Hồng Mông Linh Bảo

Chương 43: 43


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hồng Mông Linh Bảo



Chương 43 Trung học cấp II

Lúc này Minh khai trường đi học, lúc đầu Minh nghĩ không cần phải đi học cho mất công, với tu vi và khả năng của mình, chỉ cần kiếm người tài giỏi lén đọc hết trí nhớ của họ là xong, không học cũng có trình độ bác sĩ, kỹ sư, thạc sĩ , tiến sĩ nhưng sau suy nghĩ kỹ lại đi học cũng là cơ hội mình tu tâm sửa tính chứ không đơn thuần chỉ học thu thập kiến thức nên ngoan ngoãn đi học.

Mai-Nhị đã liên lạc trường trung học cũ nàng dậy ở Buôn Ma Thuột xin cho Minh vàơ lớp tám, tức là nhảy một lớp so với thời gian chưa bị bắt cóc hay bằng với lớp khi bắt đầu đi học, vì năm lớp một Minh bị ở lại một lớp.

Lê Tuân cũng cũng khai trường vào học lớp chín, cũng là lớp mới, chính là lớp cũ trước đây ba năm cùng học nửa năm lớp sáu thì bị bắt cóc. Sau ba tháng học bù, học rút Tuân nhờ trí nhớ cường mạnh hơn trước rất nhiều nên sau ba tháng vừa đúng học bù xong chương trình ba năm học. Bạn học cũ sau ba năm trở thành xa lạ, hắn cảm thấy mình lẻ loi cô độc, nhìn chung quanh chợt hắn thấy Minh đi học cùng trường thì vui mừng tìm kiếm chàng nói chuyện.Minh thì cũng không khá hơn Tuân, nơi này trường mới, không có bạn. Chung quanh hoàn toàn xa lạ, hắn đi tay không, không cặp, không bút không vở.

Giờ vào học đã điểm Tuân, Minh về chỗ tập họp của lớp mình, Minh đến chỗ lớp 8c đứng sau cùng, của hàng nam sinh. Bên phải là hàng của nữ sinh, bên trái là hàng của nam sinh, bỗng Minh nghe ai nói với mình với giọng đe dọa:

- Thằng da cà phê bóng kia, chỗ cuối là của tao.

Minh nhìn thì ra đứng trước mình có một thằng thấp hơn mình, trắng trẻ khá đẹp trai, chỉ là hàng lông mày rậm với đôi mắt trông rất dữ dằn quay ra sau nói nhìn chăm chăm vào mình. Thấy vậy Minh nói:

- Thằng lùn trắng trẻo, ngoan ngoãn đứng xếp hàng ở đó, đừng có lộn xộn anh cho mất cái bạt tai bây giờ.

Mấy đứa chung quanh trong lớp cũng như những lớp bên cạnh ai cũng biết thằng Thọ, Phan Trường Thọ một tay thích đánh nhau số một trong khối, trong lớp hắn còn kém một đứa, còn toàn khối lớp tám hiện nay cũng xếp vào hạng thứ tư. Mùa hè năm nay hắn ra sức luyện tập võ mong là sẽ lên hạng vô địch trong khối lớp tám, sau đó khiêu chiến các cao thủ khối lớp chín.

Các học sinh nam nữ thấy Thọ kiếm chuyện, lại thấy Minh là thằng lạ hoắc, đoán là học sinh mới không biết sợ là gì, còn đe dọa Thọ đánh cho mấy bạt tai thì mỉm cười kinh ngạc, mấy thằng con trai thì chờ mong thầm nhủ„sắp có màn hay để xem rồi“ đồng thời đánh giá Minh. Thiếu niên chạc mười bốn, mười lăm tuổi, cao một khoảng thước sáu ba, dáng người mảnh khảnh, màu da hơi ngăm mà bóng nhẵn, mặt cân đối, mũi cao, đặc biệt đôi mắt to và sáng, khiến ai nhìn vào cũng đoán là một thằng học không ngu. Các nữ sinh thấy có người dám chọc ghẹo Thọ thì sợ hãi xẩy ra chuyện, mình đứng gần bị vạ lây nên chăm chú nhìn Minh, thấy hắn là một người lạ nên nghĩ „thảo nào dám xem thường Thọ!“ Khi nhìn Minh đánh giá thì thấy Minh tướng mảnh khảnh như các cậu ấm nhà giầu, vận quần jean áo trắng, chỉ khác là da hắn ngăm mà bóng, hai mắt đẹp, sáng mũi cao, mặt cũng đáng kể là đẹp trai.

Thọ thấy thằng lạ mặt dám chọc giận mình, lại thấy hắn phong thái tự nhiên, ra vẻ tiêu sát đáng ghét lại không thèm để ý đến mình liền dùng tay phải bất thình lình đấm bật ngược vào mang tai Minh, đáng tiếc khi tay sắp đánh trúng mang tai đối thủ cổ tay đã bị Minh nắm chặt, theo phản ứng tự nhiên hắn rút tay lại, thì thấy cổ tay mình dính chặt vào bàn tay đối thủ, vững chắc như sắt thép. Hắn vội xuống trung bình tấn vận hết sức lực gom góp từ thời bú sữa mẹ đến nay kéo mạnh tay phải rút về thì Minh lại thả tay hắn ra, khiến Thọ với tư thế trung bình tấn nằm bật ngửa ra, lưng đánh xuống đất nghe một tiếng „bịch“ bụi dưới đất bay lên mù mịt. Hắn đứng dậy đang định xông vào đánh nữa thì thấy giáo chưa đến đã hỏi:

- Ở đây có chuyện gì vậy!


Minh nghe thấy vậy nói:

- Bạn này đứng không vững bị té kềnh ra khiến bụi bay lên mù mịt.

Thầy giáo nghe vậy hỏi lại Thọ:

- Phải không?

- Vâng, đúng vậy.

Bây giờ hắn mới bình tĩnh lại không gây sự nữa trong lòng ngẫm nghĩ:

- Vừa vào đầu năm học không biết từ đâu chui ra một thằng lợi hại như vầy lại học cùng lới với mình. Xem ra khí lực của nó còn hơn mình một bậc. Thôi để ta quan sát nó kỹ hơn rồi tính sau.

Sau buổi khai trường, học sinh vào lớp điểm danh bầu trưởng lớp và lớp phó. Lớp 8c chủ nhiệm là cô giáo Oanh, dạy ba năm nay sau khi tốt nghiệp đại học sư phạm, cô Oanh người nhỏ, thấp chỉ khoảng một thước năm mươi sáu, tính tình vui vẻ, sống động, dễ gần gũi. Khi điểm danh đến tên Lã Thanh-Minh thì từ hàng cuối cùng góc phải có tiếng Minh vang lên:

- Có!

Cô Oanh dừng lại nhìn Minh rồi nói:

- Lớp ta năm nay có thêm bạn học Lã Thanh-Minh,, cũng là con trai duy nhất của cô giáo Mai-Nhị cựu chủ nhiệm lớp chúng ta ba năm trước.

Cả lớp „ồ“ lên một tiếng rồi ồn ào bàn ra, tán vào như cái chợ.

- Thì ra cũng là người quen, có liên quan cả.

- Võ thật của cô Mai-Nhị thì ai cũng đã nghe danh, chẳng trách Thanh-Minh bạn học này lợi hại như vậy.

- Võ học như vậy thì sức học chắc cũng không kém

- Để xem! Thật là chờ mong, năm nay Thanh-Hằng lại có đối thủ rồi, cũng là một cơ hội tranh đua học tập cho chúng ta.

Lớp 8c học sinh giỏi nhất trước nay thuộc về phái nữ Nguyễn Thanh-Hằng, lâu lắm bên nam Đặng Minh Trường mới đúng đầu được một học kỳ còn hầu hết là Nguyễn Thanh-Hằng.


Khi bầu trưởng lớp có người đề cử Lã Thanh-Minh nhưng chàng từ chối nói:

- Cám ơn mấy bạn tin tưởng đề cử, nhưng ta mới đến đây học, cái gì cũng lạ nên đành phải để các bạn thất vọng, vậy chức trưởng lớp ta xin chối từ.

Cuối cùng Đặng Minh Trường đứng ra làm trưởng lớp, lớp phó Nguyễn Thanh-Hằng.

Sau cùng cô Oanh viết thời khóa biểu và dặn mua vở, bọc, bút, sách thì mượn của trường, cô Oanh dậy môn văn và môn sử thêm vào năm phút chủ nhiệm mỗi ngày và thứ bẩy giờ cuối là giờ chủ nhiệm.

Hôm sau đi học Tuân vẫn thấy Minh đi tay không thì ngạc nhiên hỏi:

- Minh! Sao mày không mang bút vở gì cả.

Minh cười khì nghĩ thầm:


- Thằng Tuân này thì ra chưa biết trên đời còn có trử vật nhẫn.

Minh nói:

- Mày có nghe đến trữ vật nhẫn hay trữ vật túi bao giờ không?

- Thật sự có thứ bảo vật này ư. Ta có nghe nhưng chưa thấy.

- Chờ đến tối ta cho ngươi một cái.

Khi vào chỗ ngồi Minh đưa hai tay dưới bàn giả đò cúi xuống rồi lấy ra vở, bút đầy đủ bỏ lên bàn. Giờ ra chơi, lại có đứa đến khiêu chiến, Minh không biết hôm qua chỉ cổ bắt tay và hất té thằng Thọ mình đã nổi tiếng cả trường nào là
„chỉ một chiêu đủ hạ thằng Thọ”, “vô địch khối lớp tám”, “đánh nhẹ nhàng nhưng có thể đẩy ngàn cân”. Thằng Trần Vương hôm nay mới đi học vì hôm qua hắn nghĩ không quan trọng nên nghỉ, vừa vào thì mấy thằng bạn trong lớp kể cho hắn:

- Hôm nay mày mới đi là một khiếm khuyết lỡ một dịp lớn, hôm qua thằng Thọ trong lúc xếp hàng gây sự với Thanh-Minh, một bạn học mới lớp mình. Thằng thọ dùng tay phải đấm bật ngược vào mang tai Minh, bị Minh nhẹ nhàng bắt được cổ tay, sau đó lúc Thọ dùng hết sức mình giật tay lại thì Minh buông cổ tay hắn ra, làm cho Thọ té ngửa. Ai cũng rõ ràng chỉ một chiêu này cũng đánh giá Thọ không thể là đối thủ của Minh. Và có lẽ Minh mới là vô địch khối lớp 8.

Thằng Vương nghe vậy không phục, trong lớp ta vô địch thủ, trong khối chỉ thua một thằng lớp 8d, thằng Thọ bất quá xếp vào hạng tư năm, trước sau tao cũng phải khiêu chiến với thằng Minh này, trong lớp mấy giờ học đầu, hắn thỉnh thoảng liếc sang đánh giá thằng Minh, thấy hắn ra vẻ là một học sinh ngoan, không biểu lộ ra khí thế gì siêu quần cả không biết tại sao thằng Thọ lại thua được. Lạ thật! Trong lòng thằng Vương không phục, nhìn thằng Minh càng tự nhiên, tiêu sái chân tay hắn càng ngứa ngáy khó chịu lắm.

Vừa đến giờ ra chơi nửa tiếng thấy Minh ra phía sân sau, nơi này thường vắng mặt thầy cô coi chừng, cũng là nơi để cho các nam sinh chơi những trò mạnh bạo. Vương vội nháy mắt cho mất thằng đồng bọn đi theo ủng hộ.

- Minh! Tao nghe hôm qua mày chỉ chưa đầy một chiêu đã đánh thắng thằng Thọ. Không biết hôm nay ngươi có hứng thú thử với tao một chút.

Minh giả đò ngạc nhiên dùng thần thức lướt qua chung quanh không thấy thầy cô nào ở gần đây rồi giả vờ nói:

- Hôm qua tao chỉ gặp may thôi để ý làm gì.

Bạn Vương đứng bên cạnh nói:

- Dám hay không thì bảo một tiếng, dài dòng làm gì. Không dám thì cứ kêu một tiếng Vương đại ca là được.

Nghe vậy Minh nhìn tên này mỉm cười sau đó nhìn thằng Vương nói:

- Được! Cứ bắt đầu nhanh lên kẻo mất thời giờ.

Vương bước lên đối mặt vớì Minh, gồng tay chân lên khiến các bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Hắn cao một mét sáu tám, hơn Minh năm sáu phân lại có chiều ngang, lưng hùm vai gấu nên oai phong hơn Minh nhiều.

Minh đứng nhìn Vương, hai tay cùng vai vận động một vòng xem như làm nóng đã xong đứng yên đó. Thấy Vương cứ đứng mãi không xáp vào Minh nói:

- Còn không nhào vô, chúng ta không có nhiều thời giờ đâu. Chờ chúng nó tụ lại xem đông quá thì phiền.

Vương sấn lên sát Minh tay trái đấm thẳng vào mặt Minh, Minh ngả đầu qua bên trái tránh quả đấm thì quả đấm tay phải Vương đấm móc vào thái dương Minh, chàng hụp đầu xuống thì chân phải Vương đá thẳng ra Minh lấy cạnh bàn tay phải gạt vào cổ chân đối thủ bụng hóp lại, tay trái đấm thẳng ra, đúng lúc tay trái Vương đang đánh tới. Hai quả đấm chạm nhau mọi người chỉ nghe “Bẹt” một tiếng, Minh vẫn đứng yên chỗ cũ còn Vương bị đẩy lùi ra sau hai bước, hắn thấy bàn tay đối thủ cứng như sắt làm tay hắn đau buốt nhưng cắn răng nhịn đau. Tay còn đang ê ẩm đau xót thì đã thấy đối thủ xông lại với quả đấm mạnh kinh hồn Vương không dám tiếp vội nghiêng đầu né tránh thì thấy mặt bị quyền phong quét qua rát cả mặt, chưa kịp phản ứng đã bị đối thủ đá quét vào chân đồng thời trúng một chém vào vai té bật ngửa ra.

Minh thấy Vương té nằm ra thì nhìn hắn nói:

- Hôm nay thử vậy cũng đủ.

Sau đó rời khỏi đây.
Tuân đã đến, đứng cách xa khoảng mười mét quan sát trận đấu, vừa xong hắn thấy Minh khống chế lực lượng thì phục thầm, lực đánh ra vừa đủ để đối thủ đau đớn tê tái, lại không gây thương tích nặng, như thế thì hắn chưa làm được. Mấy tháng trước Tuân bị anh ép đấu võ cũng vì hắn không khống chế được khí lực của mình nên làm cho anh Phùng bị trọng thương, sau đó luôn tìm cách khống chế lực đạo của mình. Minh vừa đến hắn đã hỏi:

- Ngươi làm sao khống chế khí lực dễ dàng như thế?


- Có dùng khí lực gì đâu mà cần khống chế.

Thấy Tuân còn ngơ ngác chàng tiếp:

- Ta tu luyện thể đến trình độ đỉnh phong, vừa rồì chỉ dùng một phần lực cơ bắp là được. Thân thể ngươi cũng đã luyện cứng cáp so với người thường đã vượt hơn nhiều nên cũng không cần sợ bị thương nặng, nên đem sức cơ bắp ra đánh là đủ thắng. Ngươi phải phán đoán đối thủ ở trình độ nào, nếu ngươi đánh giá thấp đối thủ thì ngươi bị tổn thương, ngược lại nếu đánh giá quá cao thì đối thủ sẽ bị thảm thương.

Mấy ngày nay Tuân cũng bị không ít thằng khiêu chiến nhưng phải chối từ nhịn nhục cũng vì lẽ sợ đối thủ trọng thương. Mấy hôm sau ngày nào Tuân cũng đánh vài trận, trong vòng một tuần hắn trở thành vô địch khốì lớp 9. Hắn cũng giống Minh không tự mình đi tìm phiền phức, mà phiền phức tự kiếm hắn. Hắn biết Minh và hắn trong trường không có đốì thủ. Tuần thứ hai thì Võ Tự Trọng tìm đến Minh khiêu chiến, Trọng đang giữ vô địch khối lớp 8, hắn bị đồng bọn nói khích quá nên tìm Minh khiêu chiến.

Trọng học được hai năm Taekwondo chuyên luyện đòn chân đá thẳng liên hoàn, đá tạt, đá lái.

Thứ ba sau ngày học vừa ra khỏi cổng trường Trọng với hai người bạn nó đón Minh thách đấu, bọn họ dẫn nhau đến một khu rừng vắng vẻ vì sợ bị người can thiệp quấy nhiễu.

Vừa xáp chiến Trọng đá liên hoàn nhanh như gió mạnh như bão tát, không biết bao nhiêu cái, Minh lấy cạnh bàn tay gạt không xuể phải vừu lùi liên tục vừa tránh né, cuối cùng dùng đá cạnh (bằng cạnh bàn chân) đón đòn đá vào chân đối thủ mới phá được, tuy vậy cũng bị trúng mấy đá vào sườn, cũng may thân thể chàng đã đạt tiên thiên nên chỉ đau nhức một lúc là hết. Còn Trọng chân trong lúc dùng liên hoàn cước bị Minh chém gạt trúng mấy nhát vào cổ chân đau thấu tim gan, chỉ cảm thấy như bị roi sắt đánh vào, cũng may tay đối thủ gạt không kịp chân cước của mình lùi lại tránh né, nếu không mình đã bại ngay từ chiêu đầu. Vừa thấy đối thủ phá liên hoàn cước bằng một chiêu bốn thế đá tạt liên hoàn.

Trọng vội dừng chân cho đỡ đau. Bốn thế đá tạt bốn lần chân giao chân càng làm cho Trọng thêm sợ hãi vì lại cảm thấy đôi chân đau đớn rồi tê dại. Nghĩ một lúc Trọng lại xông vào đá thẳng, đá tạt, đá lái một chiêu ba thế vừa nhanh vừa mạnh. Đáng tiếc cho Trọng vì Minh nhìn thân đối thủ liền đoán được diễn biến chiêu này nên hai thế đá đầu dễ dàng tránh né, thế sau cùng Minh bỗng nhiên rùn người xuống, bàn chân đứng vừa chớm xoay đã bị Minh đánh một thế chém quét vào chân trái đang trụ của đối thủ khiến thế đá lái chưa hoàn thành đã bị phá ngang té xuống nhận thua.

- Minh thấy đối thủ đã nhận thua thì an ủi:

- Chiêu đá liên hoàn của bạn nhanh lắm, chỉ tiếc độ cứng chưa đủ đe dọa tao nếu không tao cũng khó mà phá được.

- Mày vào trận mà bình tĩnh tỉnh táo như thế, tao cũng chưa từng thấy. Cạnh bàn tay, cạnh bàn chân của mày thật cứng làm chân tao chịu không nổi nên thua là phải. Mày dùng võ của Vovinam phải không, trước nay tao nghe và cũng đánh giá Vovinam không thực dụng trong chiến đấu, nhưng nếu luyện tinh thông đến trình độ như mày ai còn quả quyết Vovinam không thực dụng thì lầm to. Vả lại người luyện Vovinam đến tinh thông thì võ đạo đã cao, không còn tính háo thắng tranh danh đoạt lợi và cũng không có ý sát phạt đồn loại nên bị hiểu lầm. Chẳng khác gì chỉ con hổ đang ngủ bảo nó vô dụng, quá yếu.
- Minh, bây giờ mày có rảnh không tao mời mày một bữa, cám ơn mày nhẹ tay.

Bốn đứa dắt nhau vào quán nhậu dùng bữa, uống vài chai rồi ngồi tán gẫu một lúc chia tay, trước khi đi Minh nhắc nhở:

- Ở khối lớp 9 cao thủ tân vô địch tao khuyên mày chớ có thách hắn đấu. Đó cũng là bạn tao, vả lại công phu vớì tao ngang ngửa. Vả lại mình khối lớp 8 cũng không cần phải kiếm chuyện khối lớp 9 làm gì.

- Trừ khi trong khối họ có hoa hậu làm chúng ta không tự chủ được.

Minh nghe “hoa hậu” thì nhắc lại mấy tiếng “Hoa hậu, hoa hậu mỹ nữ..Ha ha” không tự chủ được!!! ha ha.... Rồi rời khỏi nơi đây.

- Ê, thằng Minh nó làm sao vậy, vừa nghe hoa hậu nó phản ứng hơi khác thường.

- Ta đoán nó đã gặp hoa hậu mỹ nữ rồi bị nếm mùi đau khổ nên cảm thán đấy tôi.

Thôi chúng ta đi về.



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hồng Mông Linh Bảo, truyện Hồng Mông Linh Bảo, đọc truyện Hồng Mông Linh Bảo, Hồng Mông Linh Bảo full, Hồng Mông Linh Bảo chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top