Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 156: Kiếm phá ngàn giáp


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Dương Thái Tuế tuy là người trong Thích Môn nhưng cũng không lấy Phật lý làm căn cơ, mà là đi theo con đường dùng lực chứng đạo, chỉ lấy tâm tính mà nói, vốn không bằng cao tăng đại đức chân chính.

Hắn cả đời này sống không thẹn với mình, không thẹn với người. Chỉ có chuyện hợp mưu với Triệu Trĩ, kích động Ngô Tố đang mang thai vào cung, sa vào tròng của Tứ đại cao thủ mới làm cho trong lòng hắn hổ thẹn.

Nếu sự đã thành, sau đó Từ Kiêu phát giác thì cũng thôi nhưng lúc này lại bị vị bằng hữu ngày xưa này chính diện vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa mà chính hắn cũng không muốn thừa nhận khiến tâm tình tổn hại lớn, chỉ sợ cuộc đời này cũng vô vọng Lục Địa Thần Tiên cảnh.

Hắn không ngờ Ngô Tố lại có thể tiến vào Lục Địa Thần Tiên Cảnh, thoát khỏi tứ đại cao thủ.

"Nghĩ đến nàng hơn phân nửa là từ Nhập Thế Kiếm trở về Xuất Thế Kiếm...." Dương Thái Tuế mặt khô héo, thần sắc chán nản.

"Đây là tình huống xấu nhất."

Cho dù Ngô Tố bình an vô sự, cũng tốt hơn là bị thương nặng chạy trốn.

Ngô Tố vô sự thì Ly Dương Bắc Lương không hiểm khích. Ngô Tố chết lại càng tốt, Từ Kiêu nặng tình, Bắc Lương tất nhiên tuyệt hậu, không. có người nối đõi.

Giờ thì xong, trong lòng Từ Kiêu tất có ý phản, Bắc Lương ắt ly khai.

"Ly Dương ly Bắc Lương như thế nào hoàn dương?"

Nghĩ đến đây, Dương Thái Tuế lại thở dài một tiếng.

Từ Kiêu rút Bắc Lương đao ra, lấy hắn tam phẩm cảnh giới, một thân khí thế áp đảo Dương Thái Tuế Chỉ Huyển cảnh giới.

Kiếm khí màu tím vọt vào trong viện, thân hình Ngô Tố chợt xuất hiện trong mắt hai người.

"Ta không sao."

Ngô Tố nhẹ nhàng cười.

Từ Kiêu nhìn thấy vết máu trên vai nàng, hắn cười đến rất vui vẻ, cũng không biết tại sao trên mặt lại xuất hiện hai hàng nước mắt.

Ngô Tố thấy bốn phía không có cao thủ mai phục, trong lòng an tâm một chút, chỉ là vừa rồi bốn người kia muốn mưu hại ấu thai trong bụng nàng, lúc này trong lòng nổi giận, hận không thể một kiếm chém hai người còn lại.

Từ Kiêu chậm rãi đi về phía Ngô Tố. Trận chiến Tây Sở, chân trái hắn trúng tên, bởi vậy đã què chân.

Từ Kiêu đi tới trước người Ngô Tố, quan sát từ trên xuống dưới, sợ nàng có gì đáng ngại.

"Không được phản."

Ngô Tố một tay ôm hộp kiếm, một tay vuốt ve da thịt thô ráp, cứng cỏi của Từ Kiêu.

Từ Kiêu lúc này mới ẩn đi sát ý trong ánh mắt.

Tây Sở Kỳ Chiếu Tào Trường Khanh từng nói : Từ Kiêu là Xuất Lâm Hổ.

Ngày xưa ngủ say, thế nhân không biết mãnh hổ hung tàn, hôm nay mãnh hổ thức tỉnh, ai dám chạm vào răng nanh?

Hổ ắt hại người.

Ác hổ trong lòng Từ Kiêu đã sinh.

Ngoài ngàn dặm, phủ tướng quân Thanh Lương Sơn, Lý Nghĩa Sơn trong lòng chấn động mạnh, hắn suy nghĩ một lát, ở đó nhìn bày ra một ván cờ cuối cùng.


Trần Huyền cũng không theo Ngô Tố vào thành, ngược lại đi đường vòng đến thành Bắc.

Một đội thiết kỵ Bắc Lương bạch mã bạch giáp đang trú đóng cách sông đào bảo vệ thành Bắc năm dặm.

Nếu Ngô Tố và Từ Kiêu ra khỏi thành, tật nhiên sẽ gặp gỡ các tướng sĩ Bắc Lương.

"Người tới dừng bước.”

Bên ngoài doanh trướng, vệ sĩ giao kích, chặn đường đi của Trần Huyền.

"Mau đi bẩm báo thống Tĩnh trong trướng, đại tướng quân các ngươi nguy rồi.”

Trần Huyền trầm giọng nói.

Hai sĩ tốt lại nửa điểm không tin, Đại tướng. quân vì Triệu thị bình định ngũ quốc, chính là Ly Dương công thần, sao lại gặp nạn trong Thái An Thành?

Trần Huyền bất đắc dĩ, một chỉ hướng chỗ hai kích giao nhau, hai người bị một cỗ cự lực hất bay, nhưng lại bị một cỗ nhu lực kéo, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

"Người nào tự tiện xông vào quân doanh Bắc Lương của ta?"

Một người thân hình mập mạp, cưỡi một con tuấn mã, mang theo mười cái sĩ tốt, từ trung quân doanh trướng lao ra, thẳng hướng Trần Huyển mà đến.

Áo trắng như tuyết, không nhiễm bụi bặm.

Một cước nhẹ nhàng điểm đất, lăng không mà lên, một ngón tay ấn chặt đầu ngựa, ngăn chặn thế tới của mập mạp kia.

Ba trăm sĩ tốt đồng loạt xuất động, kết thành viên trận, trường thương ở phía trước, phác đao ở phía sau, cung nỏ thủ giấu ở trong đó tùy thời mà động.

"Vị tiểu tướng quân này, bần đạo là Trần Huyền Võ Đang Sơn, quen biết với Từ Kiêu Ngô Tố, vừa mới xảy ra hiểu lầm, kính xin tướng quân cho đám huynh đệ này lui ra.

Hai ngón tay Trần Huyền đặt trên cổ Chử Lộc Sơn.

"Trần Chân Nhân?"

Chử Lộc Sơn cảm nhận được chân khí ấm áp trên cổ, đưa tay vung về phía sau, ba trăm sĩ tốt đồng loạt dừng bước, chỉ bất quá vẫn chưa buông đao binh xuống.

"Ngô Tố bị lừa vào trong cung mai phục, may mà bình an xuất cung, giờ phút này hơn phân nửa đã hội hợp với Từ Kiêu, bẩn đạo nếu đoán không sai, cấm quân trong thành giờ phút này hơn phân nửa đã ở trên đường."

Trần Huyền chậm rãi buông hai ngón tay ra, chỉ lo lửng trên không trung, đối diện Chứ Lộc Sơn.

Chử Lộc Sơn hai mắt híp lại, trên mặt hắn vốn là thịt nhiều, híp mắt một cái, quả thực không nhìn thấy con ngươi của hắn, hắn bỗng nhiên nhìn về phía Nam Thái An Thành cửa bắc.

Thiên ky tề lai, cuồn cuộn như thủy triều, bụi đất đầy trời, mấy người đi đường xui xẻo thậm chí đã bị quân trận vọt thành bùn thịt.

Chử Lộc Sơn hơi biến sắc.

"Không còn kịp nữa, bọn họ đều là kỵ binh, nơi này rộng rãi, tới đây không cần trăm hơi thở."

Trần Huyền đang muốn mở miệng, lại nghe mập mạp hét lớn một tiếng.

"Quân Bắc Lương, kết trận."

Ba trăm binh sĩ thay đổi phương hướng, trận thành hình nón, thương binh cầm đầu đổi thành khiên thủ, trong khoảng cách giữa khiên và khiên, trường thương hàn mang điểm.

Trần Huyền kinh ngạc không hiểu, biến trận nhanh như vậy, không hổ là thân binh của Từ Kiêu.

"Bọn họ ít nhất có ngàn người, các ngươi làm sao có thể địch?"

Trần Huyền đột nhiên cười nói.

Chử Lộc Sơn quay đầu híp mắt, nụ cười âm trầm.

"Giết không chết liền cắn tàn, cắn không tàn cũng phải hướng bọn hắn trên mặt nhổ một ngụm nước miếng."

"Chúng ta đều là sói giết người, sao lại e ngại chó giữ cửa?"

Nói xong, Chử Lộc Sơn một kỵ độc hành, vọt tới hàng đầu quân trận.

Phía trước chỉ có vài cọc gỗ gai ngựa chắn đường, từ đó về sau cũng chỉ có một bức tường người này.

"Đại tướng quân bị vây trong thành, các huynh đệ, theo ta tử chiến."

Chử Lộc Sơn rống giận một tiếng, ba trăm sĩ tốt đồng loạt ứng hòa, cả kinh không ít ngựa trong cấm quân chợt mất khống chế.

Trần Huyền cười ha ha.

Bạch y phiêu nhiên, lập tức tới trước quân trận Bắc Lương.

Long Uyên phá không, Trần Huyền thân ngang mặt đất, một kiếm đâm về phía hơn ngàn cấm quân.

Cửa thành bị phá, cấm quân chia làm hai.

Đại Hoàng Đình chân khí tại trong kinh mạch mãnh liệt đụng vào, áo trắng như quỷ mị, xuyên qua tại cấm quân quân trận bên trong, giống như đao cắt rau hẹ, từng mảnh đổ phục.

Quân trận vây ráp, táầm trăm ky binh xông về phía Trần Huyền.

Trường kiếm trong tay Trần Huyền nắm ngang, thân hình đột nhiên xoay chuyển, người kiếm đồng loạt động, kiếm khi như long quyển trên trời, nát bấy tầng tầng cấm quân trong cùng.

Một kiếm phá ngàn giáp.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên, truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên, đọc truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên, Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên full, Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top