Isekai Toriwake

Chương 69: Giao Dịch (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Isekai Toriwake

Màn đêm dần buông xuống bao trùm khắp mọi ngóc ngách của Đế Đô, không gian chìm trong yên tĩnh, hòa vào cái lạnh giá tĩnh mịch khi tiết trời chuyển sang đông.

Theo từng nhịp điệu của bước chân, khuôn mặt Elvira lạnh lẽo như sương tuyết, vẫn mang trên mình gương mặt và thân hình của một người phụ nữ trung niên, cô thả bước đi một cách chậm rãi, không vội vã.

Nương theo ma thuật định vị truy tìm mục tiêu của mình, cô ta đi đến một khu vực khác trong Đế Đô.

Bởi lẽ Elvira chậm chạp như vậy cũng bởi vì cô ta đang chờ đợi không gian thoáng đãng của buổi tối, như vậy cũng thích hợp để cô ta có thể tự do hành động hơn.

Hiện giờ, cảm giác khoảng cách của cô và mục tiêu chỉ còn chưa đến 100m, Elvira chợt dừng lại.

Đương nhiên, cô ta không thể nhìn thấy được mục tiêu mà bản thân cần tìm, vì ma thuật định vị『Locate』là hoàn toàn dựa trên cảm giác.

Level kỹ năng càng cao, khả năng cảm ứng mục tiêu sẽ càng mãnh liệt, chỉ đơn giản như vậy.

“『Convert』.”

Thì thầm một câu ma thuật của Đại Thuật Sư bóng tối, trong khoẳng khắc giây phút tiếp theo, khắp cơ thể Elvira được bao trùm bằng một luồng khói đen — hắc vụ, từ trên đỉnh đầu cho đến tận gót chân.

Toàn bộ luồng khói đen mù mịt này như thể một tấm rèm che phủ kín mít, che khuất Elvira với mọi thứ bên ngoài.

Rất nhanh, luồng khói đen dần tan ra và trở nên mờ nhạt cho đến khi biến mất, chỉ để lại cơ thể gợi cảm không tì vết của Elvira bên dưới chiếc váy bó sát hiện ra trên con đường vắng vẻ không một bóng người này.

Nếu ai đó vô tình có mặt tại đây, có thể sẽ phải há hốc trước những gì mình đang nhìn thấy.

Sau khi xong xuôi, Elvira nhẹ nhàng thả người nhảy lên mái của một ngôi nhà bên cạnh.

Cảm nhận cơn gió khẽ lướt qua khiến mái tóc dài xoăn đỏ chợt tung bay tán loạn trong gió, Elvira hít sâu một luồng không khí của bầu trời đêm lạnh lẽo khiến bộ ngực đầy đặn nhô lên cao, một khung cảnh rất dễ mê hoặc thần trí kẻ khác.

Lấy ra một chiếc mũ phù thủy rộng vành và đội lên để ngăn cho mái tóc đón gió, Elvira bắt đầu ẩn dấu bản thân trong màn đêm và đi thẳng về hướng mục tiêu.

Cô ta hiện tại như một con mèo đen đi ăn đêm, len lỏi lúc ẩn lúc hiện trên mái của những ngôi nhà, rất khó để nhận ra sự hiện diện của cô ta.

Chỉ vài phút ngắn ngủi sau, Elvira dừng lại, không giống như vừa rồi, bởi lần này cô ta đã nhìn thấy mục tiêu cần tìm.

Đó một ngôi nhà hình thù như một chiếc mai rùa, một ngôi nhà mái vòm.

Tại nơi ban công của ngôi nhà, cô trông thấy khuôn mặt của chàng thanh niên đấy đang trong bộ giáp toàn thân ngồi vắt chéo chân, thưởng thức hương trà thơm ngát với khuôn mặt hưởng thụ bên ánh nến lập lòe.

“Ngươi cứ tiếp tục tận hưởng giây phút này đi, vì đấy sẽ là ấm trà cuối cùng trong đời mà ngươi còn được uống.”

Elvira đứng từ xa thấy thế thì nhếch miệng cười khẽ, nụ cười ẩn bên dưới chiếc mũ rộng vành trông vô cùng động lòng người.

Tính toán, Elvira sẽ không ra tay ngay lúc này, cô ta muốn trước tiên cẩn thận dò xét tình hình của ngôi nhà, vì rất có thể vẫn còn đồng bọn của chàng trai này đang ở bên trong.

Không phải vì Elvira sợ hãi, mà ngược lại, cô ta rất tự tin về level của mình, thử nghĩ xem, ngoài hai tên Long tộc vừa đổ bộ đến Đế Đô ra thì hiện tại cô ta chính là nhân vật ẩn mạnh nhất đang tồn tại nơi đây.

Vậy nên, cô ta sợ hãi sao? Câu trả lời là không hề!

Cô ta chỉ không muốn bản thân bỏ sót mục tiêu nào khác nếu có, hoặc là kẻ nào đó đứng đằng sau chàng trai này.

Theo suy nghĩ của Elvira, những kẻ có thể biết đến sự tồn tại của cô ta chỉ có thể là một tổ chức nào đấy, không thể nào chỉ là một cá nhân được.

Bởi hàng trăm năm nay, đây cũng không phải lần đầu cô ta gặp phải những trường hợp tương tự như thế này... Bị phát hiện, truy lùng và bỏ trốn, cô ta không muốn phải đối mặt với những ngày tháng như vậy nữa.

Tất cả chỉ vì bí mật mà cô ta đang sở hữu, ma thuật của sự trường sinh.

Ngay lúc này, khi Elvira đang suy tính hành động cho bước tiếp theo, cô ta chợt trông thấy chàng thanh niên trong bộ giáp toàn thân kia đứng dậy.

Và hành động kế tiếp của kẻ trong bộ giáp toàn thân ấy khiến Elvira suýt nữa thì lảo đảo, cô ta trông thấy chàng trai đó đang nhìn chằm chằm ra hướng này của cô ta như thể không hề có sự ngăn cách bởi màn đêm.

Elvira dường như sinh ra ảo giác rằng chàng trai đó đang nhìn vào mình.

Điều đấy là không có khả năng!

Qủa thật là vậy, kẻ địch ngoài sáng, còn cô ta ẩn núp ở trong tối, cùng với khoảng cách như hiện giờ kết hợp với sự tối tâm của màn đêm thì rất khó để nhìn bằng mắt thường được, cho dù đối với một kẻ level 200 như cô ta. Với lại, chàng trai đấy mới level bao nhiêu cơ chứ?

Nhưng chưa đến vài giây sau, chàng trai đó quay mặt nhìn sang hướng khác rồi xoay người rời đi khỏi ban công, khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh như vậy, như thể không nhận ra sự tồn tại của cô ta.

Elvira thầm cười nhạt, qủa nhiên chỉ là khoảng khắc trùng hợp, chỉ là cô ta suy nghĩ nhiều mà thôi.

Elvira đương nhiên có thể sử dụng ma thuật thẩm định trực tiếp lên kẻ đấy, nhưng phải biết rằng bình thường chẳng ai làm như thế cả, vì như vậy thì kẻ bị thẩm định cũng sẽ nhận ra bởi do tác động của ma thuật.

Bước chậm xuống lầu, sau đó thuận tiện lấy ra chiếc mũ sắt từ trong nhẫn không gian rồi trang bị lên đầu. Tiếp theo, Gen lại lấy ra ba khẩu Colt Anaconda và ba hộp đạn để lại cho ba tên Shadow rồi sau đó mở cửa, đi ra khỏi ngôi nhà.

Hắn làm thế chỉ để đề phòng bất trắc, ai biết được lũ tay sai của Thế giới ngầm liệu có phát rồ mà tấn công ngôi nhà khi hắn vô tình vắng mặt hay không chứ?

Sau khi bước ra từ hướng cửa chính, không đắn đo, Gen dứt khoát quay người rời đi, hướng đến Công hội bán đấu giá.

Và dường như, vị khách đang ẩn núp trong bóng tối kia sau khi lưỡng một lát cũng quyết định bám đuôi theo hắn.

“Đêm nay sẽ náo nhiệt lắm đây, thật là nhạt nhẽo.”

Lẩm bẩm một câu không ai hiểu, hắn hơi tăng nhanh bước chân và không quay đầu nhìn lại.

✦✦

Guild Auction — Công hội bán đấu giá.

Đây là một tòa nhà hai tầng trông khá là cao, tòa nhà này có bán kính hình tròn, hình dạng mái che của tòa nhà trông tựa như một chiếc ô khổng lồ được phủ phía trên. Nếu nhìn từ bên ngoài, cảm giác mang lại như thể ánh sáng không thể lọt được vào bên trong.

Thử tưởng tượng mà xem, một chiếc bánh ga-tô được đặt lên bên trên một chiếc ô sẽ như thế nào? Đây chính là hình dạng của Công hội bán đấu giá.

Khi Gen vừa nhìn thấy Công hội bán đấu giá, ý nghĩ đầu tiên chính là công trình kiến trúc thật độc đáo, khác lạ. Mặc dù nói như thế, nhưng vẫn không thể phủ định được rằng tòa nhà này tràn đầy sự hoa lệ, nói rõ Công hội bán đấu giá rất phong phú về nguồn tài lực.

Gạt vấn đề xây dựng sang một bên, hiện tại, việc hắn đang phải đối mặt lúc này chính là hàng trăm người đang chen lấn nhau trước cửa của Công hội. Con đường vốn không hề rộng rãi, kèm theo đó là những cỗ xe ngựa nối đuôi nhau không dứt khắp cả đoạn đường, khiến cho hàng trăm người "vượt ải" cũng trở nên khó khăn hơn, khung cảnh này đập vào mắt thật sự chính là "náo nhiệt".

“Mẹ kiếp!! Xô đẩy cái gì??? Các ngươi vội đi chết sao???”

“Các ngươi lập tức yên tĩnh đi!!!”

“Này, ta nghe nói công chúa và quốc vương cũng đến, chuyện này là thật sao?”

“Thật sự?”

“Phải, kể cả hai vị đến từ Long tộc nữa.”

“Ồ, vậy họ đã đến chưa?”

“Thật là ồn ào, ta đến chỉ để muốn tăng thêm một chút kiến thức mà thôi, ai dè hiện tại muốn đổi ý rời đi cũng khó!”

“Haizz!”

“Nhầm nhò gì, ta đến chỉ để liếc nhìn một cái đây này, giờ thì sao? Ta phải mắc kẹt ở đây với ngươi!”

“Phía trước tránh ra, đừng xô đẩy nữa, có biết ta sở hữu level 80 hay không hả?!”

“Hừ! Level của ta không cao lắm, chỉ hơn 100 mà thôi!”

“Móa! Tên nào vừa bóp mông ta đấy??!!”

Nhìn khung cảnh như cái chợ này, Gen chợt cảm thấy ngán ngẩm, hết cách, hắn đành lách người chen chúc vào bên trong.

Những tiếng hít sáo, chọc ghẹo vang lên từ những kẻ trên đường, đưa mắt nhìn lại, sẽ chợt trông thấy vài cô gái xinh xắn cùng vài tiếng cười khẽ, xấu hổ đến từ bên trong những cỗ xe ngựa lộng lẫy.

Có thể di chuyển bằng xe ngựa đến đây, đa số đều là những gia đình qúy tộc, những tiểu thư nhà giàu, đến chỉ để giải trí.

Những người có mặt tại đây, mục đích thật sự tham gia đấu giá thì ít, phần lớn tham gia náo nhiệt thì nhiều, hoặc phần lớn mục đích chung là vì tận mắt nhìn thấy Long tộc.

Như một cỗ xe tăng bọc thép tiến thẳng về phía trước trong dòng người chật chội đang chen lấn, cho dù một kẻ lực lưỡng hay một Mạo hiểm giả trong chức nghiệp Tank đi chăng nữa đều bị Gen húc nhẹ khiến cho lảo đảo và tránh sang một bên.

Không mất qúa nhiều thời gian, lúc này, hắn đứng tại nơi gần vị trí cửa của Công hội bán đấu giá, nhìn từng người xếp hàng, trả phí vào cửa rồi mới có thế đi vào bên trong.

Sau khi quan sát một lát, hắn cũng bước đến và xếp hàng theo thứ tự.

Hắn trông thấy, phí vào cửa là mười đồng vàng, mặc dù có hơi nhiều, nhưng đó cũng là cách để chọn lọc khách tham gia, và cũng là cách để chứng minh thân phận bản thân là kẻ có tiền.

Phải biết rằng nếu để cho tất cả mọi người cùng vào, vậy thì công hội sẽ không đủ sức chứa.

Mười đồng vàng là số tiền phải bỏ ra, nếu có thể bỏ ra mười đồng vàng, vậy thì những vị khách đấy cũng đủ khả năng để tham gia buổi đấu giá. 

Lấy ra mười đồng vàng từ trong nhẫn không gian và đưa cho người tiếp đón, không còn sự ngăn trở, hắn dễ dàng bước qua cửa.

Khi đã tiến vào bên trong, cảm nhận đầu tiên chính là khung cảnh không hề tối tâm như bên ngoài, hội trường vô cùng sáng sủa, vô số đá phát sáng rực rỡ được lấp đặt một cách hợp lý trên trần nhà, bao bộc xung quanh là những viên pha lê phát ra ánh sánh mờ ảo nhàn nhạt trông cực kỳ đẹp đẽ.

Tiếp theo, đập vào mắt hắn là tràng diện hội trường rộng lớn với từng dãy ghế ngồi đủ chỗ cho năm trăm người tham dự và một sân khấu nhỏ như một rạp hát.

Nhưng khác biệt ở chỗ, trước mỗi chiếc ghế ngồi đều được đặt một cái bàn nhỏ để phục vụ cho việc giải khát.

Tìm cho mình một vị trí thích hợp ngoài rìa bên phải và ngồi xuống.

Chỉ vài phút sau, một cô gái với mái tóc vàng được buộc gọn gàng, trên người mặc chiếc váy đỏ bó sát từ trên xuống dưới, đi đến trước mặt hắn.

Đây là một cô gái thuộc chủng tộc Elf, bởi đôi tai nổi bật không thể che giấu đã nói lên điều đó.

Trên tay cô gái Elf này đang bê lấy một chiếc khây nhỏ nhắn và bên trên là một tách trà màu trắng.

Nhẹ nhàng, uyển chuyển, cô gái Elf cười một cách lịch sự sau đó khéo léo đặt tách trà lên bàn, xem như công hội thây mặt đón khách.

“Này cô gái.”

Nhưng chưa chờ cô gái Elf quay người rời đi, Gen chợt mở miệng.

“Vâng, thưa ngài, tôi có thể giúp được gì cho ngài?”

Lịch sự, từ tốn, cô gái Elf trong chiếc váy đỏ hơi khom người, nói.

“À, thật ra... Tôi có vật phẩm muốn lấy ra đấu giá, liệu công hội có thể thực hiện hay không?”

Hắn bình thản, nói ra mục đích của mình, giọng nói hắn xác thực là thanh âm của Gen, nếu không sử dụng thanh âm này có lẽ cô gái sẽ bị dọa cũng nên. Đối với những người mà theo hắn nghĩ sẽ chỉ gặp gỡ duy nhất một lần, vậy thì không nhất thiết phải sử dụng giọng nói của Wake để tránh phát sinh phiền phức không đáng có.

“Thưa ngài, vậy thì trước tiên ngài cần theo tôi vào gặp người định giá của công hội hiện đang có mặt phía sau hội trường, nếu vật phẩm hợp lệ vậy thì sẽ không có vấn đề, vậy phẩm sẽ được thêm vào đấu giá!”

“Được thôi, vậy làm phiền cô.”

Gen gật đầu đáp ứng và đồng thời đứng lên.

“Vâng, xin mời ngài theo tôi.”

Cô gái Elf cười đáp một tiếng rồi chậm rãi bước đi phía trước dẫn đường.

Xuyên qua cánh cửa nằm bên cạnh sân khấu nhỏ, hắn đi theo cô gái Elf dọc theo hành lang và tiến vào một căn phòng dành cho việc định giá vật phẩm.

Cô gái Elf lập tức rời đi, bản thân hắn ngồi xuống ghế và chỉ việc chờ đợi.

Chưa đến ba phút sau, một người đàn ông tuổi trung niên bước vào căn phòng.

Người đàn ông này có vóc dáng khỏe mạnh, mái tóc màu vàng nhạt cháy nắng cùng một vết sẹo nhỏ nơi khóe miệng, ăn mặc một cách lịch lãm và mang một đôi bao tay màu xanh dương.

Và dường như, người đàn ông này luôn duy trì nét mỉm cười trên khuôn mặt.

“Ngài là vị khách muốn bán vật phẩm cho công hội?”

Khi người đàn ông trung niên đặt mông ngồi xuống vị trí trước mặt Gen thì lập tức đi thẳng vào vấn đề, nụ cười trên khuôn mặt vẫn không mảy may đình chỉ.

“Lạch cạch!”

Gen cũng không dong dài, hắn lấy ra bốn trang bị cận chiến và đặt lên bàn theo thứ tự từ trái sang phải, cũng đồng thời giải thích:

“Tất cả chúng đều có cấp độ 90... Twin Blade, Hidden Blade, Buster Sword và Master Sword.”

Theo thứ tự có thể nhìn thấy, Twin Blade — Dao hai lưỡi. Đây là vũ khí có tầm đánh xa nhất trong số các vũ khí cận chiến. Và theo như truyền thuyết, Twin Blade được chính Thần chiến tranh tạo ra để dành cho những kẻ hầu cận xứng đáng khi phục vụ hắn ta. Twin Blade là tổ hợp của hai con dao dầy cộm, cứng cáp có sức mạnh khủng khiếp và một sợi xích sắt dài liên kết, nối liền tại hai đầu của cán dao.

Hidden Blade — Lưỡi dao ẩn, đây là một đôi bao tay bằng chất liệu da xù xì như của loài bò sát đen nhánh với lưỡi dao được giấu kín bên trên, đây là vũ khí dành cho sát thủ, đã là sát thủ thì luôn phải biết cách để làm bất ngờ kẻ thù. Nếu Công hội sát thủ có mặt tại đây, chắc rằng bọn họ sẽ thích thú với trang bị này, nhưng riêng với Gen thì một chút hứng thú cũng không, bởi nếu muốn trang bị được vũ khí này thì phải chặt bớt ngón tay mới sử dụng được nó.

Buster Sword, không có qúa nhiều mô tả cần thiết, đây là một thanh gươm vô cùng to có tổng chiều dài khoảng 1m8 từ mũi gươm đến đuôi gươm, mặc dù to lớn, nhưng cảm nhận mang lại khi cầm sẽ không hề qúa nặng.

Vũ khí thứ tư, Master Sword — Kiếm chủ, được làm ra bởi nữ thần và được ban phước bởi thần linh. Từ kiểu dáng bên ngoài có thể thấy, thanh gươm này không qúa đặc sắc bởi các chi tiết, cấu tạo, ngược lại trông vô cùng phổ thông. Nhưng bất cứ ai nếu sử dụng thanh gươm này một cách lâu dài, sẽ không cho rằng như thế.

Sau khi dứt câu, Gen tiếp tục lấy ra món vũ khí thứ năm từ trong nhẫn không gian và cũng là trang bị cuối cùng mà hắn muốn đem ra.

“Riêng vũ khí này thì có cấp độ 150.”

Đặt vũ khí lên bàn và chậm rãi mở miệng, sau khi nói xong, Gen cũng không vội vã mà tiếp tục ngồi xuống chờ đợi, hắn cũng chẳng giải thích gì nhiều, chẳng phải giám định là công việc của người đàn ông trung niên này hay sao?

Vũ khí cuối cùng mà hắn vừa lấy ra là một thanh cự kiếm bạc sáng loáng, thanh cự kiếm này chính là vũ khí của George mũi to, đây cũng là vũ khí mà ông ta vẫn chưa kịp sử dụng khi chiến đấu với hắn tại thị trấn Venezia.

✎3171

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Isekai Toriwake, truyện Isekai Toriwake, đọc truyện Isekai Toriwake, Isekai Toriwake full, Isekai Toriwake chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top