Hoàng Ngư Huệ

Chương 26: 26


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hoàng Ngư Huệ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người

Tề Tiểu Khả khẽ nuốt khan một cái, trong lòng cô tỏa ra căng thẳng tột độ, mà cứ hễ căng thẳng là hai hàm răng cứ run lập cập, đầu toát đầy mồ hôi. Linh tính của cô cho biết rằng sẽ không có chuyện gì hay ho, mỗi khi bị ép bức ở riêng một chỗ đối diện với cái con cọp cái này là cô thấy mình như sắp bị đem ra lăng trì tùng sẻo tới nơi vậy, giọng nói cũng run rẩy cà lăm luôn. Nào ở đâu xa, chỉ mới cách đây vài giây thôi con cọp cái mang vẻ ngoài xinh đẹp này đã thẳng tay tát con gái ruột của nàng đến nỗi chảy máu luôn kia kìa. Khốn kiếp cái đám thị vệ chết tiệt! Có cần răm rắp nghe lời bảo ra ngoài là ra ngoài vậy luôn không! Đáng đời các ngươi là người gác cửa!.

Bên này Tề Tiểu Khả không ngừng mắng chửi nguyền rủa bọn chó gác cửa, bên kia thì Lý Huệ đã đi đến trước mặt cô từ bao giờ. Nàng vẫn im lặng nhìn người kia đọc thoại nội tâm, mặt lúc trắng lúc xanh, chau mày lại giãn ra, cứ đứng như vậy kẻ thì lầm bầm làu bàu người thì im lặng quan sát.

"Ngươi xong chưa?!". Giọng của Lý Huệ rất khẽ, cũng đủ khiến người kia thất kinh.

"Con bà nó chết ngươi đi!", Tề Tiểu Khả bị hoảng sợ vội buông ra một câu chửi. Nhìn lại người vừa bị mình chửi, cô giật mình quỳ rạp xuống cúi đầu sát đất. "Nô tài không phải chửi nương nương, chỉ là do nô tài quá hoảng sợ nên mới thất thố, mong nương nương tha tội!".

"Vừa rồi ngươi là chửi bổn cung?", Lý Huệ mơ hồ khó hiểu.

Lúc nãy quá hoảng sợ, bây giờ nghĩ lại mới nhớ là câu đó mình nói bằng ngôn ngữ ở hiện đại, nàng không hiểu cũng đúng thôi. Thật may là nàng ta không nghe hiểu, bằng không chắc chắn sẽ đem mình ra băm băm băm băm cho Bao Tử ăn. Tề Tiểu Khả thở hắt ra lau đi mồ hôi trên trán, lúc này mới nhẽ nhõm phần nào.

Tề Tiểu Khả cười lấy lòng vội vàng biện minh, "Nô tài nào dám chửi nương nương, cho dù có cho nô tài mười lá gan thì nô tài cũng không dám làm như vậy!".

Lý Huệ cũng rất mông lung, vừa rồi câu nói mà người này thốt ra nàng thật là nghe không hiểu nhưng nhìn cử chỉ và biểu cảm trên mặt hắn thì nàng dám chắc chắn hắn là đang rủa nàng, bất quá nàng tuyệt nhiên nghe không hiểu ý nghĩa của câu nói này, đành tạm bỏ qua. Nhưng đối với việc hắn đã làm thì nàng đâu thể nào dễ dàng tha cho hắn, đáng lẽ ra ngay từ thời khắc đầu hắn không nên dính dáng đến việc này mới phải.

Lý Huệ đi đến ngồi xuống nhuyễn tháp, đôi tay ngọc ngà nhẹ nhàng nâng lên ly trà nóng đưa đến bên môi, từ tốn uống một ngụm lại đặt trở về vị trí cũ. "Ngươi có biết vì sao bổn cung lưu ngươi lại?".

Tề Tiểu Khả đảo mắt vài lần rồi cũng vờ khờ khạo đáp lời, "Nô tài ngu dốt, không đoán được nương nương ý định".

"Bởi vì ngươi che giấu Diệu nhi", Lý Huệ ánh mắt sắt bén quét lên người Tề Tiểu Khả. Tề Tiểu Khả cảm thấy có mùi nguy hiểm, gập người sâu hơn, trong một lúc nhất thời vẫn chưa nghĩ ra câu nói để hồi đáp, chỉ đành im lặng không lên tiếng.

"Ngươi nghĩ có thể qua mặt được bổn cung?".

Sau lời này từ trên người Lý Huệ toát ra khí thế bức người, áp lực lại đè nặng lên đôi vai của Tề Tiểu Khả, cả cơ thể đều cảm thấy bức bối khó thở, cổ họng cũng nghẹn đặt, hai hàm răng đang lập cập đánh nhau. "N-Nô tài nào d-dám qua mặt nương nương!".

"Có phải ngươi nghĩ bổn cung cái gì cũng không biết?". Một lời nói nặng tựa nghìn cân.

"Nô tài chưa từng có qua loại đó suy nghĩ!".

Nhìn thấy con chuột nhỏ đang run lẩy bẩy cúi đầu không ngừng đưa ra lời nói phủ nhận, khóe môi anh đào nhẹ nhàng kéo thành một đường, một nụ cười đầy âm hiểm hiện lên. Lý Huệ chậm rãi xoa xoa hộ giáp trên tay, yêu thích ngắm nhìn nó. "Tuy thường ngày bổn cung không quản không màng đến nhưng cái gì bổn cung cũng nắm rõ trong tay. Ngươi tưởng bổn cung không hề hay biết ngươi che giấu Diệu nhi hay sao?".

"Nương nương tha tội, lúc đó trông thấy công chúa chật vật sợ hãi, lại thấy phía sau có rất nhiều bóng người, nô tài sợ là bị truy sát nên mới đánh liều đưa công chúa về nơi của nô tài. Định là đợi khi công chúa tâm tình ổn định lại nô tài sẽ khuyên nhủ người. Vừa lo lắng cho công chúa lại bận phải công vụ nên vô tình đã quên báo lại với nương nương". Tề Tiểu Khả thành thật đem sự việc nói lại, có thể nàng ta rộng lượng một chút không lôi cô ra chém.

"Hết rồi?".

"Vâng, chỉ có như vậy!".

Sau đó cũng không có tiếng động gì, hình như có vẻ mọi việc đã ổn. Tề Tiểu Khả âm thầm thở ra một hơi, chớp mắt một cái lấy lại tinh thần. Vừa mở mắt ra thì đã là mũi hài đỏ tươi diễm lệ, Tề Tiểu Khả đại não vừa thả lỏng lặp tức liền căng cứng, tim đập nhanh gấp đôi. Tề Tiểu Khả từ từ ngước lên muốn nhìn người ở trên, tức khắc một cảm giác bỏng rát đập vào cả khuông mặt, cô đau đớn cúi gập người xuống hay tai ôm lấy mặt đã bị bỏng nặng sưng đỏ. Thì ra là từ lúc Tề Tiểu Khả vừa ngẩng đầu lên, Lý Huệ liền đem ly trà nóng tạt vào người cô, đúng lúc hất thẳng hết vào mặt của cô. Ngay từ đầu Lý Huệ đã muốn tạt thẳng ly trà nóng vào mặt của Tề Tiểu Khả. Lý Huệ cao ngạo từ trên nhìn xuống tiểu chuột bạch vẫn gục đầu khốn khổ ôm mặt, nhãn quang giống như chứa đầy những lưỡi đao sắc bén muốn cứa qua da thịt của người kia.

"Đây chỉ là hình phạt nhỏ dành cho ngươi, nếu để bổn cung biết ngươi còn có lần sau, sẽ không chỉ ban cho ngươi một ly trà!". Lý Huệ lạnh lùng phất tay áo bỏ vào tiền điện.

Tề Tiểu Khả đau đớn thống khổ đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài. Cô vẫn một mực hai tay che đi khuông mặt của mình, khó khăn lê từng bước về phòng, rất may là từ chính điện tới hậu viện đường không xa, không đụng mặt người nào cả. Hiện tại cả khuông mặt của Tề Tiểu Khả đều bỏng rát, khó chịu. Tề Tiểu Khả cô là một người rất kiên cường, mạnh mẽ, cô chỉ khóc đúng hai lần trong đời, một lần là vì chia tay với Đoan Như, một lần là vì cái chết của Tiểu Khang, còn lại cô đều chưa từng khóc qua dù là khi huấn luyện đặc chủng phải đứng giữa sự sống và cái chết. Vậy mà bây giờ Tề Tiểu Khả lại bị bỏng đến nổi rơi nước mắt, cơn đau cứ dấy lên liên hồi, đau đến thấu gân thấu thịt. Hai mắt bỏng rát khó chịu khiến Tề Tiểu Khả không thể nào mở nó ra. Tề Tiểu Khả cố gắng banh mở con mắt, lấy ra kính áp tròng đã bị nhiệt độ cao làm cho biến dạng, nếu mà cô trễ thêm một chút nữa không lấy ra nó thì chắc chắn mắt của cô sẽ bị mù. Vừa đau lại không thấy đường, Tề Tiểu Khả chật vật muốn kéo tấm màn che xuống nhưng kéo thế nào cũng không được, ngược lại bản thân lại bị ngã. Vân Tình thăm quê trở về, tâm tình vui vẻ dự định sẽ tìm tên đáng ghét cùng phòng trò chuyện, ai ngờ vừa mới mở cửa đã thấy người ta nằm sõng soài dưới đất. Vân Tình sốt ruột chạy tới đỡ Tề Tiểu Khả ngồi lên giường, bắt đầu quát mắng.

"Ngươi cái tên đáng ghét này, làm gì mà nằm dưới nền đất như vậy, bắt ếch a!".

Tề Tiểu Khả vẫn im lặng không trả lời nàng, cô biết hiện tại gương mặt của mình có bao nhiêu kinh hãi dọa sợ người ta nên hai tay vẫn khư khư ôm trọn lấy gương mặt gớm ghiếc. Vân Tình liếc nhìn cử chỉ kì lạ của Tề Tiểu Khả, không khỏi nóng nảy gỡ ra hai tay của cô. Vừa nhìn tới đã khiến Vân Tình thất kinh hoảng sợ đến nỗi mặt cắt không còn máu. Gương mặt của Tề Tiểu Khả sưng đỏ lên, da bị lột ra từng mảng, vài chỗ đã lở loét thấy cả thịt bên trong, mắt bên trái lại có máu rỉ ra, môi phồng rộp lên mưng mủ đọng nước. Khó mà nhìn ra gương mặt đáng ghét khó ưa thường ngày.

"Ai khiến ngươi bị như vậy?!!". Vân Tình gấp gáp hỏi, Tề Tiểu Khả vẫn một mực lắc đầu.

"Ta đau quá..."

"Đi! Ta đưa ngươi tới Ngự dược phòng!". Vân Tình không dong dài liền kéo tay Tề Tiểu Khả đi đến dược phòng.

Thân là nô tài hầu hạ thì không thể được Ngự y đích thân chẩn bệnh, có đau có ốm cũng chỉ là được mấy tiểu thái giám phụ việc xem qua rồi bốc thuốc. Đến khi thấy được tình trạng của Tề Tiểu Khả, tiểu thái giám kia mới hoảng hốt, thương thế này nằm ngoài sự học biết của hắn, vì vậy chỉ có thể nhanh tay nhanh chân kêu Tôn Ngự y đến. Tôn Ngự y chầm chậm đi tới, hắn chỉ xem xét vết thương qua một chút rồi đi vào trong bốc thuốc, trong lòng hắn nghĩ thầm thì cũng biết người có thể ra tay ác độc như vậy chỉ có thể là Huệ phi cao cao tại thượng đi. Tôn Ngự y trở ra, trên tay là một khay gỗ đựng vài lọ thuốc và còn có một vài thứ. Hắn đi tới đặt khay gỗ lên trên bàn, đôi tay bận rộn làm gì đó, theo như Vân Tình thấy thì Tôn Ngự y kia đang bôi loại bột đặc sệch màu đen lên một dây vải trắng, sau một hồi hắn lại cầm dây vải đó tới chỗ bên Tề Tiểu Khả. Tôn Ngự y cẩn thận áp dây vải lên mặt của Tề Tiểu khả, cơn đau bất chợt xông tới đánh thẳng vào não khiến cho Tề Tiểu Khả rùng mình nảy lên một cái, Tôn Ngự y đợi cho Tề Tiểu Khả ổn định lại mới tiếp tục từ tốn quấn băng cho cô. Đợi khi hắn quấn xong, bây giờ gương mặt của Tề Tiểu Khả đã được băng kín hết, chỉ để lộ ra một mắt bên phải, chóp mũi và một khe hở nhỏ ngay giữ môi. Giống như một xác chết, cực kì đáng sợ, đến cả Vân Tình cũng giật mình. Tôn Ngự y thu thập lại lọ thuốc ở một bên, ở tại thuật lại hiện trạng của Tề Tiểu Khả.

"Thương thế tuy nhìn vào ghê tợn nhưng không có ảnh hưởng lớn. Rất may mắn là ly trà đó đã hơi lạnh, nếu chỉ cần nóng như khi mới châm thì e rằng đã hủy dung. Mắt phải thì không có việc gì, còn mắt trái thì có tổn thương một chút, bất quá chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏe hẳn. Ở đây ta có một thang thuốc đã xao, đem về giã nát thành bột mịn, hòa chung với nửa chén nước rồi đắp lên mặt, sau mười ngày là có thể hoàn toàn khỏi hẳn rồi". Tôn Ngự y đưa gói thuốc cho Vân Tình, cẩn thận dặn dò cách dùng. Qua giọng nói và thái độ của hắn, Tề Tiểu Khả liền biết hắn là một người tốt.

"Tôn đại nhân, người nói tình trạng của hắn là không có gì nhưng sao lại băng bó như thế? Vậy hắn làm sao làm công vụ đây?". Vân Tình vẫn cảm thấy lo lắng, nếu chỉ nhẹ như vậy thì cần gì băng như thế, rất là dọa người có biết hay không. Nếu nương nương cùng những người khác nhìn thấy hắn hẳn là sẽ bị kinh sợ một phen.

"Đúng là hắn không có chuyện gì nhưng gương mặt đã bị tróc da, lở loét nhiều chỗ nếu như không đắp thuốc thì sau này chỉ có thể đeo mạng che". Tôn Ngự y ôn tồn giải thích cặn kẽ, Vân Tình nghe xong cũng chỉ nhíu mày.

"Cứ làm theo những lời ta đã dặn, sẽ nhanh chóng lành thôi".

"Đa tạ Tôn Thái y".

Vân Tình cúi đầu làm một cái lễ với Tôn Ngự y rồi trở lại đỡ Tề Tiểu Khả rời khỏi Ngự dược phòng.

-----Hết Chương 26-----

Tác giả: hơi ngược a Khả một chút nhưng vì sự nghiệp sau này rước được vợ nên chịu đựng chút đi nha, a Khả fighting. Tối nay còn một chương nữa nha các thân hữu. 

Hình minh họa sau khi băng bó mặt.

Hộ giáp của Lý Huệ giống cái này.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Ngư Huệ, truyện Hoàng Ngư Huệ, đọc truyện Hoàng Ngư Huệ, Hoàng Ngư Huệ full, Hoàng Ngư Huệ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top