Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Chương 221: Khóc lóc cáo trạng (Phần 1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi

Editor: Hương Cỏ

"Biết rõ xưa nay muội là người biết lễ, ngồi đi." Mai Phi kéo tay Tự Cẩm ngồi xuống, hai người đều có vị thế của mình, không ai tranh giành ai nên quan hệ cũng khá vui vẻ hòa thuận."Ngày hôm nay tiết trời rất đẹp, đi ra ngoài dạo cũng tốt, dạo trước đây sức khỏe muội không tốt nên Hoàng hậu nương nương cho muội an tâm tĩnh dưỡng, ta cũng không dám đến cửa quấy rầy, giờ thấy khí sắc muội cũng khỏe hơn nhiều, thấy rõ nương nương rất nhân hậu cao kiến."

Tự Cẩm e thẹn cười một tiếng, môi anh đào hé mở, đôi mắt kín đáo cười nhìn Mai Phi rồi mới nói: "Hoàng hậu nương nương đối với muội ân trọng như núi, muội quả thực không có gì để báo đáp, chỉ có thể tận lực không gây thêm phiền toái cho nương nương."

Mai Phi nghe vậy nhìn Tự Cẩm một cái rồi mới nhẹ nhàng cười. Nhìn trà bánh bày biện trên bàn, đổi đề tài, "Nhưng cô cũng biết hưởng thụ nhỉ. Chỉ đi ra ngoài dạo chơi mà cũng phải mang theo mấy thứ này. TRước đây thấy cô thong dong tự tại, giờ chắc suy nghĩ thay đổi rồi."

Tự Cẩm nghe Mai Phi trêu chọc, xem ra hôm nay tâm trạng vị này rất vui đây, lại còn có tâm tư nói chuyện với mình như vậy. Nên nhớ trước đây Mai Phi là người rất kiêu ngạo, không coi ai vào mắt. Tự Cẩm cân nhắc không hiểu Mai Phi đang có ý gì, nhưng cũng không thể tùy ý đắc tội người ta liền thuận theo nàng nói: "Giờ muội cần phải ăn nhiều, cũng thích ăn nhiều thứ, trời nóng cũng khát nước, do đó mới mang theo mấy thứ này."

Hai người đang ngươi một lời ta một tiếng trò chuyện với nhau vui vẻ, không có chút nào lúng túng. Mai Phi cố ý kết thân, Tự Cẩm cũng không thể lạnh nhạt, chỉ có thể lá mặt lá trái vui vẻ nói cười. Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy mấy bóng người từ xa đi tới.

"Ơ, ngày hôm nay thật sự là ngày tốt, sao ai nấy đều nghĩ tới chuyện đi dạo trong vườn vậy?" Mai Phi mở miệng trước, "Người đi đầu thật giống như Lý Chiêu Nghi?"

"Là Chiêu nghi tỷ tỷ." Tự Cẩm cười mỉm nói. Kể từ lần chiếc nhẫn của Lý Chiêu Nghi bị rơi ở chỗ mình, sau đó nàng ta gặp mình có vẻ e dè cẩn thận hơn.

Mai Phi nghe vậy liền như vô tình nhìn Tự Cẩm một cái, chỉ thấy vẻ mặt nàng tràn đầy tươi cười, không nhìn ra chút khác thường nào. Trong lòng không khỏi chần chừ, chẳng lẽ những tin tức mình nghe được đều là giả?

Trong nháy mắt mấy người kia đã đến. Tự Cẩm lại đứng dậy một lần nữa, ưỡn bụng tươi cười nghênh đón đoàn người.

Trong ngự hoa viên, thỉ một thời gian ngắn ngủi dẫn tới nhiều người như vậy, Tự Cẩm cũng thật sự cảm thấy bội phần vinh hạnh. Mình đi ra cửa có một lần mà xem chừng toàn bộ hậu cung có tư thế xuất động. Hơn nữa, bọn họ ai nấy đều tỏ ra bình thản như không, giống y như vô tình gặp gỡ vậy.

Cứ thế theo địa vị lần lượt chào đón, mặc dù không phân chia rõ cấp bậc nhưng nhìn một vườn đầy những mỹ nữ yêu kiều, dung nhan ai nấy đều thiên kiều bá mị như, thật đúng là... Cảm thấy tức ngực.

Không trách được ai nấy đều ước nguyện làm hoàng đế kia, nếu nàng là đàn ông cũng thích muốn chết.

Sau khi chào đón nhau xong, ai nấy lại cùng ngồi xuống. Mai Phi cười cười nhìn Lý Chiêu Nghi, "Không nghĩ tới muội cũng đi ra ngoài dạo chơi, đã lâu không thấy muội đi đâu."

"Trước đó vài ngày muội cảm thấy không khỏe nên không thích ra ngoài. Hôm nay vừa vặn Ngọc Quý Tần muội muội đi tới chỗ muội nói chuyện, nghĩ tới ngồi trong phòng cũng khó chịu nên cùng nhau đi ra ngoài dạo một chút. Không ngờ đi ra tới cửa lại gặp thêm mấy muội muội kia. Bọn muội liền tụ lại một chỗ trò chuyện, đâu có ngờ sẽ gặp Mai Phi tỷ tỷ và Hi Dung Hoa muội muội." Lý Chiêu Nghi tay nắm khăn nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng cười lảnh lót như châu rơi ngọc vỡ, trong trẻo dễ nghe.

Tự Cẩm mỉm cười không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi nghe người khác nói cười. Quan sát một vòng thì thấy, ở chỗ này mọi người đều lấy Mai Phi cầm đầu, thứ hai là Lý Chiêu Nghi, sau nữa chính là Ngọc Quý Tần. Những người còn lại Tự Cẩm cũng biết là ai, nhưng trước giờ cũng không qua lại với nhau, vị phần không cao. Nếu đã đi theo Ngọc Quý Tần tới thì chắc hẳn cũng không ưa gì nàng.

Tự Cẩm đang dự tính sẽ ngồi thêm một chút rồi cáo lui. Ở đây nghe mấy người này nói châm chọc khích bác thật sự là quá nhức đầu. Nếu sớm biết sẽ gặp gỡ Ngọc Quý Tần nàng không thèm đi ra ngoài. Người này giống như là sinh ra đã xung khắc với mình, nói chuyện sắc bén ẩn giấu đao kiếm, tóm lại là trời sinh đối đầu.

Suy nghĩ này vừa mới nảy sinh trong đầu thì tiếng Ngọc Quý Tần liền truyền tới, "Hi Dung Hoa thật sự là khách quý khó gặp, kể từ khi cô có thai, người nào muốn gặp cô một lần cũng không dễ dàng chút nào."

Tự Cẩm trong lòng trợn trắng mắt, vẻ tươi cười trên mặt dần dần lạnh xuống, nhìn Ngọc Quý Tần một cái. Cũng có nhan sắc đấy, nhưng chính là một kẻ ngu ngốc, "Thật sự là tâm có thừa lực không đủ, trước đó vài ngày khẩu vị muội không tốt, sức khỏe cũng yếu ớt, thái y nói phải nghỉ ngơi thật tốt mới được."

Ngọc Quý Tần liền cười nhạo một tiếng, mí mắt trợn lên, bĩu môi châm biếm nói: "Thật sự là kiêu căng, chỉ mang thai mà thôi, thật coi chính mình là bảo bối vậy."

Lời nói này vừa thốt ra, toàn bộ tiếng ồn ào trong đình bỗng chốc liền im bặt, tất cả mọi người nhìn về phía Tự Cẩm. Trước kia Tự Cẩm người nhỏ thế yếu, bị người khác nói hai ba câu cũng không dám trả lời trả vốn gì. Nhưng từ sau khi mang thai, nếu có ai dám chọc tới nàng, nàng bèn trực tiếp chạy đến Hoàng hậu nương nương cáo trạng. Lần trước Ngọc Quý Tần đã phải chịu thiệt thòi một lần, vậy mà trí nhớ quá tệ, mới đó đã quên. Chỉ có kẻ ngu mới dám nói thẳng mặt người ta như thế.

"Ngọc Quý Tần muội muội, Hi Dung Hoa muội muội đang mang hoàng tự trong bụng, đây chính là công lao nối dài huyết mạch hoàng tộc, là chuyện đại sự, đương nhiên phải quý giá rồi. Nếu muội muội cũng có thể hoài thai, tự nhiên cũng là bảo bối. Tất cả mọi người đều là tỷ muội cần gì tổn thương hòa khí, muội nói có đúng hay không?"

Tự Cẩm hơi kinh ngạc nhìn về phía Lý Chiêu Nghi, không bao giờ nghĩ tới người thay Ngọc Quý Tần mở miệng giải vây lại là Lý Chiêu Nghi.

Ngọc Quý Tần hơi không cam lòng, này lúc nghe Lý Chiêu Nghi lời nói, lại là cho rằng nàng ta sợ Hi Dung Hoa, nghĩ vậy bèn nói: "Chiêu nghi tỷ tỷ, chỉ có tỷ mới tốt tính như vậy thôi, còn thay người nói chuyện. Nhưng có vài người không bao giờ biết đủ, đã ăn trong bát còn nhìn trong mâm, muội không thích cũng không thể nói một hai câu sao?"

Lý Chiêu Nghi bị một câu làm sặc, nhìn Tự Cẩm liền nhìn thấy nét mặt Hi Dung Hoa đã lạnh xuống, nhất thời trong lòng cũng không biết rõ vị này định làm gì. Liếc mắt một cái thấy Mai Phi bên kia nét mặt mỉm cười, người thẳng lưng đoan chính ngồi thong thả.

Thật sự là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cũng không biết Mai Phi nghĩ như thế nào, cứ tỏ vẻ bình thản như chả liên quan gì tới mình, hứng thú của Lý Chiêu Nghi cũng suy yếu, nhìn Ngọc Quý Tần nói: "Quý tần muội muội, hoa cỏ trong vườn này nhìn cũng đẹp mắt, thưởng thức cũng không tệ đâu."

Ngọc Quý Tần nghe vậy sắc mặt cứng đờ, thấy tất cả mọi người nâng niu Hi Dung Hoa như thế, trong lòng càng thêm không phục, sắc mặt liền càng khó nhìn.

Tự Cẩm cũng không rõ mấy người này rốt cục đang tính toán gì. Lý Chiêu Nghi nối giáo cho giặc hay là giúp chính mình nói chuyện? Mai Phi thì làm như không liên quan đến mình, còn mấy người có vị phần thấp thì không dám tùy ý nói chuyện. Ánh mắt mọi người như có như không đều lướt qua người nàng, khiến Tự Cẩm thật sự chán ngấy. Sớm biết thế này thì đi ra làm cái gì, kinh tởm y như nuốt phải ruồi bọ.

Trong đình an tĩnh lại, lập tức khiến mọi người khá lúng túng. Tự Cẩm hạ quyết tâm tuyệt đối không chủ động mở miệng nói gì. Cứ như thế đi, nàng sẽ không ngồi im chờ chết đâu. Do đó thuận theo lời Lý Chiêu Nghi nói quay sang ngắm hoa trong vườn. Đang mải ngắm thì nghe Mai Phi bên cạnh đột nhiên hỏi: "Nghe nói trong khóa tú nữ này có một vị là đường muội của Hi Dung Hoa muội muội? Không biết có chuyện này hay không?"

Trong lòng Tự Cẩm lập tức báo cảnh giác, nghiêng đầu nhìn sang Mai Phi, trên mặt cố ý tỏ ra mất hứng nói: "Mai Phi tỷ tỷ, muội không dám trèo cao với đường muội gì đó. Không có quan hệ gì với muội hết."

"Ồ?" Nét mặt Mai Phi lộ ra vài phần kinh ngạc, nhìn Tự Cẩm hơi ngượng ngùng nói: "Bản cung không biết rõ chuyện này. Nhưng ngày đó nghe Quý phi nương nương nhắc một câu, trong lòng còn nghĩ nếu Dung Hoa muội muội có vị đường muội tiến cung thì hai người cũng có thể qua lại trò chuyện với nhau."

Đã nói không phải là đường muội, còn mở miệng ngậm miệng đường muội, Mai Phi có ý gì đây? Định cưỡng ép nàng và Tô Nhị trói cùng một chỗ sao?

Tự Cẩm kiên quyết sẽ không đồng ý, lập tức mặt liền đen lại, cũng không phải ra oai phủ đầu gì Mai Phi mà là cười lạnh một tiếng, nhìn Mai Phi nói: "Mai Phi tỷ tỷ không nên nói như vậy. Tô gia Khúc Châu danh gia vọng tộc, muội muội cũng không dám trèo cao. Muội và cô ta không có chút quan hệ nào. Nếu thật có thì cũng là quan hệ của những đời trước, không kéo dài tới bây giờ."

Mọi người thật sự rất ít khi thấy Hi Dung Hoa không nể mặt người khác như thế. Kỳ thật mọi người âm thầm đều biết rõ ân oán giữa người nhà Hi Dung Hoa và Tô gia Khúc Châu. Chỉ là cũng không biết đồn đãi kia là thật hay giả. Hơn nữa, cho dù trở mặt thì rốt cục đã tới mức nào rồi? Bây giờ nhìn vẻ mặt Hi Dung Hoa đúng là một chút quan hệ cũng không muốn dây dưa tới, thấy rõ là quan hệ thủy hỏa bất dung.

"Một khoản không viết ra được hai chữ Tô. Hi Dung Hoa thật sự là nhẫn tâm, ngay cả người trong nhà cũng đều không nhận. Nghe nói trước đó vài ngày Tô cô nương kia muốn thỉnh cầu gặp cô một lần, lại bị cô sai đại cung nhân quở mắng người ta một trận, thật sự là kiêu ngạo gớm." Ngọc Quý Tần lập tức tiếp lời nói, lông mày nhướn lên làm vẻ mặt nàng ta càng thêm sắc bén."Khó trách người ta thường nói phú quý mờ mắt người. Không nhận người nhà, quả là tận mắt chứng kiến."

Những lời không nể mặt như thế, quả nhiên là giống như bị người tát thẳng vào mặt, ai nấy đều ái ngại nhìn Hi Dung Hoa.

Quả nhiên, Tự Cẩm lập tức liền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Ngọc Quý Tần, gương mặt nhỏ nhắm tràn đầy tức giận nói: "Ngọc Quý Tần thật sự là người vì thiên hạ phân ưu, ngay cả chuyện nhà người khác cô cũng biết rõ ràng tường tận. Nếu đã như thế, vậy cũng phải nếm thử cảm giác bị người nhà kia vu oan hãm hại tỳ nữ, mở từ đường trục xuất nhà cô ra khỏi gia tộc, không cho tiền, không cho thức ăn, không cho nhà ở, tùy ý để nhà cô lưu lạc bên ngoài chết đói chết rét. Nói như vậy, Ngọc Quý Tần cũng đừng quên, cô nên đối với con gái nhà người ta ngọt ngào tỷ tỷ muội muội, coi họ thành bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay mới được. Cô làm một lần cho tôi xem, tất nhiên tôi sẽ bái phục cô tuyệt không hai lời. Nếu như cô làm không được, chỉ dám đứng ở chỗ này càn quấy, ăn nói ngông cuồng, vậy thì tôi cũng phải lôi cô đến trước ngự tiền giải thích đúng sai phải trái."

"Cô..."

"Tôi thế nào? Ngọc Quý Tần không dám sao?" Tự Cẩm ưỡn bụng, sắc mặt lạnh lẽo, "Đứng nói chuyện thì không đau lưng, nói như vậy ai cũng có thể nói. Nhưng đã dám nói ra thì muốn thu hồi lại không dễ dàng đâu." Nói xong ánh mắt Tự Cẩm quét một vòng, nhìn mọi người nghiêm nghị nói thêm một câu, "Chư vị tỷ tỷ muội muội đều nghe rõ cả, đến lúc đó cần phải làm chứng cho ta."

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi, truyện Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi, đọc truyện Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi, Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi full, Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top