Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày phỏng vấn, Thịnh Dã và Giới Bình An cùng đến đài truyền hình. Giới Bình An ngay cả xe cũng không lái, một đường bắt taxi đến, Thịnh Dã hỏi ông: “Sao chú không lái xe đi?”
Giới Bình An ngáp dài, nói: “Ai nha, lái xe còn phải tìm chỗ để đỗ, phiền toái.”
Nói xong liền ngủ luôn ở ghế sau, còn dặn dò cậu: “Đến thì nhớ gọi chú đó…”
Thịnh Dã: “…”
Cậu và Đàm Trận đã một tuần không gặp mặt, lúc vào đài truyền hình vừa vặn nhìn thấy Đàm Trận và trợ lý Tiểu Lưu từ trên xe bảo mẫu đi xuống, Đàm Trận đeo khẩu trang màu đen, mặc một chiếc áo khoác da ngắn màu đen thuần, đơn giản đến mức ngoại trừ khóa kéo kim loại ở giữa thì trang trí gì cũng không có, bên trong là một chiếc áo lông cao cổ màu đỏ rất chính thống, quần đen dài và đôi giày thể thao màu trắng. Đàm Trận đi tới, trước tiên chào hỏi với Giới Bình An, sau mới nhìn về phía cậu, hỏi: “Còn khẩn trương không?”
Thịnh Dã cười cười không nói gì, trong lòng thì không biết xấu hổ mà trả lời: Gặp được anh rồi, khẩn trương gì cũng bay tuốt!
Đoàn người cũng nhau vào thang máy, Giới Bình An hỏi Đàm Trận: “Chú như thế này còn cần trang điểm gì không?”
Đàm Trận nói trước khi phỏng vấn đều phải vào phòng hóa trang, Giới Bình An liền bày ra biểu tình “đúng là phiền phức mà”. Khi hai người nói chuyện, Thịnh Dã nhìn chằm chằm Đàm Trận trong gương, từ mái tóc cho đến đôi giày, cười nghĩ, quả nhiên lại là thuần sắc nha.
Vào đến phòng hóa trang thì Củng Lộ cũng đến, một lát sau MC Phó Chung Yến cũng qua đó chào hỏi bọn họ một phen, còn cầm hoa quả vào, Củng Lộ và Giới Bình An tượng trưng ăn một chút, Đàm Trận dùng nĩa lấy một miếng dưa hấu nhỏ, quay đầu lại đưa cho Thịnh Dã, Thịnh Dã phản xạ có điều kiện mà cắn miếng dưa hấu trên tay Đàm Trận. Phó Chung Yến và Giới Bình An nhìn qua bên này, trong lòng Thịnh Dã mới đột nhiên hoảng hốt, thôi xong, lỡ hành động theo quán tính mất rồi!
Nhưng Đàm Trận vẫn bình tĩnh như cũ, tự mình lấy thêm một miếng dưa nữa, tựa hồ không có việc gì nghe Giới Bình An và Phó Chung Yến nói chuyện. Thịnh Dã nhìn về phía bàn hoa quả, bên trong chỉ còn ba cái nĩa nhựa, nhất định phải có hai người dùng chung một cái, cậu chột dã nhìn về phía những người khác đang nói chuyện, nghĩ thầm hẳn là sẽ không có ai nghĩ nhiều đâu… nhỉ?
Ảo não một hồi, cảm giác khẩn trương từ sau khi vào trường quay phỏng vấn lại trở lại, Thịnh Dã hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình không được nói nhiều. Cậu ngồi cạnh Đàm Trận, Giới Bình An ngồi gần vị trí của MC Phó Chung Yến, bên trái là Củng Lộ. Khi mấy người họ cùng vào trường quay, Đàm Trận để Củng Lộ ngồi gần thầy Phó Chung Yến và đạo diễn Giới, chính mình thì ngồi xuống bên cạnh Củng Lộ, Thịnh Dã ngồi theo Đàm Trận, cách MC xa nhất, trong lòng hơi an tâm một chút.
Lúc phỏng vấn vẫn là đạo diễn Giới và Đàm Trận nói nhiều hơn cả, Thịnh Dã và Củng Lộ đều không nói gì mấy, phỏng vấn gần kết thúc, thầy Phó Chung Yến hỏi: “Bộ phim công chiếu cũng đã được hai tuần, tôi thấy rất nhiều bình luận của khán giả nói xem xong rất khó để thoát khỏi những cảm xúc mà bộ phim mang lại, vậy xin hỏi các vị diễn viên chính một chút, khi diễn mọi người có phải là rất dễ nhập vai không?”
Đạo diễn Giới nhìn về phía Củng Lộ, Củng Lộ nói trước: “Sẽ có một chút. Tôi cảm thấy nhân vật Tạ Lệ này có một vài phương diện rất giống tôi, lúc đóng máy tôi còn có chút luyến tiếc, không biết trong tương lai cuộc sống của cô ấy sẽ như thế nào, liệu có hạnh phúc không, một thời gian dài sau tôi vẫn luôn nhớ đến cô ấy.”
Phó Chung Yến lại hỏi Đàm Trận: “Vậy Đàm Trận thì sao?”
Thịnh Dã rất để ý nhìn về phía Đàm Trận.
Anh gật đầu, nói ngắn gọn: “Cũng sẽ.”
“…Hết rồi sao?” Phó Chung Yến cười.
Đàm Trận liền ngồi dịch lên trước một chút, hướng về thầy Phó Chung Yến nói: “Thật ra tôi không phải là kiểu diễn viên sẽ nhập vai quá sâu, nhưng bộ phim này quả thật, tựa như Củng Lộ vừa nói, rất khó để thoát vai…”
“Cô ấy là bởi vì thấy Tạ Lệ rất giống mình, còn cậu thì sao?” thầy Phó Chung Yến hỏi, “Cậu cảm thấy Nghiêm Phi giống mình không? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thì nghĩ hai người khác nhau rất nhiều, nhưng trên người các cậu thật ra đều có một loại cảm giác u buồn man mác, Nghiêm Phi là kiểu u buồn nhưng pha lẫn hào sảng, còn cậu là… có lẽ càng thiên về văn nghệ nhiều hơn, kiểu như khí chất quý tộc.”
Đàm Trận cúi đầu cười lắc đầu, nói “Không có không có”, Giới Bình An ở bên cạnh cười nói: “Anh đừng nói như vậy, cậu ấy lại thẹn thùng.”
Thịnh Dã cũng cười, cậu ngồi bên cạnh Đàm Trận, để ý thấy vành tai anh vô cùng đỏ.
“Thật ra cốt truyện của «
Kết cấu ổn định» rất đơn giản, cảnh quay cũng chỉ là những cảnh sinh hoạt rất bình thường”, Đàm Trận nói, “Tôi cảm thấy bộ phim này chủ yếu muốn biểu lộ thế giới nội tâm của nhân vật, nhưng lại không có cách nào dùng phương thức bộc bạch nỗi lòng để biểu hiện ra, bởi vì họ đều là những người không am hiểu cách biểu đạt như thế. Cho nên có lẽ cũng yêu cầu diễn viên phải đi sâu hơn một chút, phải thâm nhập vào tình cảnh của nhân vật, vào cảm xúc của nhân vật.” anh nhìn về phía Thịnh Dã và Củng Lộ, “Hơn nữa họ đều là những diễn viên tuyệt vời, đối diễn với họ đều sẽ bất giác nhập vai. Đây có lẽ là bộ phim mà nhân vật tôi thủ vai có nội tâm sâu sắc nhất.”
Sau đó thầy Phó Chung Yến lại hỏi một vài vấn đề, Đàm Trận trả lời, đối với lời nói của người khác anh đều rất chăm chú lắng nghe, trả lời cũng rất chân thành. Thịnh Dã ngồi bên cạnh thất thần nhìn sườn mặt của anh, thỉnh thoảng cũng nhìn về tay Đàm Trận. Bởi vì vóc dáng anh cao lớn, tay cũng rộng, bàn tay mở ra rất hút mắt, Thịnh Dã cũng để ý khi Đàm Trận nói chuyện, anh sẽ không tự giác đan chéo bàn tay khẽ xoa nắn. Khi anh tự hỏi điều gì đó đều sẽ vô thức làm động tác này.
Tay trái Đàm Trận đeo đồng hồ, tuy rằng bị ống tay áo che mất, nhưng Thịnh Dã biết đó là một chiếc đồng hồ Patek Phillippe [1] mặt màu xanh lam hình mặt trăng. Trước khi đi ngủ Đàm Trận sẽ tháo nó xuống đặt trên đầu giường, buổi tối Thịnh Dã không ngủ được, cầm lấy xem thử, mặt đồng hồ màu xanh giống như những sợi kim loại, vô cùng đẹp mắt, cậu không biết hình mặt trăng làm từ gì, liền xem mặt sau. Khung của chiếc đồng hồ này hoàn toàn trong suốt, bánh răng quay vòng không ngừng nghỉ, loại cảm giác tinh vi chính xác khó lọt này khiến người ta thấy an toàn, giống như Đàm Trận, cho nên cậu nhìn nhìn một lúc liền ngủ.
Cậu nhớ tới khi vừa mới quay «
Kết cấu ổn định», cổ tay trái Đàm Trận vì thường xuyên đeo đồng hồ mà để lại dấu vết, màu da chỗ đeo sáng hơn một chút, mới đầu còn phải hóa trang. Khi quay đến đoạn sau, nơi đó đã tự động bị rám nắng mà hơi sạm đi, bây giờ vị trí đeo đồng hồ kia lại trở về như lúc đầu, tháo đồng hồ ra là có thể nhìn thấy…
Phó Chung Yến nghe Đàm Trận nói xong, lại nhìn về phía Thịnh Dã: “Vậy Thịnh Dã có phải là người dễ nhập vai nhất không? Bởi vì lúc tôi nói chuyện với Đàm Trận, cậu cứ nhìn thẳng tắp vào cậu ấy, rất giống với Khổng Tinh Hà.”
Suy nghĩ liên miên không bờ bến của Thịnh Dã bị kéo trở về, thật ra khi Củng Lộ trả lời cậu đã suy nghĩ xem mình nên nói như thế nào, lại không nghĩ là vấn đề này sẽ đến phiên cậu. Vừa mở miệng, phát hiện ra âm thanh rất nhỏ, giống như không mở máy thu âm. Đàm Trận nhìn về phía sau cậu, đỡ lấy lưng cậu nhìn một cái. Thịnh Dã cũng quay ra sau xem, thấy Đàm Trận lấy máy thu trên lưng cậu xuống, sau khi bật công tắc thì mới gắn lại vào người cậu. Lúc nhân viên công tác đến thì thu âm đã hoạt động tốt, Đàm Trận ngẩng đầu nói khẽ với nhân viên công tác: “Không cần, cảm ơn.”
Thịnh Dã mở miệng “alo” hai tiếng, lần này âm thanh đã ổn định. Phó Chung Yến lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Thịnh Dã đang muốn mở miệng, Đàm Trận liền nghiêng đầu nhìn cậu, thấy vậy cậu lại không biết nói cái gì, Đàm Trận liền mím môi quay đầu sang hướng khác, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay.
Thịnh Dã dần dần tìm về lời nói: “Ừm, bởi vì anh Đàm Trận anh ấy thật sự rất giống anh trai tôi…”
Phó Chung Yến giật mình hỏi: “Ồ, cậu có anh trai sao?”
Đàm Trận nói: “Không phải, ý của cậu ấy là giống anh trai Khổng Tinh Hà.”
“Đúng vậy”, Thịnh Dã đầu đầy mồ hôi, “Giống Nghiêm Phi.”
Lần phỏng vấn này khiến cho Thịnh Dã cảm giác có chút thất bại, những vấn đề về điện ảnh lúc tới đây cậu cũng có chuẩn bị, nhưng sau đó có nhiều câu hỏi không nằm trong đề cương, nhiều câu tùy ý đặt ra không trong phạm vi dự đoán của mình, nhất là khi thầy Phó Chung Yến hỏi cậu vì sao sau khi tốt nghiệp lại lựa chọn làm diễn viên kịch nói.
Cậu lắp bắp, Đàm Trận và Giới Bình An không hẹn mà cùng mở miệng.
— Đàm Trận: “Em ấy…”
Giới Bình An: “Thật ra…”
Đàm Trận giơ tay ý mời đạo diễn giới nói trước.
Giới Bình An mở lời: “Thật ra người cha đã qua đời của cậu ấy cũng là diễn viên kịch nói.”
Ông nói thế là dừng lại, không nói tiếp, Phó Chung Yến ngầm hiểu nói: “Thì ra là nền tảng gia đình.”
Đàm Trận nói: “Thật ra diễn viên kịch nói so với diễn viên điện ảnh thì cực khổ hơn nhiều.”
Đề tài chuyển tới diễn xuất kịch nói và diễn xuất điện ảnh khác biệt, Thịnh Dã nhẹ nhàng thở ra.
Phỏng vấn kết thúc, vài người đứng dậy rời khỏi trường quay, Thịnh Dã đi ở phía trước, vừa đi vừa quay đầu lại chờ đạo diễn Giới và những người khác. Củng Lộ khi đi bởi vì mang giày cao gót, không cẩn thận bị dây trên mặt đất vướng một chút, Thịnh Dã vội vàng duỗi tay kéo cô, Đàm Trận ở sau cũng đỡ một chút, sau đó hai người đồng loạt thu tay, mắt cá chân của Củng Lộ có chút đau, không đứng vững, Thịnh Dã và Đàm Trận lại đều không hẹn mà cùng đỡ cô lần nữa. Sau đó ba người đều nở nụ cười. Máy quay đều ghi lại câu chuyện nho nhỏ này của ba người làm hậu trường.
Sau khi buổi phỏng vấn được phát sóng, tên của ba người đều lên hotsearch, đặc biệt là cảnh cuối cùng cùng nhau đỡ Củng Lộ, được cư dân mạng miêu tả là “trong phim ngoài đời – vận mệnh trùng hợp”.
Lần đầu tiên Thịnh Dã nhìn thấy tên của mình được đặt ở bên cạnh tên Đàm Trận, các fan còn đặt cho bọn họ tên CP, không phải là Phi Tinh như trong phim, mà là Trận Dã, thậm chí còn vì “Trận Dã” mà mở siêu thoại. Thịnh Dã nhấn vào, con số chưa quá một ngàn fan, nhìn thấy những cảnh quay cắt ra từ bộ phim và trong cuộc phỏng vấn, còn có những series gặm đường mọi lúc mọi nơi thao thao bất tuyệt, cảm giác quá kỳ diệu, giống như ngày mai cậu và Đàm Trận đã có thể kết hôn rồi vậy.
Cậu vừa nhìn vừa cười, nghĩ thầm, fan CP đều là thiên sứ nha!
[1] Chú thích: Đồng hồ Patek Phillippe mặt màu xanh lam hình mặt trăng
Hết chương 56.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!