Hồng Mông Linh Bảo

Chương 134: 136


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hồng Mông Linh Bảo



Chương 136 Hương-Thủy

Minh trở lại Hồng Mông Linh Châu giới vào làng nơi hôm xưa chàng đem hai chị em họ Huỳnh vào thì thấy chủ nhà chạy ra chào vui vẻ:

- Chủ nhân mới đến? À con quay năm xưa chủ nhân để lại cuối cùng năm ngoái đã có người chơi được.

- Ai, mau gọi hắn ra chơi thử cho ta xem…

Nghe vậy hắn chạy đi một lúc dẫn về một cô con gái khoảng hai chục tuổi.

- Chính là cô này…

- Ta lại cứ tưởng một người nam nhân, trung niên thì ra cô này.

- Vậy cô thử biểu diễn trò chơi quay của cô ta xem…

- Vâng!

Con quay đang để ở nhà bên cạnh, không có cửa gì cả được che bằng một tấm cói. Minh đánh giá thấy con trọng lượng con quay đã giảm một phần ba, gỗ khô lại màu sắc cũng giảm đi một phần.

Nàng vận sức lăn nó ra ngoài, để sợi dây bên dưới cuộn vàì vòng. Cô gái hoạt động làm nóng người một lúc, Minh nhận ra cô này có khí lực khá, sau đó tập trung hết tinh thần hít một hơi thật sâu, tay cầm sợi dây hét lên một tiếng chạy bốn năm bước rồi bất chợt phóng lên cao đồng thời kéo dây thật mạnh, con quay bị dựng đứng quay được nửa vòng thì nàng kia nhanh nhẹn lấy dây quất nó một cái, con quay được tiếp lực liền quay mấy vòng, nàng kia lại quất bồi thêm từng hồi chẳng mấy con quay được nuôi đậu tít mù chẳng khác gì một con quay nhỏ…lúc này hàng xóm, con nít thấy động tĩnh tò mò đến xem đông đảo.

Minh đứng xa cách không đem con quay dừng hẳn lại, nằm xuống, hai tay ra thủ quyết con quay vô hình được nâng lên cao cả chục thước rồi rơi xuống, những người chung quanh cả kinh vội chạy tránh xa sợ con quay rơi xuống đầu thì Minh đã nhanh nhẹn cầm dây vung lên, cái dây thẳng tắp bay đên con quay như con rắn cuộn vào, con quay trên không đang hạ xuống liền bị sợi dây khống chế rơi chậm lại rồi bị dây rút ra khởi động xoay tít mù vang lên tiếng U Vu không ngớt. Con Quay đánh xuống đất để lại một dấu đinh to như cái thúng sâu cả thước, tung lên nhảy mấy cái rồi lượn đứng yên một chỗ mà quay.

Nàng kia và mọi người xem Minh biểu diễn, mới biết cách chơi quay cũng đòi hỏi nhiều công phu khéo léo lẫn lực lượng. Không chỉ để ra cho quay còn có thể chọi nhau như những con quay nhỏ…

Mọi người xem quên vỗ tay thì Minh lại bắt quay biểu diễn tiếp năm sáu lần kỹ thuật khác nhau, có lúc chàng cùng quay bay lên không đem quay chọi xuống, khí thế mười phần dọa người, có khi không thấy bóng con quay đâu, có khi bóng quay đầy trời…

Minh biểu diễn xong thấy nàng này thông minh nỗ lực, kiên trì tìm tòi cách ra quay thành công đáng được thưởng, trước khi định phần thưởng chàng hỏi:

- Cô có điều ước vọng gì không?

- Dạ có!

- Vậy đi theo ta rồi hãy nói…

- Không biết giải thưởng cho người chơi quay còn ứng nghiệm không?

- Còn ứng nghiệm ba ngày nữa, ai trong ba ngày có thể thi thố thì còn ứng nghiệm. Ta hơi thất vọng cho thanh thiếu niên không ai cố gắng, nên sau đó lời hứa đã được hiện rồi không cần tiếp tục nữa.

Minh đưa cô ta vào cung điện hỏi:

- Cô tên gì? Bao nhiêu tuổi, Tình trạng gia đình ra sao?

- Dạ tiểu nữ gọi là Hương-Thủy. Ba mười bảy tuổi vẫn độc thân..

- Được rồi cô có ước nguyện gì xem ta có giúp được không?

- Tiểu nữ mong ước được biết cha mẹ mình là ai…


Minh vừa nghe uớc vọng cô này đã giật mình vội hỏi:

- Cô sinh ra ở nơi đây phải không, ngày sinh, năm sinh nào.

- Dạ, tiểu nữ sinh ngày 25.08 năm 12.

- Sao cô đến tuổi này còn chưa lập gia đình, đời sống nơi này không thích hợp hay sao?

- Dạ tiểu nữ chú ý vào việc giúp đỡ nuôi các trẻ em, sau đó lỡ tuổi nên ở vậy luôn, cuộc sống ở đây không có gì không thoải mái.. chỉ có thắc mắc về thân thế nên muốn biết..

- Không ngờ cô đã hy sinh nhiều như vậy, thật ra cô cũng còn trẻ lắm. Được, để ta nói rõ cho cô biết, nhưng việc này cô giữ kín lấy cho mình kẻo gây muộn phiền vô ích cho nhiều người khác.

Nơi đó đời sống con người, ích kỷ tội ác càng lúc càng nhiều thù hận tràn đầy, lừa đảo, dâm dật, đam mê xác thịt, ham danh lợi, giả dối, lưu manh, giết chóc,.. tóm lại là rất hỗn loạn. Nạn phá thai tăng đến mức kinh khủng khiến trời đất cũng phải phẫn nộ.

- Phá Thai có nghĩa là gì?

- Là khi phụ nữ có bào thai trong bụng, họ muốn trục xuất nó ra, không muốn nuôi con mình, tức là tự giết con mình khi chưa sinh nó…

Ta thấy vậy mới ra sức của mình cứu giúp một số thai nhi, những ai muốn phá thai bị ta phát giác liền bị bắt đến đây chờ ngày sinh nở ta mới thả họ về, cho nên cô là một trong những thai nhi ta cứu được. Ta còn cho các bà mẹ tự do có thể sinh sống ở đây nuôi con nhưng kết quả thật thất vọng, ai cũng chọn bỏ con mới sinh nơi đây xin về chốn cũ..

Như thế đó, cô còn muốn tìm cha mẹ của cô không?

Hương-Thủy nghe xong nước mắt tuôn trào, thút thít không kiềm chế được không ngờ thân thế mình bi thương như vậy, bây giờ dù nàng tìm được cha mẹ mình thì thế nào? Họ cũng chẳng nhận mình… và xem như mình không có trên đời. Nàng yên tĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Cám ơn chủ nhân nhân từ đã cứu lấy con…

- Vậy tình trạng phá thai nơi đó còn tiếp diễn nữa không?

- Có chứ! Càng lúc càng tăng là khác, đáng tiếc một mình ta cứu không nên sau một hai đợt ta không quản đến việc này nữa.. Cô hỏi làm chuyện này làm gì?

- Hỏi xem con có giúp được gì không…

- Nếu cô có lòng thiện lương như vậy ta rất mừng, ta biết nơi đang cần người giúp việc chăm sóc cho trẻ mồ côi, nếu cô muốn thì ta đem cô đến đó giúp việc.

- Đứng yên ta xem khí chất của cô một chút…

Minh kiểm thì thấy cô này giống Lê Tuân hoả, và mộ linh căn thì tặng cho cô bộ tu chân quyết Lê Tuân đang tu luyện, do mình nghiên cứu soạn ra, Hoả Mộc quyết này còn khuyết điểm, cho đến nay chàng chưa để giờ nghiên cứu thêm, … nay quyết định xong chàng nói:

- Ở đây ta có một bộ tu chân quyết hợp với cô, cô nhận nó về tu luyện chờ khi
đến lúc cần ta sẽ tìm ngươi cho ngươi đi giúp trẻ mồ côi kia.

- Khi nào…

- Ba năm… Ngươi cũng cần phải tu luyện tăng thêm bản lãnh để làm việc đắc lực hơn..

Minh đem tu chân quyết thẳng vào thức hải Hương-Thủy, sau đó bắt nàng ngồi xuống tu luyện cho đến khi thành thục chàng mới cho thêm một ít đan dược phụ trợ nữa. Cuối cùng đem nàng về chỗ cũ…

Minh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới hôm sau nói với Mai-Nhị về Hương-Thủy, nàng vui vẻ nhận lời, có người bên cạnh trợ giúp thì tốt quá nhưng còn việc hộ khẩu thì sao..

- Chuyện này đến lúc đó con lo.

Bỗng tiếng xe Honda chạy vào trong sân, Minh nhận ra anh Mạnh-Cường chở một thanh niên lạ mặt đến. Chàng ra đón hỏi:

- Anh Cường sao hôm nay rảnh rỗi đến đây chơi.

- Minh, đây là Trần Thanh sư phụ của thằng bé Cẩm bị trúng chiêu trong Hùng Kê quyền của thằng Rần…Đây là Thanh-Minh là người dạy võ cho Thằng Rần…

- Hân hạnh được biết anh Minh, không ngờ anh dạy được một thằng nhỏ tài ba như thế…

- Hân hạnh biết anh, nó mà có tài ba nỗi gì… Mời hai anh vào nhà nói chuyện.

Minh thấy trong nhà còn nhiều trẻ đang chơi nên dẫn thẳng vào phòng mình. Mạnh-Cường cũng là lần đầu vào đây nên hai người ngơ ngác nhìn quanh căn nhà bằng tre kỳ lạ này. Minh pha trà đem lên mời rồi hỏi:

- Anh Cường hôm nay đến có chuyện gì không mà mời cả anh Thanh này đến.

- Cũng không có gì, anh Thanh này có chút thắc mắc nên đến đây hỏi chuyện…

- À, Có phải anh Minh bí mật chữa khớp vai cho thằng Cẩm phải không?

- Phải, nó không sao chứ!

- Không sao, thật lòng cám ơn anh, mấy hôm đó tôi lo lắng hết sức, ăn ngủ không yên sau đó nghe trong một đêm nó tự khỏi thì tôi nghi ngờ vô cùng đoán có cao nhân nào bí mật chữa cho nó nên đi kiếm anh Mạnh-Cường, sau đó đến đây..

- Không ngờ trong tỉnh Đắc-Lắc lại có cao thủ như anh, không những tinh thông võ học cổ truyền còn có thể trị thương giỏi như vậy…

- Anh đừng khen nữa, trong dân gian còn biết bao nhiêu anh hùng dị sĩ không màng danh vọng, ẩn trong dân thường, tôi đã là gì…

- Tôi rất hâm mộ môn võ cổ truyền Hùng Kê quyền của anh, nên lúc nãy có nói chuyện với anh Mạnh-Cường về môn võ này mới biết anh mới sáng chế ra chiêu „Hồi Mã Thương“ không biết anh có thể biểu diễn cho tôi được một lần sáng mắt ra không…

- Chiêu này tôi mới nghĩ ra đây sợ là chưa được chín chắn hoàn hảo, thôi cũng được sẵn dịp anh xem coi cho ý kiến có chỗ nào cần sửa đổi hay thêm bớt gì không… Mình đi ra ngoài một chút….

Minh ra phía sau nhà thấy vườn cà phê nhà hàng xóm mới đốn, chàng đến gần đó bỗng nói:

- Xem kỹ đây..

Minh chạy qua vườn hàng xóm bỗng nhảy lên quay vòng lại lăng không, hai chân liên tiếp đá ra, một trời gót, cạnh, bàn, ngón bay lại.

Thanh và Cường bị một màn mờ cả mắt, chỗ nào cũng là bóng chân bay lại không biết đường nào tránh né, vội lùi lại lấy tay che những chỗ trọng yếu thì chỉ thấy cước phong bay qua làm tà áo và tóc bay ngược về phía sau, người bị đẩy lui sáu bảy bước may mà không bị thương. Đây là lần thứ hai Mạnh-Cường chứng kiến nhưng phản ứng vẫn như lần đầu.

Hai người bình tĩnh lại thì thấy Minh lăng không bước trên những gốc cà phê trở lại…Trần Thanh bỗng hỏi:

- Vừa rồi anh sử dụng mấy thành.

- Anh muốn hỏi mấy thành sức lực phải không, vài thành thôi. Nơi đây đâu có thể để hư hỏng được…

- Chiêu Hồi Mã Thương của anh uy lực mạnh thật, địch thủ khó mà né tránh… Hôm trước tôi thấy thằng Rần ra chiêu thấy thằng Cẩm chịu không nổi đến bị thương nên cho là võ công tà ác. Thì ra không phải như vậy, người luyện võ phải đến trình độ lực phát như ý mới tinh, còn thằng Rần còn nhỏ nên chưa thể luyện đến trình độ này.. hôm đó nó thấy tính mạng bị uy hiếp nên bắt buộc phải ra tay toàn lực….

- Thiếu lâm của các anh có liên quan gì đến Thiếu Lâm Tự của Trung Quốc không?

- Có chút ít, môn phái chúng ta gọi là Thiếu Lâm Tây Sơn. Tổ sư chúng ta là họ Lê xuất thân từ đất Bình Định, trong một gia đình võ, xưa kia mang một hoài bão được học để tìm hiểu tinh hoa của các dòng võ. Cũng chính từ ước mơ này, môn Thiếu Lâm Tây Sơn ra đời mang ảnh hưởng những gì ông Lắm được học suốt thời trai trẻ. Thiếu Lâm và Tây Sơn là hạt nhân, Taekwondo, quyền Anh, quyền Thái là những xúc tác kết tụ thành Thiếu Lâm Tây Sơn.


Nơi đây có thêm người biết đến mình, có lẽ sau này ở nhà không được yên tĩnh nữa quả nhiên ngày hôm sau lại có người kiếm muốn kiến thức Hùng Kê quyền Hồi Mã Thương. Minh cự tuyệt không tiếp:

- Các anh về thôi, tôi không có nhiều giờ để tiếp những ai tò mò về chuyện này…

- Thì ra Hồi Mã Thương Hùng kê quyền cũng chỉ là hữu danh vô thực…không đáng giá …

- Các anh muốn đánh giá ra sao là chuyện mấy anh….

Sau đó không nói thêm rời khỏi nhà, Minh đang bực mình vì bị người quấy nhiễu nên định đi bộ ra bãi cát bờ biển Nha-Trang chơi một vài giờ cho khuây khỏa. Khi đến đèo M Drak chàng nhăn mặt khó chịu phát hiện có người theo dõi mình.

- Ra mặt đi, các ngươi theo ta có ý gì?

Năm người vận hắc y bịt mặt vây Minh, chàng biết mấy người này ham mê võ nghệ quá độ muốn kiến thức Hùng Kê Quyền nên không khách khí nữa nhảy vọt lên chân đá ra một chiêu „Nhị Phủ song phi“ trong Hùng kê quyền. Lần này vì bực bội vì bị theo dõi nên chàng vận nửa sức lực của mình, chiêu vừa ra cước phong nổi lên cuồn cuộn kèm theo bụi đất bay lên. Năm người kia bị chiêu bất ngờ của Minh làm cho giật mình, chỉ thấy trước mắt gió rít cuốn bụi mù mịt rối đâu đâu cũng là cước ảnh, chưa biết đối phó ra sao người đã bay ra sau rơi xuống đất bất tỉnh nhân sự…

Minh không thèm xem họ sống chết ra sao tiếp tục hành trình ra bờ biển Nha-Trang. Hôm nay trời đẹp mặt trời chiếu rọi bãi cát, sóng nước phản chiếu những ánh sáng đẹp như những bức màn, lúc này bãi cũng khá đông người. Minh không cần để ý đến ai, mau lẹ thay quần đùi tắm, để trần đi thẳng xuống nước, khi đủ sâu thì hụp lặn vài cái ra xa, thỉnh thoảng nhảy lên mặt nước hớp lấy dưỡng khí, sau đó lặn xuống đáy biển thưởng thức các loại cá, san hô…. Chàng lấy Tỵ thuỷ châu ra dùng, từ ngày được Dương Lôi đại ca tặng món này mới dùng một lần ở Amazon, để không thật đáng tiếc… còn bộ thiên niên tằm bảo y nữa nên đem tặng nàng đi thôi. Ở đây tuy mát mẻ đẹp thật nhưng một mình cũng chán, thôi ta về rủ Hồng-Linh đi biển chơi, giờ này chắc nàng cũng về học rồi.

Hồng-Linh đang một mình chạy xe đạp về thấy phía sau xe có động thì đã thấy Minh ngồi phía sau từ lúc nào. Minh thấy nàng đã nhận ra mình chàng đưa tay ra quàng ôm lấy eo nàng. Hồng-Linh nhột quá giẫy dụa khiến xe nghiêng lạng qua lại:

- Em mau khống chế tay lái, té bây giờ…

- Tại anh hết!!!

Minh ôm nàng mùi hoa hồng không ngớt bay vào mũi khiến chàng thoải mái, tay khẽ xiết eo nàng mạnh thêm một chút nữa thì thấy nàng không nói gì…

- Mình về nhà rồi anh chở em đi biển chơi nhé…

- Nhưng tối nay mình đi tập hát ca đoàn, à lâu rồi anh không đi hôm nay đi tập hát đi, sắp lễ Giáng-Sinh rồi anh cũng phải ra chút sức chứ…

- Ừ được tập hát thì tập, nhưng về nhà ăn cơm rồi theo anh đi ra biển chơi đã…

- Vậy sao kịp về đi tập hát..

- Điều này em khỏi lo, anh bảo đảm về kịp giờ đi tập hát.. cứ chịu đi theo anh là được…

Ăn uống xong, Minh đem thiên niên tằm bảo y tặng nàng, nói nàng mặc vào thử. Hồng-Linh cầm lấy bảo y thấy mỏng, nhẹ mát rượi thì ngạc nhiên hỏi:

- Đây là quần áo gì, sao lạ thế…

- Bảo bối đó!!

Minh bí mật truyền âm nói tiếp:

- Đây là một kiện bảo y, đao kiếm chém không vào lại có thể tỵ thuỷ tị hỏa. Em mặc vào rồi chúng ta ra biển thử xem có phải hàng thật không..

Hồng-Linh nghe vậy lườm chàng nửa tin nửa ngờ ôm bảo ý vào phòng thay đồ…
Bỗng nghe Minh tiếp tục truyền âm:

- Trước hết em nhỏ trên nó một giọt máu, sau đó ý nghĩ mặc nó vào là xong… khỏi cần trụt cởi gì cả…

- Hồng-Linh đang định cởi quần áo nghe vậy vội ôm bảo y chạy ra hỏi:

- Vừa rồi anh nói gì?

Minh chộp ngay tay nàng, châm một kim vào đầu ngón tay cái, sau đó lặn một giọt máu trên bảo y. Bảo y bừng sáng lên màu vàng kim óng ánh trông tuyệt diệu. Hồng-Linh tròn xoe hai mắt, miệng há nhỏ nhìn không chớp….

- Được rồi. Bây giờ em là chủ bảo y, em niệm đến nó mặc, thì nó ở trên người em, niệm cất vào trữ vật giới thì nó cũng nghe theo tuỳ ý mà làm…

- Ngộ như vậy à…

Bỗng nàng thử nghĩ „mặc bảo y“. Bảo y không tiếng động biến mất trước mặt, nàng sững sờ, thấy trên người khác lạ vội lấy tay sờ thì quả nhiên bảo y đã mặc trên người, bó sát da bên trong cả quần áo lót. Nàng không nói gì hoạt động tay chân một lát thì thấy dễ chịu không nóng, cảm giác mình đang mặc bảo y như không.
Minh nhìn dáng điệu vui thích của nàng mà thưởng thức, an ủi thầm nhớ cám ơn Dương đại ca. Với trình độ của Minh cũng có thể luyện được bảo y như thế hay cao hơn, nhưng chàng không bỏ giờ làm việc này… Nàng vui mừng la lên cười nói một hồi thì chị Dũng đến hỏi:

- Hồng-Linh chuyện gì mà em vui cười mãi thế….

- Anh Minh….

- Chị Dũng! Chúng em muốn cùng nhau ra ngoài đi chơi khoảng hai tiếng rưỡi, chị coi nhà dùm Hồng-Linh nhé…

- Thế à, vậy mau đi về sớm nhé..

- Vậy phiền chị chúng em đi đây…

Minh cầm tay Hồng-Linh dắt ra sân sau đó biến mất…. Ra sân Minh dặn:

- Em cẩn thận, hôm nay anh đưa em đi bằng phi đao.

Hồng-Linh chẳng hiểu phi đao là gì nhìn Minh mỉm cười, tâm trí nàng đang còn vẩn vơ với bộ bảo y đang mặc trên người.
Minh dứt liền xuất Tạc đao quán chú nguyên khí dắt Hồng-Linh đứng lên đao ôm lấy phía trước. Phi đao chậm phóng lên cao, lúc này Hồng-Linh mới giật mình nhận thấy mình và chàng đang đứng trên một con dao khổng lồ bay lên không nàng nhìn xuống thấy nhà cửa, đường phố nhỏ dần, đao bay đi với vận tốc rất nhanh…Đây là Minh đã giảm vận tốc tối đa. Nàng vội hỏi:

- Mình đang bay à…

- Ừ, mình đứng trên phi đao. Em sợ không?

- Anh đang ôm em còn sợ nỗi gì…. Mình đi đâu chơi..

- Đi chơi biển Vũng-Tàu, hay em thích đi Nha-Trang không? Nơi đó tuy xa hơn một chút nhưng phi đao thì không mất bao nhiêu thời gian..

- Ừ, thì đi Nha-Trang xem, em chưa đến đó bao giờ.

Chẳng mấy chốc Phi đao đáp xuống bờ biển Nha-Trang, khách du lịch tắm biển vẫn còn đông… Minh thu đao lại nói:

- Em cởi quần áo ra đi, mặc bảo y thôi đủ rồi, em muốn dạng mẫu gì thì dùng ý niệm là được như ý.

Hồng-Linh nhìn Minh nghi ngờ song Minh tỉnh như không đã bắt đầu thay quần áo tắm… Hồng-Linh tò mò nhìn thì thấy chàng xoay người hai ba cái đã thấy chàng người trần trùng trục, dưới mặc một cái quần đùi tắm… Thân người cân đối, vai rộng, da thịt săn chắc ngăm ngăm, cơ bắp có đầy đủ nhưng không cuồn cuộn như lực sĩ trong tivi.. đang ngẩn người thì lại nghe chàng nói:

- Em còn chưa cởi đồ, để anh giúp cho…

- Ahh, không được để em tự cởi…

Lúc này thấy người ta đi qua lại trước mặt nhưng dường như họ không trông thấy hai người Hồng-Linh thắc mắc hỏi:


- Những người chung quanh hình như không nhìn thấy mình a..

- Đương nhiên không thấy, từ lúc bước ra sân nhà em anh đã dùng ẩn thân thuật khiến không ai thấy được chúng ta. Em khỏi phải lo ai nhìn trộm nữa, mau cởi quần áo đi…

- Còn anh đang nhìn em là chi…

- Anh khác, em bên anh thì việc gì anh phải nhìn trộm…

Hồng-Linh nghe vậy không hiểu ý rõ chàng nói gì… song nàng đã cởi áo, cởi quần, áo lót, nịt ngực, quần lót nàng cởi cất dấu thật nhanh vào trữ vật giới. Minh đứng bên cười thầm, mấy động tác này ta không cần nhìn cũng thấy hết, giấu vội mà làm chi…

- Xong rồi!!!

Minh nhìn nàng trong dáng hình áo tắm màu xanh riềm tím… cười nói:

- Trông khá lắm!!!

Sau đó hôn khẽ nàng một cái nói:

- Cẩn thận, anh thư ẩn thân thuật, sau đó mình xuống biển.. Em có biết bơi không?

- Biết sơ sơ, chưa đủ tự tin..

- Học bơi cũng dễ thôi… cẩn thận…

Hồng-Linh thấy tay Minh ra pháp quyết kỳ lạ, đoán là chàng đã thu ẩn thân thuật, nên quan sát người chung quanh. Quả nhiên họ thấy hai người thì quan sát đánh giá, thấy nàng nhìn thì ánh mắt lại dời đi nơi khác, nàng cảm thấy những ánh mắt tham lam chiếu vào người nàng thì Minh đã cầm tay nàng đi xuống biển. Khi nước đã đến ngực Minh dạy cho nàng bơi, khẻ nâng bụng một chút sau đó bớt lực thả ra dần.. mới được năm bảy phút nàng đã mừng rỡ khoe:

- Em biết bơi rồi…

- Có thế chứ, em tu luyện thủy quyết mà không biết bơi, sợ nước thì ai nghe được…

Hai người sát cánh bơi ra ngoài,rồi lại vào chơi giỡn, khoảng nửa tiếng Hồng-Linh muốn vào thì Minh nói:

- Anh còn có một bảo vật nữa chúng ta dùng nó xuống đáy biển du ngoạn xem cá, tôm, các loài sinh sống dưới biển….

Hồng-Linh nghe Minh nói đến bảo vật thì sáng mắt lên, hai ba lần đầu nghe chàng nói bảo vật thì không hiểu nên dửng dưng, nhưng vừa rồi kiện bảo y làm nàng rung động, ưư thích nên bây giờ vừa nghe chàng nói đến bảo vật thì khao khát đầy chờ mong…. Nàng thấy Minh lấy ra để trên tay một viên bảo châu màu xanh đậm, nàng không thấy gì đặc biệt, bỗng Minh tay ra pháp quyết rồi hạt châu biến thành lớn, nước chung quanh dạt ra cách hạt châu một phân…lại nghe chàng nói:

- Mình vào đó đi!

Sau đó tay được chàng cầm lấy rồi quang cảnh biến đổi trước mắt thấy mình đang ở dưới nước. Minh đỡ eo nàng nói:

- Em ngồi xuống ghế, nhẩn nha xem hưởng thụ đi…

Chờ nàng ngồi ổnn định chàng ngồi bên ôm nàng, ý niệm thúc đẩy tị thủy châu giữ khoảng cách đáy biển một thước chuyển ra biển khơi. Những đàn cá màu sắc khác nhau bơi qua, lươn, mực, cá ngựa, cá voi, cá trám cá kìm, tôm đủ mọi thứ bơi nhởn nhơ trước mắt.. Hai ngườì vừa xem vừa nói chuyện thời giờ một tiếng nữa qua nhanh. Minh cho cầu trở lên dần thì bỗng thấy mặt biển ba động, thần thức liền xem xét phía trên thì thấy nhiều người đang bơi, lặn như tìm tòi chàng lại quan sát thì biết có một em bé bị mâấ tích nên họ cho là bị chêế đuối nên tìm…

Hồng-Linh thấy Minh ngưng thần như nghe ngóng thì tò mò hỏi:

- Chuyện gì vậy anh?

- Phía trên có nhiều người đang tìm một em bé mất tích, họ cho là bị chết đuối… Em để yên cho anh kiếm thử xem…

Nói xong Minh ngồi tĩnh toạ thần thức phát ra cực hạn tra xét từ gần đến xa, năm phút sau bỗng mở mắt ra..

Hồng-Linh thấy Minh ngồi tĩnh tọa thì nhận xét, ý chí chàng kiên định hơn mình nhiều, vừa ngồi đã có thể bỏ hết mọi tạp niệm tập trung tối đa vào việc tìm kiếm… Nàng nhìn chàng hai chân xếp bằng vững trãi, lưng thẳng, mặt sáng sủa, hai mắt nhắm hờ, tam tinh như có luồng sáng chiếu ra tám phương….

Minh mở mắt ra thì tỵ châu bay nhanh hướng bên trái, chàng dặn:

- Em ngồi yên đây anh ra cứu người….

Hồng-Linh thấy phải ngồi một mình có chút lo lắng… song bóng Minh đã bay ra ngoài, nàng nhìn lên thấy chàng phóng lên nhanh như cá chim vừa khuất mắt đã thấy bóng chàng trở lại, trong tay ôm một em bé gái khoảng tám chín tuổi đưa vào tỵ châu.

Vừa vào trong Minh không nói gì nhấc con bé lên xốc cho chảy hết nước trong bụng theo miệng ra sau đó đặt xuống sau đó đặt xuống bịt mũi con bé đem miệng ém chặt vào miệng nó thổi mạnh một hơi, sau đó thả mũi nó ra ba giây rồi lại làm lại năm bảy lần. Nguyên Minh thấy nó tim còn đập nhưng vừa tắt hơi nên vội hô hấp nhân tạo cho phổi nó hoạt động trở lại. Quả nhiên đến hơi thứ chín vừa buông ra thì nó có thể thở trở lại… Minh để nó nằm đó nói:

- May mà cứu kịp, nó vừa dứt thở thì được anh cứu được nên hô hấp nhân tạo không mất bao nhiêu công phu đã thành công.

- Bây giờ làm sao?

- Chờ một chút nữa nó tỉnh rồi đem nó lên bờ….chúng ta nhẩn nha đi vào là vừa.
Tỵ châu vào đến gần bờ quả nhiên cô bé tỉnh dậy mở mắt thấy hai thanh niên thiếu nữ lạ mặt đẹp tuyệt trần thì hỏi:

- Em đang ở đâu, sao lại ở đây..

- Em nhớ gì không, vừa rồi em bị chết đuối được chúng ta cứu kịp.

Nói xong Minh đỡ Hồng-Linh đứng dậy rồi bế em bé trên tay, thu tỵ châu và ẩn thân thuật lại bước lên bờ… Ba người vừa xuất hiện mọi người đứng cung quanh nhận ra họ như từ trong lòng biển chui ra nên giật mình…

Minh thấy mấy người kia vẫn còn lặn tìm thì lớn tiếng nói:

- Em bé chúng ta cứu được rồi, có phải các vị kiếm em bé gái này không?

Mấy người thanh niên đang lặn gọi nhau về xem, thì người thân của cô bé đang ở trên bờ vội chạy lại xem…vừa thấy con bé đã nhào vào ôm khóc oà lên….

- Con Hồng, mày làm mẹ sợ muốn chết, sao lại dại dột tắm xa như vậy..

- Con đang lội ngoài đó bỗng chân bị hổng nên bị nước cuốn đi không vào được nữa . Hu hu hu..


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hồng Mông Linh Bảo, truyện Hồng Mông Linh Bảo, đọc truyện Hồng Mông Linh Bảo, Hồng Mông Linh Bảo full, Hồng Mông Linh Bảo chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top