Isekai.......... Really I Have No Idea!!!

Chương 17: Kĩ năng tất sát và đột phá chỉ số.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Isekai.......... Really I Have No Idea!!!

Chương 17: Kĩ năng tất sát và đột phá chỉ số.

-"Làm ơn... xin hãy giúp cháu..."

-"Bình tĩnh nào, làng của em là nơi nào?"

-"Nó là một ngôi làng nhỏ nằm ở hướng Bắc thị trấn Repti."

-"....."

-"Haizz"

Khuôn mặt của bọn họ bỗng chốc lắng xuống. Đó là một điều tất nhiên ai cũng biết cả, ngôi làng đó cách chỗ chúng tôi đang đứng là khoảng một giờ đi bộ. Giả sử nên một người dùng một loại kĩ năng như [Dash] chẳng hạn thì may ra vẫn tới kịp, nhưng tới đó thì chả còn đủ linh lực và sức lực để mà chiến đấu cả. Chỉ số của Speed chỉ ảnh hưởng tới khả năng phản xạ và khả năng né tránh cũng như đọc hướng di chuyển của đối phương. Nó có khả năng tăng nhẹ lên tốc độ chạy, những người hiện đang có mặt ở đây đều là những mạo hiểm gia cấp cao, với chỉ số cao như thứ thì cũng mất ít nhất nửa tiếng đồng hồ.

-"Ta xin lỗi cậu nhóc nhé, ta không thể giúp được gì cả rồi."

-"Việc khả thi nhất bây giờ chỉ có thể cứu nguy cho thị trấn Repti mà thôi."

-"Nhưng mà....."

-"Bọn ta rất tiếc nhưng phải đành thôi. Mọi chuyện đến một cách quá bất ngờ."

-"Mọi người..... không thể làm gì sau....."

Tôi có thể cảm thấy bên trong cậu nhóc ấy đang tuyệt vọng, tất cả người thân, bạn bè mà cậu bé thân thiết nhất sẽ..... Khoan đã!

-"Nếu như đã phát hiện Dark Void, tại sao mọi người lại không chịu di tản chứ."

-"Hả!"

-"Cậu nói cũng phải đấy, chàng trai."

-"Đó cũng là chuyện mà cháu cũng muốn nói cho mọi người biết."

-"Tại sao nãy giờ nhóc không nói sớm hơn."

-"Bình tĩnh đi Xanxus, để cho cậu bé bình tĩnh nói."

-"Có chuyện gì đã xảy ra nữa à."

-"Cháu không biết vì sao mà... mọi người trong làng không thể rời khỏi đó."

-"Ý nhóc là sao chứ."

-"Có một thứ gì đó... trông như một tấm chắn vô hình bao bọc lấy khắp ngôi làng của cháu..."

-"Mọi người trông giống như đã bị phù phép lên vậy..."

-"Kết giới."

-"Người bị dính phải chỉ có thể di chuyển trong một không gian nhất định."

-"Nhóc không bị ảnh hưởng gì sao."

-"Lúc ấy cháu còn đang bên ngoài làng... nên đã vội chạy đến đây..."

-"Chạy một quãng xa như vậy, cháu đúng là rất tuyệt đấy."

-Vâng, nhờ có anh trai đây đã giúp cháu."

-"Quan trọng hơn... làm ơn hãy giúp cháu!"

-"Haiz, ta đã nói đó là chuyện bất kh-"

-"Được!, chúng ta sẽ làm được."

-"OAA, cảm ơn chị nhiều lắm."

Gil đang ngồi trầm tư bất ngờ lên tiếng khiến cho mọi người xung quanh cũng không nói lên lời vì ngạc nhiên.

-"Cô có chắc chứ Shiro Hime."

-"Chắc chắn! Đừng lo lắng nhé em, chị sẽ giúp em bằng mọi cách có thể."

Không hổ danh là người có trái tim dũng sĩ mà tôi biết.

-"Thay vì ngồi tán nhảm ở đây, chúng ta không nên để phí thêm một phút giây nào nữa."

-"Nếu mọi người không chịu làm thì tôi sẽ làm! Tạm biệt."

Gil vội vàng chạy một mạch về hướng ngôi làng của cậu nhóc.

-"Cô ta lúc nào cũng thật phiền phức mà."

-"Vậy đó mới chính là cô ta chứ."

Tôi quyết định rồi, sẽ có lẽ khó khăn hơn nếu chỉ có mình Gil, dù tôi hiện giờ chả mạnh tí nào nhưng hai vẫn hơn một.

-"Được rồi, có lẽ cũng nên đưa em theo nhỉ, tên của em là?"

-"Tyr ạ!"

-"Được rồi Tyr, chúng ta đi thôi."

-"Nè nè, cậu định làm anh hùng đấy à, hãy nghỉ ngơi đi, để bọn ta xử lí cho."

Có lẽ như bọn họ đang coi thường tôi, một mạo hiểm gia tập sự à.

-"Mấy người cứ việc, tôi sẽ làm việc của tôi."

-"Nhớ giữ chặc anh đấy, Tyr!"

Tyr nắm chặc lấy cánh tay tôi và tôi bắt đầu phát động kĩ năng, tôi là người di nhất trong số họ có thể đến đó nhanh nhất. Làng của cậu nhóc lại là nơi tôi từng đi qua nên tôi có thể dịch chuyển tới đó nhanh chóng.

[Teleport]

-"Teleport sao!"

-"Đùa đấy à, một kĩ năng cao cấp như thế..."

-"Làm thế nào mà cậu..."

*Vụt* Tôi bắt đầu dịch chuyển về ngôi làng của Tyr.

----------Chuyển cảnh----------

-"Nơi này là..."

-"Làng của em đấy."

-"Thật sao!"

Chỉ trong nháy mắt chúng tôi đã đến nơi, ngôi làng của Tyr là một ngôi làng nghèo nằm ngay trên đồng bằng cách thị trấn Repti không xa lắm. Mọi người nơi đây chủ yếu là làm nông để kiếm sống qua ngày.

-"Tyr.. Tyr.. có phải con chứ Tyr..."

-"Là con đây mẹ."

Một người phụ nữ từ bên trong làng chạy ra khi nhìn thấy Tyr, bà ấy là mẹ của Tyr à. Trong phút chóc, khi mà Tyr đang chạy lại mẹ của mình, cậu nhóc ấy bỗng tự dưng đứng khựng lại, người phụ nữ cũng thế. Tôi vội vàng đến kiểm tra.

-"Đây là..."

Dường như có một thứ gì đó ngăn cản lại không cho chúng tôi tiến vào bên trong làng.

-"Đây là màng chắn như em đã nói, mọi người trong làng trong không thể rời đi cả."

-"Sao con không trốn đi, mau rời khỏi đây đi."

-"Nhưng mẹ à..."

-"Con là niềm hi vọng của ta và ba con, hãy mặc kệ mẹ và rời khỏi đây đi!."

-"Con không thể!"

-"Cậu là mạo hiểm gia đúng không, xin cậu... xin cậu hãy đưa thằng bé rời khỏi nơi này đi... bọn chúng sắp đến rồi!"

-"....."

-"Con sẽ không rời bỏ mẹ đâu!"

-"Xin cậu.. hãy mang thằng bé đi đi..."

Lời van xin của người mẹ chấp nhận hi sinh mạng sống để con của mình được an toàn. Tôi vốn rất dễ bị lay động bởi những tình huống thế này, nó khiến tôi càng trở nên khó xử. Chỉ còn cách tiêu diệt đợt quái đang tiến tới là cách duy nhất để bảo toàn tính mạng của mẹ của Tyr cũng như mọi người trong làng. Hay là.... tôi nên sử dụng nó.

-"Xin anh đấy, anh trai... làm ơn cứu mẹ em với!"

-"Anh cũng chuẩn bị làm đây, em hãy tránh sang một bên nào, dì cũng vậy."

Nghe thấy lời của tôi, cả hai liền lùi lại. Tôi đưa bàn tay đặt lên màng chắn vô hình ấy và bắt đầu khai triển kĩ năng.

[Imagine Break]

[Imagine Break] là một kĩ năng cho phép tôi hóa giải ảnh hưởng của kĩ năng khác. Tôi không biết nó thuộc thuộc tính gì vì trong quyển sách phép mà Theo cho tôi không có đề cập đến điều đấy.

*Rắc rắc* Màng chắn ấy dần hiện nguyên hình và bắt đầu nứt ra, vết nứt lan ra khắp nơi.

*Xoảng* Cuối cùng thì màng chắn cũng đã bị phá hủy.

-"Đây là...."

-"Mọi người.. màng chắn đã bị phá hủy rồi kìa."

-"Ô, chúng ta được cứu rồi."

Dân làng bên trong sau khi nhận thấy rằng màng chắn đã bị phá vỡ liền lập tức vui mừng hò reo.

-"Tyr! Con tôi!"

-"Mẹ!"

Tyr và mẹ của cậu nhóc ôm chầm lấy nhau sau khi đã được giải thoát khỏi màng chắn vô hình này và thoát khỏi hiểm họa đang tới gần.

-"Cảm ơn cậu rất nhiều, mạo hiểm gia!"

-"Cảm ơn anh rất nhiều!"

-"Hãy để chuyện đó qua một bên đi, mối nguy vẫn chưa kết thúc đây, hãy mau rời khỏi nơi này đi."

-"Tôi biết rồi, một lần nữa cảm ơn cậu rất nhiều."

-"Hẹn gặp anh sau, anh trai."

-"Mọi người nhanh chóng rời khỏi đây ngay lập tức."

Sau khi đã giúp mẹ con Tyr và dân làng ra khỏi khu vực nguy hiểm, tôi liền quay trở lại.

Ngay sau khi vừa quay trở lại, mặt đất xung quanh bỗng rung lắc dữ dội. Đây là dấu hiệu của đợt thứ ba.

Từ bên trong rừng, hàng chục con thằn lằn gai và rồng lao thẳng ra tới tấp. Chúng điên cuồng húc đổ tất cả mọi cây xung quanh và tiếp tục hướng thẳng về phía này. Ngay bây giờ tôi chỉ có lựa chọn là ngăn cả bước tiến của chúng. Sau khi phá tan tành nơi này, điểm đến tiếp theo của chúng sẽ là thị trấn Repti, nơi mà nơi tôi đang trú chân và là nơi những người tôi quen biết đang sinh sống, cả Bell, Theo, Tori và cả Lora sẽ gặp nguy nếu cứ để chúng tung hoành như thế. Gil vẫn đang dốc sức chạy về phía này, khả năng câu giờ so với một gã yếu đuối như tôi cũng đủ để chờ Gil tới. Ngay lúc này thì bọn chúng đang tới gần hơn. Một kĩ năng nào đó có thể giúp tôi tiêu diệt hoặc gây thương tích làm giảm tốc độ của chúng... Tôi bắt buột phải dùng nó, kĩ năng tất sát độc nhất của chính tôi.

Mọi thứ đã sẵn sàng, linh lực vẫn còn đầy, tôi đưa thanh kiếm ngắn lên và để ngang vai. Giữ lấy một hơi thật mạnh, hai chân đứng vững và vào thế. Bọn cũng đang đến với một tốc độ đáng kinh ngạc. Trước đó thì tôi đã dùng [Bulllets] để phá đi khả năng bay lượn của lũ rồng. Kĩ năng tất sát này chỉ có tác dụng ở một địa hình một lúc. Cuối cùng thì tất cả bọn bây cũng đã ở trên đất rồi, bây giờ thì....

(Làm ơn hãy giúp tôi, dù là làm bị thương bọn chúng cũng được...)

-"PHÁT ĐỘNG KĨ NĂNG!"

[LIGHT UP THE HORIZON]

Tôi đưa kiếm và chém ngang qua một đường. Một vệt sáng hàng ngang xuất hiện và bắt đầu lao thẳng vào bầy quái đang hướng tới. Trong chốc lát, bọn chúng đã bị quét sạch hơn nữa sau khi vệt sáng biến mất. Bọn chúng đã bốc hơi trong một nốt nhạc khi nằm trong thứ ánh sáng ấy. Kĩ năng này cho phép tiêu diệt hàng loạt quái vật theo hàng ngang với vệt sáng chói lóa, sau tất cả chỉ còn lại một đường sáng chói như chân trời, đánh tan mọi kẻ thù. Đối với kẻ địch thì đây là một loại vũ khí ghê sợ, còn đối với tôi, nói lại l-

-"Aaaa!"

Đối với tôi, nó gần như là một đòn tự sát. Kĩ năng này tiêu tốn gần như luượng linh lực của tôi trong chốc lát. Ngay bây giờ, cơ thể của tôi đang hứng chịu lấy cơn đau khủng khiếp do việc thiếu linh lực. Tôi cảm thấy các khúc xương trong cơ thể tôi như vỡ nát cả ra, ngực tôi đau nhói kinh khủng. Không lâu sau đó, cơn đau dần biến mất, tín hiệu cho việc linh lực gần được phục hồi.

Bọn quái sau khi nhận lấy một đòn như thứ thì số lượng đã giảm đi phân nữa, đám còn lại thì đang cố đứng dậy, người chúng chỉ toàn máu. Bọn chúng liền bắt đầu tổ chức tấn công tiếp tục bằng cách lao thẳng vào tôi. Cơ thể đầy máu me thế kia mà vẫn còn muốn tấn công tiếp sao, vẫn còn hơn khoảng chục cơn... Nếu như sử dụng nó thêm lần nữa thì tỉ lệ tử vong là 50%. Một sống một còn, tôi chập chững đứng dậy và cầm lấy thanh kiếm.

-"PHÁT ĐỘNG KĨ NĂNG!"

[Light Up The Horizon]

Ngay khi vừa phát động, cũng là lúc bọn chúng gần chạm vào tôi với một khoảng cách khá gần. Một ánh sáng hiện lên làm chói mắt tôi, sau đó thì tất cả không còn gì nữa

-"AAAAAAaaaaaaaaaa"

Cơn đau nhói khắp cơ thể lan ra một cách chóng mặt. Tim tôi như bị bóp nát. Tôi có thể cảm thấy như xương của tôi đang vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Máu bắt đầu rỉ ra từ hai cánh tay tôi. Việc cạn kiệt linh lực chỉ gây tác động nhẹ như rỉ máu trên cơ thể, chỉ có ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ và các dây thần kinh khiến cho tôi cảm thấy cơn đau thấy xương này rất thật.

Lăn lộn khoảng vài phút, cuối cùng tôi mới có thể nhận thức được mọi thứ xung quanh. Tôi cố đứng dậy, quan sát mọi thứ xung quanh. Tất cả còn lại bây giờ chỉ còn lại những đống nguyên liệu còn sót lại. Tôi không biết vì sao mà chỉ còn sót lại những thứ giá trị như thế này. Để bọn chúng nằm vương vãi thì trông rất khó coi, bọn chúng đều là tiền cả nên tôi phải nhanh chóng thu thập hết tất cả.

[Collect]

Tất cả nguyên liệu biến mất và xuất hiện ngay bên trong túi của tôi đã được cường hóa [Expand]. Cuối cùng thì tất cả cũng... Are, đầu óc tôi đang quay cuồng, nó sắp mất đi nhận thức, cơ thể bỗng chốc không còn sức lực nữa, thậm chí còn không thể đứng nổi. Tôi... tôi sắp ngất rồi... không lẽ...

-"Ito...Ito...Ito..."

Hình như tôi đã gặp hoàn cảnh này rồi, nhưng mà... mọi thứ lại dần tối đi... tôi bắt đầu chìm vào vô thức.

----------Chuyển cảnh----------

-"Đây... đây là..."

Tôi dần mở mắt dậy, trước mặt tôi là một cái trần nhà quen thuộc. Đây là quán trọ của Bell, tôi đã về rồi à... nhưng bằng cách nào... Hiện những kí ước mà tôi nhớ được sau cuộc chiến chỉ là hình ảnh mờ nhạt của Gil đang vội vàng chạy đến mà thôi. Cuộc chiến đã kết thúc, tôi rất may mắn khi mình vẫn còn sống.

-"C-Cái... cái gì thế này!"

Level: 10 -> 20

+ Strength: 5,120 -> 5,242,880

+ Defend: 5,120 -> 5,242,880

+ Speed: 5,120 -> 5,242,880

Unlock: [Gift of Creator]

Unlock: Ice

-"Tất cả... tất cả đều đạt 5 triệu!"

Chỉ sao một đêm mà tôi đã đạt được ngưỡng sức mạnh như thế này. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Isekai.......... Really I Have No Idea!!!, truyện Isekai.......... Really I Have No Idea!!!, đọc truyện Isekai.......... Really I Have No Idea!!!, Isekai.......... Really I Have No Idea!!! full, Isekai.......... Really I Have No Idea!!! chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top