Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 228: Mỗi người đều có sự tính toán riêng.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ


Từ trước đến giờ Tiền Trung Lập vẫn có thể ngồi vững trên vị trí của gã, đương nhiên là vì gã có tiêu chuẩn nhìn người riêng của gã. Tiền Trung Lập rất rõ tình hình hiện tại trong huyện, theo những gì gã biết thì trong tỉnh phát triển nhất có thể là Lý Binh và Diệp Trạch Đào, nhưng mà, dựa vào phân tích của gã, gã vẫn hy vọng có thể dựa vào một người có năng lực mạnh cừ khôi mới có thể tiến xa hơn được.
Lý Binh đích thực là có chỗ dựa vững chắc, lại còn là chỗ dựa lớn mạnh ở tỉnh, nhưng Tiền Trung Lập lại không xem trọng sự phát triển của gã. Cho dù là có chỗ dựa vững chắc thì đã sao? Nếu như năng lực của bản thân không mạnh thì sự phát triển tiền đồ của bản thân vẫn sẽ không tốt. Diệp Trạch Đào lại là người mà Tiền Trung Lập thấy khó hiểu nhất, năng lực bản thân của cậu thanh niên này quá mạnh, điều này khiến hắn rất có tiềm lực phát triển.Mặt khác thế lực đứng sau Diệp Trạch Đào ra sao gã vẫn chưa làm rõ, biết được chuyện Diệp Trạch Đào âm thầm theo Hứa Phu Kiệt đến tỉnh thành Tiền Trung Lập liền có một cảm giác rằng thế lực ngầm của Diệp Trạch Đào chắc chắn không kém gì Lý Binh.
Nếu đã như thế này, sao mình không thể hiện thái độ lúc Diệp Trạch Đào cần nhất để từ đó nhận được sự tán thành của hắn chứ?
Điều mà Tiền Trung Lập không hề biết là hành vi mà gã đắc ý ngược lại đã khiến cho Diệp Trạch Đào cảnh giác hơn.
Đương nhiên, hiện tại Diệp Trạch Đào đang hy vọng thiết lập mối quan hệ đồng minh với Tiền Trung Lập, liền nghiêm túc nói:
- Anh Tiền, tình hình này ở huyện đích thực rất cần chúng ta đồng tâm hiệp lực!
Lúc này Uông Lăng Tùng cũng nói:
- Trạch Đào, từ trước đến giờ mọi người đều là người cùng chung một chiến tuyến, trong thời điểm mấu chốt này càng nên cùng hành động mới phải!
Xem ra hai người cùng liên kết lại!
Diệp Trạch Đào ngầm thở dài một hơi, nếu như hai người này liên thủ, suy nghĩ kéo Uông Lăng Tùng về phía hắn sẽ phải thay đổi một chút.
Thực ra, Diệp Trạch Đào rất muốn kéo Uông Lăng Tùng vào lực lượng nòng cốt của hắn. Người này rất có năng lực, cũng rất khôn khéo, bây giờ thấy gã và Tiền Trung Lập đi cùng nhau, Diệp Trạch Đào đành liệt gã vào hàng ngũ có thể lợi dụng được mà thôi.
Mọi người hàn huyên một lúc, Tiền Trung Lập liền nói:
- Trạch Đào, Bành Học Vân bị bắt giam rồi, ông ta chắc chắn sẽ còn khai thêm một số người ra, đến lúc đó huyện sẽ càng loạn hơn, cậu cho rằng chúng ta nên làm thế nào mới được?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Phải tin rằng thành ủy sẽ có sự sắp xếp. Anh Tiền, tôi thấy chúng ta dành thời gian đi đến thành phố một chuyến, anh thấy sao?
Diệp Trạch Đào nghĩ Hứa Phu Kiệt chắc cũng nóng lòng muốn tiến hành tụ hợp lực lượng ở Thảo Hải một lần nữa, liền nói ra những lời như vậy.
Mắt Tiền Trung Lập sáng lên, ông ta phát hiện tên Diệp Trạch Đào này quả là hay quá! Ông ta đang cần cái gì hắn liền lập tức mang đến cái đó!Giữ mối quan hệ thân thiết với Diệp Trạch Đào, thậm chí thể hiện ra thái độ phục tùng hắn thực ra mục đích cũng chỉ là thông qua mối quan hệ với hắn để tiếp cận Hứa Phu Kiệt mà thôi.Hắn nói vậy thật sự đã chạm đúng đến điều ông ta mong muốn rồi!
Tuy rằng Tiền Trung Lập cũng coi như là người cùng cánh Hứa, nhưng mà, Thôi Vĩnh Chí từ trước đến giờ đều có tâm lý đề phòng không để hắn và Hứa Phu Kiệt qua lại nhiều.Đây cũng là nguyên nhân khiến Thôi Vĩnh Chí xảy ra chuyện là mấy người bọn họ liền có cảm giác như rắn mất đầu. Diệp Trạch Đào đồng ý giúp bọn họ liên lạc với Hứa Phu Kiệt khiến cho bọn họ rất vui mừng.

- Trạch Đào, cậu quyết định đi, cậu nói làm như thế nào chúng ta sẽ làm như thế!
- Tốt lắm, chúng ta dành thời gian liên hệ một chút, còn phải chờ các vị lãnh đạo ở thành phố có thời gian mới được.
Diệp Trạch Đào thì không lo lắng Hứa Phu Kiệt tiếp nhận bọn họ rồi sẽ không cần hắn nữa. Lão Điền là hậu thuẫn hùng mạnh của hắn, Hứa Phu Kiệt và lão Điền lại có sự trao đổi từ trước.
- Đúng, đúng!
Tiền Trung Lập xoa tay nói.
Thông qua chút giao lưu như thế này, ba người coi như thành lập một quan hệ liên minh thực sự, Diệp Trạch Đào cũng coi như đã yên tâm một chút. Tạm thời vẫn không thể để tên Tiền Trung Lập này chạy đến chỗ Lý Binh được, xem ra phải báo cáo một chút về chuyện này với Hứa Phu Kiệt, xem xem ý kiến của ông ấy ra sao.
Sau khi mọi người đi ra liền tách ra mỗi người một hướng.
Lúc xe nhanh chóng lái đến nhà cha mẹ thì điện thoại của Uông Lăng Tùng đột nhiên gọi đến.
Diệp Trạch Đào bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
Uông Lăng Tùng nói:
- Trạch Đào, đã đến nhà chưa?
- Sắp đến rồi.
-Trạch Đào, có vài lời trước mặt Chủ tịch huyện Tiền tôi ngại không nói, cậu có thời gian không? tôi muốn nói chuyện với riêng cậu một lúc.
Diệp Trạch Đào không biết rốt cuộc Uông Lăng Tùng muốn nói cái gì, trong lòng cũng thoáng lay động, nói:
- Được, anh nói địa điểm đi!
Uông Lăng Tùng liền nói địa điểm.
Xe của Diệp Trạch Đào lập tức tiến về điạ điểm mà Uông Lăng Tùng nói.
Lần này là một phòng trà, lúc xe của Diệp Trạch Đào đến, Uông Lăng Tùng không biết từ nơi nào đã xuất hiện ngay lập tức.

- Trạch Đào, đi, chúng ta lên lầu nói chuyện.
Bắt tay rồi Uông Lăng Tùng dẫn Diệp Trạch Đào đi lên lầu.
Lúc tiến vào một căn phòng, một cô gái vô cùng xinh đẹp đi vào.
Uông Lăng Tùng giới thiệu nói:
- Ngụy Tinh, người của tôi.
Cách giới thiệu này khiến Diệp Trạch Đào hơi sững sờ.
Nhìn vào người phụ nữ này một lượt, cảm thấy người này có dáng vẻ của một thiếu phụ, xem ra cô ta thuộc vào loại tình nhân của Uông Lăng Tùng.
Tên Uông Lăng Tùng này dẫn người tình của gã đến đây, lại chẳng ngần ngại giới thiệu người phụ nữ này, đây có phải là muốn tỏ thái độ gì đó hay không?
Tình hình của huyện Thảo Hải Diệp Trạch Đào cũng nắm được không ít, các vị lãnh đạo của huyện Thảo Hải cũng không ngừng thay đổi thủ đoạn của bản thân.Tên Uông Lăng Tùng này cũng không ngừng thay đổi. Nhưng mà theo như Diệp Trạch Đào biết, Uông Lăng Tùng căn bản không thực sự trung thành với ai, hôm nay rốt cuộc gã làm sao vậy, đây chẳng phải là giao nhược điểm của gã vào trong tay hắn sao?
Suy nghĩ một lúc, Diệp Trạch Đào lại lắc đầu, nhược điểm thế này thật sự không phải là nhược điểm, nếu đã công khai như vậy, nói rõ là trong huyện vẫn còn nhiều người biết chuyện này.

Mỉm cười hướng về phía Ngụy Tinh gật đầu, Diệp Trạch Đào coi như đã chào hỏi.
- Em ra ngoài đi
Uông Lăng Tùng nói với Ngụy Tinh.
Ngụy Tinh kia rất nghe lời, nhẹ nhàng đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.
- Cô ấy là nhân viên bị thất nghiệp, trong một lần vô tình quen, từ đó về sau liền theo tôi!
Uông Lăng Tùng nói.

Diệp Trạch Đào không muốn hiểu về sự riêng tư của người khác, chỉ mỉm cười ngồi xuống đó.
Hương trà thổi qua, Diệp Trạch Đào nói:
- Trà ngon!
Sắc mặt Uông Lăng Tùng thay đổi, tỏ vẻ nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, thực ra, tôi có vài lời đã muốn nói với cậu từ lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội!
Cũng không đợi Diệp Trạch Đào trả lời, Uông Lăng Tùng nói :
- Uông Lăng Tùng tôi sau khi xuất ngũ liền đến chiến tuyến đầu ở Cục công an. Cho dù là dẹp trừ các thành phần bất hảo hay các thế lực đen tối ngầm tôi vẫn luôn đứng ở phía trước.Chính vì có nhiều công lao như vậy tôi chậm rãi tiến lên được vị trí ngày hôm nay. Nhưng mà quan trường là như vậy, có bản lĩnh thì đã sao? Nhìn lại cũng thấy nản, những kẻ không có tài cán gì chỉ dựa vào tài nịnh nọt cũng ngày càng ngồi được vào những chức cao hơn, tôi lại vẫn giậm chân tại chỗ. Thậm chí bây giờ đến việc giữ vững được vị trí hiện tại cũng khó. Cậu bảo tâm trạng của tôi sẽ như thế nào? Tôi thấy thật không phục!
Diệp Trạch Đào thực sự hiểu tâm tình của Uông Lăng Tùng, thầm thở dài một tiếng, vốn dĩ thực tế quan trường chính là như vậy!
Châm một điếu thuốc, mặt Uông Lăng Tùng tràn đầy sự bất lực, thở dài nói:
- Thực ra, tôi cũng biết hiện thực là như thế. Tôi cũng không ngừng muốn đầu quân cho một người nào đó có thế lực, như vậy sẽ phát triển nhanh hơn một chút, tôi thực sự muốn thay đổi tình hình này! Một người tài giỏi như tôi thực sự có không ít người đến lôi kéo. Không giấu gì cậu, Lý Binh đã lôi kéo tôi mấy lần lại hứa hẹn sẽ cho tôi rất nhiều lợi ích.
Nói đến đây, Uông Lăng Tùng nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, tên Lý Binh đó chẳng là cái thá gì, không có tài cán gì mà còn muốn ra oai. Tôi căn bản không dự định đầu quân cho gã!
Rõ ràng là ông ta đang muốn thể hiện lòng trung thành của bản thân, Diệp Trạch Đào cũng vừa hút thuốc vừa quan sát Uông Lăng Tùng.
- Trạch Đào, tôi muốn nói với cậu điều này. Suy nghĩ của tôi vốn dĩ cũng không tồi, lại rất thực tế, đều muốn đạt được chút lợi ích cho bản thân.Nhưng mà khi tôi muốn làm chuyện gì đó có ích một chút, nhìn người của toàn huyện cũng chỉ có mình cậu là người làm việc thực sự mà thôi.Tôi biết thế lực của cậu, càng biết cậu thực sự không hề yếu hơn Lý Binh. Tôi nói những lời này là rất thật, từ nay trở đi Uông Lăng Tùng này sẽ nghe theo mọi sự sắp xếp của cậu, tôi coi trọng cậu!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Anh Uông uống nhiều rồi, tôi chỉ là một chủ tịch xã nhỏ nhoi, lại làm sao chỉ huy một Cục trưởng Cục công an như anh chứ?
Uông Lăng Tùng cười nói:
- Không giấu gì Trạch Đào, Tiền Trung Lập cũng có suy nghĩ riêng của ông ta, muốn thông qua cậu để lôi kéo mối quan hệ với Bí thư Hứa. Trong lòng ông ta chỉ muốn lợi dụng cậu. Nhưng mà Uông Lăng Tùng tôi có suy nghĩ khác, lợi dụng cũng chỉ có thể lợi dụng được một lần, đối phương nhận ra rồi thì sẽ không coi mình là người cùng chiến tuyến nữa. Uông Lăng Tùng tôi không giống thế, tôi không lợi dụng mà là muốn nương tựa. Tôi không có cây đại thụ nào đáng tin cậy nên tôi chỉ có thể tìm cho mình một cây đại thụ để dựa vào. Nhất định cậu còn phát triển nữa, chỉ cần dựa được vào cậu, tôi cũng có thể theo đó mà phát triển lên theo, đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi!
Diệp Trạch Đào liền cười phá lên nói:
- Anh thật sự đã uống nhiều rồi, anh không sợ chẳng may tôi cũng như những người khác sao?

Uông Lăng Tùng cũng cười nói :
- Tôi rất tỉnh, tôi là một kẻ nhỏ bé thực sự, cũng không sợ Trạch Đào đa nghi, tôi chỉ nói một chút về suy nghĩ thật của mình.
Chắc chắn bây giờ cậu cần một nhóm người! Tôi sẽ trở thành người đầu tiên của cậu! Chỉ cần cậu vững vàng thì tôi sẽ luôn là người đáng tin cậy của cậu! Nhưng mà nếu như có một ngày nào đó cậu xảy ra chuyện thì chắc chắn tôi sẽ rời xa cậu! Đây coi như là thái độ của tôi, nếu như cậu cho rằng tôi vẫn còn dùng được thì quyết định vậy đi!
Đúng là lời của một người thế lực nhỏ bé thực sự, điều này còn tốt hơn loại người bề ngoài thì thể hiện sự trung thành nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác nhiều!
Diệp Trạch Đào phát hiện người như thế này thật sự có thể dùng, tất cả đều nói rất rõ ràng.Khi dùng cũng thấy thoải mái, chỉ cần mình ổn định được thì tên Uông Lăng Tùng này sẽ thực sự quy thuận mình.
Rút điếu thuốc nghĩ một lúc, Diệp Trạch Đào quyết định sẽ tiếp nhận Uông Lăng Tùng.
Uông Lăng Tùng đúng là đang nghĩ vậy, gã muốn nói rõ những lời trong lòng mình để Diệp Trạch Đào biết hắn là người như thế nào. Phục tùng hắn như thế này thực tế hơn nhiều so với phương thức liên minh của Tiền Trung Lập.
- Ở huyện sẽ biến đổi rất nhanh, rất có thể tôi cũng sẽ gia nhập Ủy ban thường vụ huyện!
Diệp Trạch Đào nói ra một câu như này.
Mắt Uông Lăng Tùng sáng lên, biết đây là một phương thức đặc biệt mà Diệp Trạch Đào dùng để thu nhận mình.
Quả nhiên là gã đã đặt cược đúng, tất cả đều do Diệp Trạch Đào nắm giữ!
Diệp Trạch Đào lại nói một câu:
- Lý Binh cũng rất có thể sẽ tiến thêm một bước nữa!
Đầu tiên Uông Lăng Tùng giật mình, sau đó có chút ngộ ra ý của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào không hy vọng Lý Binh sẽ tiến thêm một bước nữa, vậy gã phải làm một chuyện gì đó đủ để khiến Diệp Trạch Đào tín nhiệm!
-Trạch Đào yên tâm!
Uông Lăng Tùng nói.
Diệp Trạch Đào liền giơ tay nắm lấy Uông Lăng Tùng nói:
- Để chúng ta cùng tiến đi!



Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hồng Sắc Sĩ Đồ, truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ, đọc truyện Hồng Sắc Sĩ Đồ, Hồng Sắc Sĩ Đồ full, Hồng Sắc Sĩ Đồ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top