Hồng Bài Thái Giám

Chương 22: Thị Tẩm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hồng Bài Thái Giám



Thấy Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu đi rồi, Lam Thanh Hàn nhẹ liếc Lăng Giản đang quỳ trên mặt đất một cái, nói với Lam Ngữ Thần:
"Ngưng Sương, sắc trời không còn sớm, bổn cung cũng muốn trở về."
"Ân, Ngưng Sương tiễn Đại hoàng tỷ." Lam Ngữ Thần nói.
"Như thế nào? Ngươi còn không đi? Không lẽ là muốn đứng ở nơi này của Ngưng Sương chờ Hoàng hậu tự mình đến mang ngươi rời đi?"
Ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người Lăng Giản, làm cho sau lưng Lăng Giản lại từng đợt rét run.

"Nô tài bây giờ đi, bây giờ đi."
Lăng Giản đứng dậy cung kính hướng Lam Ngữ Thần làm cái lễ, cũng không chờ nàng nói gì, liền chậm chậm lui ra ngoài.

Trong lòng nói đây là loại người gì a! Như thế nào cứ nhìn chằm chằm ta không tha! Mặt than! Xú mặt than!!!
Lăng Giản mới vừa đi đến chỗ quẹo, thanh âm lạnh như băng của Lam Thanh Hàn lại truyền đến:
"Nhớ kĩ cho bổn cung, nô tài chỉ có thể là nô tài, đừng ỷ vào có người sủng là có thể muốn làm gì thì làm.

Nếu còn dám có hạnh kiểm xấu đối với chủ tử, cẩn thận mạng chó của ngươi!!!"
"Nô tài...!Ghi nhớ Đại công chúa dạy bảo!"
Lăng Giản cắn răng từ trong kẽ răng phun ra vài chữ, đây rốt cuộc là người hay quỷ, đi đường không có tiếng động a! Quên đi, ta vẫn là theo đường khác đi đi.

Lăng Giản bĩu môi, cúi đầu bước qua Lam Thanh Hàn chuẩn bị theo đường khác trở về phòng.

Mỗi lần thấy Mặt Than sẽ không có chuyện tốt! Làm cái gì, nói chuyện lúc nào cũng không hiểu nổi như vậy a!!!

"Nguyệt Như." Lam Thanh Hàn đứng ở tại chỗ hướng Nguyệt Như phía sau gật gật đầu, nói:" Hảo hảo đi theo, không được phép lại phát sinh sự tình như lần trước!"
"Nguyệt Như hiểu được." Nguyệt Như nói xong, lấy tốc độ cực nhanh biến mất ở trước mặt Lam Thanh Hàn.

Đi trên con đường nhỏ yên lặng ở ngự hoa viên, Lăng Giản luôn cảm thấy được có chút không thích hợp.

Về phần có chỗ nào không đúng? ngôi sao trên trời vẫn còn treo trên đó không có rớt xuống, hòn giả sơn lẳng lặng đứng ở đó cũng không bị Ngu Công dời đi, cái bóng của mình vẫn giống như da trâu dính chặt theo từng bước đi của mình.

Chính là, vì cái gì nàng luôn cảm thấy đêm nay không khí trong ngự hoa viên thực quỷ dị đây? Lăng Giản trước giờ là người không tin vào chuyện ma quỷ, nhưng từ khi xảy ra chuyện cẩu huyết xuyên không xong, nàng bắt đầu tin tưởng trên thế giới có một số việc thật sự không thể dùng khoa học để chứng minh.

Tựa như hiện tại, vì cái gì sau lưng của nàng lại bắt đầu lạnh lẽo, hơn nữa hình như còn có thể nghe thấy tiếng bước chân khác cùng với tiếng bước chân của mình?!!Thượng Đế vạn năng a, Chúa nhân từ a, thần Allah vĩ đại a, Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn a, Như Lai Phật Tổ pháp lực vô biên a, van cầu các ngươi nhanh lên hiện thân tiêu diệt yêu ma quỷ quái phía sau ta đi a! Nếu phía sau ta không có yêu ma quỷ quái các ngươi cũng không cần hiện thân! Lăng Giản một bên nhỏ giọng than thở, một bên tăng nhanh cước bộ của mình.Bịch bịch bịch, theo Lăng Giản tăng nhanh cước bộ, tiếng bước chân đi theo nàng dần dần thành lớn.

Hẳn là người đi? Quỷ đi đường sẽ không có thanh âm đi? Lăng Giản ở trong lòng cân nhắc, vừa muốn quay đầu lại đã bị một lực mạnh đánh ngất xỉu, hai mắt tối sầm mất đi tri giác.Lăng Giản là bị một trận hương thơm gay mũi cứu tỉnh, sau cổ truyền đến từng trận đau đớn, nàng vừa muốn đưa tay xoa xoa chỗ đau liền phát hiện chính mình đã bị người trói lại giống như gói bánh chưng.

Đây là có chuyện gì? Lăng Giản ngồi chồm hổm ở trên giường nhìn chung quanh căn phòng xa lạ được trang hoàng vô cùng tinh xảo.

"Ngô ngô ngô ngô..."
Mùi hương nữ nhân nhẹ nhàng thổi qua, miệng là thứ duy nhất để Lăng Giản nói chuyện sớm đã bị người dùng khăn lụa nhét vào.

Bắt cóc? Lăng Giản lắc lắc đầu muốn làm cho chính mình tỉnh táo lại, đây là có chuyện gì? Cho dù bắt cóc cũng sẽ không bắt cóc một nô tài trên người ngay cả một phân tiền cũng không có đi? Ít nhất cũng có thể bắt cóc công chúa phi tần đi!!! Chẳng lẽ là cái đồ Mặt Than kia làm?! Lăng Giản không khỏi đánh cái giật mình, nàng sẽ không lại tâm huyết dâng trào muốn giáo huấn ta một phen đi?!
"Khanh khách, ngươi tỉnh rồi?"
Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, thanh âm mê hoặc truyền đến, làm cho Lăng Giản sau khi nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của người đến, nhất thời trừng lớn hai tròng mắt, Tô Đát Kỷ?!!!
"Khanh khách, nhìn thấy bổn cung kinh ngạc như vậy sao?"
Tô Ðát Kỷ, không, là Lam Nhược Y mặc váy lụa mỏng nửa trong suốt chậm rãi đi về phía Lăng Giản, tóc đen như thác nước khuynh xõa tới ngang hông, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ quyến rũ.

"Ngô ngô ngô ngô..."
Lăng Giản nhoáng lên suy nghĩ muốn giãy khỏi dây thừng trói buộc, kết quả càng giãy giụa thì lại càng bị buộc chặt.

Đây là thắt gút kiểu gì vậy, như thế nào càng giãy càng chặt a!!!
"Ngoan, đây chính là gút thắt trói móng heo a, càng giãy càng chặt nga~."
Lam Nhược Y dùng khăn lụa che mặt cười khẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt linh động hướng Lăng Giản phao mị nhãn, làm cho Lăng Giản không khỏi nghĩ đến câu thơ "mỹ nhân ôm tỳ bà che nửa mặt", nhưng vấn đề hiện tại là đối phương không phải tỳ bà nữ thẹn thùng, mà chính mình lại cực kỳ giống miếng thịt heo bị đặt trên thớt gỗ.

Thịt heo, thịt heo? Vậy không phải là mặc người chém giết sao?! Lăng Giản bị ý nghĩ của chính mình hù sợ, hai tay lại bắt đầu thử giãy khỏi trói buộc, miệng không ngừng phát ra thanh âm ngô ngô ngô ngô.
"Ngoan một chút thôi, nô tài tuấn mỹ như vậy bổn cung cũng không nỡ để dây thừng tổn thương ngươi đâu."
Lam Nhược Y tao nhã ngồi vào bên giường, ngón tay dài nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng xẹt qua dung nhan giống như con lai của Lăng Giản.

Bộ ngực sữa hở ra một nửa, xuyên thấu qua váy lụa mỏng có thể nhìn thấy rõ ràng cái yếm màu đỏ bên trong.

"Tô Đát Kỷ..." Lăng Giản gian nan nuốt nước miếng, trong lòng nói trách không được năm đó Trụ vương bị Tô Đát Kỷ mê hoặc đến thất điên bát đảo, nếu mà nhìn thấy cảnh này, dám cá tất cả Liễu Hạ Huệ đều sẽ biến thành Trần Thế Mỹ.

"Khanh khách, ngươi ngoan một chút, bổn cung sẽ cho ngươi cơ hội nói chuyện, nếu không thì..."
"Ngô ngô ngô..."
Lăng Giản dùng sức gật đầu, lập tức đình chỉ giãy dụa.


Trong lòng không ngừng đánh dấu chấm hỏi, đây là đang nháo trò gì?! Ta hôm nay mới gặp ngươi nha đại tỷ, người hoàng gia các ngươi có phải hay không đều có khuynh hướng thích tra tấn người khác a?! Trừ bỏ Ngữ Thần nha đầu của ta, ô ô ô, Ngữ Thần nha đầu ta sai lầm rồi, ta đêm nay hẳn là không nên rời đi Ngọc Sương cung.

Nếu không rời đi Ngọc Sương cung sẽ không bị Mặt Than nửa đường đuổi theo, nếu không bị Mặt Than nửa đường đuổi theo ta sẽ không cần phải vòng đường mà đi, nếu không phải vòng đường mà đi sẽ không bị người ta đánh bất tỉnh...!
"Khanh khách, cũng thật ngoan đây."
Lam Nhược Y nhẹ nhàng bốc lên cằm Lăng Giản, cười nói:
"Bổn cung cùng với ngươi chơi trò vấn đáp, nếu là ngươi trả lời khiến cho bổn cung vừa lòng, bổn cung sẽ tha cho ngươi; nếu là không hài lòng, vậy bổn cung liền..."
Lam Nhược Y cười giảo hoạt, tiếp tục nói: "Trả lời sai một câu bổn cung liền cởi một món trên người ngươi, không biết Tiểu Lăng Tử ngươi đêm nay có mặc nhiều quần áo một chút hay không đây?!"
"Ngô ngô ngô ngô..."
Lăng Giản vừa lắc đầu lại gật đầu, đây là làm cái gì? đây là làm cái gì?! Trả lời sai liền cởi quần áo?! Vì cái gì không phải cởi của ngươi?! Quần áo cởi sạch thân phận của ta không phải lòi ra sao?!!! Lăng Giản bi thảm vặn vẹo thân mình, tối hôm qua nàng rãnh quá không có việc gì liền đem buộc ngực giặt sạch treo ở trong phòng, chỉ dùng vải trắng bao lấy ngực, nếu là y phục thái giám bên ngoài bị lột ra...!
"Khanh khách, đừng lộn xộn! Khẩn trương như thế làm chi, bổn cung cũng sẽ không ăn ngươi."
Lam Nhược Y khuynh người về phía trước gần sát khuôn mặt Lăng Giản, ở bên tai nàng a nhiệt khí, nói:
"Bổn cung vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thái giám có làn da tốt như vậy đây, nếu là ngươi chịu cùng bổn cung chơi vấn đáp, bổn cung sẽ cho ngươi mở miệng nói chuyện, nếu là không chịu nha, vậy bổn cung cũng chỉ đành..." Lam Nhược Y bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, mấy ngón tay dài nhỏ vuốt ve qua lại trên cần cổ như ngọc của Lăng Giản.

"Ngô ngô ngô ngô..." Một dòng nước ấm xẹt qua bụng Lăng Giản, Lăng Giản giãy dụa nghĩ phải tránh đi cái tay kia vuốt ve.

Trời ạ, ta đây là tạo cái nghiệt gì a!!! Công chúa này biến thái a!!! Thái giám cũng trêu ghẹo!!!
"Tiểu Lăng Tử, nếu là nguyện ý bồi bổn cung chơi thì gật đầu, bổn cung lập tức cho ngươi mở miệng nói chuyện." Lam Nhược Y híp nửa mắt, giọng nói đùa bỡn.

"Ngô ngô ngô..." Lăng Giản gật đầu, tự nhủ chơi với nàng còn có cơ hội che dấu thân phận, nếu làm cho nàng trực tiếp đem mình cởi sạch vậy là chắc chắn chết lềnh bềnh.
"Bản cung biết mà, khanh khách." Lam Nhược Y che mặt cười, nâng tay gỡ xuống khăn lụa trong miệng Lăng Giản.

"Oaa..." Lăng Giản như trút được gánh nặng thở ra một hơi, kết quả khi nhìn đến Lam Nhược Y thủy chung híp mắt nhìn chằm chằm mình, tim vốn đang hạ xuống lại nhảy lên tới cổ họng.

"Ngô...Nhị công chúa, ngài tạm tha nô tài được không? Ta cùng ngài không oán không cừu..." Lăng Giản đáng thương nói.

"Bổn cung lại không có làm gì ngươi, bổn cung chỉ là muốn cùng ngươi chơi trò chơi thôi." Lam Nhược Y khóe miệng gợi lên một nụ cười mị hoặc chúng sinh, tiếp tục nói:
"Vấn đề thứ nhất, bổn cung có đẹp không?"
"..."
Vấn đề này còn cần phải hỏi sao? Nhị công chúa này có phải hay không chưa từng soi gương a?! Lăng Giản ở trong lòng oán thầm nửa ngày, gật gật đầu nói:
"Hồi bẩm Nhị công chúa, ngài đẹp lắm, khuynh quốc khuynh thành, hơn cả Bao Tự."
"Bổn cung phi thường vừa lòng câu trả lời của ngươi." Lam Nhược Y nói.
Oa, thì ra đơn giản như vậy! Xem ra có thể thuận lợi qua cửa!!! Lăng Giản lén nhếch một bên khóe miệng, hỏi:
"Như vậy Nhị công chúa, xin hỏi ngài vấn đề thứ hai là cái gì?"
"Vấn đề thứ hai nha..." Lam Nhược Y dừng một chút, nói:
"Vấn đề thứ hai chính là, Đại công chúa có đẹp hay không?"
"..."
Lăng Giản thần tình hắc tuyến, thật sự không biết nên như thế nào trả lời.

Nữ nhân hẳn là không thích nghe ai khen nữ nhân khác đẹp đi? Lăng
Giản ở trong lòng cân nhắc trong chốc lát, nói:
"Hồi bẩm Nhị công chúa, Đại công chúa đẹp thì đúng là đẹp, nhưng không có bằng Nhị công chúa đâu a."

"Khanh khách, nô tài ngươi thật biết ăn nói a." Lam Nhược Y lại là che mặt cười, nói tiếp:
"Vấn đề thứ ba, nô tài ngươi tựa hồ rất được Ngưng Sương cùng Đại công chúa sủng, đúng không?"
"Không đúng, không đúng."
Lăng Giản lắc đầu, nếu nói Ngữ Thần nha đầu sủng ta thì đúng vậy, Đại công chúa thì cho xin! Cái đồ Mặt Than kia nhìn thấy mình liền giống như thấy kẻ thù giết cha.

"Tiểu Lăng Tử, bổn cung không thích người nói dối.

Nếu là không được sủng, cớ gì các nàng đều phản đối bổn cung mang ngươi về Lâm Như cung đây?"
Lam Nhược Y lại khuynh người về phía trước, một đôi ngọc thủ không nhanh không chậm cởi bỏ nút thắt vạt áo Lăng Giản, nói:
"Vấn đề này bổn cung cũng không vừa lòng.

Cho nên ngươi phải cởi một món quần áo nga~"
"Không muốn không muốn, Nhị công chúa ngươi hãy nghe ta nói!!!"
Vạt áo bị giải khai một cái nút thắt, Lăng Giản khẩn trương giãy dụa, thân mình không ngừng lui về phía sau nói:
"Đại công chúa thực chán ghét ta, lần trước còn vô duyên vô cớ phạt nô tài quỳ xuống!!! Cho nên nô tài nói chính là nói thật, nô tài không có nói sai a!!!"
"Nga? Nàng chán ghét ngươi?"
Lam Nhược Y một đôi ngọc thủ dừng ở giữa không trung, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Giản, thẳng đến sau khi xác định Lăng Giản nói chính là nói thật mới lộ ra nụ cười quyến rũ đoạt hồn người, nói:
"Nếu Đại công chúa chán ghét ngươi, vậy bổn cung sẽ thích ngươi.

Tiểu Lăng Tử, đêm nay ngươi lưu lại thị tẩm đi."
"Thị tẩm?!"
Lăng Giản tiếng nói nâng cao tám độ, khóe miệng run rẩy nói:
"Nhị công chúa, nô tài là thái giám, Nhị công chúa ngài cho dù là thiếu, cũng nên tìm người kiện toàn đi! Nô tài....không có chức năng kia a!"
"Tiểu Lăng Tử ngươi lớn lên tuấn mỹ như vậy, sao bổn cung có thể nguyện ý tìm người khác đây?"
Lam Nhược Y khóe miệng gợi lên một nụ cười tà, ngón tay vuốt ve xương quai xanh của Lăng Giản, nói:
"Thật không nghĩ tới xương quai xanh của thái giám cũng có thể đẹp đến như vậy.

Ngươi yên tâm, tối nay bổn cung chắc chắn cho ngươi thoải mái đến tận cùng nha."
Nói xong, hai tay Lam Nhược Y lại bắt đầu không an phận cởi ra nút thắt ở vạt áo Lăng Giản.

"Nhị công chúa, ngươi tha ta được không! Ta là thái giám, ta không có chức năng kia!!!"
Lăng Giản vừa nói vừa lui về phía sau, thẳng đến khi không thể lui nữa, bị Lam Nhược Y khuynh thân dồn đến góc giường.

"Ngươi biến thái có phải hay không?! Ta đã nói ta không có chức năng kia! Ngươi nếu thiếu thốn tự cầm cà tím dưa leo gì đó mà giải quyết!! Ngươi đường đường một công chúa khi dễ một nô tài như ta làm gì?! Ngươi dừng tay cho ta! Ngươi dừng tay nhanh lên!! Ta xin ngươi!!! Ta van cầu ngươi dừng tay!!!!".


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hồng Bài Thái Giám, truyện Hồng Bài Thái Giám, đọc truyện Hồng Bài Thái Giám, Hồng Bài Thái Giám full, Hồng Bài Thái Giám chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top