Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên
Chương 287 : Mười Bốn Một Kiếm
Bảo Bình Châu Thượng Ngũ Cảnh tu sĩ có thể đếm trên đầu ngón tay, càng là ít có người gặp qua hai vị Thượng Ngũ Cảnh đấu pháp.
Nhưng hôm nay, trên không trung Tùng Khê quốc trung bộ Bảo Bình Châu, lại có một con Ngọc Phác Cảnh Chân Long cùng một vị tu sĩ Phi Thăng Cảnh đang từng đôi chém g·iết. Giao long chi chúc hình mạo phần lớn hung lệ nhưng Chân Long lại không như vậy, Bạch Uyên thân dài ngàn trượng, vảy lớn như miệng bát, trắng noãn như ngọc, bốn trảo sắc bén mà nhẵn nhụi, đầu rồng to lớn nhưng không mất mỹ cảm, râu rồng theo gió mà động, đồng tử dựng thẳng màu vàng lớn như nắp xe, không giận tự uy.
“Thế nhân đều nói thế gian đã không có Chân Long, xem ra lại là nói bậy, cũng được, nếu để cho lão phu gặp như vậy một chuyện thiên đại cơ duyên, sao có thể không lấy lý?” Đỗ Mậu lấy Thôn Kiếm Chu nuốt hết sông ngòi nửa nước Tùng Khê quốc, lập tức chỉ nhẹ thuyền nhỏ hình kiếm.
Đinh! Tiếng kim thạch giao kích vang vọng không trung. Thôn Kiếm Chu đụng vào cổ Bạch Uyên, đem một khối vảy thật lớn đụng xuống.
“Nếu ngươi chen chân vào Tiên Nhân cảnh, lão phu bắt ngươi cũng cần phí một phen tay chân nhưng hôm nay ngươi chẳng qua chỉ là Ngọc Phác Cảnh, cũng chính là một con sâu lớn một chút, thật coi Đỗ Mậu ta không làm gì được ngươi sao?”
Đỗ Mậu chắp tay mà đứng, lơ lửng trên không trung, lấy tâm niệm Ngự Sử Thôn Kiếm Chu nhanh chóng đánh tới Bạch Uyên. Thuần túy Võ Phu, Yêu tộc, Binh gia tu sĩ, đối mặt những khí lực cứng cỏi đến không nói đạo lý tồn tại, chỉ có thể lấy thuật pháp tiêu hao, tuyệt đối không thể bị cận thân triền đấu, nếu không chịu thiệt không biết là ai. Chân Long một khi vào Thượng Ngũ Cảnh, thể phách sẽ cực kỳ cứng cỏi, Đỗ Mậu tất nhiên là không dám tới gần, chỉ có thể lấy Thôn Kiếm Chu làm phi kiếm, đánh về phía Bạch Uyên.
Đinh, đinh…
Bạch Uyên tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, thân hình nàng khẽ động, lao mạnh về phía Đỗ Mậu, trong lúc hô hấp, chính là phong vân tương sinh, lôi đình giáng thế.
Đỗ Mậu kiêng kỵ lực lượng thân thể của Bạch Uyên nhưng dù sao hắn cũng là đại tu sĩ Phi Thăng Cảnh, tự nhiên không quan tâm chút ít thuật pháp của Bạch Uyên. Lão nhân nhàn nhã như bước đi trong lôi đình, Bạch Uyên mỗi một lần nhào tới, đều vừa vặn bị hắn tránh thoát, Thôn Kiếm Chu càng thần tốc, đã đem Bạch Uyên trên người mấy trăm khối lân phiến đụng xuống, lộ ra mơ hồ huyết nhục.
“Đây là ai đánh rắm chó? Chẳng qua là một con sâu biết bay mà thôi.” Đỗ Mậu nhìn Chân Long đang hấp hối, ngẩng đầu lên, cười ha ha.
……
Lão đạo vươn một ngón tay, nhẹ điểm hư không, từng vòng gợn sóng dần dần lan đến, giam cầm năm chiếc Côn Thuyền cùng với sơn hà vân vũ trong phạm vi trăm dặm. Trần Huyền lấy thân Dương Thần xuất khiếu đi xa, đối với thời gian lưu chuyển cực kỳ mẫn cảm, giờ phút này chỉ cảm thấy thân ở trong vũng bùn, khó có thể tránh thoát.
“Lão phu là người trảm long, vì sao phải đi cứu Chân Long kia?” Lão đạo mù mắt cười ha hả nhìn Trần Huyền, hắn hiển nhiên nhìn ra thiếu niên trước mắt này chính là chủ nhân của Chân Long kia nhưng chẳng biết tại sao lại chưa từng làm khó dễ.
“Tiền bối đã thức tỉnh, vì sao không lập tức chém rồng?” Trần Huyền giờ phút này tuy là Dương Thần chi thân, cũng đã từ trên người lão đạo cảm nhận được một loại cực kỳ huyền dị chân ý.
“Ngươi so với Lục Trầm còn gây phiền phức hơn.” Lão đạo sắc mặt hơi trầm xuống, chậm rãi đem đào mộc kiếm sau lưng gỡ xuống, dường như có ý đưa kiếm, chẳng qua nói không rõ là muốn đưa kiếm với ai.
Trần Huyền trong mắt không gọn sóng, tựa hồ sớm có dự liệu.
“Tiền bối và Lục sư huynh có ân oán gì, đều không liên quan gì đến ta.” Trần Huyền mỉm cười.
“Cho dù không tính nợ cũ với Lục Trầm, ta và ngươi cũng chỉ là bình thủy tương phùng, một kiếm này không đến mức nhẹ như vậy.” Đạo nhân từ sau khi tỉnh lại, hình dạng mặc dù không biến hóa nhưng nhiều hơn một phần nhuệ khí đủ để kinh thiên.
“Tiền bối cảnh giới cao thâm, một kiếm này tự nhiên sẽ không nhẹ.” Trần Huyền đè xuống sợ hãi trong lòng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm về phía hốc mắt lão đạo.
“A, đúng rồi, tiền bối còn nợ vãn bối ba miếng bông tuyết tiền...” Lão đạo mù mắt nghe vậy ngẩn người, lập tức cười ha ha.
“Chẳng. trách ngươi có thể trở thành Lục Trầm sư đệ, Đạo Tổ mấy vị đệ tử, liền không có một cái là đèn cạn đầu.” “Chỉ chẳng qua, ngươi làm sao có thể biết được cơ hội hợp đạo của ta? Lục Trầm mặc dù làm việc không kiêng ky nhưng là tồn tại chân chính đại đạo vô tình, ta mặc dù cùng hắn có oán nhưng nếu nói là hắn tiết lộ bí mật như vậy với ngươi, ta cũng không tin.” Hắn chậm rãi cầm lấy thanh kiếm gỗ đào bình thường kia, hai ngón tay khép lại, vuốt ve thân kiểm từng chút một.
“Trước đây ta cũng không biết, bây giờ đã hiểu.” Trần Huyền cuối cùng cũng hiểu được chỗ đáng sợ của những người chân chính trên đỉnh núi này, thì ra cảnh giới của bọn cao danh thấp chỉ trong một ý niệm.
“Nếu là sóm một ngàn năm tỉnh lại, ta tất nhiên một kiếm chém cái kia Chân Long, chỉ là bây giờ... Đại hạ tương khuynh, mấy đồ nhi của ta cũng không biết qua như thế nào. Lão phu lập tức vẫn không thể bỏ qu¿ tầng cảnh giới này, với điều này mà nói, Bạch Long kia tồn tại xác thực với ta rất có ích lợi. Ngươi đã là chủ nhân của Chân Long này, ta muốn nhận một phần tình của ngươi, chỉ có điều, phần tình này vẫn không đủ để ta ra một kiếm này.” Lão đạo buông chuôi kiếm ra, tùy ý kiếm gỗ đào treo giữa không trung.
“Tiền bối tốt xấu gì cũng là nhân vật thành danh mấy ngàn năm, sao có thể tính toán chi li với vãn bối chúng ta?” Trần Huyền thầm mắng một tiếng lão hồ ly, lại bỗng nhiên phát hiện lão đạo đang cười như không nhìn hắn.
“Ngươi đi thay ta tìm một người, tốt nhất có thể hộ đạo cho hắn một hai, đợi hắn thức tỉnh Túc Tuệ, ngươi lại rời đi là được.” Lão đạo hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài trăm dặm.
“Như thế làm phiền tiền bối rồi.” Trần Huyền lấy thân dương thần chắp tay với lão đạo.
“Ba ngàn năm qua không có Chân Long, thê gian cần gì chém người rồng? Hôm nay đã thấy Chân Long, sao có thể thu liễm mũi nhọn?” Đạc nhân lại đưa tay phải ra, chậm rãi cầm chuôi kiếm. Thời gian sông dài lần nữa lưu động nhưng lại bị người mạnh mẽ tước đi một tầng.
Phía nam Bảo Bình Châu, bầu trời Lão Long Thành. Nho sĩ trung niên ngồi xuống màn trời, quan sát một châu sơn hà, chỉ thấy đèn đuốc cạn chén, hoặc sáng hoặc ẩn.
“Đỗ Mậu?!” Nho sĩ trung niên bỗng nhiên đứng lên, sợ hãi nhìn về phía trung bộ Bảo Bình Châu.
Trên bầu trời Tùng Khê quốc, Đỗ Mậu lấy âm thần thân ngoại thân ngụ sử nuốt kiếm chu, trong thuyền nuốt phi kiếm mấy trăm năm rời hang mà ra, giống như châu chấu, rậm rạp đánh tới Bạch Uyên. Ngàn vạn thanh phi kiếm, hoặc lón hoặc nhỏ, Tử Điện Than} Sương đều không giống. nhau nhưng ở trước mặt Chân Long kia, lại giống như phi châm.
“Nghiệt súc, hàng hay không hàng?” Đỗ Mậu hiển nhiên không có kiên nhẫn, hắn một cước nhẹ điểm hư không, thân hình khẽ động, tức khắc đi tới đỉnh Bạch Uyên trên trăm trượng, lạnh lùng nhìn ngàn vạn phi kiếm tiêu thực Chân Long huyết nhục.
“Tự gây nghiệt, không thể sống.” Trần Huyền bỗng nhiên hiện thân ở ngoài chiến trường mười dặm, cùng hắn xuất hiện, còn có Ngụy Tấn.
“Văn bối Trần Huyền, thành tâm thỉnh kiếm.” Trần Huyền hướng về phía chiếc thuyền côn cách đó trăm dặm bái lạy.
“Thành tâm? Cũng có nhiều cách diễn giải khác nhau, không biết lại là loại thành tâm nào?” Lão đạo mù mắt mỉm cười, hắn lắc lắc cổ tay, một kiếm chém xuống. Một đạo kiếm khí từ Côn Thuyền mà ra, đi thẳng vạn dặm, cắt màn trời, nhân tiện đem Đỗ Mậu Âm Thần chia làm hai.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên,
truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên,
đọc truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên,
Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên full,
Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!