Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên
Chương 227 : Minh Vương chi tử
Tây Lăng Thần Quốc là một quốc gia rất độc đáo.
Diện tích quốc gia này cũng không lớn, cũng không tính là phồn hoa nhưng nơi này lại là nơi Hạo Thiên chiếu cố.
Gió lốc hiểm ác ở chỗ này hóa gió mát mưa phùn, có núi non thanh tú mà không nguy hiểm cao, có nước tĩnh nhu mà không chảy xiết, có bình nguyên phong phú, có rừng u trong tiếng hươu kêu, thực sự là nơi Hạo Thiên ân sủng, bởi vì có đồi núi thanh mỹ vắt ngang ở phía Tây, cho nên có tên là Tây Lăng.
Tây Lăng Thần Quốc có một ngọn núi, một ngọn núi rất đặc biệt, tên núi là Đào, hoa đào trên núi nhiều năm trước bị người nào đó vừa uống rượu vừa chém hết nhưng dựa vào ân sủng của Hạo Thiên, đã sớm khôi phục như lúc ban đầu.
Hoa đào trồng trong núi vừa vặn nở rộ, mà trên đỉnh núi, hoa đào chưa nở rộ.
Có một tòa cung điện chiếm cứ đỉnh núi, bởi vì ở Tây Lăng, lại cung phụng Chân Thần Hạo Thiên duy nhất trên thế gian, cho nên tên là Tây Lăng Thần Điện.
Thần Điện chia làm ba tầng, gần nhất Thiên Khung tầng kia, tọa lạc bốn tòa Đạo môn đại quan.
Tòa cách xa vách núi nhất, là nơi Thiên Dụ Thần Tọa lắng nghe ý chỉ của Hạo Thiên.
Lão nhân bình lui thuộc hạ, lẳng lặng đứng ở giữa đại điện, hắn thành kính nhắm hai mắt lại, mở hai tay ra, đắm chìm dưới ánh hào quang của Hạo Thiên.
Hắn vô thanh vô tức nhập mộng, trong mộng trải rộng Hạo Thiên thần huy, là quang minh cùng ấm áp như vậy.
Nhưng là một người đi tới, một người mặc áo trắng thắt lưng đeo hồ lô đỏ son đi tới, hắn cắn nuốt thiên địa trong lúc quang huy, phảng phất muốn đem thế giới hóa thành Vĩnh Dạ.
"Minh Vương chi tử!"
Thiên Dụ đại thần quan đột nhiên mở mắt, thần sắc kinh ngạc mà sợ hãi, hắn xuyên qua lưu ly trong suốt trên đỉnh điện nhìn về phía mặt trời, thành kính thi lễ một cái.
Nếu đã đắm chìm trong ánh hào quang của Hạo Thiên thì phải diệt trừ tất cả hắc ám trên thế gian.
Lão nhân lập tức biến mất trong điện.
Một ngày này, thần quan Thiên Dụ của Tây Lăng Thần Điện nhận được chỉ dụ của Hạo Thiên, Tài Quyết Ti dốc toàn bộ lực lượng đi về phía hoang nguyên, tìm Minh Vương chi tử.
……
Trên hoang nguyên có rất nhiều hoang nhân.
Hoang nguyên là một mảnh thảo nguyên vô ngần, trên thảo nguyên đứng sừng sững một tòa sơn mạch kéo dài, trên đỉnh sơn mạch quanh năm tuyết đọng, tên núi Thiên Khí.
Thiên Khí, Hạo Thiên chán ghét mà vứt bỏ.
Hết thảy bắt nguồn từ ngàn năm trước, khi đó thế gian còn chưa Thư Viện, không có Đại Đường, càng không có Trường An.
Một đời kia Quang Minh đại thần quan phản bội Tây Lăng Thần Điện, một mình vào hoang nguyên, thành lập Ma Tông.
Tây Lăng Thần Điện giận dữ, viễn chinh hoang nguyên, đem hoang nhân bức vào cực bắc khổ hàn chi địa, từ nay về sau thế nhân đàm ma biến sắc, mà Ma Tông sơn môn chỗ ở Thiên Khí sơn, cũng liền thành Thiên Khí sơn.
Trần Huyền một mình ở trong núi tuyết lâm hải, bước ra một đạo dấu chân thật dài.
“Tứ đại bất khả chi địa……”
Trần Huyền nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn nhìn về phía ngọn núi tuyết cao chót vót kia, trong lòng có chút cảm khái.
Tây Lăng Thần Điện vẫn là thế lực lớn nhất thế gian, Thư Viện cũng vẫn là Thư Viện mạnh nhất thế gian, ngay cả uy danh của Huyền Không Tự cũng vẫn tồn tại, chỉ có Ma Tông đã yên lặng ở thế gian nhiều năm.
Trần Huyền dừng lại.
Bởi vì phía trước có một đám sói, đứng xa xa trên mặt tuyết, nhe răng nhếch miệng nhìn hắn, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng hung lệ.
Đàn sói hung dữ và gần như không sợ bất cứ điều gì.
Cho nên con sói hung mãnh nhất kia trở thành thịt nướng trên đống lửa.
Trần Huyền ngồi ở dưới tàng cây, ngồi ở trên mặt tuyết, mặc dù trước người chính là đống lửa nhưng tuyết dưới thân hắn lại không có hòa tan chút nào.
Chân sói nướng đến cháy mềm, Trần Huyền đã sớm rải đầy gia vị trên đó, mùi thơm bốn phía, theo gió núi lạnh lẽo bay về phương xa.
Trần Huyền bất động thanh sắc đè lại đạo bóng trắng nhào tới kia, một tay đè lại cái đầu lông nhung của nó, hạ nó đè ở trên mặt tuyết không được nhúc nhích.
Hắn lần nữa lật qua lật lại đơn giản trên giá gỗ thịt nướng, đợi đến xác nhận hoàn toàn chín, lúc này mới đem thịt liền với mộc côn lấy xuống.
Vật nhỏ bị Trần Huyền đặt trên mặt đất, là một con chó trắng nhỏ, nó kiệt lực ngẩng đầu, nước miếng từ khóe miệng chảy xuôi xuống, có vẻ đặc biệt ngây ngốc.
"Muốn ăn không?"
Trần Huyền tay phải cầm đã có chút cháy đen mộc côn, đem kia hồn nhiên một khối lang vương sống lưng thịt tại trước mắt tiểu bạch cẩu quơ quơ.
Con chó trắng kia rất nhu thuận rất đáng yêu, mở to ánh mắt Gâu Gâu, vô tội nhìn miếng thịt bốc hơi nóng.
"Nghĩ hay lắm."
Trần Huyền đưa thịt tới bên miệng, cắn một miếng xuống, vỏ ngoài cháy khét kêu lên nhưng thịt bọc bên trong lại bao hàm nước.
Tiểu Bạch Cẩu không thể nhúc nhích, thậm chí không thể mở miệng, chỉ có thể nức nở, đã tỏ vẻ bất mãn.
Trần Huyền lần thứ hai cắn một miếng thịt, khối thịt sườn to bằng mặt người kia, chỉ còn lại hơn phân nửa.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía vách núi cách đó trăm trượng.
"Thả, ra, ta, chó!"
Có một đạo thân ảnh từ trên vách núi nhảy xuống, giống như một khối cự thạch, từ trên trời rơi xuống, đem cánh đồng tuyết đập ra một cái hố sâu, ngay cả mặt đất dưới thân Trần Huyền cũng khẽ run lên.
Tiểu Bạch Cẩu lại nức nở, tựa hồ có chút vội vàng.
Đây là một ngọn núi của Thiên Khí sơn mạch, chỗ Trần Huyền ở vẫn là sườn núi này.
Đạo thân ảnh kia nện vào mặt đất, đem tuyết đọng trên vách đá chấn động, tuyết lở.
Hoa tuyết lục giác, mỏng như cánh ve, thậm chí còn mỏng hơn cánh ve.
Một mảnh bông tuyết nhẹ như lông hồng nhưng ngàn vạn bông tuyết tích tụ một chỗ, càng lăn càng lớn, cuối cùng hóa thành một làn sóng màu trắng.
Tiểu Bạch Cẩu thấy thế ra sức giãy dụa, ý đồ giãy thoát ma trảo kia, né tránh tuyết triều mênh mông.
Trần Huyền lại an an ổn ổn ngồi tại chỗ, lần nữa cắn một miếng thịt nướng.
Đạo thân ảnh kia bỗng nhiên bắn lên, giống như tảng đá lớn ném ra, lại rơi xuống.
Tuyết triều tới nhanh hơn.
Trần Huyền tay phải ống tay áo bỗng nhiên run lên, một đạo bóng trắng thoát ra, tiềm tàng trong tuyết, hiện ra trăm trượng chân thân.
Đây là một con Chân Long, thân nàng dài trăm trượng, toàn thân trắng noãn, to bằng miệng giếng, sừng rồng trắng như ngọc, vảy lớn như mặt quyền, hai loại khí tức thần thánh và mênh mông đan xen lẫn nhau trên người nàng.
Bạch Uyên thở ra, băng tuyết tan chảy bốc hơi thành sương mù mông lung, bao phủ cả dãy núi.
Trong mây mù, đạo thân ảnh kia nặng nề rơi vào trên đầu Bạch Uyên.
Trần Huyền xa xa nhìn lại, xuyên thấu qua mây mù, thấy rõ diện mạo thân ảnh kia.
Đó là một tiểu cô nương mặc áo da, trên đầu nàng đội mũ da thú, giữa cổ quấn một cái đuôi thú, nhìn dáng người cùng ánh mắt lộ ra bên ngoài khẳng định tuổi còn rất nhỏ, hai bím tóc đen cực dài rủ xuống phía sau nhẹ nhàng lay động.
"Ngươi tên là gì?"
Tiểu cô nương cưỡi ngược l·ên đ·ỉnh Bạch Uyên, cười đùa dùng hai tay nắm chặt hai cái sừng rồng.
Bạch Uyên không trả lời, nàng mạnh mẽ vẫy đuôi, thân hình khẽ động liền uốn lượn mà lên, xoay quanh ở trong không trung.
Tiểu cô nương sợ tới mức oa oa kêu lên, nắm chặt sừng rồng không dám buông tay.
Lần thứ hai rơi xuống đất, khuôn mặt vốn hồng nhuận của tiểu cô nương đã trở nên đặc biệt tái nhợt, hai đạo băng lăng dưới mũi đặc biệt khiến người ta chú ý.
"Trở về đi."
Trần Huyền nhẹ giọng nói.
Bạch Uyên vẫy đuôi, tức thì hóa thành một đạo bạch quang chui vào trong tay áo Trần Huyền, tiểu cô nương nháy mắt rơi trên mặt đất, nàng vẻ mặt đau khổ đứng lên, vỗ vỗ mông, lúc này mới khập khiễng đi về phía Trần Huyền.
"Ngươi là ai, tại sao lại bắt chó của ta?"
Thiếu nữ đi tới trước đống lửa, hai tay chống nạnh.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên,
truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên,
đọc truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên,
Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên full,
Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!