Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 28: U Hỏa Hắc Liên


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

---•---
Mỗi ngày tôn chủ đều bò giường, Việt Vô Hoan phải suy nghĩ rất nhiều biện pháp...
Đầu tiên, là lấy các loại lý do như thời tiết trở lạnh, mặc áo phong phanh sẽ bị lạnh bụng, dỗ y đổi trở về áo đơn bình thường, là loại mà bọc đến vô cùng kín kẽ. Tiếp theo, lúc y sắp lật người, thì sẽ giành trước đưa tay phải ra, để cánh tay trở thành gối ôm, hoặc là nghiêng người đưa lưng về phía y, ngăn lại phần lớn diện tích tiếp xúc, cuối cùng là phối hợp với Khóa Tình để áp chế dục vọng, miễn cưỡng có thể bảo trì ở trạng thái bình thường.
Tuy rằng Việt Vô Hoan ngủ rất khổ sở, nhưng lại chưa từng có suy nghĩ muốn đuổi Tống Thanh Thời đi, hoặc đặt thêm một chiếc giường ở bên cạnh, bởi vì hắn cảm thấy dáng vẻ Tống Thanh Thời ôm chặt hắn trong lúc ngủ say, vô cùng giống với ảo cảnh, điều này làm cho hắn có chút ảo giác tốt đẹp, cảm thấy đối phương cũng thích mình, tình nguyện vừa thống khổ nhưng cũng vừa vui sướng.
Tống Thanh Thời lại cảm thấy hai nam nhân ngủ ở hai đầu thuần khiết như vậy, ý nghĩ lung ta lung tung từ đâu mà ra? Vào kỳ nghỉ hè lúc học tiểu học y cũng thường ngủ chung với các anh em họ hàng, lên cấp hai, khi ra nước ngoài vì không đặt được phòng hai người nên đành ngủ chung với sư huynh trên một chiếc giường lớn, mặc dù đến sáng ngày thứ hai không hiểu sao lại bị sư huynh đánh cho một trận chạy lên sô pha, nhưng kinh nghiệm ngủ cùng nam nhân rất phong phú, hoàn toàn không thành vấn đề!
Y sẽ chứng minh cho Việt Vô Hoan thấy, nam nhân tốt chắc chắn sẽ không tập kích ban đêm! Hy vọng hắn có thể tiêu trừ cảm giác không tín nhiệm đối với nam nhân!
Việt Vô Hoan bị y ngủ chung đến nỗi đã dần quen với điều này, nhưng lại nuôi ra thói quen phải tắm rửa vào mỗi sáng...
Tống Thanh Thời ngửi cơ thể của mình, hoài nghi có phải trên người không đủ sạch sẽ hay không, vì vậy mà cố ý tắm thêm vài lần, còn thả một chút hương liệu vào trong nước tắm, tận lực để thân thể trở nên thơm ngào ngạt, tránh cho bị bạn cùng phòng có thói ở sạch cùng với chiếc mũi mẫn cảm ghét bỏ.
Khoảng mười ngày sau, rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng đợi được chim truyền tin của Dạ Vũ Các.
Sau khi y xem xong tin tức trong ngọc giản, suy nghĩ một hồi lâu, đi tìm Việt Vô Hoan, do do dự dự nói: "Diệp Lâm gửi thư cho ta, cần phải đi lấy một vài thứ đã đặt lúc trước, có lẽ phải ra ngoài vài ngày, ngươi có thể ở nhà chăm sóc chuột bạch giúp ta được không? Hiện tại chúng nó đang trong kỳ gây giống, giao cho dược phó ta không yên tâm..."
"Tôn chủ ra ngoài tất nhiên là có chuyện quan trọng không thể không đi," Việt Vô Hoan lập tức hiểu được ý nghĩa của những lời này, "Ta sẽ chăm sóc bản thân mình, dùng Khóa Tình để khống chế bệnh tình, uống thuốc đúng giờ, sẽ không để cho ngươi phải ưu phiền thêm nữa. Nếu có vấn đề gì xảy ra, ta sẽ dùng chim truyền tin thông báo kịp thời cho ngươi."
Tống Thanh Thời nhẹ nhàng thở ra, chọn mấy dược phó làm việc lão luyện, tu vi đạt đến Trúc Cơ, giúp y nhìn Việt Vô Hoan, sau đó mở ra tất cả độc trận của Dược Vương Cốc, phòng ngừa kẻ địch bên ngoài tấn công, sau khi được Việt Vô Hoan nhắc nhở còn làm một mệnh bài để lại, để hắn có thể tùy thời biết được an nguy của mình, tránh cho lo lắng ngủ không yên.
...
Nam Xuyên, dãy núi Yên Vân, Nhược Hư Phong.
Tống Thanh Thời điều khiển tiên thú bay xuống, cẩn thận đánh giá, chỉ thấy dãy núi Yên Vân nước chảy róc rách, thác nước bắn tóe ra, mây mù vờn quanh, thoạt nhìn có vài phần hơi thở của thần tiên, nhưng trong phạm vi một ngàn dặm lại không có bất kỳ tiên môn thành trấn nào đóng quân, chỉ có vài thôn xóm nhỏ của người phàm, điều này nói lên rằng nơi đây không có linh mạch và bí cảnh, cũng không có linh thực hay dị thú có giá trị, đây là nơi vứt đi của tiên giới.
Đúng là vạn dặm mới tìm ra được một nơi tốt...
Trong lòng Tống Thanh Thời càng giận, sắc mặt lại càng lạnh.
Diệp Lâm gửi thư báo rằng, Tạ Khuyết trốn về môn phái do mình thành lập, nơi này là Yến Sơn Môn, cũng là nơi Việt Vô Hoan lớn lên. Từ nhỏ những đứa trẻ đến từ nhân giới bị lừa gạt sống ở cái nơi bỏ đi này, còn tưởng rằng là động thiên phúc địa, bọn họ không có cách nào lui tới với người bên ngoài, tu luyện công pháp thấp kém nhất, học toàn là những tri thức không chính xác, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ đều nghe theo Tạ Khuyết, bị gã tẩy não.
Cái gì mà người tu tiên cần chú ý dung mạo, cái gì mà người tu tiên cần chú ý tư thái, cái gì mà Yến Sơn Môn cần phải lấy nhạc nhập đạo, cái gì mà cần phải giữ gìn đôi tay, cái gì mà sư phụ thương nhất chính là bọn họ, vì vậy không thể để cho thân thể chịu bất kỳ thương tổn nào!
Tạ Khuyết giỏi nói dối, giỏi diễn kịch, dường như không thể tìm ra kẽ hở.
Việt Vô Hoan từng có cơ hội xuất hiện ở trước mặt nguyên thân, nhưng nguyên thân lại không phát hiện ra gương mặt thật của Tạ Khuyết, bỏ trắng một cơ hội tốt.
Tuy nói không ai trách cứ việc này, nhưng Tống Thanh Thời lại cảm thấy mỗi một chuyện của nguyên thân, y đều đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị, không khác gì so với bản thân mình đã làm, chỉ cần nhớ tới là sẽ vô cùng hối hận, chỉ trách hệ thống lão sư không để y xuyên qua vào lúc ấy đánh tỉnh cái tên ngốc chỉ biết chế thuốc này, chính là cái loại đánh vào chỗ chết kia!
Nhưng Việt Vô Hoan lại không hề để ý, hắn nói ngay cả mình cũng không nhìn ra được, sao có thể trách tôn chủ có lòng tốt giải độc cứu hắn?
"Thật ra có rất nhiều cơ hội có thể làm ta biết được chân tướng," Việt Vô Hoan nhớ lại quá khứ, cũng hơi khó hiểu, "Nhưng không hiểu sao mỗi lần đều lại bỏ qua, rất nhiều chuyện trùng hợp đến nỗi khó có thể tin, tựa như vận mệnh đã định sẵn ta sẽ gặp kiếp nạn này."
Tóm lại, đều là lỗi của Tạ Khuyết!
Tống Thanh Thời phất tay, dùng linh khí điều khiển mấy chục con bươm bướm và chuồn chuồn, gửi vào thần niệm, mượn đôi mắt côn trùng để tìm ra chỗ của Tạ Khuyết.
Đây là chút thủ thuật nhỏ trước kia y học từ An Long, có thể làm cho thần niệm điều tra khó bị phát hiện, khi đó An Long chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, muốn dùng cách này điều khiển rắn bò vào phòng tắm dọa y, sau đó bị y bắt được, nên mới giao chiêu cổ thuật tự nghĩ ra này, y cải tiến một chút, dùng vô cùng tốt.
Y vừa đi vừa khống chế côn trùng, vô số bươm bướm chuồn chuồn bay về phía Yến Sơn Môn.
Toàn khung cảnh của Yến Sơn Môn đều thu vào trong đáy mắt, có chừng mười gian viện xá ngói xanh tường trắng, ngoài sân gieo trồng rất nhiều cây và hoa, nuôi chút gà vịt ngỗng, để cho người hầu phàm nhân chăm sóc. Trong sân còn có vài chú chó nhỏ đáng yêu, đang lười biếng nằm phơi nắng dưới tàng cây. Chó này nhìn tựa như chó bình thường, nhưng thật ra là linh khuyển, am hiểu cách truy tìm tung tích, hẳn là dùng để phòng ngừa nô lệ chạy thoát.
Tống Thanh Thời giấu đi hơi thở, ngồi trên nhành cây ở ngoài sân, dùng vô số đôi mắt của phi trùng quan sát tình huống bên trong mỗi phòng. Yến Sơn Môn nuôi chừng hai mươi đứa nhỏ, tuổi từ 6 đến 17 - 18, đều mặc áo Nguyệt Lan màu xanh sạch sẽ, không khác gì với đệ tử bình thường trong tiên môn, tướng mạo của mỗi người đều không tầm thường, tinh thần phấn chấn, khí sắc vô cùng tốt.
Quan hệ đồng môn của bọn họ rất tốt, đại đệ tử mang theo tiểu đệ tử làm bài tập, trên sân luyện võ, có một thiếu niên dương quang khoảng 16 - 17 tuổi đang giúp những đứa nhỏ mới nhập môn kéo gân, nói với bọn nhỏ tầm quan trọng của việc rèn luyện độ mềm dẻo cho thân thể. Dưới tàng cây, có một bé gái 12 - 13 tuổi đang dạy một bé gái cùng tuổi thoạt nhìn tương đối ngốc manh học bài, có vẻ hai người là bạn tốt, nhưng làm thế nào bé gái ngốc manh cũng không thể học thuộc, thiếu nữ hận sắt không thành thép gõ nhẹ vào đầu của nàng, oán giận nàng nếu còn tiếp tục ngốc nghếch như vậy thì sẽ bị tụt hạng sau khi thi, cũng chẳng biết là sư phụ coi trọng nàng ở chỗ nào. Bé gái ngốc manh lập tức làm nũng, nước mắt lưng tròng, tựa như hoa lê đính hạt mưa, trong nháy mắt đã làm cho bạn tốt không biết giận là gì... Ở phòng bếp, có một nam hài chừng 8 - 9 tuổi đang giở trò đùa dai, có ý định ăn vụng màn thầu.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, như thể đang đắm mình trong thế ngoại đào nguyên, không có bất kỳ khổ cực gì.
Bọn họ đang vô ưu vô lự chờ cánh cửa địa ngục mở ra.
Tống Thanh Thời suy nghĩ có chút xuất thần...
Cuối cùng, Tạ Khuyết cũng xuất hiện, hắn lại đây bắt lấy nam hài đang ăn vụng, dẫn về thư phòng dạy dỗ.
Tống Thanh Thời lập tức để một con bướm bay sát vào trên cửa sổ thư phòng.
Trong thư phòng, có một thiếu nữ thân thể nhu nhược đang chép sách, từng nét bút, từng chữ viết tựa như thanh tùng thúy trúc, rất có phong thái của danh gia. Tạ Khuyết dẫn nam hài ăn vụng tiến vào, giao cho thiếu nữ, để nàng trông trừng nam hài chép phạt, thiếu nữ nhu thuận đồng ý, tay cầm tay dạy nam hài luyện chữ.
Tạ Khuyết thở dài: "Con khỉ quậy ngồi không yên nhà con, không thể học theo Vô Hoan sư huynh được sao? Lúc Vô Hoan sư huynh nhà con bằng tuổi con, đã sớm luyện chữ thuần thục, học thuộc tất cả sách vở."
"Mỗi ngày cứ kêu ta học theo Vô Hoan sư huynh, mỗi ngày đều khen Vô Hoan sư huynh tốt," Nam hài vô cùng quật cường, lập tức cãi lại, "Vô Hoan sư huynh đến môn phái lớn tu hành nhiều năm như vậy, cũng không thấy hắn trở về hỏi thăm sư phụ! Có thể nhìn ra được đây là một người vô lương tâm!"
Tống Thanh Thời ngẩn người, cẩn thận nhìn dáng vẻ của nam hài, phát hiện mặt mày của hắn cực kỳ diễm lệ, dung mạo giống Việt Vô Hoan đến ba phần, nhưng đôi mắt không phải mắt phượng, mà là mắt hạnh to tròn. Không giống với khí chất ưu nhã của Việt Vô Hoan, khi giương nanh múa vuốt, càng giống một chú mèo hoang khó thuần.
Thiếu nữ khẽ gõ đầu của hắn, răn dạy: "Không được nói bậy."
"Đúng đúng đúng, là lỗi của sư phụ, đã quên rằng con không giống với Vô Hoan," Tạ Khuyết nhìn kỹ hắn một hồi, không cho rằng đó là ngỗ nghịch, cười ha ha nói, "Minh Hồng nhà ta có lương tâm nhất, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ."
Nam hài tên Minh Hồng ngượng ngùng cúi đầu: "Hồng Nhi là một tên ăn mày, nhờ sư phụ nhặt về, cẩn thận chăm sóc mới có hôm nay. Hồng Nhi thích sư phụ nhất, ta sẽ không làm sư phụ thất vọng."
Tạ Khuyết xoa đầu hắn, khen ngợi: "Vậy sư phụ sẽ chờ."
Sư phụ từ ái đồ đệ hiếu thuận, ấm áp vui vẻ.
Tống Thanh Thời không thể nhịn được nữa, y không muốn liên lụy đến người khác, trực tiếp lấy pháp khí bản mệnh ra, Hồng Liên Huyền Hỏa và Minh Giới U Hỏa tạo thành hai đóa hoa sen nở rộ trong lòng bàn tay, y nâng tay, Hồng Liên Huyền Hỏa bị tế lên trời cao, nhanh chóng phóng đại, bao phủ toàn bộ thư phòng, tạo thành một kết giới bằng lửa không cho bất kỳ kẻ nào ra vào. Sau đó Tống Thanh Thời nâng U Hỏa Hắc Liên, từng bước một tiến vào thư phòng.
Tạ Khuyết nhìn thấy cảnh này, sợ hãi không thôi, liên tục lùi về sau, cho đến khi thấy rõ người tới, mới run rẩy cười nói: "Dược Vương tiên tôn sao lại rảnh rỗi đại giá quang lâm... Năm đó từ biệt ở Dược Vương Cốc, hiện tại đã là mười năm sau, trong lòng Tạ Khuyết vẫn luôn ghi nhớ ân giải độc của tiên tôn, hôm nay tiên tôn tới cửa, không biết là có chuyện gì quan trọng, chỉ cần Tạ Khuyết làm được, tuyệt đối sẽ không chối từ..."
Thiếu nữ thấy tình thế không ổn, nhanh chóng kéo Minh Hồng, lui về phía sau lưng sư phụ.
U Hỏa Hắc Liên nở rộ, vài đốm lửa độc quấn quanh khuôn mặt của Tạ Khuyết, nhanh chóng ăn mòn da thịt giữa tiếng kêu gào thảm thiết, sâu đến nỗi có thể thấy được cả xương trắng.
Tống Thanh Thời lạnh lùng nói: "Ngươi không cần khuôn mặt này."
Tạ Khuyết đau đến nỗi lăn lộn đầy đất, lần trước gã trốn tránh sự đuổi giết của Tùng Hạc Môn, lâu rồi vẫn chưa ra khỏi cửa, gần đây mới đạt thành hiệp nghị thông cảm với Tùng Hạc Môn, nghe nói Kim Phỉ Nhận động chân tình với Bạch Tử Hạo, Hà trưởng lão trước nay phong lưu, con riêng không chỉ có một. Kim Phượng sơn trang cho Tùng Hạc Môn một số tiền bồi thường, hứa hẹn sẽ đối xử tử tế với Bạch Tử Hạo, không đối đãi với hắn như nô lệ, giải được lửa giận của Tùng Hạc Môn. Gã cũng trả lại khoản tiền đã bán Bạch Tử Hạo, còn tặng thêm vài nô lệ mỹ mạo để bồi tội với Hà trưởng lão, cuối cùng chấm dứt việc này.
Bận bận rộn rộn, không có thời gian để ý đến những chuyện vô bổ khác.
Tuy nói Việt Vô Hoan là món hàng đắt tiền nhất, nhưng đó đã là chuyện của mười năm về trước, hiện giờ chỉ là một món đồ bị chơi chán, không đáng chú ý. Tuy rằng có nghe nói sau khi Việt Vô Hoan trọng thương bị Dược Vương Cốc mang về làm dược nhân, hắn cũng không để ở trong lòng. Nhưng vẫn có chút tiếc nuối, nuôi nhiều mỹ nhân mới như vậy, nhưng lại không nuôi ra được Việt Vô Hoan thứ hai.
Dược Vương tiên tôn xuất hiện đột ngột, sợ là bị lời ngon tiếng ngọt của Việt Vô Hoan ảnh hưởng, dỗ y đến đây tìm gã tính sổ.
Năm đó đứa nhỏ kia rất thông minh, lòng dạ cũng nhiều, gã phí rất nhiều tâm tư mới không để bị phát hiện ra chân tướng, nhưng hiện giờ...
Tạ Khuyết đau đến độ biến sắc, gã nằm rạp trên mặt đất, giả vờ khuất phục, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ nên ngụy biện như thế nào.
"Người xấu! Không được tổn thương sư phụ ta!" Minh Hồng thấy sư phụ bị trọng thương, không thể nhịn được nữa, đẩy thiếu nữ đang ngăn hắn ra, khóc lóc vọt tới, bổ nhào vào đùi Tống Thanh Thời, há mồm cắn mạnh xuống, nhưng ngay cả pháp bào cũng cắn không rách, phát ra tiếng than khóc tựa như chó con bảo vệ chủ nhân.
Tống Thanh Thời cúi đầu, cẩn thận nhìn đứa nhỏ đang gặm cắn ở trên đùi cùng với đôi mắt phẫn nộ kia.
Thiếu nữ sợ hãi thét chói tai: "Minh Hồng! Trở về!"
Tạ Khuyết lùi từng bước một, miệng thì cười làm lành: "Tiên tôn hiểu lầm, ta cũng rất luyến tiếc Vô Hoan. Năm đó... Là, là Kim Phượng sơn trang xem trọng đứa nhỏ kia, buộc ta làm..."
Minh Hồng đỏ mắt, không nghe thấy động tĩnh ở chung quanh, chỉ lo gặm cắn, muốn dùng sức mạnh nhỏ yếu giữ chân người trước mắt, để cho sư phụ chạy trốn.
Gương mặt này dần dần trùng điệp với gương mặt trong trí nhớ...
[Hồng Nhi thích sư phụ nhất, ta sẽ không làm sư phụ thất vọng.]
[Vô Hoan thích sư phụ nhất, ta không muốn làm sư phụ mất mặt.]
Tống Thanh Thời chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Năm đó, Vô Hoan cũng là như thế này..."

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác, truyện Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác, đọc truyện Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác, Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác full, Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top