Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên
Chương 247 : Một vị Thần khác
Sau núi Thư Viện, hai người đứng ở một bên thác nước.
“Ta nghĩ, có lẽ đã đến lúc.”
Phu Tử cầm bầu rượu uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Đây có lẽ cũng không phải là thời điểm tốt.” Trần Huyền nhìn tòa thành Trường An hùng vĩ kia, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta đợi hơn một ngàn năm, đợi quá lâu, cũng nhìn thấy quá nhiều cố nhân mất đi, ta nghĩ nghĩ, nhân gian rất tốt nhưng ta cũng không thê vĩnh viễn ở lại không đi”
Phu Tử lấy mu bàn tay lau khóe miệng, cười cười, ngay cả chòm râu mang theo cằm cũng rung động theo.
“Ta vẫn rất tò mò, ngươi làm sao có thể nhanh hơn Hạo Thiên?”
Trần Huyền nhìn Lý Mạn Mạn đứng ở ngoài mấy trượng nhìn ra xa, lúc này mới quay đầu nhìn Phu Tử.
“Ta chẳng qua là đem chính mình dung nhập vào nhân gian, cứ như vậy, nhân gian khắp nơi là ta nhưng lại khắp nơi không có ta, hắn làm sao có thể tìm thấy?”
Phu Tử đắc ý nhíu mày.
“Đã như vậy, làm sao ngươi có thể dẫn hắn đến nhân gian? Ngươi biết đây, ta không nói về Tang Tang.”
Trần Huyền cúi đầu nhìn về phía vách núi sâu không thấy đáy, suy nghĩ một chút, liền ngồi xuống bên vách núi, vươn bàn tay từ trái sang phải một vòng, liền xóa đi một mảnh biển mây kia.
“Ta vẫn rất tò mò, nếu ngươi vốn không thuộc về nơi này, tại sao phải làm những chuyện này?”
“Ta muốn tìm một thứ, thứ này đối với ta rất quan trọng.”
“Hơn nữa, loại chuyện nghịch thiên này, ta cũng không phải lần đầu tiên làm.”
Trần Huyền cúi đầu, chậm rãi mở bàn tay ra, một đoàn mây mù nhỏ bé tụ lại trong lòng bàn tay hắn.
“Lần đầu gặp ngươi, ngươi so với Kha Hạo Nhiên còn kém một bậc, bây giờ cũng đã không kém ta, đã như vậy, ta cũng có thể yên tâm đi gặp hắn.”
Phu Tử nhìn son động trên vách núi kia, tưởng nhớ một hồi, cuối cùng chỉ tiêu sái cười.
Phu Tử một bước bước qua vách núi, biến mất không thấy.
Lý Mạn Mạn ánh mắt có chút bi thương nhưng hắn như trước đối với Trần Huyền gật gật đầu, lúc này mới một bước đi ra ngoài ngàn dặm.
“Thật là thoải mái a.”
Trần Huyền nhìn bóng lưng Phu Tử rời đi, cảm khái muôn vàn.
“Ai”
Phu Tử phủ thêm chiếc áo khoác màu đen kia, trên cánh hoang nguyên đầy trời gió tuyết, thân thể lão nhân gia, thật đúng là chịu được thổi.
“Sư phụ?”
Lý Mạn Mạn đi theo sau Phu Tử, chậm rãi mở miệng, chậm rãi lên tiếng.
“Ngươi nói vì sao năm đó Ninh Khuyết lại nhặt được Tang Tang?”
“Ngươi nói hỏi cái gì Ninh Khuyết lại sẽ trở thành đệ tử của ta đây?”
“Ngươi nói vì sao Hạo Thiên không thể thích ăn thịt dê chứ?”
Phu Tử có chút tức giận phất tay áo, vì thế gió tuyết ngừng lại không trung, mỗi một mảnh bông tuyết cũng không dám nhúc nhích.
Lý Mạn Mạn bật cười, hắn còn tưởng rằng lão sư quả nhiên là tiêu sái như vậy, hôm nay xem ra, đây mới là bộ dáng chân thật của lão sư.
“Nghe Quân Mạch nói, trí nhớ của Tang Tang rất tốt, so với bất kỳ người nào trên thế gian đều tốt hơn.”
“Ta nghĩ, có lẽ ngay từ đầu hắn đã tính toán hết thảy.”
Lý Mạn Mạn cười khổ nói.
“Đúng vậy, hắn là trời, thế gian nào có chuyện trời không tính tới.”
“Không, có, còn không chỉ một.”
Phu Tử bỗng nhiên thoải mái, hắn ngẩng đầu lên, cười to không thôi.
Gió tuyết lại một lần nữa ổn ào náo động.
“Đây là thế giới của Hạo Thiên, có thể có người sáng tạo quy tắc của mình nhưng không ai có thể không nhìn quy tắc của Hạo Thiên.”
“Đương nhiên, ngoại trừ Phu Tử.”
“Cũng không biết bọn họ thế nào?”
Lý Mạn Mạn vỗ vỗ dính ở đầu vai vài mảnh bông tuyết, nhìn về phía kia một mảnh tuyết trắng thế giới.
“Tất nhiên, họ không để cập đến một người nhưng cũng không phải hai người, mà là hai người và một vị thần.”
“Không nghĩ tới, lão nhân ta lại có một ngày vì hôn sự của một người mà quan tâm.”
Phu Tử thở dài, bất đắc dĩ tiếp tục đi về phía trước.
“Tiểu sư đệ nếu là chọn một vị khác, như vậy Tang Tang... Có thể hay không lại thức tỉnh?”
Lý Mạn Mạn lo lắng vuốt tóc mai ra sau đầu.
“Đây cũng là mục đích chuyên đi này của ta và ngươi......”
Phu Tử lại thở dài, biến mất trong gió tuyết.
Ninh Khuyết cùng Tang Tang len lén chạy ra khỏi đại doanh quân Đường, đi tới nơi trú đóng của Mặc Trì Uyển.
Bọn họ muốn đi theo Mặc Trì Uyển tiến vào hoang nguyên.
Làm trao đổi, nếu là Mặc Trì Uyển gặp phải phiền toái, Ninh Khuyết nhất định phải lấy Thư Viện thân phận làm cuối cùng che chở.
Rèm doanh trướng bị vén lên.
“Sư tỷ ở trong trướng chờ các ngươi.”
Đây là một thiếu nữ mặc váy dài màu ngó sen, có lẽ là do sợ lạnh, trên mặt và cổ quấn một vòng khăn quàng cổ lông xù, phối hợp với khuôn mặt trẻ con, đôi mắt to linh động, có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Trên thực tế, ngày đó Ninh Khuyết dùng cung tiễn chỉ vào, chính là nàng.
“Ta biết rồi.”
Ninh Khuyết nở nụ cười, trên mặt tràn ra hai má lúm đồng tiền, hắn thuận tay xoa xoa đầu tiểu cô nương.
Tang Tang lắng lặng đứng ở phía sau hắn, không nói một lời, chỉ là mí mắt hơi cụp xuống.
“Tiểu Thập Tam......”
Ninh Khuyết nghe tiếng sững sờ nhìn bốn phía.
“Mang Tang Tang ra ngoài......”
Nụ cười trên mặt Ninh Khuyết chậm rãi biến mất, hắn xoay người, nhìn ra ngoài nơi trú đóng.
“Thiên Miêu Nữ, nói cho sư tỷ biết, giờ tý tối nay ta lại đến tìm nàng.”
Ninh Khuyết không nói lời nào liền kéo Tang Tang đi ra ngoài.
Rèm lều trại kéo ra một khe hở, khuôn mặt trắng nõn nhưng hơi tròn lộ ra.
“Sư tỷ?”
Thiên Miêu Nữ quay đầu, ủy khuất nhìn Mạc Sơn Sơn.
“Mau vào đi.”
Mạc Sơn Sơn kéo rèm nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người hai người đã đi xa.
Gió tuyết theo ai? Dù sao cũng không phải Mạc Sơn Sơn.
……
“Phu Tử?!”
Tang Tang vừa mừng vừa sợ nhìn về phía hai người đứng lặng trong gió tuyết.
“Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Thà Khuyết nhìn thư sinh tay cầm quyền sách kia, cũng chưa từng nhìn thẳng Phu Tử, ngược lại cúi đầu cúi đầu, lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Ngươi rất tốt.”
Phu Tử cười đỡ Ninh Khuyết dậy.
Lý Mạn Mạn thủy chung nhìn chằm chằm Tang Tang, ngay khi Phu Tử nâng Ninh Khuyết dậy, đôi mắt Tang Tang bỗng. nhiên sáng ngời.
Trên thực tế, từ lúc Tang Tang nhìn thấy Mạc Sơn Sơn, đôi mắt của nàng đã sáng lên một lần.
“Nhưng ngươi thì không tốt rồi.”
Ý cười trên mặt Phu Tử biến mất.
Nụ cười trên mặt Ninh Khuyết cũng biên mất, hắn theo bản năng rút ra một chiếc ô đen lớn, che chắn trước người mình và Tang Tang.
“Tiểu sư đệ, sư phụ đối với Tang Tang không có ác ý.”
Nụ cười của Lý Mạn Mạn ôn hòa như vậy, mặc dù vào mùa đông, vẫn khiến người ta cảm thấy như mộc xuân phong.
Nhưng trái tim Ninh Khuyết thốn lại không ấm lên được, Tang Tang chính là mạng của hắn, ai cũng không thể cướp Tang Tang đi.
“Ta không sao.”
Tang Tang mỉm cười.
Ninh Khuyết nghiêng đầu, lại đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, bởi vì nụ cười của Tang Tang thực sự là quá đạm mạc.
Trong đôi mắt Tang Tang tràn ra từng tia sáng chói lọi, nàng đẩy Ninh Khuyết ra, đoạt lấy ô đen, bước về phía trước một bước.
Ninh Khuyết kinh ngạc đứng tại chỗ.
“Hắn chưa bao giờ thấy một sansang như thế này.”
Trên bầu trời truyền ra một đạo tiếng vang kéo dài mà ồn ào náo động.
“Cửa sắp mở rồi.”
Phu Tử không thèm để ý cười cười, một tay hắn chậm rãi nắm chặt, vì thê ánh sáng trong mắt Tang Tang đần tắt.
Nhưng vị Tang Tang trên trời kia, hoặc là nói vị Hạo Thiên kia, đã hoàn toàn mở ra Thần Quốc đại môn.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên,
truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên,
đọc truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên,
Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên full,
Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!