Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Đạo Độc Tôn
Diệp Trần nhìn phụ mẫu,
- Vậy Trần nhi đi cùng Mộ Dung bá phụ.
- Ừm!
Trầm Ngọc Thanh gật gật đầu, nhắc nhở:
- Ra ngoài cẩn thận.
- Trần Nhi biết.
Nói xong, Diệp Trần cùng Mộ Dung Chỉ Thuỷ đi ra ngoài đại sảnh, thân hình vừa chuyển, đã thấy bay tít lên cao không.
Chiu! Chiu!
Hai người hoá thành lưu quang biến mất.
Bên ngoài đại sảnh, Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh nhìn theo hai người, thở phào nhẹ nhõm, Trầm Ngọc Thanh cười nói:
- Trầm Nhi quá già dặn, thiếp còn tưởng nó không có cảm hứng với con gái.
- Ha ha, con cháu tự có phúc của con cháu, vội cái gì, ta nghe nói năm xưa ở Lưu Vân Tông, nó cũng có quan hệ rất tốt với một cô gái tên Từ Tĩnh.
Mộ Dung gia tộc toạ lạc trong một sơn mạch cơ lớn phía Tây Nam Trác Vực, cách Thiên Phong Quốc đúng hai trăm vạn dặm.
Chiều ngày thứ ba, Diệp Trần và Mộ Dung Chỉ Thuỷ đến sơn mạch.
- Mộ Dung gia tộc danh tiếng không hiện, nhưng cả Nam Trác Vực này, chỉ có Nam La Tông là Mộ Dung gia tộc ta không dám động đến, các lục phẩm tông môn khác, luận thực lực tổng hợp, không bằng Mộ Dung gia tộc ta, tứ đại đế quốc hoàng thất cũng thua kém một bậc.
Trung tâm sơn mạch, Mộ Dung Chỉ Thuỷ vừa duy trì tốc độ phi hành, vừa giới thiệu sơ qua về Mộ Dung gia tộc.
Diệp Trần gật gật đầu, xem ra, Mộ Dung Chỉ Thuỷ để Mộ Dung tiến nhập Phi Thiên Ma Tông, chỉ là cái cơ, để mọi người không biết nàng là một thành viên của Nhân Ma gia tộc.
- Bá phụ, tại sao trên đại lục lại có nhiều người chĩa mũi nhọn vào Nhân Ma gia tộc, Nhân Ma gia tộc đâu có khác gì con người, hình như cũng không sản sinh nguy hại!
Diệp Trần không hiểu, hắn không nghĩ mọi người vì hận Ma tộc nên mới hận Nhân Ma gia tộc.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ thở dài,
- Kì thực, là có nguyên nhân, Nhân Ma gia tộc ta là một tai hoạ ngầm không lớn cũng không nhỏ, huyết mạch nhân ma không phải cái gì hay ho, nhưng biết làm thế nào, không lẽ bởi vì chúng ta là nhân ma, nên bị đoạt mất quyền lực sinh tồn.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ còn định nói gì nữa nhưng đã đến Mộ Dung gia tộc.
Từ xa nhìn lại, Mộ Dung gia tộc thập phần thần bí, kiến trúc thuộc loại cổ kính với vô số toà nhà hình tháp, khác hẳn với ngoại giới, phủ một tầng u ám âm trầm.
- Ma khí cường liệt quá!
Diệp Trần không khỏi động dung.
Ma khí cũng là một loại nguyên khí, trong điều kiện thông thường, nguyên khí trong thiên địa phân bố rất hài hoà, những nguyên khí khác dựa vào độ hiếm, tỷ lệ giảm thiểu, ma khí chính là một loại nguyên khí hiếm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhìn sơ qua, ma khí bao xung quanh Mộ Dung gia tộc bây giờ đã không còn thua kém nguyên khí tự nhiên, khiến bầu trời cũng tối sầm lại, phủ một tầng mây xám.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ giải thích nói:
- Nhân Ma gia tộc, trừ huyết mạch nhân ma hoàn mỹ, những huyết mạch nhân ma khác mặc dù chỉ có thể tu luyện chân nguyên, nhưng lúc tu luyện, ít nhiều sẽ nhiễm ma khí, huyết mạch càng cao, ma khí nhiễm càng nhiều, Mộ Dung gia tộc ta tổng cộn vạn người, ma khí hội tụ mênh mông cuồn cuộn, ảnh hưởng đến nguyên khí phân bố trên trời, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Mộ Dung gia tộc ta quyết định sống ẩn mình.
- Gia chủ!
Một đội hộ vệ của Mộ Dung gia tộc bay lên cao không, chắp tay nói với Mộ Dung gia tộc.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ mỉm cười gật đầu, lên tiếng nói:
- Đây là Diệp Trần Diệp công tử.
- Chào Diệp công tử!
Trong mắt đám hộ vệ ánh lên vẻ kinh ngạc, rõ ràng, họ đã từng nghe qua đại danh Diệp Trần, cả Nam Trực Vực này, có thế lực nào mà không biết tin Diệp Trần, nếu như không biết, tương lại diệt môn chắc chẳng còn xa nữa, tin tức không linh thông, người khác tấn công làm sao biết được.
- Thời gian ta vắng nhà, gia tộc có xảy ra chuyện gì không?
Mộ Dung Chỉ Thuỷ thuận miệng hỏi.
Đội trưởng hộ vệ do dự một lúc, nói:
- Gia chủ, ba ngày trước người của Vũ Văn gia tộc đến đây, đưa cả tiểu thư và chủ mẫu đi.
- Cái gì?
Mộ Dung Chỉ Thuỷ thần sắc đột nhiên chuyển lạnh,
- To gan, chúng có quyền lực gì mà đưa con gái ta đi.
Đội trưởng hộ vệ trả lời:
- Đại trưởng lão đồng ý chuyện mày, tổ mẫu sợ tiểu thư bị hại, cho nên cũng đi theo.
- Đồ khốn!
Nhắc đến đại trưởng lão, Mộ Dung Chỉ Thuỷ sầm nét mặt.
- Là người nào của Vũ Văn gia tộc đến đây?
Cố kìm nộ khí, Mộ Dung Chỉ Thuỷ trầm giọng nói.
- Là tam trưởng lão và ngũ trưởng lão của Mộ Dung gia tộc.
- Hừ, người đến là nhân vật trưởng lão cấp, xem ra bọn chúng không dẫn người đi thì cũng đến để uy hiếp.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ rất rõ thực lực Vũ Văn gia tộc, thân là gia chủ Nhân Ma gia tộc, trưởng lão Vũ Văn gia tộc không phải Linh Hải Cảnh tông sư thì cũng là đỉnh tiêm chân nhân cấp đại năng, top 10 trưởng lão đều là Linh Hải Cảnh tông sư.
- Quay về rồi nói.
Tâm trạng tốt đẹp của Mộ Dung Chỉ Thuỷ bị phá hỏng hoàn toàn, nhưng hắn cũng biết, người đã bị mang đi ba ngày, muốn đuổi theo cũng không kịp, huống hồ đuổi kịp thì đã làm sao, người đến là hai Linh Hải Cảnh tông sư.
- Diệp Trần, đợi mấy ngày nữa, chúng ta cùng đến Vũ Văn gia tộc, bây giờ tạm thời nhẫn nại.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ truyền âm nói với Diệp Trần.
Diệp Trần gật gật đầu,
- Ba phụ, ta biết.
Người ra đón rất nhiều, Mộ Dung Chỉ Thuỷ chẳng để ý đến ai, đi thẳng vào đại sảnh, đến trước đại sảnh, hắn ra lệnh cho người đến mời đại trưởng lão.
Trong đại sảnh, trưởng lão Mộ Dung gia tộc đứng đầy một phòng, Diệp Trần ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải chủ toạ.
Chỉ một lúc sau, một nam tử trung niên thân hình cường tráng, ánh mắt sắc bén bước vào, người này lớn hơn Mộ Dung Chỉ Thuỷ chừng bảy tám tuổi, thân cao thể trường, trong lúc hành tẩu, khí tức cuồn cuộn, bá khí thập phần uy nghiêm.
- Tam đệ!
Nam tử trung niên không chào gia chủ mà trực tiếp gọi tam đệ.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ nhướng mày, lạnh lùng:
- Mộ Dung Vọng, là ngươi đồng ý để con gái ta đi theo người của Vũ Văn gia tộc? Ta nhớ, Mộ Dung gia chủ là ta? Ngươi có quyền lực gì mà quyết định.
Mộ Dung Vọng mà hắn nói chính là đại trưởng lão, cũng là đại ca hắn.
Mộ Dung Vọng ngồi xuống vị trí đầu tiên bên phải, sau khi liếc mắt nhìn Diệp Trần, mới chậm rãi nói:
- Sơm muộn gì cũng phải đi, đây là sự thật. Hơn nữa Khuynh Thành gả đến Vũ Văn gia tộc chẳng có gì không tốt, chỉ có ở Vũ Văn gia tộc, nó mới phát huy được hết giá trị của mình.
- Nếu như ngươi thực sự nghĩ cho Khuynh Thành thì ta chẳng còn gì để nói, nhưng theo ta được biết, con trai ngươi muốn cưới tam tiểu thư của Vũ Văn gia tộc phân chi làm vợ, không biết chuyện này có đúng hay không.
- Con trai ta lấy vợ thì liên quan gì đến chuyện này?
- Vậy phải xem người con trai ngươi muốn cưới là ai, nếu là một cô gái có huyết mạch không tệ, ngươi nghĩ Vũ Văn gia tộc sẽ đồng ý? Ta thấy ngươi thích cực tán thành gả con gái ta cho Vũ Văn Dã là để bản thân tiện đưa ra điều kiện, ta nói không sai chứ!
Mộ Dung Chỉ Thuỷ rất phẫn nộ.
- Lão tam, chuyện này ván đã đóng thuyền, bất luận ta làm gì, đều không thể thay đổi, cho nên, làm hay không làm, chẳng thể tạo ra xung đột, đệ là gia chủ Mộ Dung gia tộc, đừng vì sự hồ đồ của mình mà làm liên luỵ đến vợ con.
Mộ Dung Vọng không vui, đổi giọng gọi là lão tam.
- Khuynh Thành là con gái ta, không cần ngươi giáo huấn, còn chuyện con trai ngươi, ta dám đảm bảo, Vũ Văn gia tộc sẽ không đồng ý, ngươi nghĩ họ chịu trao đổi điều kiện với ngươi sao, họ là Vũ Văn gia tộc.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ bình tĩnh hơn.
Mộ Dung Vọng cười lạnh nói:
- Cái này không cần ngươi lo, nếu không còn việc gì nữa, ta xin phép cáo lui.
Đứng dậy, Mộ Dung Chỉ Thuỷ đi ra ngoài, lúc gần đến cửa đại sảnh, hắn quay đầu, nhìn Diệp Trần nói:
- Phải bổ sung thêm một câu, tốt nhất đừng khiêu chiến Vũ Văn gia tộc, quy tắc từng ấy năm, không phải một mình ngươi có thể thay đổi, đưa hắn đến đây, chỉ khiến hắn bị sỉ nhục mà thôi. Diệp Trần, đúng chứ! Nếu như ta là ngươi, ta sẽ lập tức rời đi, Vũ Văn gia tộc đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều, tuỳ tiện đưa ra một thanh niên cao thủ, cũng để quét sạch giới thanh niên Nam Trác Vực, ngoài ra ngươi nên biết, đạt đến Linh Hải Cảnh tầng thứ, dưới bốn mươi tuổi đều là thanh niên, ngươi có lẽ vẫn còn hạn chế dưới ba mươi tuổi!
Diệp Trần hít một hơi thật sâu,
- Cái này Diệp Trần đương nhiên biết.
Sao hắn không biết định nghĩa thanh niên trong Linh Hải Cảnh, ở Linh Hải Cảnh tầng thứ, dưới ba mươi đều là thế hệ thanh niên, trong đó hơn hai mươi thuộc giới thanh niên, mà ở Linh Hải Cảnh tầng thứ, dưới bốn mươi tuổi là thế hệ thanh niên, dưới ba mươi tuổi gọi là giới trẻ.
Gọi như vậy, chủ yếu dựa vào tiềm lực tính toán, ở Tinh Cực Cảnh tầng thứ, dưới ba mươi tiềm lực mạnh nhất, cho nên là thanh niên, trên ba mươi mặc dù cũng rất trẻ, nhưng tiềm lực sắp dùng hết, trên tiềm lực, không còn trẻ nữa, đến Linh Hải Cảnh, tiềm lực sẽ gia tăng một chút, nhưng rất có hạn, vượt qua bốn mươi tuổi, không còn nhiều tiềm lực, không thuộc thế hệ thanh niên.
Tóm lại, thế hệ thanh niên của thế giới này, giới trẻ không thể dùng tuổi tác để tính toán, mà dùng tiềm lực tính toán, nếu không Linh Hải Cảnh sống đến ba trăm tuổi, sáu mươi tuổi chỉ tương đương hai mươi tuổi của Bão Nguyên Cảnh, không lẽ không trẻ?
Mộ Dung Vọng nói tuỳ tiện đưa ra một thành niên cao thủ của Mộ Dung gia tộc thì có thể quét giới thanh niên Nam Trác Vực là có chút khoa trương, nhưng khoa trương cũng đúng, bởi vì bọn Diệp Trần, dều là dưới ba mươi tuổi, còn thanh niên cao thủ Vũ Văn gia tộc, không hạn chế dưới ba mươi tuổi, dưới bốn mươi tuổi cũng là thanh niên, bọn Diệp Trần sống ít hơn họ hơn mười năm, không thể kinh nghiệm bằng họ.
Nếu như cùng tuổi tác, nói thanh niên cao thủ Vũ Văn gia tộc quét sạch tất cả thanh niên cao thủ Nam Trác Vực là khoa trương, không thực tế.
- Hừ!
Thấy Diệp Trần không bị doạ, Mộ Dung Vọng cười lạnh, trong mắt hắn, Diệp Trần vẫn chìm đắm trong thận phận vương giả của giới trẻ Nam Trác Vực, nhưng là dưới ba mươi tuổi, trên ba mươi tuổi đi chỉ tự chuốc nhục vào người, người khác không cần nể mặt, về phần Long Vương, không thể vì ngươi bị nhục mà lộ diện ngăn cản, dù sao Vũ Văn gia tộc cũng không ngu ngốc đến mức đi giết Diệp Trần.
Giật giật thân thể, Mộ Dung Vọng phẩy tay bỏ đi.
- Vị này chính là Diệp Trần!
Trong số các trưởng lão Mộ Dung gia tộc, một trưởng lão mặt vuông chưa quốc nhìn Diệp Trần, nói.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ giới thiệu nói:
- Các vị, hắn chính là Diệp Trần, thiên tài được Long Vương xem trọng.
- Thiên tài rất nhiều, không biết hắn có bản lĩnh gì ngăn cản cuộc hôn nhân này, tam ca, chắc huynh cũng biết thanh niên Vũ Văn gia tộc mạnh như thế nào chứ!
Trưởng lão mặt chữ quốc là huynh đệ của Mộ Dung Chỉ Thuỷ, xếp hạng năm.
Nghe vậy, Mộ Dung Chỉ Thuỷ ha ha cười, cũng không trả lời, mà chân nguyên truyền âm cho Diệp Trần:
- Diệp Trần, xem ra các trưởng lão đều không tín phục ngươi, nghĩ rằng ngươi đi chỉ tự chuốc nhục, làm mất mặt Mộ Dung gia, đợi lát nữa họ sẽ khiêu chiến ngươi, ngươi có thể thể hiện bản lĩnh.
Kì thực Mộ Dung Chỉ Thuỷ cũng không nghĩ Diệp Trần có thể chiến thắng trưởng lão Mộ Dung gia tộc, hắn hi vọng Diệp Trần có thể cầm hoà vài chục chiêu với họ, làm được như vậy là đủ rồi, thanh niên Vũ Văn gia tộc mạnh mấy cũng có hạn, cái gọi là chuốc nhục, chỉ phát sinh trong trường hợp khoảng cách quá lớn.
- Bá phụ yên tâm.
Diệp Trần gật đầu.
- Diệp Trần, mặc dù ta cũng không đồng ý gả Khuynh Thành đến Vũ Văn gia tộc, nhưng không phải ai đến đây cũng được chúng ta ủng hộ, muốn được chúng ta ủng hộ, ngươi phải thể hiện thực lực của mình trước, thế này đi, nếu ngươi đỡn được năm mươi chiêu của ta, Mộ Dung Vũ ta sẽ đứng về phía ngươi, nếu không, ngươi đến từ đâu thì quay về đó, Mộ Dung gia tộc không thể mất mặt vì ngươi.
- Thế nào cũng được.
Diệp Trần thở dài, nhãn thần trở nên sắc bén.
- Đây không phải nơi chiến đấu, chúng ta ra tỷ võ tràng.
Mộ Dung Vũ đứng dậy bay ra ngoài đại sảnh.
- Chúng ta cũng đi xem sao!
Rất nhiều trưởng lão đều trong trạng thái lưỡng lự, họ rất muốn chống lại Vũ Văn gia tộc, không muốn nhìn Vũ Văn gia tộc muốn gì được nấy, nhưng làm gì thì cũng phải xứng đáng, nếu không xứng đáng, họ cần gì phá hoại quy tắc Nhân Ma gia tộc, cho dù đối phương là thiên tài được Long Vương coi trọng.
- Diệp Trần, đi thôi!
Mộ Dung Chỉ Thuỷ theo sau Diệp Trần.
Tỷ võ tràng của Mộ Dung gia tộc thập phần rộng lớn, bốn phía đều được núi non bao bọc, trên núi kiến lập một số kiến trúc cao vút, liên miên bất tuyệt.
Sưu! Sưu!
Trưởng lão Mộ Dung gia tộc lần lượt đáp xuống đỉnh núi, còn Mộ Dung Vũ và Diệp Trần thì dừng lại trên một tỷ võ tràng nằm giữa trung tâm dãy núi.
Nhìn bóng dáng hai người, không ít trưởng lão bắt đầu nghị luận.
- Mộ Dung Vũ là cao thủ số má của Mộ Dung gia tộc, đỡ được năm mươi chiêu của hắn, có chút hà khắc.
- Không hà khắc sao được, bị sỉ nhục ở đây vẫn tốt hơn bị sỉ nhục ở Vũ Văn gia tộc.
- Ừm, không biết Mộ Dung Vũ sẽ dùng mấy phần thực lực.
Nghe chúng nhân nghị luận, Mộ Dung Chỉ Thuỷ không khỏi nhủ thầm: Diệp Trần, đừng để ta thất vọng, hai chúng ta có cùng mục đích, không chỉ ngươi làm chim mồi mà Mộ Dung gia tộc ta cũng làm chim mồi, bây giờ chúng ta cùng được buộc trên một chiến xa, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kiếm Đạo Độc Tôn, truyện Kiếm Đạo Độc Tôn, đọc truyện Kiếm Đạo Độc Tôn, Kiếm Đạo Độc Tôn full, Kiếm Đạo Độc Tôn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!