Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hoàng Ngư Huệ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không phải lễ tết, cũng chẳng là ngày hội nhưng còn náo nhiệt hơn là giao thừa. Hai ngày nay mọi người trong hoàng cung đều bận tối mặt tối mày, đặc biệt là điện Càn Nguyên, bất kể ngày đều như đêm kẻ ra người vào nườm nượp như dọn nhà. Trần Cảnh đích thân ban xuống một đạo ý chỉ, khắp các cung đều phải tẩy rửa sạch sẽ, treo lên lồng đèn đỏ. Vì vậy nên cả hoàng cung như ngồi trên lửa, ra ra vào vào, náo đến gà bay chó chạy. Sở dĩ có một màn dọn nhà đặc sắc như vậy, nguyên nhân chính là sắp tới Trần Cảnh sẽ tổ chức một buổi tiệc để thiết đãi một vị sứ giả của Đường triều, lần này hắn phụ trách hộ tống công chúa đến Đại Việt, không giữ quốc thể là không được.
Tạm bỏ qua nơi sân lớn nguy nga của các cung, ở một góc nhỏ khuất bóng vắng người của một nơi nào đó gần Lãnh cung. Tề Tiểu Khả vừa phải cọ rửa những cái quan phòng, vừa luôn miệng rủa thầm bảy bảy bốn chín lần trong lòng. Hiển nhiên người được vinh dự được nhắc đến còn ai ngoài Vân Xuyên nữa.
"Vân Xuyên chết tiệt! Vân Xuyên khốn kiếp! Dám bắt một cô gái như mình phải đi rửa ba cái thứ này! Đúng là thà đắc tội tiểu nhân còn hơn đắc tội phụ nữ, đây còn là đàn bà dữ dằn nữa chứ, ashiiii!! Tức chết đi được mà!!!!" Tề Tiểu Khả cứ luôn miệng mắng chửi mà tay dùng lực thật mạnh giống như xem cái quan phòng thành Vân Xuyên đem ra mà trút giận.
Động tác của Tề Tiểu Khả vô cùng cộc cằn, mặt thì nhăn như mông khỉ, trút giận vào ba cái thứ này cũng không làm cho cô dễ chịu hơn mà còn khiến cỗ tức giận trong lòng cô nóng như lò nung. Và thế là ngọn lửa hừng hực cháy, còn người thì đã chịu hết nổi.
"Không làm nữa!! Con mẹ nó không làm nữa!!! Đúng là khùng, tự nhiên lại nghe lời bà chằn kia đi rửa ba cái thứ này chứ!!!" Tề Tiểu Khả đứng phắt dậy, phát tiết xoa xoa đầu, mái tóc gọn gàng cũng vì thế mà trở nên rối bù.
Tề Tiểu Khả quyết định không làm nữa, cô dọn dẹp lại một chút rồi bỏ đi thẳng một mạch. Chẳng phải sợ Vân Xuyên có hay không sẽ tới kiểm tra, cô đã sẵn sàng đối mặt thậm chí là cãi nhau với bà chị dữ dằn đó. Chỉ mới đi được một đoạn thì Tề Tiểu Khả dừng lại không đi tiếp, vì cô trông thấy từ phía xa có ánh sáng màu đỏ hồng hắt lên, sau đó là cột khói đen bốc lên, cứ như vòi rồng. Tề Tiểu Khả trong lòng thấp thỏm, cảm thấy có chuyện không hay xảy ra, không chần chừ cô nhanh chân chạy tới nơi đó.
Cung Thiên Thành lúc này tình hình vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người đứng tụ lại trước sân lớn, phía bên kia các cung nữ thái giám không ngừng thay phiên nhau hất từng xô nước vào đám cháy, hi vọng có thể dập tắt hỏa hoạn. Ở bên này tiếng hô hoán kêu gào thảm thiết của Hoàng hậu lấn át hết thảy những lời xì xào bàn tán của cung phi phía sau. Hoàng hậu khóc lóc đau đớn muốn chạy vào trong đám lửa nhưng Trần Cảnh ở bên đã kịp thời giữ lấy nàng, ngăn lại hành động dại dột này.
Lý Oanh lệ tuôn không ngừng, lớn giọng gọi vào phía trong gian điện "Thái Đường!!!!"
"Dừng lại! Nàng không thể vào trong, rất nguy hiểm!!" Trần Cảnh thô lỗ giữ lấy cánh tay và vai của Lý Oanh, sắc mặt hắn cũng tệ không kém.
"Con của thiếp! Con của thiếp! Thái Đường!! Người buông thiếp ra! Thái Đường!!!" Lý Oanh vùng vẫy giãy giụa nhưng nàng không có cách nào thoát khỏi đôi tay thô cứng kia. Bên trong là hài nhi đầu lòng của nàng, là bảo bối bé nhỏ của nàng, nàng không thể để nữ nhi của nàng xảy ra chuyện, nàng phải cứu nữ nhi của nàng!
Lúc này sắc mặt của Trần Cảnh đã cực kì khó coi, hắn dụng sức kéo Lý Oanh ngã về phía sau, nhưng may mắn cung nữ đã đỡ lấy được nàng. Trần Cảnh nổi giận, hung tợn quát thẳng vào mặt nàng trước mọi người "Trẫm lệnh cho nàng đứng yên ở đây! Chuyện cứu hỏa đã có người lo! Nàng một mực đâm đầu chạy vào trong đó chẳng những cứu không được Thái Đường mà ngay cả bản thân nàng cũng sẽ bị thiêu chết!! Đừng có đứng ở đấy khóc lóc, cầu mong cho Thái Đường bình an vô sự còn tốt hơn!!!"
Lý Oanh không tin được, hai mắt trợn trừng nhìn chăm chăm lấy Trần Cảnh. "Người trong đó là con của thiếp! Là hài nhi đầu lòng của thiếp! Là tâm can bảo bối của thiếp!! Ngọn lửa này vốn dĩ không thể dập tắt ngay lúc này! Người không để thiếp vào cứu hài nhi! Chẳng lẽ người muốn để Thái Đường bị thiêu chết trong đó sao?!!" Giọng nói của nàng lạc đi, nức nở khó thành câu.
"Trẫm chưa từng có ý nghĩ đó!" Trên trán của Trần Cảnh nổi lên ba đường hắc tuyến, gương mặt đã đen tới mức đáng sợ.
Phía trên nóc nhà, khuất sau hàng ngói lưu ly hoa lệ, có một bóng người đang điềm nhiên xem kịch hay. Đường rãnh nơi miệng lộ ra nụ cười thích thú.
"Chậc chậc, rồng nhỏ nổi giận rồi. Nhưng hình như hắn làm đau tỷ tỷ xinh đẹp của ta rồi a".
Giọng nói khàn đặc tựa như vừa mới trải qua một cơn sốt cao, mang theo vài tia thích thú chậm rãi thốt ra từng chữ.
Từ phía xa, thân ảnh nhỏ nhắn loạng choạng chạy tới chỗ này. Đưa mắt dõi theo thân ảnh chầm chậm tiến lại gần.
"Con chuột nhỏ tới rồi, ha"
Giương lên một nụ cười quỷ dị thật nhỏ, bóng dáng phút chốc đã biến mất sau những mái ngói lưu ly lấp lánh hoa lệ.
Tề Tiểu Khả hoang mang tới gần, đứng ở khoảng cách chỉ còn vài thước trông vào điện chính bị ngọn lửa hung tợn nuốt chửng. Bên tai lại nghe tiếng khóc thét kêu gào của nữ nhân thân là mẫu thân, đau đớn thống khổ tột cùng. Tề Tiểu Khả chân mày nhíu chặt, đảo mắt xung quanh tìm kiếm thứ gì đó, chỉ trong phút chốc thùng nước trên tay của tiểu thái giám gần đó đã không còn. Bởi vì thùng nước đó đã bị Tề Tiểu Khả cướp lấy, cô không chần chừ xối thẳng thùng nước xuống người mình. Sau khi chắc chắn y phục vận trên người đã hoàn toàn ướt đẫm, Tề Tiểu Khả tay không một người lao thẳng vào bên trong điện lớn đang bốc cháy dữ dội trước sự chứng kiến và tiếng la hét khuyên nhủ, ngạc nhiên của biết bao nhiêu người.
Khi đã tiến vào được bên trong, Tề Tiểu Khả bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của cô công chúa đáng thương kia. Lửa bốc lên hừng hực, từng đợt khói đen dày đặc cứ phả thẳng vào mặt khiến cho Tề Tiểu Khả cảm thấy giống như sắp chết, ngạt đến nỗi không thở được, hai mắt bị khói tạt vào trở nên cay xè, trong cổ họng cũng chứa đầy khói độc. Biết rằng nếu cứ để như vậy thì chưa kịp cứu được người bản thân mình đã đi bán muối trước rồi, Tề Tiểu Khả vùng vằng xé đi một mảnh vạt áo vẫn còn nhiễu nước, đưa lên bịt chặt lấy mũi và miệng. Khắp nơi chỉ có khói đen mù mịt nên tầm nhìn của cô bị hạn chế, để tìm được người là chuyện không hề dễ dàng. Ngọn lửa hung tợn quét qua chỗ nào thì y như ngay lặp tức lửa sẽ lan ra ở chỗ đó, phừng phừng bốc lên, biến nơi này thành một cái lò thiêu đúng nghĩ.
Tề Tiểu Khả say xẩm mặt mày, khó khăn tìm từng ngóc ngách của từng phòng nhưng đều không có chút hy vọng tìm thấy. Đã đi qua rất nhiều gian phòng nhưng chẳng thấy người đâu cả, lúc này Tề Tiểu Khả cũng vô cùng hoang mang nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh, bây giờ nơi này bị cháy tới nổi sắp sập, nếu còn không mau chóng tìm ra thì sẽ nguy to. Bình tĩnh ngẫm nghĩ vài giây, cô liền trực tiếp bỏ qua những gian còn lại, chạy thẳng tới phòng ngủ. Quả nhiên suy đoán không sai, vừa vào liền trông thấy bóng dáng nữ nhân nhỏ bé kia đang ngất xỉu nằm bệt dưới đất. Tề Tiểu Khả vội vàng chạy tới lay người của Thái Đường, miệng không ngừng gọi công chúa. Đưa ngón trỏ đến huyệt trung nhân, sự lo lắng trong lòng Tề Tiểu Khả nhẹ đi vài phần, thật may nàng vẫn còn thở. Cô đè tay vào huyệt trung nhân của nàng, dùng sức ấn mạnh nhưng cũng không có tác dụng, nàng không có dấu hiệu rằng sẽ tỉnh lại. Sự căng thẳng của Tề Tiểu Khả bị đẩy lên đến não, bây giờ việc gấp rút nhất là phải đưa được nữ nhân này ra khỏi đây, chưa động đậy cũng được, miễn sao nàng vẫn còn hô hấp là được rồi. Không chần chừ kéo dài thêm một khắc nào nữa, Tề Tiểu Khả lặp tức xé đi tay áo vẫn còn hơi ẩm che đi mũi miệng của Thái Đường rồi với lấy chăn bông trên giường quấn lấy bao bọc nàng ở bên trong, không ngần ngại bế xốc nàng lên một mạch chạy ra ngoài. Tuy là bế một người thì không phải chuyện quá khó khăn nhưng Tề Tiểu Khả thân là con gái, lại còn trong tình trạng bị ngạt khói như thế này thì phải nói là vô cùng gian nan. Không bao lâu cửa lớn đã ngay trước mặt, nhưng bị cháy rất lợi hại, lửa vẫn hừng hực phừng lên. Tề Tiểu Khả chưa kịp vui mừng thì bỗng nghe thấy tiếng răng rắc của gỗ gãy, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, một thanh trụ chống ngang bốc cháy dữ dội đang lao thẳng xuống chỗ cô đang đứng. Không kịp suy nghĩ, Tề Tiểu Khả ngồi thụp xuống đem Thái Đường được bọc trong chăn ôm vào lòng. Ngay lúc trụ gỗ lao xuống, chỉ trong tích tắc Tề Tiểu Khả đã ôm lấy Thái Đường nhảy sang một bên, may mắn đã tránh được cái chết trong gang tấc.
"Aa!" Tề Tiểu Khả định nâng lên Thái Đường nhưng đột nhiên một trận đau rát ập tới khiến cho cô bị trượt tay. Cô đau đớn nghiến chặt răng, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng, tay run rẩy đến lợi hại nhưng bây giờ không phải lúc để tâm đến việc này. Tề Tiểu Khả mặc kệ đau đớn truyền đến, cô dùng sức bế Thái Đường lên, một mạch xông thẳng ra ngoài.
-----Hết Chương 33-----
Tác giả: Các sen hãy cho vài cmt để ta biết rằng vẫn còn người theo dõi bộ này a...
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Ngư Huệ, truyện Hoàng Ngư Huệ, đọc truyện Hoàng Ngư Huệ, Hoàng Ngư Huệ full, Hoàng Ngư Huệ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!