Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 6: Chương 6


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng



Edit: Chang | Beta: UynNie
-
Chiến Việt quấn lấy Hứa Nặc suốt cả một buổi sáng, mãi đến khi cậu đồng ý sẽ làm bánh hoa tươi nhỏ cho vị tiểu thiếu gia này vào buổi trưa, cậu nhóc mới cảm thấy thỏa mãn mà rời đi.

Bạch Tuệ thì vui vẻ khi bản thân có một ngày an tĩnh, nên từ sớm bà đã hẹn chị em tốt của mình ra ngoài tụ tập, cũng tỏ vẻ bản thân muốn đi chơi cả ngày.

Trước khi đi không quên dặn dò Hứa Nặc chăm sóc cho Chiến Việt.

Vì thế, Hứa Nặc vội vội vàng vàng đi làm bánh hoa tươi nhỏ.

Chiến Việt vừa ăn cơm xong đã chạy phắt đi huấn luyện thể năng đến tận chiều mới trở về.

Hứa Nặc làm bánh xong đã mệt đến mức không muốn nhúc nhích, cậu uể oải ngã lên giường, bản thân không có ý định động đậy.

Vừa làm đầu bếp vừa làm bảo mẫu đúng thật là không dễ dàng.

Nhưng mà cậu cũng không muốn ngủ, chỉ lẳng lặng nằm một lát rồi đứng dậy ra cửa.

Hứa Nặc không kêu tài xế, cậu một mình bước đi trên đường phố vừa đi vừa ngắm cảnh nhân tiện tản bộ luôn.

Thỉnh thoảng cũng có người qua đường nhìn chằm chằm vào Hứa Nặc nhưng đều bị cậu phớt lờ tất cả, không hề quan tâm.

Hứa Nặc đứng trước quán bar O chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định không bước vào.

Khu vực này là nơi phồn hoa bậc nhất trong thành phố, ở đây loại người nào cũng có, đông đúc náo nhiệt vô cùng.

Nơi đây có chỗ chuyên môn cung cấp Alpha bồi rượu, đồng dạng cũng có nơi chuyên cung cấp Omega.


Gọi đây là quán bar, không bằng nói nó là quán cà phê được trang hoàng với phong cách nhã nhặn, âm nhạc nhẹ nhàng mà sâu lắng.

Có thể dễ dàng bắt gặp cảnh tượng một vài Omega xinh xắn đáng yêu đang nép mình trên chiếc ghế sofa mềm mại nhỏ giọng nói chuyện hoặc có thể thấy được họ đang chú tâm vào một cuốn sách nào đó.

Hứa Nặc đứng trước cửa bar O suy nghĩ một lát, cậu do dự một chút, vẫn chưa đi vào.

Bầu không khí của quán bar O này quá nhẹ nhàng êm dịu, không hề có vẻ náo nhiệt ồn ào mà một quán bar nên có, cậu không thích chút nào.

Trong lúc cậu đang tự hỏi là bản thân có nên đi dạo nơi khác không thì một giọng nói vang lên ở bên tai cậu:
"Không đi vào à?"
Hứa Nặc quay đầu lại.

Lọt vào trong tầm mắt của cậu là một người có khuôn mặt khó mà phân biệt được giới tính...!Người đó là một Omega xinh đẹp, sắc đẹp đó khiến cậu không ngừng cảm khái.

"Không", Hứa Nặc lắc đầu "Tôi không vào, cảm ơn."
Omega xa lạ nhìn chằm chằm cậu hai giây, giống như là đã nhìn thấu tâm tư của cậu, bỗng nhiên cười cười: "Trên lầu có phòng mới mở, bởi đi ngang qua quán bar O này nên có khá là nhiều người.

Cậu có muốn lên nhìn thử hay không?"
"Được."
Rất nhiều năm sau, khi Hứa Nặc nhắc lại giờ khắc này, cậu vẫn còn cảm thán: "Duyên phận đúng là thần kì thật đấy, sao tôi có thể gặp được đại thiếu gia như cậu cơ chứ?"
Kỷ An Sách nói cảm ơn rồi nằm trên ghế sofa, tay thì đang nghịch ngợm miếng ngọc của Kỷ Lân đưa tới thản nhiên nói: "Trên lầu là quán bar của tôi vừa mới khai trương, nếu không phải thấy cậu quần áo ngăn nắp thoạt nhìn bộ dạng rất có tiền, khuôn mặt cũng không tồi.

Mẹ bà nó, cậu cho rằng đại thiếu gia đây sẽ nói chuyện với cậu sao?"
Hứa Nặc: "..."
Đương nhiên, đó là những lời rất lâu về sau.

- -----------------------

"Tự giới thiệu một chút, tôi là Kỷ An Sách, cũng có thể gọi tôi là An Sách."
"Còn tôi là Hứa Nặc." Hứa Nặc mỉm cười với Kỷ An Sách, đi theo anh qua cầu thang hình xoắn ốc cổ điển lên lầu hai.

Tới nơi, cậu mới ngỡ ngàng.

Rõ ràng chỉ cách nhau có một tầng lầu thôi mà hai quán bar lại đối lập nhau hoàn toàn, nơi đây như là một thế giới mới.

Căn phòng hơi tối, ánh sáng duy nhất là từ những chiếc đèn xoay bắt mắt treo trên trần, ánh sáng đó không hề chói mắt mà nó lại xuyên qua những chiếc ly tạo ra một sự phản chiếu như bầu trời sao.

Tất cả mọi thứ đều thật hoàn mỹ.

Làm Hứa Nặc phải thốt ra lời khen từ tận đáy lòng: "Thiết kế, trang trí thật sự rất đẹp."
"Thật sao?" Kỷ An Sách nhướng mày, "Khó có được một người có mắt thẩm mỹ không tồi.

Tôi mời cậu một ly".

Nói xong, không đợi Hứa Nặc cự tuyệt, Kỷ An Sách lập tức đi đến quầy bar trước mặt, búng tay ra hiệu cho người máy: "Hai ly u linh bờ cát."
Hứa Nặc đành phải đi theo sau, cậu đưa mắt nhìn bảng giá mà hơi hơi nhíu mày: "Khá đắt."
"Ờ, vậy nên lần này tôi mời khách, một ly thôi, cũng không tốn bao nhiêu." Kỷ An Sách cầm ly rượu đưa cho Hứa Nặc, lia mắt nhìn sang sofa bên cạnh: "Ngồi xuống đây tâm sự một lát."
Nhìn bộ dạng tự do tự tại của Kỷ An Sách, Hứa Nặc không khỏi mỉm cười.

Người này khá thoải mái, chơi cùng cũng khá tốt.

"Cậu cười cái gì?" Kỷ An Sách nằm nghiêng trên ghế sô pha, thở dài: "Bây giờ vẫn là ban ngày, không có nhiều người lắm, nếu đến tối thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều.

Rất nhiều Alpha tới đây, chỉ cần Alpha thở thôi cũng đã làm cho chân tôi nhũn cả ra."

Lời nói thẳng thừng, trần trụi, không hề che dấu sự thô tục của Kỷ An Sách khiến cho gương mặt trắng nõn của Hứa Nặc đỏ lên một cách dị thường: "Cậu đói khát đến vậy sao?"
"Đúng vậy, đói khát vô cùng nha" Kỷ An Sách liếm liếm khóe miệng thản nhiên nói: "Cậu kết hôn rồi sao?"
Hứa Nặc chần chờ một chút, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, đã kết hôn vào hai ngày trước."
"Kết hôn thật rồi á?" Kỷ An Sách vội bật dậy, hai mắt như có thần của cậu sáng ngời mà nhìn chằm chằm Hứa Nặc, hứng thú bừng bừng hỏi: "Cậu chưa bị đánh dấu sao?"
Hứa Nặc: "...Vẫn chưa, hắn bận đi đánh giặc." Mắt thấy Kỷ An Sách còn muốn hỏi cái gì đó, cậu vội đánh gãy lời định thốt ra còn người kia "Vậy còn cậu, cậu cũng đã kết hôn rồi sao?"
"Không có." Nhắc tới đây, Kỷ An Sách cười như không cười, trong mắt đầy sự giễu cợt xen lẫn đắc ý, nhưng ở nơi nào đó còn có một tia chua xót: "Nhưng mà tôi cũng đã có người yêu, hắn cũng đi chiến trường".

Vừa nói Kỷ An Sách vừa cúi đầu, mắt nhìn chiếc đồng hồ trí năng trên tay.

"Trước kia, tôi có viết cho hắn một phong thư, lúc này hẳn là tới rồi, nhưng mà hắn chắc chắn sẽ không hồi âm lại cho tôi, haiz, Alpha đúng thật là không phải cái thứ tốt đẹp gì cả."
"Viết thư?"
"Đúng vậy, dù sao thì cũng phải giữ liên lạc chứ." Kỷ An Sách vỗ vỗ vai Hứa Nặc, "Cũng có thể gọi video? Nhưng mà tôi lại không thích, so với gọi thì tôi lại càng thích viết thư hơn.

Cậu cũng thử đi."
Hứa Nặc chống cằm suy tư, rồi bỗng cười một tiếng: "Được, tôi cũng thích viết thư, về nhà tôi sẽ thử." Dừng một chút, Hứa Nặc lại nói: "Cậu nói rất đúng, Alpha không phải là cái thứ tốt đẹp gì."
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, hai người đã phát hiện có rất nhiều phương diện, rất nhiều vấn đề cùng quan điểm của họ đều ăn ý vô cùng, hai người nói chuyện với nhau hợp ý đến nỗi không để ý thời gian đã trôi qua rất lâu.

Trời dần tối, quán bar cũng chậm rãi có thêm nhiều người ra vào.

Bây giờ Hứa Nặc mới nhận ra thời gian không còn sớm, cậu đành đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn rượu của cậu, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.

Lần sau tôi sẽ mời cậu.

"
Kỷ An Sách cũng không có giữ lại, lười biếng xua tay: "Mong rằng sẽ sớm gặp lại cậu, cậu thật sự rất thú vị.

Tạm biệt, ngủ ngon."
Hai người đều không có lưu lại phương thức liên lạc.

So với quan hệ bạn bè thân thiết thì cả hai đều thích cảm giác bèo nước gặp nhau như này hơn.

Hứa Nặc gọi một chiếc taxi lái tự động để về nhà, đi ngang qua hiệu sách vẫn không kìm được lòng mà dừng lại mua một ít giấy để viết thư.


- ----------------
Chiến Thần đang ngồi trên bàn làm việc, trước mặt hắn bày la liệt những tình báo lớn bé của chiến trường, sau lưng thì đeo huy hiệu của đế quốc, lông mày hắn cau lại thành một đường.

Một lúc lâu sau, Chiến Thần mới dựa lưng vào ghế tựa, mệt mỏi day day ấn đường, giơ tay trả lời điện thoại nội tuyến: " Alo? Cái gì, thư của tôi? Đã thời đại nào rồi, ai còn viết thư nữa...Thôi quên đi, chuyển qua cho tôi."
Vừa dứt lời, chiếc rương Hula bên tay hắn đã phun ra một phong bì thư mỏng.

Rương Hula là tên do Chiến Thần đặt cho nó bởi vì nó luôn cười khúc khích khi hắn bỏ đồ vào hoặc lấy đồ ra.

Hắn cảm thấy tên này khá là sinh động, giống như hắn đã đổi tên của người máy gia dụng từ Đại Tráng thành Tiểu Mỹ.

Thật là buồn cười quá đi à...!
Duỗi tay lấy quá phong thư, ánh mắt Chiến Thần đột nhiên tối sầm lại.

Hứa Nặc gửi tới?
Đang êm đẹp sao lại gửi thư tới?
Như là nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt Chiến Thần đột nhiên thay đổi, hắn vội vàng xé mở lá thư rồi đọc nhanh như gió.

Chữ của Hứa Nặc không lớn, nét chữ mềm mại nhưng không ẻo lả, đoan chính vô cùng.

Cậu chỉ viết hơn nửa trang giấy nên hắn đọc xong chỉ trong chốc lát.

Chỉ có như vậy?
Trong nhà vẫn ổn? Thế thì viết thư làm cái đếch gì?
Từ từ...!
Bỗng nhiên, Chiến Thần như hiểu ra điều gì đó, hắn thả lỏng người dựa vào lưng ghế một cái rồi a một tiếng.

Omega này...!nhớ mình rồi!
Vẻ mặc Chiến Thần hơi đắc ý, hắn lại cầm bức thư lên, tỉ mỉ đọc thêm lần nữa.
_ Hết chương 6 _.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng, truyện Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng, đọc truyện Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng, Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng full, Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top