Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hoán Thê
Xe ngựa dừng lại, Mẫn Mẫn vội nhảy xuống trước, đặt chiếc ghế nhỏ xuống cạnh thân xe, Tiêu Chấn bước ra trước, sau đó mới đưa tay ra dìu Ninh Tĩnh bước xuống sau.
Hai người vừa mới dừng lại ở cửa lớn Tiêu phủ, còn chưa kịp bước vào thì bên trong đã thấy Minh Lan hớt hãi chạy ra, vẻ mặt tái nhợt như cắt không còn một giọt máu, nhìn thấy Ninh Tĩnh động tác càng gấp gáp hơn, trong phút chốc đã dừng lại nhún người hành lễ trước mặt Ninh Tĩnh cùng Tiêu Chấn.
"Minh Lan, có chuyện gì, sao em lại phát hoảng như vậy?", Minh Lan trước giờ hành xử hiểu chuyện, khéo léo, hiếm khi có bộ dạng thất lễ như vậy, chẳng lẽ ở bên trong xảy ra việc gì?
"Phu nhân, người mau vào trong, lão phu nhân muốn gặp người.", Minh Lan thở gấp bẩm báo, Ninh Tĩnh mới về phủ nên chưa biết chuyện gì nhưng nãy giờ mọi người trong phủ đang sợ đến phát run vì dáng vẻ tức giận của Tiêu lão phu nhân.
Chỉ sợ nếu Ninh Tĩnh không về kịp, có thể bà sẽ lật tung cả Nam Cương này lên để tìm nàng mất thôi.
"Có biết là mẫu thân tìm ta có việc gì không?", Ninh Tĩnh trong lòng thấp thỏm, Tiêu lão phu nhân tuy bình thường ôn hoà, nhã nhặn nhưng một khi phát giận cũng đáng sợ không thua kém Tiêu Chấn, Ninh Tĩnh đã vô tình chứng kiến một lần, không khỏi nhớ mãi như in.
"Phu nhân, là tin đồn về người đang không ngừng lan rộng ở bên ngoài.", Minh Lan cũng đã nghe qua lời đồn thổi, cảm thấy miệng lưỡi thế gian thật không có mắt, độc miệng vô cùng, dù không biết rõ thực hư thế nào cứ bàn tán xôn xao không có cách nào ngăn lại, cuối cùng bị đồn thổi đến độ trẻ con trong nôi người già trên giường đầu xóm cuối ngõ đều nghe được.
Lần này, danh tiếng của Ninh Tĩnh đã bị tổn hại không ít, hơn nữa còn ảnh hưởng đến cả Tiêu gia và Tô gia ở kinh thành.
"Mau, dìu ta vào trong."
Ninh Tĩnh nghe Minh Lan bẩm báo, biết là không thể giấu Tiêu lão phu nhân về tin đồn không chính xác đó được nữa, vội sai nha hoàn dìu mình vào trong nhanh chóng gặp mặt Tiêu lão phu nhân, vừa đi nàng vừa suy nghĩ, rốt cuộc phải nói làm sao, giải thích thế nào để Tiêu lão phu nhân hạ hoả đồng thời tin tưởng nàng không phải là loại người như vậy?
"Bái kiến mẫu thân."
Ninh Tĩnh vừa bước vào sảnh chính đã tự động quỳ xuống, dập đầu trước Tiêu lão phu nhân, Tiêu Chấn theo sau nàng, đứng thẳng cúi đầu hành lễ, chừng vài giây sau lại hướng đến tấm lưng bé nhỏ của Ninh Tĩnh đang không ngừng run lên, trong lòng xót xa vô cùng, dù hắn biết đó là tin đồn sai sự thật, cũng muốn hết lòng hết sức ra tay bảo vệ này, nhưng khi liếc mắt nhìn thấy Tiêu Ngọc đang không ngừng nháy mắt ra hiệu, Tiêu Chấn thức thời hiểu rằng hắn không thể ra mặt bảo vệ nàng quá sẽ làm mẫu thân nghi ngờ, tức giận càng tăng lên, tuỳ theo tình hình, vừa giải oan giúp nàng vừa khiến mẫu thân hạ hoả.
"Thanh Nguyệt, con về làm dâu Tiêu gia đến nay đã gần hai tuần, giữa con và Chấn nhi phu thê có mâu thuẫn ta biết, nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng tư, chỉ hai người các con rõ, cùng lắm là Tiêu gia này biết.
Nhưng hôm nay, cả con phố chính trong thành đều đồn đại con là một nữ nhân tồi tệ, thất thân, lại mưu kế đa đoan làm ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng Tiêu gia, con giải thích thế nào?"
Tiêu lão phu nhân thấy Ninh Tĩnh lễ phép lại bày ra dáng vẻ biết tội quỳ gối dập đầu, cơn giận trong người bà cũng phần nào giảm xuống, lời nói tuy thâm trầm nhưng lại mang theo sự phiền lòng không nhỏ.
Tiêu gia ở Nam Cương không bàn đến việc làm ăn kinh doanh phát đạt thì cũng là một gia đình nổi tiếng gia giáo, bây giờ lời đồn của Ninh Tĩnh ngày càng bay xa ngày càng chói tai đã làm mọi người thay đổi về cách nhìn đối với Tiêu gia họ không ít.
Vốn dĩ chỉ là tin đồn thất thiệt, không ai kiểm chứng, nhưng không có lửa làm sao có khói, Ninh Tĩnh phải có vấn đề gì đó người ta mới đồn ra ngoài, còn thêm thắt thêm vài thứ mới làm mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát như vậy.
"Mẫu thân, Thanh Nguyệt từ nhỏ đã được dạy phải biết giữ thân giữ mình, làm việc gì cũng phải đặt lợi ích cùng danh tiếng của gia đình lên trên hết, Thanh Nguyệt trước giờ luôn luôn tuân theo không hề sai phạm, lại thấy bản thân không có làm nên không sợ người đời đàm tiếu, chỉ là không ngờ lời đồn càng ngày càng lớn, dù chỉ là lời xằng bậy nhưng đã ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiêu gia, là lỗi của con, xin mẫu thân trách phạt.", Ninh Tĩnh trấn tĩnh bản thân, giọng điệu rõ ràng minh bạch không hề run sợ đáp lời Tiêu lão phu nhân.
Ninh Tĩnh biết, Tiêu lão phu nhân trong sự việc lần này khả năng lớn là không tin, có thể chỉ là muốn nhân cơ hội này dạy bảo, nhắc nhở nàng một phen để sau nàng làm gì cũng phải cẩn trọng suy tính, không được hồ đồ, lấy lợi ích cùng danh tiếng Tiêu gia mà lo nghĩ.
"Tất cả lui xuống, Tiêu Chấn cùng Thanh Nguyệt ở lại.", Tiêu lão phu nhân phất tà áo ra phía sau, uy nghiêm ngồi xuống ghế chủ vị, ra lệnh cho Tiêu Ngọc cùng nha hoàn gia đinh lui xuống, xem chừng là có việc gì đó khó nói muốn hỏi riêng hai người nên không muốn quá nhiều người nghe ngóng được.
"Chấn nhi, còn và Thanh Nguyệt chưa động phòng, có phải hay không?"
Tiêu lão phu nhân đợi mọi người lui đi hết, cuối cùng mới hỏi ra câu này.
Tiêu lão phu nhân đã sống hết nửa đời người, chuyện trên thế gian này làm sao không biết phân biệt thực hư phải trái, tin đồn đó là sai, nhưng muốn có lời đồn phải dựa trên một việc xác thực, bà suy nghĩ mãi rốt cuộc mới nghĩ đến có phải phu thê nhi tử bà chưa động phòng, vì có mâu thuẫn nên chia nhau ra ngủ, người lan tin dựa vào chuyện này lại tìm lý do Ninh Tĩnh thất thân để hất nước bẩn vào người nàng, còn lạc hồng kia, Tiêu lão phu nhân xem xét kĩ lại, lại vô tình phát hiện ngón trỏ Tiêu Chấn bị thương, còn là dấu vết cắn, phải hay không vì muốn để người ngoài nghĩ phu thê họ ân ái, không muốn có lời ra vào nên hắn đã chủ động bày ra kế này để đánh lạc hướng? Người tự tạo lạc hồng để lấp liếm sự thật, không phải Ninh Tĩnh mà chính là nhi tử của bà, Tiêu Chấn?
"Mẫu thân tha lỗi, là nhi tử đã lừa dối người."
Tiêu Chấn biết Tiêu lão phu nhân đã điều tra không ít, nếu không có chứng cớ thì sẽ không vô cớ hỏi như vậy, xem ra ngoài thú nhận không thể làm gì khác.
Nghĩ vậy, Tiêu Chấn tiến đến bên cạnh Ninh Tĩnh cúi đầu tạ lỗi với Tiêu lão phu nhân.
"Tại sao?", Tiêu lão phu nhân nắm chặt lấy tay ghế, nhíu chặt mày hỏi.
"Là do chúng con có mâu thuẫn, hơn nữa đêm tân hôn nàng ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho nên chúng con vẫn chưa động phòng.", Tiêu Chấn nửa thật nửa giả giải thích, vế trước là thật, vế sau là giả.
"Cho nên con mới tạo ra lạc hồng để qua mặt ta?", Tiêu lão phu nhân đè nén cơn giận hỏi.
"Xin mẫu thân thứ lỗi."
Tiêu Chấn cùng Ninh Tĩnh đồng loại cúi đầu xin tha lỗi, Ninh Tĩnh biết Tiêu Chấn đang nói đỡ giúp mình, chỉ là không nghĩ hắn sẽ thẳng thắn như vậy với Tiêu lão phu nhân.
Còn nàng, cảm thấy xấu hổ vô cùng, đã là thê tử của hắn nhưng cuối cùng hắn lại không chạm vào nàng, hơn nữa còn có kẻ gian lợi dụng điểm này để thêu dệt tin đồn thất thiệt làm ảnh hưởng danh tiếng nàng cùng Tiêu gia, trong nhất thời, lòng Ninh Tĩnh trùng xuống, thất vọng và đau lòng hơn bao giờ hết, mối hôn sự này, có phải ngay từ ban đầu là đã sai rồi hay không?
"Chấn nhi, con cùng Thanh Nguyệt là do đời trước định đoạt mà thành thân, không phải xuất phát từ tình cảm đôi lứa.
Nếu đã không thể chung sống với nhau hoà thuận, phu thê ân ái, chi bằng kết thúc tại đây, ta sẽ suy nghĩ cách vẹn toàn cho hai đứa, tránh việc đêm dài lắm mộng, càng thêm đau khổ.
Hai con thấy thế nào?", Tiêu lão phu nhân nhìn đôi phu thê nhi tử mình một đứng một quỳ trên đất, không trách mắng cũng chẳng cằn nhằn gì, đột nhiên lại chuyển hướng ý bảo hai người Tiêu Chấn, Ninh Tĩnh nếu không thể hoà hợp thì có phải nên hoà ly? Dù ý tứ rõ ràng như thế nhưng chỉ một mình Tiêu lão phu nhân mới biết, bà có thật sự muốn như vậy hay không? Hay chỉ là một phép thử cho đôi phu thê còn đang trong giai đoạn tân hôn này.
Ninh Tĩnh nghe thấy liền sững người, Tiêu lão phu nhân là đang trách Ninh Tĩnh nàng không giữ phụ đạo, làm tổn hại danh tiếng Tiêu gia, muốn nàng cùng hắn hoà ly để phân chia ranh giới rõ ràng hay sao? Nhưng điều này không phải là không thể, Tiêu Chấn hắn không thích nàng, Tiêu Ngọc cùng nàng không hoà hợp, Tiêu lão phu nhân bị nàng hại cho tức giận, luận về lý do gì, cũng có đủ nguyên cớ để Tiêu Chấn hưu nàng.
Tuy trong lòng có chút không nỡ nhưng dù sao mọi chuyện cũng từ nàng mà ra, vốn dĩ ngay từ đầu nàng không nên đến đây, càng không nên thành thân với hắn.
Ninh Tĩnh liếc nhìn Tiêu Chấn một cái, thấy hắn không tỏ thái độ gì, im lặng như vậy có phải là đã chấp thuận theo lời của Tiêu lão phu nhân hay không? Vậy thì, để nàng thành toàn cho cả hai vậy, nghĩ vậy, Ninh Tĩnh dập đầu xuống đất, định trả lời, nhưng chưa gì đã bị Tiêu Chấn cắt ngang.
"Phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường lành, mẫu thân, chúng con xin phép về tư phòng tìm cách giải quyết mâu thuẫn với nhau.
Việc hoà ly, không cần nhắc đến nữa."
Nói rồi Tiêu Chấn giơ tay, lôi kéo này một nước trở về tư phòng, ngay cả một tiếng cũng chưa kịp bẩm với Tiêu lão phu nhân, còn Tiêu lão phu nhân ở phía sau nhận tách trà nha hoàn dâng lên, thản nhiên nhấp một ngụm, mãn nguyện vì mưu kế thành công mà mỉm cười khẽ nói.
"Không dùng đến cách này, phu thê chúng nó sao có thể làm hoà với nhau chứ."
Quả thật, Tiêu lão phu nhân dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn hài lòng với Ninh Tĩnh lắm nhưng dù sao nàng vẫn là thê tử danh chính ngôn thuận mà Tiêu Chấn cưới về, còn nữa, bà nhận ra được nhi tử bà quả là có dụng tâm với nàng tiểu thư này, lại nói đến khoảng thời gian qua chung sống bà đã phần nào hiểu được tính cách của Ninh Tĩnh, nàng tuyệt đối sẽ không giống như lời đàm tiếu ngoài kia nói đến, thế nào đi chăng nữa bà cũng phải giữ gìn thể diện cho Tiêu gia, cũng là giữ gìn tình cảm phu thê cho nhi tử của mình.
"Tiểu Kiều, chọn một vài gia đinh nha hoàn trong phủ thông minh lanh lợi một chút truyền tin ra ngoài, bảo rằng Tiêu gia đã tìm được nha hoàn bêu xấu chủ nhân, lại tâm địa bất chính muốn quyến rũ Tiêu thiếu gia bất thành bị phu nhân dạy dỗ, căm phẫn nên nói năng lung tung tổn hại danh dự chủ nhân, đã bị đánh chết.", xem như là tìm một cái cớ để phần nào đó làm lắng tin đồn thất thiệt kia xuống, hơn nữa cũng là lời cảnh tỉnh cho bất cứ ai nếu muốn tổn hại uy danh của Tiêu phủ đều sẽ nhận kết cục không tốt này.
"Còn nữa, vào phòng ta lấy cây trâm bạch ngọc lần trước xuất phủ ta đã mua để tặng cho nhi tức tương lai, bây giờ ngươi cầm lấy đem sang cho phu nhân, sau đó lan truyền thêm một tin nữa, bảo rằng Tiêu lão phu nhân tặng cây trâm gia truyền cho Tiêu phu nhân."
Để Tiêu lão phu nhân xem xem, tin tức bà tặng cây trâm gia truyền cho nhi tức có khiến mọi người đanv không ngừng bàn tán tin đồn ngoài kia lập tức ngậm miệng lại hay không? Sẽ chẳng có bà bà nào ngu ngốc đến độ đem vật giá trị của mình cho một người nhi tức danh tiếng xấu xa như vậy được, việc làm này chỉ có một khả năng chính là khẳng định một điều, tin tức kia là giả, Ninh Tĩnh vẫn là một Tiêu phu nhân thanh cao quý phái, không phải là một phu nhân thất thế và hèn mọn để mọi người tự cho mình có quyền bàn tán là bàn tán, chê cười cùng đàm tiếu..
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hoán Thê, truyện Hoán Thê, đọc truyện Hoán Thê, Hoán Thê full, Hoán Thê chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!