Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên
Chương 241 : Bắt đầu thức tỉnh
Nam Hải, sáng sớm.
Sóng vỗ từ rất xa, từ một đường trắng hóa thành một con sóng lớn.
Thanh y đạo nhân đứng trên thuyền nhỏ, hắn nhìn lục địa gần trong gang tấc, cũng không dám đặt chân.
Hắn là một đạo nhân, đạo nhân phá vỡ ngũ cảnh nhưng hắn cũng không phải là cảnh giới Thiên Khải, mà là Vô Cự. Hắn là Đạo môn giống như định hải thần châm tồn tại nhưng hắn lại không muốn làm Hạo Thiên chó.
Theo đạo lý mà nói, mặc dù hắn vẫn chưa đặt chân đến Thiên Khải, y theo cảnh giới hiện giờ của hắn, cũng đủ để hoành hành hậu thế, mặc dù thế gian còn có Phu Tử nhưng hắn muốn rời khỏi vùng biển này hẳn không phải việc khó mới đúng.
Nhưng hắn thực sự không dám.
Bởi vì cây gậy trước người hắn cũng là cảnh giới Vô Cự.
Đạo nhân tên là Trần Mỗ thở dài, hắn nhìn về phía bầu trời rất cao rất cao kia, thì thào tự nói: "Sao ngươi còn chưa thức tỉnh? Phu Tử sao còn chưa lên trời? Điều này bảo ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại tìm một ngư nữ đánh cá để sinh con sao?"
Trần Mỗ lập tức rất u buồn, đỉnh đầu có Hạo Thiên, thế gian có Phu Tử, mấy chục năm trước còn có một Kha Hạo Nhiên, hạng người thiên tư tuyệt đỉnh như hắn, đúng là bị ép đến không ngóc đầu lên được.
Trong nháy mắt Trần Mỗ thở dài, ở một nơi cách Nam Hải rất xa, ở trong một tòa thành Trường An.
Tang Tang đang đứng trong viện luyện kiếm, mỗi lần vung kiếm, sắc mặt nàng liền đau khổ vài phần.
Vệ Quang Minh đứng ở trong phòng, phát hiện dị thường, hắn vội vàng vọt vào trong viện, hai ngón tay kẹp lấy một kiếm của Tang Tang chém xuống.
Vệ Quang Minh chỉ vào mi tâm Tang Tang, Hạo Thiên thần huy theo ngón tay dần dần tràn vào trong cơ thể Tang Tang.
Tang Tang giờ phút này giống như một khối băng, Hạo Thiên thần huy xuyên qua cơ thể nàng, lại khó có thể hòa tan hàn ý trong đó.
"Ngươi dạy nàng phá kiếm thuật gì?"
Hô hấp của Vệ Quang Minh dần đần tăng thêm một cỗ tức giận khó tả tràn ngập trong lồng ngực của hắn, hắn thu hồi ngón tay, một chỉ hướng ra ngoài viện.
Thông Huyền Kiếm Quán, Trần Huyền đang đứng ở trong viện, tay nắm tay dạy dỗ mấy đứa nhỏ cầm kiếm gỗ.
Một đạo quang mang từ ngoài viện lại xuất hiện, chẳng qua ngón út to nhỏ nhưng phá lệ tinh thuần, quang minh thuần túy, mang đến nhiệt độ cực nóng.
Mấy chậu hoa cỏ trong viện lập tức héo rũ.
Trần Huyền chỉ ra, vừa vặn ngăn chặn đường đi của đạo quang mang kia.
Kiếm khí ở đầu ngón tay tràn ra, hào quang tràn ra, hóa thành loang lổ điểm sáng, tiêu tán ở giữa không trung.
Bọn nhỏ ngẩng đầu, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng khát khao.
"Các ngươi cứ ở trong viện luyện kiếm, đợi ta đi mua chút quýt."
Trần Huyền đối với đám đứa nhỏ này trấn an nói, tiếp theo liền đi ra Kiếm Quán.
Kiếm Quán khoảng cách Lão Bút Trai chẳng qua là trăm bước khoảng cách, rất nhanh, Trần Huyền liền đi vào Lão Bút Trai trong viện.
"Nếu như ngươi không thể cho ta một lời giải thích hợp lý, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ đi ra khỏi cái viện này."
Trần Huyền đứng dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn hai thầy trò thân hãm trong ánh sáng.
Vệ Quang Minh đỡ Tang Tang ngất xỉu ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay đặt trên vai nàng, ý đồ dùng phương thức này xua tan hàn ý trong cơ thể nàng.
"Ngươi dạy nàng kiếm thuật gì? Khiến cho hàn tật của nàng tăng thêm?"
Vệ Quang Minh ngẩng đầu, giờ phút này đã không cách nào từ trên mặt của hắn nhìn ra tức giận, ngược lại, trên khuôn mặt già nua kia, chỉ có một mảnh bình tĩnh.
Có lẽ Vệ Quang Minh cũng không biết tại sao lúc này mình lại bình tĩnh trở lại nhưng Trần Huyển biết.
Bởi vì hai bàn tay của hắn chạm vào Hạo Thiên.
"Như ngươi thấy đấy, nàng luyện chẳng qua là thế gian căn cơ nhất kiếm chiêu, có thể có hại gì?
"Ngược lại ngươi không phân tốt xấu liền ra tay, quấy nhiễu an bình của Kiếm Quán ta."
Trần Huyền chậm rãi đi về phía hai người ngồi xếp bằng trên mặt đất, hắn vừa nói chuyện, vừa ngưng tụ Tam Muội Chân Hỏa, trong lòng bàn tay tích góp ra một đoàn hỏa diễm.
Vệ Quang Minh một lòng thay Tang Tang loại trừ hàn ý, không rảnh để ý, chỉ có thể trơ mắt nhìn hành động của Trần Huyển.
Trần Huyền vươn một ngón tay, trực tiếp điểm vào mi tâm Tang Tang.
Ngọn lửa kia hóa thành từng sợi từng sợi, quanh quẩn đầu ngón tay, từng chút từng chút thấm vào da thịt Tang Tang.
Tam Muội Chân Hỏa không giống với phàm hỏa, chính là tinh khí thần luyện ra tam muội, dưỡng liền ly tinh, nếu là người thi triển không chịu thu thần thông, vậy thì chỉ có chân thủy mới có thể đem tiêu diệt.
Nhưng chân hỏa như vậy, lại không thể lưu lại một tia dấu vết trên mặt Tang Tang, ngược lại đá chìm biển rộng, cũng không thấy nửa điểm bóng tung nữa.
"Ngươi đến tột cùng đang cố làm ra vẻ huyền hư gì?"
Vệ Quang Minh điều động niệm lực bàng bạc, dẫn dắt nguyên khí thiên địa hóa thành Hạo Thiên thần huy, điên cuồng tràn vào trong cơ thể Tang Tang.
Một vị Đạo môn cao nhân từng vào cảnh giới Thiên Khải, thi triển toàn lực nở rộ Hạo Thiên thần huy, lại bó tay không biện pháp với Hàn Tật của một tiểu cô nương bình thường.
Rốt cuộc nàng ta là ai?
Vệ Quang Minh rốt cuộc phát hiện Tang Tang dị thường nhưng hắn lại bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ của mình, dù sao Tang Tang tỉnh khiết nhu vậy, giống như một khối lưu ly.
"Ta làm sao cũng không nghĩ tới, ngươi sẽ lựa chọn đến vào lúc này."
Trần Huyền cười thu hồi ngón tay.
Tang Tang mở mắt ra.
Nàng mim cười.
Vì thế Phu Tử hàng lâm tòa tiểu viện này.
"Ta thực sự không thể tưởng được vì sao ngươi lại giáng lâm nhân gian vào lúc này.”
Phu Tử nhìn khuôn mặt kia lộ ra hai loại tươi cười, vẻ mặt đau khổ cười cười.
"Nàng mới là Minh Vương chi tử?"
Vệ Quang Minh cảm thụ được lực lượng không ngừng biến mất trong cơ thể, kinh ngạc nhìn thân ảnh nhỏ gầy trước mặt.
Tang Tang đứng dậy.
Nàng còn chưa lớn tuổi, cho nên vóc dáng cũng không cao lắm.
Nhưng vào lúc này, Trần Huyền cảm thấy Tang Tang gần như còn cao hơn Phu Tử.
Ánh mắt Tang Tang dừng ở bên hông Trần Huyền, xuyên thấu qua hồ lô, mơ hồ có thể thấy được không gian mênh mông trong đó, còn có một thanh trường kiếm vàng óng ánh kia.
"Kiếm của ngươi chém đi một tia quang minh.”
Tang Tang lại nở nụ cười.
Phu Tử cũng cười.
"Ngươi đoán vì sao chúng ta không phong cấm khí cơ của kiếm này?"
Mặt Tang Tang vốn rất đen, giờ phút này cũng rất trắng nõn nhưng nghe được Phu Tử nói, sắc mặt của nàng lại đen lên.
Trần Huyền một kiếm chém ra.
Thành Trường An lâm vào một mảnh hắc ám, là hắc ám thuần túy đến mức không có ánh sao.
"Đúng vậy, kiếm của ta có thể chém đi quang minh nhưng không chỉ là một tia kia."
Trần Huyền cười ha hả nhìn Tang Tang.
Thành Trường An thực sự rơi vào bóng tối tuyệt đối, giống như hình ảnh đại thần quan Trung Thiên Dụ của Thần Điện nhìn thấy -- Trần Huyền mặc một bộ bạch y, lại nuốt hết tất cả hắc ám trên thế gian.
"Còn không động thủ?"
Trần Huyền dựa vào trí nhớ nhìn về phương vị Phu Tử.
"Gấp cái gì? Tang Tang cũng không vội."
Trong bóng tối, thanh âm Phu Tử các vị trầm tĩnh.
"Đúng vậy, Tang Tang cũng không vội.”
Phu Tử thủy chung cũng chưa từng đem Hạo Thiên cùng Tang Tang nhập làm một, dù sao, mặc dù có thể coi thường tất cả mọi người trên nhân gian, Tang Tang cũng không cách nào quên Ninh Khuyết.
Cho nên Phu Tử đoạt lấy thanh nhân gian kiếm kia, đem lực lượng nhân gian vốn thuộc về mình rót vào trong đó, một kiếm đâm vào mi tâm Tang Tang.
"Thư Viện sạch sẽ lại ra chút cường đạo."
Trần Huyền bất đắc dĩ mắng.
Vệ Quang Minh ngã ngồi dưới đất, vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn theo bản năng nhìn lên bầu trời, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng tối.
Hắn gọi là Vệ Quang. Minh nhưng lúc này Quang Minh ở nơi nào?
Tang Tang tỉnh lại, da thịt nàng vẫn ngăm đen như vậy.
Vì thế thành Trường An khôi phục ánh sáng.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên,
truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên,
đọc truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên,
Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên full,
Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!