Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 97: Bạn học


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Edit: Jushi



Tống Tiêu quyết định trở lại nước học tiếp chương trình đại học. Vốn là ngôi trường hợp tác quốc tế, lựa chọn về nước học cũng chẳng ai ngăn, bất quá đây lại là lần đầu tiên làm loại thủ tục kiểu này nên nhà trường hơi kinh ngạc.

“Nếu như học phí khó khăn, trường học có thể giúp đỡ em một chút.” Giáo viên trong trường đành khuyên bảo, dù sao cũng là cơ hội hiếm có.

“Trong nhà có chút việc, không tiện học xa.” Tống Tiêu lắc lắc đầu, đối với hắn mà nói, ở đâu đọc sách chẳng quan trọng bằng việc được ở cạnh Ngu Đường.

Giáo viên thấy không khuyên nổi, chỉ có thể than thở hắn ký vào giấy.

Chương trình học đại học trong nước tương đối thoải mái chút ít, dù sao vấn đề ngôn ngữ cũng không còn,rất nhiều chuyện cũng thế mà thuận tiện. Bởi vì các sinh viên cùng lớp trong ban giao lưu đều chưa trở về, Tống Tiêu liền tạm thời tự điền tên vào trong lớp.

Bình thường giao bài tập, phát giấy chứng nhận, đặt vé xe lửa và vân vân mây mây vẫn là cho các lớp, ban này vì một mình Tống Tiêu mà mở ra một cuộc họp lớp.

“Người mới kia chưa đến sao? Vì hắn mọi người ai cũng lỡ mất bữa cơm, còn mở họp lớp cái gì!” Đám người bị gọi tới để mở cuộc họp có chút không tình nguyện, một nam sinh trực tiếp lên tiếng oán giận.

“Chính là a, ta đã hứa với bạn trai cùng đi xem phim.” Một nữ sinh chu mỏ nói, bởi vì lớp trưởng của bọn họ tương đối lợi hại, cho nên nếu như thật sự có việc, đại đa số mọi người cũng không ai dám trốn.

Lớp trưởng thoạt nhìn là một nam sinh rất nhã nhặn, đeo kính không gọng, cử chỉ đơn giản đẩy kính một cái, mắt lạnh nhìn người phía dưới: “Không thích làm thì thôi, ta cũng không bắt các ngươi tới, cũng chỉ đi có vài người, đi rồi đừng hối hận.”

Lời nói này đến mười phần phấn khích, không ai dám nói chuyện, đối với bạn học mới chưa gặp mặt kia đã sinh lòng ác cảm.

Tống Tiêu giật giật khóe miệng, từ hàng cuối cùng đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ lớp trưởng. Trong phòng học vô cùng yên tĩnh, có người tự dưng đứng dậy, mọi người tự nhiên sẽ quay đầu nhìn. Này nhìn không quan trọng, nhưng nhìn xong tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

“Chào mọi người, ta là Tống Tiêu.” Tống Tiêu giới thiệu một chút, liền không biết nói cái gì tiếp.

“Ta có..ôi…” Có nữ sinh kinh hô thành tiếng, “Đây cũng quá đẹp trai đi!”

“A a a!” Hàng trước có nữ sinh thấy rõ tướng mạo Tống Tiêu, không khỏi bắt đầu rít gào.

“Là hoàng hậu a! Hoàng hậu!” Nữ sinh rít gào, bên cạnh nàng bạn thân cũng cùng kêu to.

Tống Tiêu sợ hết hồn, những nữ hài tử này làm sao biết hắn là hoàng hậu? Tỉ mỉ nhìn kỹ, cũng không giống cung nữ đại triều nhà Ngu…

“Cái gì hoàng hậu?” Bên kia nam sinh nhìn khó chịu, không phải chỉ là nhìn trông trắng nõn, những nữ sinh này cần thiết phải vậy hay không?

“Tống Tiêu, ngươi cũng gọi là Tống Tiêu?” Nữ sinh thét gào kia mới phản ứng lại, lập tức nhảy lên, chạy đến phía trước vây hắn xoay một vòng, “Trời ạ, ta muốn hít thở không thông!”

Náo loạn rất lâu, Tống Tiêu mới hiểu được, bởi vì hắn cùng chân dung Đoan Tuệ hoàng hậu được lưu giữ lại đến giờ quá giống nhau, mấy nữ sinh này vừa vặn là “Nguyệt Hạ Tiêu Đường” fan thà chết vẫn trung thành, vậy nên mới kích động như thế.

“Há, quyển sách kia a, ta cũng có xem qua.” Tống Tiêu đối các nữ sinh cười nói.

Mấy nữ sinh trợn to hai mắt: “Ngươi… Ngươi xem qua sao…”

Vì vậy, họp lớp không mở nổi, mấy nữ sinh muốn mời Tống Tiêu ăn cơm, nói là hoan nghênh hắn tới cái lớp này. Lớp trưởng cảm thấy rất tốt, thuận lợi muốn tổ chức liên hoan, thông báo lớp phó lấy máy ảnh, lúc ăn cơm chụp mấy tấm hình, đồng thời giữ làm tài liệu quảng cáo cho lớp.

Các nam sinh không hứng lắm, nhưng là cũng thật tò mò, tiểu tử này tại sao lại được hoan nghênh như vậy, xoắn xuýt một hồi cũng đi theo.

Cứ tưởng rằng bởi vì xếp lớp liền bị bạn học xa lánh, Tống Tiêu không giải thích được vì sao tự dưng lại trở thành một tiểu vương tử có khí chất.

Hầu hết sinh viên đều rất hay thức đêm, vẫn hay đến ăn quán cơm Đại Dương, một đám người lưu luyến không rời đành tản đi. Ăn một bữa cơm, các nam sinh đối Tống Tiêu không còn sự chán ghét như trước nữa, ngược lại có chút bội phục, dù sao bị nhiều nữ sinh vây quanh nói nhao nhao ồn ào như vậy, còn có thể bảo trì nụ cười nhã nhặn, người bình thường khó mà làm được.

“Tống Tiêu, ngươi làm sao không về a?” Mọi người *câu kiên đáp bối hướng về phía trường học mà đi, quay đầu lại thấy Tống Tiêu còn đứng yên liền nghi hoặc quay đầu lại nhìn hắn.

(*Câu kiên đáp bối: theo mình nghĩ có lẽ là “khoác vai nhau thân thiết”. Mình không chuyên nên cũng không thể làm sát nghĩa)

“Các ngươi đi trước đi, ta trọ ở ngoài.” Tống Tiêu vung vung tay, ra hiệu bọn họ không cần để ý đến hắn.

“Ngươi ở đây chờ ai sao?” Có nữ sinh lại gần, thấy hắn gật đầu, liền nói phải ở lại với hắn, hơn nửa đêm thân một mình sẽ không an toàn.

Tống Tiêu bật cười, nữ hài tử nửa đêm đứng ở ven đường không an toàn, nhưng hắn là nam sinh, sợ cái gì? Đang muốn mở miệng từ chối ý tốt của mấy cô nương, liền nghe một trận tiếng nổ vang rền từ mặt đường truyền đến, trong nháy mắt đã đến trước mắt.

Lớp vỏ ngoài màu xanh bảo thạch cùng viền theo thân xe, là xe thể thao bản giới hạn toàn cầu, hơn nửa đêm cũng có thể làm người ta chói mắt.

Trước lúc ăn cơm, Ngu Đường đã gọi điện thoại hỏi hắn ở đâu, nói muốn tới đón, không nghĩ tới tên này dĩ nhiên đi một cái xe chói lóa như này đến…

Tống Tiêu giật giật khóe miệng, định làm bộ không quen biết, cửa sổ xe đã tự động hạ xuống, bên trong truyền ra một thanh âm trầm thấp dễ nghe: “Lên xe.”

Cũng may trời lạnh, toàn xe đều khép kín nên không nhìn thấy người lái xe, Tống Tiêu kiên trì tiến vào trong xe, cùng mọi người vẫy vẫy tay.

“Vù ——”  Xe thể thao khốc huyễn trong nháy mắt lao ra ngoài, biến mất trong bóng đêm mịt mùng.

Mọi người nhìn có chút sững sờ, dồn dập suy đoán mối quan hệ giữa Tống Tiêu cùng tài xế kia.

“Nói không chừng là được một nữ đại gia bao dưỡng.” Một nam sinh mặt đầy mụn tự cho là buồn cười nên nói vậy.

Những người khác liếc mắt nhìn hắn, không ai thèm để ý đến hắn, tình cảnh nhất thời có chút lúng túng.

“Nói nhăng cuội gì đấy!” Đoàn bí thư chi bộ khó chịu gõ lên đầu nam sinh kia, “Rõ ràng là một đại gia tài giỏi đi!”

“Chính là kỹ thuật biểu diễn xe như vậy, nhất định là một nam hài tử trẻ tuổi!”

“A, có phải hay không là người giống hoàng thượng trên diễn đàn kia!”

“A a a a!”

Buổi tối hôm đó, “Tiêu Đường Nguyệt” trên diễn đàn hơn một năm trước kia lại tiếp tục trở nên sôi nổi.

Cái ảnh thu thập được này là mấy năm trước có người ở rạp chiếu phim chụp bức ảnh, bên trong có hai soái ca đang xem phim, bên cạnh chèn thêm chân dung Đoan Tuệ hoàng hậu cùng Cảnh Nguyên Đế.

Vũ Trụ Đệ Nhất Soái Gấu: Ta nghĩ, ta đã gặp vị hoàng hậu này rồi.

Muối Tiêu Bí Đao: Lầu trên, ngươi  nói sao?

Vũ Trụ Đệ Nhất Soái Gấu: Vị hoàng hậu nương nương này… Hắn… Hắn ngày hôm nay đã xếp vào học cùng lớp ta. A a a a, lầu trên a nói đi sao ta lại may mắn như vậy a!!

Admin: Ai đang đào mộ đấy? Đã nói cấm đào mộ!

Trên diễn đàn bởi vì tin tức này, tất cả mọi người đều phấn chấn vô cùng, chờ “Vũ Trụ Đệ Nhất Soái Gấu” kể chuyện.

Bởi vì Admin nhắc nhở, Soái Gấu liền kể ngay, đem chuyện hôm nay kể từ đầu, thêm mắm dặm muối vài cảm nhận bản thân.

Tống Tiêu tắm xong đi ra, nhìn thấy Ngu Đường nghiêm túc nhìn màn hình, không dám  quấy nhiễu hắn, chính mình tự lau khô tóc rồi chui vào chăn bên trong.

Ngu Đường kiên trì không có làm tang lễ, gia đình nhà bác Bảy đã làm. Ngu Kỳ về nước chủ trì tang lễ xong liền bay về Mỹ, Công ty Công nghệ cao bên kia của hắn không thể rời một bước. Quan trọng hơn là, hắn đối với quản lý công ty cũng không hề hứng thú. Vì thế, mẹ hắn náo loạn rất lâu cũng vô dụng.

Hiện tại, Ngu Đường tiếp nhận toàn bộ thế lực của Ngu gia bên này, làm tổng tài của Đại Ngư Hoa quốc, đem tổng bộ chuyển đến thủ đô, chính mình cũng đến đấy.

Để tiện cho việc đi học của Tống Tiêu, Ngu Đường mua một nhà ở cao cấp ở cạnh, chỉ có hai người bọn họ, có người đúng giờ đến đây quét dọn mà không có bảo mẫu.

“Công việc rất bận sao?” Tống Tiêu dựa vào đầu giường, thấy Ngu Đường vẻ mặt cứng nhắc, mím mím môi, không nhịn được hỏi một câu.

Ngu Đường nghe hắn nói chuyện, cũng không nhìn hắn, thân thủ đem người bắt tới ôm vào trong ngực, chính mình cũng thả lỏng dựa vào đầu giường: “Ừm.”

Đáp một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình.

Tống Tiêu giật giật thân thể, hoàng đế bệ hạ như thế ôm hắn, chính là cho phép hắn nhìn tài liệu. Đột nhiên tiếp nhận sản nghiệp lớn như vậy, nhất định sẽ rất bận, Tống Tiêu lo lắng định giúp hắn một chút, liền nhấc mắt nhìn thấy trong màn hình.

【 Xe thể thao tới đón Hoàng hậu nương nương thật sự cực kỳ đẹp ngầu, ta không biết nhiều cơ mà nhất định là xe đó rất đắt, ta chỉ có thể thấy cằm của người lái xe, mà nhất định là một đại soái ca không sai! Còn có tiền như vậy a a a… 】

Tống Tiêu: “…”

——————————

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Tiêu Tiêu: Hoàng thượng, ngươi có phải là rất bận a?

Ngư Đường: Đúng nha.

Tiêu Tiêu: Bận gì vậy a?

Ngư Đường: Hai năm không lên diễn đàn, kinh nghiệm của ta hẳn là kém đi không ít rồi, mau chóng đến giúp ta nâng cao đi.

Tiêu Tiêu: …

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Thượng Đừng Nghịch!, truyện Hoàng Thượng Đừng Nghịch!, đọc truyện Hoàng Thượng Đừng Nghịch!, Hoàng Thượng Đừng Nghịch! full, Hoàng Thượng Đừng Nghịch! chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top