Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Chương 52: Quay ngoại cảnh- Yêu anh.
Địa điểm quay ngoại cảnh lần này là khu thắng cảnh tự nhiên Hoàng Sơn ở tỉnh An.
Là một trong những địa điểm nổi tiếng nhất của tỉnh An, khu thắng cảnh Hoàng Sơn chắc chắn có nguồn vốn đầu tư hùng hậu của nó.
Những ngọn núi kì vĩ, những vách đá hình thù kì lạ, có những cây tùng cổ thụ đứng sừng sững, tầng mây mù cuồn cuộn vây quanh lấy những rặng núi, ẩn hiện một màu xanh sáng, tạo nên một khung cảnh thoát tục, thoắt ẩn thoắt hiện.
Khi Tống Thanh Hàn và những người khác tới tỉnh An, đã là sáu, bảy giờ tối rồi, trời mùa đông sẽ tối nhanh hơn. Trên màn trời tối đen là vô vàn ngôi sao sáng lấp lánh đang vây quanh mặt trăng, những tia sáng le lói xuyên qua tầng mây, để lại một ít dấu vết của mình. Khu thắng cảnh Hoàng Sơn cách đó không xa như một cái bóng đen lớn nằm dưới nền trời, từng mảng sáng tối rõ rệt
Trương Doanh đã hẹn trước với một hướng dẫn viên du lịch. Họ vừa mới xuống máy bay chưa được bao lâu, đã có người lái xe đến đón họ rồi.
Tống Thanh Hàn theo đoàn người lên xe, di chuyển theo dòng xe cộ tuy loạn mà có vẻ trật tự ở một thành phố xa lạ, phong cảnh bên ngoài hoàn toàn không giống ở thủ đô.
Khách sạn ở khu thắng cảnh một năm đủ bốn mùa, có giá tiền cao đến kinh người. Mặc dù đoàn phim bây giờ rất dư dả, Trương Doanh cũng không phải một người chỉ biết hưởng thụ, nên ông không đặt khách sạn trong khu thắng cảnh, mà thay vào đó là thuê vài căn homestay ở một ngôi làng cách khu thắng cảnh Hoàng Sơn không xa.
Đường vào thôn được tu sửa rất bằng phẳng, rất gần với khu thắng cảnh Hoàng Sơn. Người trong đoàn đến muộn như vậy, trong thôn đã sớm yên tĩnh, nhà nhà đều đã sáng đèn. Khi đi qua những ngôi nhà, có thể nghe thấy được tiếng cười nói bên trong.
"Đến rồi."
Hướng dẫn viên du lịch dùng giọng phổ thông có pha chút âm địa phương nói với Tống Thanh Hàn và những người khác, ngón tay chỉ về phía vài căn nhà ba tầng đang sáng đèn phía trước.
Những toà nhà nhỏ phía trước được trang hoàng theo phong cách đặc trưng của nơi đây, trông có vẻ rất đặc biệt.
Tống Thanh Hàn theo sau lưng Tiêu Khanh Bản bước đến, mới nhìn thấy tòa nhà nhỏ trước mặt, bên đó vẫn có vài người đang đứng chờ.
"Ai da, cuối cùng cũng đợi được mọi người rồi."
Có lẽ là chủ của mấy tòa nhà nhỏ này. Một người đàn ông trung niên há miệng cười, nhiệt tình tiếp đón.
Sau lưng ông ấy có một người phụ nữ trung niên trông có vẻ hòa nhã, thanh tú, còn có một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi thò đầu ra từ sau lưng người phụ nữ, ánh mắt nhìn về phía Tống Thanh Hàn và những người khác vô cùng tò mò.
Là homestay trong làng sát bên khu thắng cảnh Hoàng Sơn, họ đã từng tiếp đón rất nhiều đoàn du lịch và du khách, nhưng chưa bao giờ gặp những ngôi sao lớn đến đây thuê nhà để quay phim.
Mọi người ai cũng có sự tò mò với những ngôi sao lớn trên màn ảnh rộng. Tống Thanh Hàn cảm thấy ánh mắt của cô bé kia vẫn luôn lướt đi lướt lại trên người mình, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn qua đó.
Cô bé đang nhìn trộm vừa nãy, chạm phải ánh mắt Tống Thanh Hàn nhìn qua, mặt liền đỏ lên, sau đó túm lấy vạt áo của mình, nở một nụ cười với Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn ngây người một chút, rồi chầm chậm cười lại với cô.
Sau khi xác nhận thân phận xong, chủ homesstay rất vui vẻ đưa chìa khóa cho mấy người Trương Doanh, rồi nói chi tiết về một số thiết bị cơ bản bên trong cho mọi người, sau đó kéo vợ và con gái rời đi.
"Được rồi, mọi người nhanh chóng chọn phòng, tối hôm nay nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ bắt đầu quay!"
Trương Doanh đứng tại chỗ vỗ vỗ tay, sau khi kêu mọi người trật tự, liền nói về kế hoach tiếp theo.
Căn phòng mà Tống Thanh Hàn được phân cho là một căn phòng ngoài cùng bên trái, trên lầu hai của một tòa nhà. Trong phòng ngủ không lớn không nhỏ có đặt một chiếc giường, một cái tủ, trên sàn có hai cái đệm ngồi, trông có vẻ khá sạch sẽ.
Tống Thanh Hàn lột ga giường ra, thay bằng ga giường mà mình mang theo, sau đó vào nhà tắm bật đèn lên xem thử, rồi lấy đồ đi tắm.
Di chuyển cả một ngày trời nên cơ thể rất mệt mỏi, nhưng cảm giác gợn gợn chua trong bụng vẫn rất rõ ràng.
Tống Thanh Hàn chống tay vào vách tường, rồi ngẩng đầu lên dưới vòi hoa sen. Hơi nước nóng xông lên mặt cậu, làm mặt đỏ bừng lên.
Tống Thanh Hàn vươn tay tắt nước nóng đi, cầm khăn lau nước còn đọng trên tóc, sau đó quấn khăn tắm lại, sau khi lau hết nước trên người xong, liền thay đồ ngủ vào.
Ở sát bên núi, nhiệt độ thấp hơn ở thủ đô rất nhiều. Tống Thanh Hàn chỉnh máy lạnh cao hơn vài độ, rồi nằm lên giường, lôi điện thoại ra, tắt chế độ máy bay đi.
Điện thoại vừa có sóng trở lại liền có rất nhiều tin nhắn tinh tinh hiện ra. Tống Thanh Hàn mở ra xem, cơ bản tin nhắn đều là cùng một người.
Sở Minh: Hàn Hàn, tới nơi chưa vậy?"
Sở Minh: Hàn Hàn, nhớ mặc nhiều quần áo, quay phim xong nhớ bảo Lâm Thiền rót cho em bát canh gừng làm ấm người.
Sở Minh: Đến rồi thì nhớ nói với anh một tiếng nhé, báo bình an (≧w≦)/
Sở Minh: Vẫn chưa tới nơi hả?
-Anh hôm nay có ăn mướp đắng xào.
Sở Minh: Không ngon bằng em làm.
Tống Thanh Hàn đọc từng tin nhắn mà Sở Minh gửi qua, sau đó trả lời từng cái một.
Hàn Hàn: Vừa mới tới nơi, tắm rửa rồi.
Hàn Hàn: Sẽ nhớ mặc nhiều quần áo, bây giờ đang đắp chăn, ấm lắm.
Hàn Hàn: Ngày mai mới bắt đầu quay, phải vào núi.
Hàn Hàn: Không thích ăn mướp đắng thì đừng ăn nữa (●v●)
Tống Thanh Hàn mắt nhìn điện thoại, miệng thì đang cười.
"Cốc cốc cốc--" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa đều đều, Tống Thanh Hàn định thần lại, khoác thêm một lớp áo, xuống giường xem thử.
"Anh Hàn, đoàn phim làm tiệc tối, anh có muốn ăn không?"
Lâm Thiền đứng ngoài cửa nói vọng vào, tay lại gõ cửa thêm vài tiếng.
Tống Thanh Hàn mở cửa, tóc vẫn còn hơi ẩm.
Lâm Thiền nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Thanh Hàn, bỗng ngây người, sau đó không biết thế nào lại vội vàng vẫy tay: "Anh Hàn, có muốn ăn tiệc tối không."
"Ừm."
Tống Thanh Hàn gật gật đầu, quay người vào phòng mặc thêm một lớp áo, rồi cầm điện thoại theo Lâm Thiền xuống lầu.
Trên bàn ăn lớn dưới lầu đã bày rất nhiều dĩa đồ ăn nhỏ, đa số là món chay. Dù sao thì bộ này cũng là phim về thế giới tiên hiệp, nam diễn viên đều đẹp trai, tiêu sái, nữ diễn viên cũng yểu điệu, có sức hút, món mặn đương nhiên là một vật cản trên con đường giữ dáng của họ.
"Anh Hàn!"
"Thầy Hàn..."
(Thường trong giới giải trí, người có chuyên môn hoặc nổi tiếng, có kinh nghiệm ở một lĩnh vực nào đó, người ta sẽ gọi là thầy, kiểu tôn trọng á- ER)
"Thầy Hàn mau tới đây, tiệc tối hôm nay ngon lắm."
Những người ở chung với Tống Thanh Hàn trong tòa nhà này là những diễn viên có đất diễn, nhưng không đủ để trở thành một vai trong phim. So với Tống Thanh Hàn đã từng có một bộ phá vỡ kỉ lục doanh thu phòng vé và một lần phá vỡ kỉ lục tỉ suất người xem, thì bọn họ đã vào nghề nhiều năm, những bộ phim từng tham gia cũng nhiều hơn Tống Thanh Hàn, nhưng độ nổi tiếng vẫn kém hơn.
Tiêu Lang cũng là một nghệ sĩ mới của công ty Tinh Hải. Cậu ta được một người quản lý lôi kéo vào Tinh Hải, cũng từng ở Tinh Hải nghe qua câu chuyện về Tống Thanh Hàn.
Làm diễn viên quần chúng vài năm, nhờ một lần động lòng trắc ẩn, cứu tiểu thư của tập đoàn Sở thị, từ đó có mối quan hệ với Sở Minh, được đích thân Sở Minh gửi gắm cho người quản lý nhiều tài nguyên nhất- Trần An, nhận bộ phim đầu tiên là bộ phim của đạo diễn nổi tiếng Hàn Nghị, dựa vào vai nam phụ trong phim mà nổi như cồn. Sau đó tiện tay nhận một bộ phim truyền hình nhỏ, lại được tập đoàn Sở thị đầu tư vào, cuối cùng có tỉ suất người xem vượt 5.0 trong đợt phát sóng kì nghỉ đông.
Sự nghiệp diễn xuất của cậu rất thần kì, thật sự rất giống như trên mạng hay nói vậy, cậu như được ông trời ưu ái, diễn cái gì cũng đều sẽ nổi.
Tống Thanh Hàn cũng để ý tới trong những nghệ sĩ ngồi trên bàn, có một nam nghệ sĩ luôn nhìn chằm chằm mình, không khỏi nghiêng đầu qua nhìn lại.
Một khuôn mặt không thể nào lòe loẹt hơn, để tóc dài ngang vai.
Tống Thanh Hàn vừa nhìn qua, liền nhận ra đây là nghệ sĩ cùng dưới trướng Tinh Hải, mà trước khi đến đây, Trần An đã đặc biệt dặn dò cậu chăm sóc cậu ta nhiều hơn.
Hình như tên là, Tiêu Lang?
Tống Thanh Hàn cười với cậu ta, sau đó tự nhiên bước qua đó, ngồi vào chỗ mà cậu ta đã dành lại cho mình.
"Anh Hàn." Một cô gái trông rất dễ thương, xinh đẹp đang gắp một miếng dưa leo chua cay, trên mặt lộ ra vẻ tò mò, "Kỹ năng diễn xuất của anh luyện tập như thế nào mà ra vậy?"
"Em xem qua Phương Du và Tề Thiên mà anh diễn, suýt chút nữa là không nhận ra anh luôn đó!"
Tống Thanh Hàn mới 24 tuổi thôi, thêm vào đó là thể chất của cậu, làm cho cậu trông có vẻ non nớt hơn, khi mặc quần áo thoải mái, nói cậu 20 tuổi cũng có người tin.
Rõ ràng là tuổi tác ngang ngửa bọn họ, còn có vài năm chỉ làm diễn viên quần chúng, vậy sao kĩ năng diễn xuất của Tống Thanh Hàn lại tốt như vậy được nhỉ?
Câu hỏi này của cô nhận được rất nhiều sự chú ý. Tống Thanh Hàn gắp một miếng rau trộn, bỏ vào nửa chén cháo nóng hổi, rồi ăn một miếng, sau đó cười nói: "Chỉ là cần cù bù thông minh thôi."
"Tôi trước đây khi vẫn còn lăn lộn trong các phim trường làm diễn viên quần chúng, vẫn luôn lén học hỏi những người đi trước."
Tống Thanh Hàn nhớ lại kiếp trước từng lăn lộn trong phim trường suốt 8 năm của mình, sự ấm ức còn sót lại trong lòng cũng tiêu tan gần hết, khi nhắc đến cũng thấy rất bình thản: "Những anh chị đi trước cũng không để ý, chỉ cần đạo diễn không nói gì, tôi cứ đứng lì một chỗ xem."
"Sau đó..." Tống Thanh Hàn từ từ rũ mắt xuống, "Sau đó cũng không có phim gì để quay, tôi liền mua những bộ phim kinh điển về, tự mình ở nhà không ngừng xem, nghiền ngẫm diễn xuất của diễn viên trong đó."
Những nghệ sĩ có mặt ở đó đều trầm mặc. Rất nhiều người trong số họ đã đi lên từ vị trí quần chúng thấp kém nhất. Trừ một số ít những người may mắn, vừa vào nghề đã có người dẫn dắt ra, ai ai không từ diễn viên quần chúng mà đi lên chứ?
Họ đi đến được vị trí của ngày hôm nay, đa số đều là nhờ nhan sắc và vài phần tài năng; khi ở trường quay bọn họ có thể sẽ đi học hỏi diễn xuất của người đi trước, những khi ở nhà, thì có được bao nhiêu người nghiền ngẫm lại những bộ phim kinh điển để nâng cao kĩ năng diễn xuất đây?
Diễn xuất của bọn họ trong lớp ngôi sao mới hiện nay, có thể nói là rất khá rồi, nếu không thì Trương Doanh cũng đâu chọn họ tham gia vào phim của mình. Nhưng không thể không nói, cũng bởi vì kinh nghiệm diễn xuất trước đây của họ tốt, nên trên người bọn họ vẫn có một loại "hư danh", cũng có chút buông thả. Tuy nhiên hôm nay khi nghe những lời này của Tống Thanh Hàn, lại làm bọn họ rơi vào trầm tư.
Cũng bởi vì Tống Thanh Hàn là người nói những câu đó, nên bọn họ mới xúc động như vậy. Nếu đổi lại là người khác, e là sẽ không tạo ra được cảm xúc như vậy.
Bởi vì Tống Thanh Hàn chính là người đã leo lên từ vị trí thấp nhất, sự nổi tiếng bùng nổ của cậu như minh chứng cho sự cố gắng, nên càng làm cho người ta không nói nên lời.
Tống Thanh Hàn nhìn dáng vẻ cúi đầu không nói một lời của họ, không khỏi bật cười: "Thật ra diễn xuất của mọi người đã rất tốt rồi, nếu không thì đạo diễn Trương Doanh cũng đâu mời mọi người tham gia đâu đúng không?"
Tiêu Lang vỗ vỗ đầu gối, nụ cười trên mặt không hề mất đi "Anh Hàn nói đúng, có thể được đạo diễn Trương Doanh lựa chọn, chứng tỏ chúng ta cũng không hề kém!"
Bầu không khí nháy mắt lại náo nhiệt trở lại, nhưng trong lòng một số người lại thầm kiên cường hơn, nhìn Tống Thanh Hàn đang ngồi một bên từ từ húp cháo, ánh mắt sáng rực.
Tống Thanh Hàn có thể làm được thì bọn họ sao lại không làm được cơ chứ!
Nói thẳng ra, điểm khởi đầu của họ so với Tống Thanh Hàn, còn cao hơn không ít kìa!
Tống Thanh Hàn nhìn ánh mắt hừng hực ý chí chiến đấu của mọi người, trên mặt khẽ nở một nụ cười.
"Tôi ăn no rồi, mọi người ăn xong nhớ chú ý nghỉ ngơi nha."
Tống Thanh Hàn đứng dậy tạm biệt mọi người, rồi lấy chén của mình vào bếp rửa, sau đó lau khô tay, về phòng.
"Ê, Tiêu Lang."
Thấy bóng dáng Tống Thanh Hàn đã khuất sau cầu thang, cô bé xinh xinh vừa nãy đặt câu hỏi cho Tống Thanh Hàn liền nhỏ giọng hỏi: "Tôi nghe nói Tống Thanh Hàn và Sở tiên sinh là bạn thân, Sở tiên sinh cho anh ấy rất nhiều tài nguyên, chuyện này có thật không?"
Tiêu Lang: "..."
"Chuyện này sao tôi biết được."
Cậu cười cười, tránh nặng tìm nhẹ. (Kiểu lảng tránh câu hỏi khó, hoặc chuyện gì đó khó)
"Cậu với anh ấy không phải cùng công ty sao?"
-"Sao lại không biết được."
"Tôi mới vào công ty trong tháng này, vừa kí hợp đồng xong liền vào đoàn, sao mà biết nhiều vậy được."
Tiêu Lang thu dọn chén đũa trước mặt mình lại, nhìn ánh mắt không tin tưởng của cô gái kia, suy nghĩ một lúc, nói: "Nhưng nếu như Sở tiên sinh thật sự thiên vị nhiều tài nguyên cho anh Hàn, thì với vị trí của anh ấy, có lẽ sẽ không nhận bộ phim kia đâu, đúng không?"
Dù sao thì trước khi phát sóng, cảm nhận mà mang lại cho người ta, chỉ là một bộ phim truyền hình nhỏ hội tụ đủ những nhân tố để thất bại mà thôi.
Cô gái đó bị cậu ta nói cho đến mức cứng miệng, một lúc sau mới lầm bầm: "Nhưng mà sau đó Sở thị cũng đầu tư vào 5 triệu tệ, không phải sao?"
Cô không phải ngứa mắt Tống Thanh Hàn, chỉ là so với bản thân phải đi hầu lão già kia lâu như vậy mới có được một vai diễn trong , thì Tống Thanh Hàn thật sự may mắn đến mức quá đáng lắm luôn á.
Cô thà tin rằng Tống Thanh Hàn và Sở Minh đã làm giao dịch gì đó với nhau, chứ không muốn thừa nhận rằng bản thân mình thua kém Tống Thanh Hàn nhiều như vậy.
Nhưng cô cũng hiểu rõ, nếu như cô mà có được mối quan hệ với một nhân vật như Sở Minh, chắc chắn cô sẽ không chỉ hài lòng với một vai nam tư như Tống Thanh Hàn.
Tiêu Lang giả vờ không nghe thấy cô nói gì, sau khi dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn trước mặt mình, liền tự mình về phòng.
"Doanh Doanh, cô bốc đồng quá."
Nghệ sĩ ngồi kế bên Thiện Doanh Doanh kéo nhẹ tay áo cô, nhỏ giọng nhắc nhở, trên mặt hiện rõ sự lo lắng.
(单盈盈: họ của nhỏ Doanh Doanh tiếng Trung và cả Hán Việt đều có rất nhiều âm, nhưng dùng để làm họ đặt tên thì tui tra trên danh sách 100 họ của TQ thì là Thiện ớ- ER)
"Không sao đâu, không sao đâu, Doanh Doanh còn nhỏ mà."
Những người xung quanh lần lượt nói đỡ.
Người đã về tới phòng- Tống Thanh Hàn, không hề hay biết sóng gió xảy ra trên bàn ăn, cởϊ áσ khoác ra, ngồi lên giường, sau khi nhắn cho Sở Minh một câu chúc ngủ ngon, liền vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Sở Minh: Xin lỗi, anh làm việc mãi đến giờ
Sở Minh: Hàn Hàn?
-Ngủ rồi hả?
Sở Minh: Ngủ ngon qaq
Khi Tống Thanh Hàn ra ngoài, liền nhìn thấy tin nhắn đầy tủi thân của Sở Minh.
Cậu gõ gõ lên màn hình, vẫn trả lời lại một tin---
Hàn Hàn: Ngủ ngon, yêu anh.
Tống Thanh Hàn không đợi Sở Minh trả lời, cắm sạc điện thoại, tắt đèn, căn phòng liền tối đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Thanh Hàn dọn dẹp lại giường, đến lúc cậu chuẩn bị xong đi xuống lầu, bữa sáng nóng hổi đã bày sẵn trên bàn.
"Chào buổi sáng, anh Hàn."
Thiện Doanh Doanh nở nụ cười ngọt ngào, dễ thương, giơ tay chào Tống Thanh Hàn.
"Chào buổi sáng."
Tống Thanh Hàn mỉm cười với cô. Sắc mặt Tiêu Lang ngồi kế bên có chút không tự nhiên.
Tống Thanh Hàn nhìn thấy sắc mặt của cậu ta, chân mày khẽ nhếch, trên môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi ăn sáng xong, Tống Thanh Hàn và những người khác liền đi bộ về phía tòa nhà mà Trương Doanh ở.
Từ xa xa, Tống Thanh Hàn nghe thấy giọng nói vang rền của Trương Doanh: "Mau mang theo máy thu âm!"
"Cả cái kia, cái kia..."
Tống Thanh Hàn và những người khác bước đến, vừa khéo gặp Tiêu Khanh Bàn và Lý Nặc, cùng những người khác đã sửa soạn xong.
"Chào buổi sáng, anh Tiêu, chị Nặc."
Sau khi tất cả mọi người đã tập trung hết tại tòa nhà mà Trương Doanh ở, Trương Doanh vỗ vỗ tay, nói về những vấn đề cần chú ý trên đường lên núi xong, liền kêu tài xế tới, chuẩn bị xuất phát.
Lịch sử hình thành của khu thắng cảnh Hoàng Sơn rất lâu đời, người đến đây du lịch mỗi ngày nhiều không đếm xuể. Nhưng bây giờ đã qua Tết được hơn một tháng rồi, thời điểm đông khách nhất cũng đã qua, khi đoàn phim ngồi xe đến dưới chân núi Hoàng Sơn, thì trên đường đã không còn quá nhiều người.
Khi thật sự đứng dưới Hoàng Sơn, cái cảm giác chấn động, sửng sốt mới đập vào mặt.
Đỉnh núi xuyên qua tầng mây, cây cối xanh ngát, còn có những bông hoa dại đang chớm nở, mây mù buổi sớm vây quanh sườn núi, được ánh sáng màu cam đỏ chiếu qua, lóe lên những tia sáng bảy màu rực rỡ, đẹp không tả nổi.
"Xem ra thời tiết hôm nay rất tốt."
Trương Doanh nhìn lên sườn núi, sau đó vẫy vẫy tay: "Đi, lên núi.'
Khu thắng cảnh Hoàng Sơn có cáp treo. Đoàn người Tống Thanh Hàn ngồi cáp treo lên, khi ở trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một tầng mây mù sâu thẳm.
"Ok, tổ đạo cụ chuẩn bị, tổ hóa trang chuẩn bị,..."
Tống Thanh Hàn giúp đỡ mọi người dựng lều, sau đó cầm đồ diễn của mình vào lều đã dựng xong thay đồ.
Gió trên núi cao se lạnh, bộ đồ diễn mỏng manh, phong phanh không thể nào chống chịu với được cái lạnh trên núi.
Tống Thanh Hàn mặc một chiếc áo khoác dày, ngồi trên ghế cho Lâm Vân trang điểm, mặt lạnh đến mức trắng bệch.
Lâm Vân chuyên nghiệp gắn tóc giả lên cho Tống Thanh Hàn, sau đó dùng kem che khuyết điểm làm mờ đường chân tóc, vẽ chân mày cho Tống Thanh Hàn xong, liền thấy trợ lý trường quay đến hối.
Những cảnh quay trước đó cũng quay được kha khá rồi, cảnh quay tiếp theo, chính là cảnh Vô Miểu Tiên Quân lần đầu tiên ra tay với Diệp Cảnh.
Mà cảnh này, cũng là cảnh đầu tiên mà Tống Thanh Hàn diễn chung cùng hai người Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc.
Tống Thanh Hàn kéo vạt áo dài trên người lên, bước đến địa điểm quay. Làn gió lạnh thấu xương trên núi thổi mái tóc giả trên đầu cậu tung bay, kết hợp với mây mù vây xung quanh và những cây tùng cổ thù xanh biếc, thật sự tạo nên một khung cảnh thần tiên.
Trương Doanh đứng đó chỉ huy nhân viên sắp xếp đạo cụ và máy móc, nhìn thấy Tống Thanh Hàn đi tới, liền vẫy vẫy tay, kêu cậu qua.
"Phân cảnh lát nữa là một phân cảnh quan trọng trong phim, cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Vô Miểu nhập ma, cậu lần đầu tiên hợp tác với hai người Lý Nặc, nhớ là phải thả lỏng một chút."
Qua nửa tháng quay trong nhà trước đó, ấn tượng của Trương Doanh dành cho Tống Thanh Hàn rất tốt. Cậu còn trẻ, nhưng kĩ năng diễn xuất lại đạt đến trình độ những diễn viên có kinh nghiệm thường cũng không sánh được. Mặc dù so sáng với hai người Tiêu Khanh Bản thì vẫn còn chút non, nhưng nếu cậu cố gắng phát triển, thành tích đạt được sẽ không kém hơn hai người Tiêu Khanh Bản.
Trương Doanh là một đạo diễn, mặc dù vì vốn đầu tư và doanh thu phòng vé mà phải thỏa hiệp một số thứ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đánh giá cao của ông đối với những diễn viên đích thực.
Thật ra vai diễn Vô Miểu này, trong con mắt của Trương Doanh, có rất nhiều thứ có thể khai thác được. Trước khi quyết định chọn Tống Thanh Hàn diễn vai Vô Miểu, Trương Doanh thật ra cũng đã thử vai qua vài người.
Nhưng... Phần diễn xuất của bọn họ chỉ thể hiện được bề nổi.
Vô Miểu là một tên ngụy quân tử ghen ghét người tài, không sai. Nhưng hắn ta đồng thời cũng là một người tôn sùng tiên đạo. Hắn ta đối với việc mình gϊếŧ hại một tiểu đệ tử cỏn con, cũng từng dằn vặt trong lòng, nhưng sự dằn vặt này không những không khiến hắn ta dừng lại hành vi độc ác của mình, mà ngược lại còn như thúc giục hắn phải sớm xử lý tên Diệp Cảnh- người gây ra nỗi dằn vặt đó.
Nhưng những người đó diễn ra được ngụy quân tử, nhưng lại không ra được tiên khí (khí chất thần tiên), lại làm vai Vô Miểu này trở nên sai lệch.
Đây không phải là những điều mà Trương Doanh muốn.
Nhưng vai Vô Miểu này trong nguyên tác lại không được yêu thích lắm, rất nhiều diễn viên nổi tiếng không muốn nhận vai này. Mà vào ngay lúc này, Hàn Nghị lại đề cử Tống Thanh Hàn cho ông.
Ông xem lại diễn xuất của Tống Thanh Hàn trong và , không thể không thừa nhận, cậu thật sự rất có chiều sâu, tài nhập vai và đọc thoại cũng rất sắc bén, có thể nhìn ra là đã luyện tập cực khổ.
Đây cũng chính là nguyên nhân khởi đầu mà Trương Doanh lựa chọn Tống Thanh Hàn.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là ông xem trọng sức hút và độ nổi tiếng của Tống Thanh Hàn hiện tại.
Liên tục có hai tác phẩm bùng nổ, sức hút của Tống Thanh Hàn hiện tại đã ăn đứt một số ngôi sao hạng nhất rồi.
"Tôi biết rồi, đạo diễn."
Tống Thanh Hàn gật gật đầu, tiếp thu ý tốt của Trương Doanh.
"Được rồi, đi chuẩn bị đi."
Trương Doanh vỗ vai cậu, sau đó quay người đi thử máy móc.
Địa điểm quay cảnh này là trên một đỉnh của rặng núi chính ở Hoàng Sơn. Khác với những đỉnh nhọn hoắt của rặng núi khác, đỉnh của rặng núi chính là hình bầu dục, trên đó còn ngập tràn những hoa cỏ dại, bên cạnh là rừng cây, bóng trúc xa xa, kết hợp với mây mù vây quanh, thật sự là một tiên cảnh.
Bên cạnh đỉnh núi còn có một hang động nho nhỏ, khá rộng rãi so với hai người, bên trên còn có dây leo rũ xuống, trông có vẻ rất bí ẩn, rất giống với hang động mà Diệp Cảnh đã trú ẩn được viết trong nguyên tác.
"Ok, các bộ phận chuẩn bị--" Trương Doanh cầm chiếc loa bất li thân của mình hét lên một câu, bóng dáng Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc liền xuất hiện trong địa điểm quay.
Ngoại hình Tiêu Khanh Bản thiên về đẹp trai, lãng tử, sau khi được phù phép bởi bàn tay của thợ trang điểm, trông anh có vẻ trẻ hơn khá nhiều, nhưng đôi mắt kia lại vẫn thâm thúy và bình tĩnh. Nếu chỉ nhìn đôi mắt, sẽ thấy giống một con cáo già đã trải qua nhiều sương gió-- Điều này cũng rất phù hợp với miêu tả trong nguyên tác.
Mà Lý Nặc lại mặc một bộ đầm trắng có kiểu dáng khác với trước đó. Trên eo là một chiếc thắt lưng bản rộng gần bằng lòng bàn tay, tôn lên chiếc eo thon thả của cô, bước đi lả lướt, bồng bềnh như tiên.
Cô nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn Tống Thanh Hàn, ánh mắt trầm tĩnh, không gợn sóng.
Chỉ một ánh mắt thôi, cô dường như đã nhập vai rồi.
Tống Thanh Hàn từ từ nhìn lại, trong lòng không khỏi run lên vì phấn khích.
Tác giả có lời muốn nói:
(/≧▽≦)/~┴┴ Chương tiếp theo sẽ để Hàn Hàn giả vờ!
Cho Sở Minh leo núi!
Sở-vì-yêu-mà-điên-cuồng-Minh: Hàn Hàn, nói!
Yêu!
Anh!
Tôi muốn đem tin nhắn này in ra!
Dán lên cổng công ty!
Dán lên thang máy!
Ai cũng phải xem!
Hàn Hàn:....
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con, truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con, đọc truyện Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con, Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con full, Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!