Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 46: 46


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

???? Khảo giáo ????

"Trong phủ Thái Tử có bao nhiêu người?"

Đột nhiên Kỳ Hãn nghe thấy câu hỏi này, có chút ngẩn người.

Nhưng hắn vẫn trả lời: "Thưa phụ hoàng, có tổng cộng 127 người."

Tấn Sóc Đế: "Thần dân trên thiên hạ này có bao nhiêu người?"

Kỳ Hãn im lặng một lúc: "......Rất khó để tổng hợp lại. Nhưng theo báo cáo năm ngoái của các hộ tịch thì chắc khoảng hơn 70 triệu người."

Tấn Sóc Đế hỏi tiếp: "Đến hôm nay, Thái Tử đã xử lý được bao nhiêu sự vụ lớn nhỏ?"

Bất giác Kỳ Hãn cúi thấp lưng xuống: "......Mười chín."

Hắn vẫn còn nhỏ, các sự vụ có thể xử lý cũng không có nhiều, tất cả đều là do Tấn Sóc Đế ủy quyền cho hắn để cho hắn đi rèn luyện năng lực.

Tấn Sóc Đế rũ mắt, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào: "Thái Tử nhìn xem, tấu chương trên bàn trẫm có bao nhiêu cái?"

Kỳ Hãn ngẩng đầu lên, trong nhất thời không thể mở miệng: ".....Trên một trăm cái? Nhi thần không chắc."

Tấn Sóc Đế đứng dậy: "Đi theo trẫm."

Kỳ Hãn chỉ có thể đứng dậy đi theo sau.

Khoảng chừng nửa nén nhang trôi qua.

Tấn Sóc Đế và Kỳ Hãn đều thay xiêm y thành kính trang, đứng bên trong Diễn Võ Trường.

"Thái Tử sẽ sử dụng gì?" Tấn Sóc Đế đứng ở đó giống như một ngọn núi lớn.

Kỳ Hãn thấp giọng nói: "Kiếm."

"Vậy cầm lấy kiếm."

Đồng tử của Kỳ Hãn đột nhiên co chặt lại, kinh hãi nói: "Nhi thần không dám."

Ở trước mặt Tấn Sóc Đế giơ đao múa kiếm, cho dù hắn là nhi tử ruột thịt thì vẫn có thể bị xử tử như thường.

Tấn Sóc Đế: "Cầm lấy, cũng không được mài bén cho lắm."

Kỳ Hãn hít sâu vào, biết là không thể làm trái lời phụ hoàng, khó khăn đi tới trước giá vũ khí chọn lấy một cây kiếm.

Trong đầu hắn có rất nhiều suy nghĩ khác nhau.

Phụ hoàng muốn làm gì?

Dạy hắn võ công? Hay là khảo giáo hắn? Phụ hoàng sẽ dùng binh khí nào? Hắn mơ hồ nhớ lại những Khởi Cư Chú của sử quan đã viết, trên đó viết rằng phụ hoàng sẽ sử dụng giáo còn những cái khác thì hắn không biết. Thực ra hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy phụ hoàng tự tay động thủ.

*Khởi Cư Chú: Bản ghi chép cuộc sống hằng ngày của hoàng đế.

Nhưng nếu sử dụng giáo thì chẳng phải mới một chiêu là sẽ đánh bay hắn rồi sao?

Kỳ Hãn vẫn đang suy nghĩ.

Thì Tấn Sóc Đế đã tiện tay mà rút ra một cây quạt giấy.

Cây quạt này không có gì khác so với những cái thông thường, nhìn không giống như là binh khí, chỉ là xương quạt hai bên được làm bằng đồng hay thiết gì đó.

Nhưng khi Kỳ Hãn nhìn thấy vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn biết các binh gia thường nói, một tấc trường một tấc cường, cho nên khi lên chiến trường, giáo thường được sử dụng nhiều nhất.

*Binh gia: nhà quân sự.

*Một tấc trường một tấc cường: có nghĩa là vũ khí trong tay càng dài thì phạm vi tấn công càng lớn, sức tấn công càng mạnh. (Baidu)

Kỳ Hãn mím môi, lần đầu tiên nảy sinh ra một suy nghĩ lớn mật như vậy, hắn nói: "Nhi thần cả gan...."

Sau đó liền cầm kiếm đâm tới, chém ngang chém dọc.

Sức lực của hắn so với hai năm trước đã lớn hơn rất nhiều, thân hình cũng đã ổn định hơn.

Chỉ là khi thực sự đối mặt, Tấn Sóc Đế vung quạt ra, sức lực mạnh mẽ, khiến cho tay Kỳ Hãn không còn cảm nhận được gì. Còn chưa đợi Kỳ Hãn kịp phản ứng lại, Tấn Sóc Đế đã chuyển động cổ tay, xương quạt đập thật mạnh vào ngực của Kỳ Hãn.

Ngay lập tức, Kỳ Hãn cảm thấy trước mắt tối sầm lại, lồng ngực cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như muốn nôn hết tất cả mọi thứ ra ngoài.

Hắn không thể kiểm soát được nữa mà ngã xuống sàn.

Nhưng Tấn Sóc Đế vẫn đứng ở nơi đó.

Nếu như hắn không mặc kính trang thì sẽ giống như một vị quân tử hào hoa phong nhã.

Nét mặt Tấn Sóc Đế không thay đổi, hắn nói: "Tiếp tục."

Kỳ Hãn đã chảy không ít mồ hôi.

Hắn không dám thả lỏng, vì vậy đứng dậy ngay lập tức.

Nếu không phụ hoàng sẽ hỏi hắn đã có Liên tướng quân làm lão sư dạy võ nhưng sao vẫn còn yếu ớt như vậy?

Tấn Sóc Đế nói: "Vết thương trên ngực ngươi chưa tốt, trẫm đánh với ngươi bằng một tay."

Kỳ Hãn hít sâu vào một hơi, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào Tấn Sóc Đế, muốn tìm ra một chút sơ hở trên người hắn.

Nhưng vẫn một chiêu như cũ.

Lần này xương quạt đánh vào cổ của hắn.

Tấn Sóc Đế: "Tiếp tục."

Lần này xương quạt đánh vào mặt của hắn.

Khóe miệng của Kỳ Hãn đã chảy ra một ít máu.

Kỳ Hãn mơ màng mà chớp mắt một cái.

Hắn cho rằng bản thân đã rất lợi hại nhưng thì ra hắn chẳng làm được gì cả sao?

Tấn Sóc Đế ném quạt giấy xuống đất, từ trong tay Mạnh công công cầm lấy khăn lông, chậm rãi mà lau tay. Rồi mới lên tiếng nói: "Đi mời thái y tới."

Mặt Kỳ Hãn liền đỏ bừng: "Không, nhi thần không cần,....vết thương trên ngực nhi thần vẫn ổn...."

Tấn Sóc Đế không trả lời.

Không bao lâu sau, thái y đã tới.

Quỳ trên mặt đất, run rẩy mà xem vết thương trên ngực cho Kỳ Hãn: "Thưa bệ hạ....vết thương trên ngực Thái Tử vẫn ổn, không có gì trở ngại."

Trong vô thức Kỳ Hãn cúi đầu thấp xuống.

Hắn còn tưởng có thể lấy cái này làm lợi thế, có thể khiến cho phụ hoàng có chút mềm lòng. Hiện tại thì ngược lại....

Nhưng Tấn Sóc Đế căn bản không quan tâm đến việc Kỳ Hãn đnag cố gắng che dấu vết thương.

"Trên mặt Thái Tử thì sao?" Tấn Sóc Đế hỏi.

"Hạ thần sẽ đưa cho Thái Tử một bình Ngọc Nhan Cao, một ngày bôi ba lần sẽ khỏi." Thái y nói.

Tấn Sóc Đế nói tiếp: "Bôi cái gì? Để lại hai ngày."

Thái y ngơ ngác gật đầu: "Vâng, vâng."

Hiện tại ở đây không có gương nên Kỳ Hãn không biết được mặt hắn đã bị đánh thành cái bộ dáng gì.

Tấn Sóc Đế nói: "Lui xuống đi."

Thái y hành lễ, cầm hòm thuốc lên rồi chạy nhanh ra ngoài.

Tấn Sóc Đế xoay người lại nói: "Mỗi ngày Thái Tử phải tập chạy ngựa nhiều một chút. Còn có cả thủ pháp này...thật sự quá khó coi. Ngươi tự đi thỉnh giáo Ngô tướng quân đi."

Kỳ Hãn: ".....Nhi thần đã biết."

Lúc này Tấn Sóc Đế mới xoay người đi ra ngoài.

Đám người Mạnh công công vội vàng theo sau.

Kỳ Hãn ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của Tấn Sóc Đế.

Nam nhân thân hình cao lớn, cửa điện nguy nga không thể áp đi khí thế của hắn. Ánh nắng bên ngoài điện chiếu vào, bao trùm lên người hắn, khiến người khác nhìn thấy không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ.

"Chút đồ vật trong tay, Thái Tử cũng không thể nắm chắc được, thì sao có thể bẻ xuống một cành ngọc quý như vậy?"

Giọng nói của Tấn Sóc Đế không nặng không nhẹ mà truyền vào tai Kỳ Hãn.

Kỳ Hãn hơi ngẩng người, nắm chặt bàn tay.

Hắn ngồi ở đó thật lâu, bên ngoài điện đã không còn người nào, nhưng hắn vẫn cắn răng nói: "Đa tạ phụ hoàng đã chỉ dạy."

Dạy hắn không được ngủ say nữa.

Ngụ ý Tấn Sóc Đế muốn nói, chính là sức lực của hắn còn quá nhỏ bé....

Phải...

Hắn không thể bảo vệ được biểu muội.

Cho dù cảm thấy không cam lòng nhưng Kỳ Hãn vẫn cố gắng kiềm xuống.

Hắn đứng dậy đi thẳng tới cung Huệ phi.

Cũng đã lâu hắn chưa đi thăm mẫu phi.

Hiện tại trang sức trên người Huệ phi so với ngày xưa càng quý hiếm hơn, nhưng không biết vì sao nhan sắc của nàng ta lại có chút tiều tụy.

Nàng ta hoảng hốt hỏi tới những vết thương trên người Kỳ Hãn, đương nhiên Kỳ Hãn chỉ có thể nói Tấn Sóc Đế tự tay dạy hắn võ công, còn kêu hắn ở lại kinh thành dưỡng vết thương, việc ở Nhạc Châu sẽ giao cho đại hoàng tử.

Huệ phi nghe thấy vậy liền cảm thấy vô cùng vui mừng: "Có lẽ là muốn cho con tới Lục bộ ban sai..."

*Lục bộ: Lại bộ, Lễ bộ, Hộ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ.

*Ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.

Kỳ Hãn trả lời: "Chắc là vậy."

Lan cô cô bưng điểm tâm cùng trà tới, Kỳ Hãn một miếng cũng không ăn, hắn không nhịn được mà nói: "Ta muốn nhờ mẫu phi làm một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Nói với a di một tiếng, không cần để biểu muội và con đính ước sớm như vậy."

Sắc mặt Huệ phi đột nhiên thay đổi: "Con nói cái gì?"

Kỳ Hãn ngước mắt lên nhìn nàng ta: "Không phải mẫu phi biết rồi sao? Mấy năm trước, không phải mẫu phi đã tính toán như vậy sao?"

"Không...hiện tại không giống." Huệ phi cắn răng nói: "Hiện tại không thể, ai cũng được nhưng nàng thì không. Những lời này không thể nói với phụ hoàng con..."

Huệ phi là tính để cho Chung Niệm Nguyệt làm trắc phi của Thái Tử, nhưng khi nghĩ lại thì không được. Nếu nàng ta thực sự làm như vậy thì có khi Tấn Sóc Đế sẽ bóp chết nàng ta đầu tiên.

Mặt Kỳ Hãn lạnh xuống: "Tại sao không thể?"

Huệ phi quay mặt đi: "Con đừng có hỏi, nói tóm lại là không thể. Ta sẽ chọn cho con một nữ tử khác, gia thế chắc chắn sẽ không kém so với nàng. Chắc chắn sẽ hơn người mà Trang phi chọn cho Tam hoàng tử..."

Đúng thật là nàng ta không hiểu nhi tử của mình.

Sự nổi loạn đã có từ trong xương cốt của hắn.

Người khác không muốn hắn làm cái gì, hắn sẽ càng làm cái đó.

Kỳ Hãn chỉ nói một tiếng: "Con đã biết."

Hắn đứng dậy nói: "Hai ngày nữa là tổ chức thi đình, con còn tính nhờ mẫu phi mời biểu muội vào cung, nhưng nếu mẫu phi không muốn thì con sẽ tự nghĩ biện pháp."

Huệ phi kinh ngạc mà nhìn theo bóng lưng hắn.

Sao lại như vậy?

Ngày xưa hắn rõ ràng không thích biểu muội theo đuôi hắn! Vẫn là do nàng ta năm lần bảy lượt nói bao nhiêu thứ tốt, hắn mới chịu cúi đầu đồng ý.

Chờ đến khi Kỳ Hãn đi xa.

Huệ phi tức giận mà siết chặt khăn tay: "Không bằng ta tự nghĩ biện pháp..."

"Biện pháp gì ạ?" Lan cô cô sợ hãi hỏi.

Huệ phi cười lạnh một tiếng: "Bệ hạ vẫn chưa chịu động thủ, nhưng việc sủng ái cháu ngoại của ta là thật. Hiện tại ngươi cho rằng nàng vẫn là cái bánh thơm ngon sao? Không. Ta xem nàng như một củ khoai lang phỏng tay mới đúng. Không phải là nàng với Tam hoàng tử không hợp sao? Nếu ta để nàng gả cho Tam hoàng tử, bệ hạ sẽ vô cùng tức giận. Đương nhiên Tam hoàng tử không còn khả năng cạnh tranh nữa, Thái Tử sẽ bớt đi một cái trở ngại. Và Chung Niệm Nguyệt....cũng sẽ không còn được lòng của Thái Tử nữa."

Lan cô cô không lên tiếng trả lời.

Sau vài lần Thái Tử tới đây, dường như bà ta cảm thấy Thái Tử đã thay đổi rất nhiều.

Che dấu gì đó....giống như đang khoác một lớp da bên ngoài. Trong ngoài không đồng nhất, có một chút giống với bệ hạ.

Nếu nương nương thực sự làm như vậy.

Thái Tử biết được chân tướng thì có trở mặt với Huệ phi không?

Hay nói....Thái Tử sẽ mặc kệ Chung Niệm Nguyệt trở thành đệ tức của mình sao?

Cả người Lan cô cô run rẩy, nghĩ thầm, bà ta chắc chắn đã suy nghĩ quá nhiều...suy nghĩ quá nhiều rồi....

Qua hai ngày, đã tới kỳ thi đình.

Đương nhiên Huệ phi sẽ không đón Chung Niệm Nguyệt vào cung, nhưng xe ngựa trong cung vẫn dừng trước cửa Chung phủ.

Chung Niệm Nguyệt và Tấn Sóc Đế đã hẹn nhau từ trước, vào ngày thi đình sẽ mang nàng vào đại điện xem. Đương nhiên nàng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Nàng mặc áo choàng rồi bước lên xe ngựa.

Đến khi người của Thái Tử tới đón thì đã không thấy người đâu nữa.

Hạ nhân của Thái Tử vẻ mặt đau khổ hỏi: "Rời phủ? Có biết là đi nơi nào không?"

Hỏi hạ nhân Chung phủ ba câu đều nhận được câu trả lời là không biết.

Làm cho bọn họ không biết phải nói gì nữa.

Phía bên kia, Chung Niệm Nguyệt đã vào cung từ sớm, nàng quen cửa quen nẻo mà đi thẳng vào bên trong đại điện.

Ở phía trên của đại điện được ngăn thành hai khu vực bằng một tấm bình phong.

Đằng trước đặt long ỷ, đằng sau thì đặt trường kỷ.

Đến khi Tấn Sóc Đế bước vào, Chung Niệm Nguyệt đã ngồi trên trường kỷ, nhàm chán mà nghịch chuỗi hạt ngọc đeo bên eo.

Không biết vì sao, hắn cảm thấy lồng ngực có chút không thoải mái, cảm thấy không khí trong điện có chút không thông thoáng.

"Niệm Niệm." Tấn Sóc Đế lên tiếng.

Muốn hỏi nàng, sau khi Thái Tử đến phủ Trưởng công chúa đã nói với nàng những gì.

Nhưng lời nói tới miệng, hắn lại nuốt xuống. Nếu Thái Tử vẫn chưa nói với nàng mà hắn đã nói ra thì chẳng phải nàng sẽ biết sao?

Chung Niệm Nguyệt nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên.

Mạnh công công đi theo phía sau, khi nhìn thấy khuôn mặt của Chung Niệm Nguyệt, không nhịn được mà nói: "Nếu nô tài là bệ hạ, đương nhiên sẽ luyến tiếc mà kén rể cho tiểu thư. Trên đời này có ai tốt bằng bệ hạ đâu?"

Bước chân Tấn Sóc Đế ngừng lại.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ, truyện Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ, đọc truyện Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ, Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ full, Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top