẽ, đi tới một con đường hẹp, đối diện vừa vặn đi tới một đôi đạo lữ trên núi. Nam tử mặc trường sam màu xanh, thắt lưng đeo trường kiếm, dáng người hắn thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ là ánh mắt có chút âm u. Nữ tử mặc quần tua rua màu tím, mặt nàng như hoa đào, dáng người thướt tha, trong sóng mắt lộ vẻ mị ý. Hai người cử chỉ mập mờ, không kiêng nể gì đi trên đường mòn, không hề để ba người đối diện vào mắt.

Thiếu nữ Quế Hoa Đảo vội vàng tránh đi nhưng vẫn bị nữ tử kia đụng ngã ngồi bệt xuống đất, Ngụy Tấn thuận thế muốn rút kiếm, lại bị Trần Huyền một tay đè lại.

“Hai vị đạo hữu, mời nâng vị cô nương này dậy, cũng hướng nàng bồi tội.” Trần Huyền không thích nói đạo lý nhưng hắn thích tiên lễ hậu binh. Thiếu nữ sợ tới mức mặt như đất, nàng ngồi dưới đất, liên tục lắc đầu, sợ đắc tội đôi đạo lữ kia.

Nữ tử váy tím cười tủm tỉm nhìn về phía Trần Huyền, đầu tiên là dừng lại một lát trên khuôn mặt của hắn, lập tức đánh giá xuống phía dưới, tầm mắt đảo qua pháp bào vân văn nền trắng, mãi đến khi nhìn thấy bầu rượu u lục kia, lúc này mới híp hai mắt lại.

“Quỳnh Lâm Tông. Liễu Đại Yên, bái kiến hai vị đạo hữu.” “Ta thấy hai vị khí độ bất phàm, nghĩ đến cũng là sư xuất đại tông tiên phủ. Việc này coi như xong, ta cùng lang quân không tính toán sai lầm của nô tỳ nữa, coi như cùng hai vị kết thiện duyên.” Nam tử áo xanh nghe vậy cười cười, trêu tức nhìn về phía hai người Trần Huyển.

“Nguy huynh, ngươi nghe qua Quỳnh Lâm Tông chưa?” Trần Huyền nhẹ nhàng nâng thiếu nữ Quế Hoa Đảo dậy, cười nhìn Ngụy Tân.

“Chưa từng nghe nói.” Ngụy Tấn gần đỏ thì đỏ, hiển nhiên học được mở mắt nói dối. Quỳnh Lâm Tông là một tòa tông tự đầu tiên phủ ở Bắc Câu Lô Châu, mà Bảo Bình Châu lại tiếp giáp với Bắc Câu Lô Châu, Ngụy Tấn sao lại không biết?

Thanh sam nam nhân trên mặt ý cười càng sâu.

“Xin hỏi hai vị đạo hữu sư thừa nơi nào?” Trần Huyền đẩy thiếu nữ ra sau Ngụy Tấn, lập tức xoay người.

“Ta cùng Ngụy huynh lấy thiên địa làm thầy, bốn biển làm nhà, chẳng phải so với đồ bỏ Tiên gia Động Phủ khoái hoạt hơn nhiều sao?” Trần Huyền cười cười, nụ cười kia vừa ngại ngùng nhưng lại có vài phần đắc sắc.

Liễu Đại Yên lần thứ hai đánh giá hai người Trần Huyền, trong mắt có lưu quang chớp động, tựa hồ là vận dụng cái gì Tiên gia bí pháp.

“Hai vị đạo hữu, ta đã giúp các ngươi đỡ dậy, các ngươi chỉ cần bồi tội, việc này liền có thể giải quyết, như vậy đối với tất cả mọi người tốt.” Trần Huyền hiển nhiên nhận ra một tia rung động trong lòng, đôi đạo lữ kia tựa hồ đang dùng tiếng lòng truyền âm, chỉ tiếc cảnh giới hai người này cùng hắn chênh lệch không xa, cho nên nghe không rỡ.

“Hơn phân nửa là hai tên sơn trạch dã tu được nuôi hồ lô, ngươi cần gì phải cẩn thận như thế? Dưỡng Kiếm Hồ là bảo vật quý hiếm bực nào, nếu hai người này đều mang vật này, làm sao có thể là Sơn Trạch Dã Tu? Phu quân, ta và ngươi mặc dù xuất thân từ Quỳnh Lâm Tông nhưng nơi đây cũng không phải là Bắc Câu Lô Châu a!”

“Ngươi không phải đã quên, trong thanh trường kiếm này của ta cất giấu ba đạo kiếm khí của vị sư tôn kia sao?”

“Nhưng nếu là... Đánh giết hai người này, đoạt bảo vật, ta và ngươi dựa vào hai tấm bùa vuông rời khỏi nơi đây, mượn thuyền Định gia đi thẳng tới Đồng Diệp Châu... Đồng Diệp Tông và tông môn chúng ta vẫn luôn có qua lại...”

Trần Huyền thấy đôi đạo lữ kia thủy chung tại mắt to trừng mắt nhỏ, không khỏi có chút buồn cười, chẳng lẽ hai người này thật coi bọn họ là kẻ ngốc sao?

“Thương lượng xong chưa?” Trần Huyền cười hỏi.

Liễu Đại Yên khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Đúng rồi, ta tên là Tần Thư Kiếm, cũng là người giết ngươi.” Thanh sam nam nhân tức khắc rút kiếm, kiếm khí thô như trẻ con cổ tay, đem rơi xuống một mảnh lá quế cắt ra, thẳng hướng Trần Huyền bổ đi.

“Tại sao anh lại ép ta?” Trần Huyền mặt không chút thay đổi đọc ra phúc bản, một thanh tiểu kiếm ba tấc màu xanh nhạt từ Đàn Trung huyệt trước ngực lập khởi xuất ra, chém nát đạo kiêm khí kia, đâm thẳng vào mi tâm nam nhân. Ngụy Tân cũng lập tức rút kiếm, một kiếm bổ về phía Liễu Đại Yên.

“Tặc tử đừng đả thương đồ đệ ta!” Lão nhân đôi mắt xám trắng, từ trên trời giáng xuống, hắn rút ra sau lưng trường kiếm màu vàng, một kiếm chém xuống. Kiếm khí từ đám mây buông xuống, giống như một sợi tơ nhỏ, rơi thẳng vào trước người Tần Thư Kiếm, có thể đỡ được Bích Lạc Kiếm của Trần Huyền.

Ngụy Tân lạnh lùng nhìn vị mỹ nhân chia làm hai kia, chậm rãi thu kiếm vào vỏ. Lão nhân vừa nhấc Tần Thư Kiếm lên, lập tức tránh lui trăm trượng, lập tức đột ngột đứng lên, một kiếm bổ về phía cấm chế, liền muốn chạy trốn. Vừa rồi một lần “Vấn Kiếm” hắn hiển nhiên phát hiện kiếm tu bộ dáng thiếu niên kia, kiếm khí rất là sắc bén, hiển nhiên không thua vị Kim Đan lâu đời này.

Trần Huyền cười cười, tùy ý lão nhân bay ra khỏi đảo. Hắn tâm niệm khẽ động, Bích Lạc Kiếm trong nháy mắt biến mất không thấy, đi tới đám mây, một đám mây hóa thành ba mươi lăm thanh tiểu kiếm, cùng phi kiếm màu xanh một đạo, xuyên thấu mi tâm của lão nhân cùng Tần Thư Kiếm.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên, truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên, đọc truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên, Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên full, Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top