Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 105: 106


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Thịnh Dã mở mắt, phát hiện mình đang nằm êm đẹp trên giường lớn ở khách sạn. Cả người cậu toát mồ hôi lạnh, cảnh tượng trong mơ càng lúc càng xa, nháy mắt cậu như mất đi khái niệm thời gian. Phảng phất như mới vừa rồi cậu còn ở tòa thị chính trao đổi nhẫn, đến lễ tang của Lily và thầy Tiêu, cơn mưa hoa hồng ở rạp kịch, tất cả như mới xảy ra ngày hôm qua, chân thật đến đáng sợ.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng vòi hoa sen, cửa phòng tắm là kính mờ bằng pha lê, cậu có thể nhìn được một bóng dáng mơ hồ, có vẻ là Đàm Trận, nhưng cậu cũng không chắc.

Ngồi dậy từ trên giường, cậu nghĩ mà thấy sợ, gọi một tiếng với phòng tắm: “Anh Đàm Trận!”

Đàm Trận vặn nước nhỏ đi một chút, ở đằng sau cửa hỏi: “Làm sao vậy?”

Ấy là giọng nói của Đàm Trận, Thịnh Dã nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không có gì.” Lại cảm thấy có hơi không đâu vào đâu, bổ sung, “Em chỉ muốn gọi anh thôi.”

Đàm Trận đứng sau cửa hình như đang cười.

Một lát sau cửa phòng tắm mở ra, Đàm Trận khoác áo choàng tắm ra ngoài, thẳng đến giờ phút này nhìn thấy anh rõ ràng, Thịnh Dã mới hoàn toàn thả lỏng. Đàm Trận đi đến, cúi người hôn lên môi cậu một chút, hỏi: “Gặp ác mộng sao?”

Góc độ này, vạt áo trước ngực rũ xuống, Thịnh Dã nhìn thấy lồng ngực trần trụi của anh, nơi đó không có dây chuyền. Đàm Trận đứng dậy, cầm lấy chiếc nhẫn đặt trên đầu giường đeo vào ngón áp út tay phải, Thịnh Dã nhìn bộ dáng sinh động của anh, nghĩ đến cơn ác mộng kia, khó có thể mở miệng nói: “Vé máy bay chiều nay, chúng ta lùi lại đi.”

Đàm Trận khó hiểu, hỏi: “Tại sao chứ? Không phải em muốn đến Prague sao?”

Sắc mặt Thịnh Dã trắng bệch, nhớ lại cảnh trong mơ: “Em có một giấc mơ, mơ thấy chúng ta rơi máy bay. Mới vừa cất cánh không bao lâu, rất đáng sợ, cũng rất chân thật, anh ngồi ở vị trí gần lối đi nhỏ, ở bên trái em…”

Cậu đi lên phía trước xem, giống như còn có thể nhìn thấy ở nơi cách họ không xa đột nhiên khoang máy bay bị phá vỡ, khoang chứa hàng bên dưới cũng mở toang, ngọn lửa không ngừng lan ra, bây giờ nhớ lại còn khiến cậu sởn tóc gáy, “Sau đấy hình như cả thân máy bay đều bị vỡ vụn, xung quanh toàn là gió, còn có nước, nước cao như bức tường trước mặt vậy…”

Đàm Trận nghe xong, ngồi xuống bên cạnh cậu, giơ tay vuốt ve tấm lưng đang run rẩy của cậu, nói: “Đó chỉ là mơ thôi.”

Thịnh Dã còn có thể nhớ lại khi thân máy bay tách rời thành hai nửa phát ra tiếng vang và chấn động rất lớn, cậu nắm lấy tay Đàm Trận, nghiêm túc nói: “Đừng đi mà.”

Đàm Trận nhìn cậu, gật đầu: “Được, em nói không đi thì không đi.”

***

Buổi chiều họ ở ban công khách sạn nhìn máy bay kia cất cánh, không bị rơi, bình an bay lên trời cao. Đàm Trận quay đầu nhìn cậu nói: “Yên tâm đi, sẽ không rơi vỡ đâu.”

Bọn họ lại về phòng, buổi chiều đột nhiên không có sắp xếp gì, hai người bèn dựa vào giường xem phim. Phim điện ảnh có một vài cảnh quay thân mật, bỗng nhiên Thịnh Dã có hơi ngượng ngùng mở miệng: “Anh Đàm Trận, em có thể hỏi anh một chuyện cá nhân không?”

Đàm Trận “Ừ” một tiếng, hỏi lại cậu: “Đối với chúng ta còn có chuyện gì là cá nhân nữa à?”

Giọng anh nhẹ nhàng, cảm giác như chưa tỉnh ngủ hẳn, rất dịu dàng. Thịnh Dã nhớ lại đêm qua, đỏ mặt hỏi: “Anh Đàm Trận, anh… xem GV bao giờ chưa?”

*GV a.k.a gay video, tự hiểu ha các pà con

Ánh mắt Đàm Trận hơi thanh tỉnh một chút, có hơi ngoài ý muốn, hỏi cậu: “Em xem qua rồi sao?”

Thịnh Dã lắc đầu: “Chưa xem qua,” nhưng lại thẹn thùng đè thấp giọng nói, “Nhưng em xem qua AV rồi.”

*AV – Adult Video

Đàm Trận nén ý cười, hỏi: “Khi nào thế?”

“Chắc là hồi cấp ba,” Thịnh Dã nói, “Em lén xem bị cha phát hiện, em cho là ổng sẽ mắng em, kết quả ổng chỉ trừng mắt nhìn em một cái, giữ cửa bảo em khóa trái, sau này lúc nào vào phòng em cũng đều gõ cửa, còn bảo mẹ em cũng thế.”

Nhớ lại biểu cảm xấu hổ lại bực tức của cha mình, cậu có chút nhơ nhớ, yên lặng chốc lát rồi quay đầu hỏi: “Còn anh, là khi nào vậy?”

Đàm Trận dựa ra sau giường, nhìn khách sạn trần nhà nhớ lại: “Ở nhà anh không có không gian xem mấy cái đó, hồi học cấp ba có một lần đi leo núi với mấy bạn nam, buổi tối họ ở trong lều xem AV. Đó là lần đầu tiên anh xem, cảm giác rất kỳ quái, thấy có chút ghê tởm, nhưng cơ thể lại hưng phấn, anh xem được một nửa thì đi ra ngoài.” Anh quay đầu nhìn người bên cạnh, “Đa phần chỉ là xem được mở đầu, sau này vào Học viện Điện ảnh CTR, bạn cùng phòng xem AV cũng rủ anh xem cùng, kết quả anh cũng không thể xem hết.”

“Vì sao vậy?” Thịnh Dã hỏi.

“Anh không biết,” Đàm Trận lắc đầu, “Chỉ cảm thấy những hình ảnh đó có hơi… không quá tôn trọng phái nữ, tuy rằng anh biết những diễn viên đó đều tự nguyện, có lẽ là do anh xem phải hai bộ phim quay có hơi quá mức.”

Thịnh Dã nghe xong cứng họng, cuối cùng gật đầu: “Thật ra em cảm thấy anh nói đúng, tuy rằng AV thỏa mãn nhu cầu của đàn ông, nhưng phụ nữ ở trong đó lại giống như một món đồ chơi, mà hình như đối với phái nữ cũng không có loại hình giống như kiểu phim này mà thỏa mãn nhu cầu của họ…”

Nói một hồi hình như có hơi lạc đề, Thịnh Dã nghiêng đầu nhìn Đàm Trận, rất chi là khó hiểu: “Tức là anh vẫn chưa xem qua, vậy sao anh lại…” Còn chưa nói xong mặt cậu đã đỏ tưng bừng, thầm nói sao mình nhắc đến đề tài này làm gì.

Đàm Trận nghe được ý ngầm của cậu, nhàn nhạt cười nói: “Anh từng học lớp sinh lý mà.”

Thịnh Dã có hơi ngốc, nghĩ chẳng lẽ có người học lớp sinh lý xong là học được cách làm tình sao?

Đàm Trận cúi đầu cười, nói: “Giỡn em thôi, tuy rằng anh chưa xem hết một bộ AV, nhưng anh cũng xem qua một ít phim nhựa “người lớn”, khi đó anh còn biết một hiệu sách, bên trong có rất nhiều chân dung “con hát”. Những lúc ít người, anh thỉnh thoảng sẽ vào đó một phen, làm bộ là đang đọc tạp chí địa lý quốc gia, chẳng qua anh nghĩ ông chủ ở đó biết tỏng rồi. Nơi đấy cũng có nhiều truyện tranh người lớn, vẽ đến mức kỹ càng tỉ mỉ, anh cảm thấy so với người thật, loại này anh còn có thể tiếp thu hơn.”

Thịnh Dã nhớ lại những đêm điên loạn với Đàm Trận, khó hiểu nói thầm: “Chỉ là nhìn anh thế nào cũng không phải là tay mơ…”

Đàm Trận cúi đầu ngửi tóc cậu, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ em biết tay mơ có bộ dáng gì sao?”

Câu hỏi hơi hướm “người lớn”, âm điệu cuối câu nâng lên, mang theo vài phần ép hỏi. Thịnh Dã biết là diễn, nhưng vẫn thấy sờ sợ, vội vàng lắc đầu: “Em không biết, em làm gì biết đâu… Nhưng mà…”

Đàm Trận nhướng mày.

Thịnh Dã cười nói khẽ: “Nhưng mà em biết kỹ thuật của anh tốt nhất vũ trụ!”

Đàm Trận cũng cười, hai tai anh ửng đỏ, nhìn cậu: “Em thật là!”

Lúc này đổi lại Thịnh Dã đỏ bừng mặt, miệng há to không nói được lời nào nữa, Đàm Trận nhìn biểu cảm này của cậu cười càng lớn hơn, giơ tay khép lại cằm cậu, nhẹ giọng: “Thật đấy, đối với anh mà nói em mới là tốt nhất vũ trụ, bất kể chỗ nào cũng là phù hợp với anh nhất!”

Ngôn từ dụ hoặc như vậy, từ miệng Đàm Trận nói ra lại như một thông báo rất trong sáng, khiến cậu rung động không chịu nổi.

Đàm Trận lại nói: “Hơn nữa, tuy rằng anh không xem qua AV, nhưng không có nghĩa là anh không xem qua GV.”

Thịnh Dã nhìn anh, không thể tưởng tượng nổi: “Anh xem hồi nào cơ?”

Đàm Trận nói: “Sau khi quay Kết cấu ổn định với em xong.”

Trong lòng Thịnh Dã vừa vui sướng vừa ngoài ý muốn, giọng nói cũng không giấu được sự mừng thầm: “Sớm như vậy sao…”

Đàm Trận hỏi: “Có phải có hơi đáng khinh không? Khi đó anh còn thấy mình đúng là hạ lưu thật.”

Thịnh Dã lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ thầm sao anh có thể so sánh mình với từ này?! Bộ dáng anh làm tình dịu dàng chết đi được! Cuối cùng cậu lại nghĩ đến gì đó, thật ra lúc đó Đàm Trận cũng không thể xác định rốt cuộc chính mình bị làm sao, cậu hỏi: “Anh không thấy ghê tởm sao?”

“Em nói xem,” Đàm Trận, “Lúc ấy sao anh có thể cảm thấy ghê tởm nữa chứ?”

Nói xong cúi đầu hôn cậu.

Không ai chú ý trên phim diễn cái gì nữa, Thịnh Dã nghĩ thầm, chắc là vai chính cũng đang hôn môi đấy. Khi Đàm Trận bắt đầu hôn, cả thế giới cũng đang hôn lấy cậu. Anh chính là tình yêu của cậu, là nam thần của cậu, là thần tình yêu của cậu, là thần mặt trời của cậu.

Nụ hôn kéo dài xuống cổ, Thịnh Dã động tình, giơ tay ôm lấy Đàm Trận, ngửa đầu nói bên tai Đàm Trận: “Anh Đàm Trận, buổi tối chúng ta ra bờ biển đi, đi ngắm mặt trời mọc.”

Đàm Trận hôn cậu, giọng nói triền miên khàn khàn: “Buổi tối sẽ lạnh lắm.”

“Đúng đó,” Thịnh Dã nói, “Vậy thì chúng ta có thể quang minh chính đại ôm nhau rồi.”
Hết chương 106.
Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top