Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hoạn Phi Thiên Hạ
“Xoảng!”
“Bùm… Choang!”
“Huỵch!”
“Tiểu tử thối… Ngươi có nàng dâu quên mẹ… Còn chưa dừng tay!”
“Rầm!”
“Hu hu hu… Ta muốn Linh tỷ tỷ… Gia gia thối, trả Linh tỷ tỷ cho ta!”
“Nước mũi… Lạc Nhi… Nước mũi của ngươi nhỏ lên mặt ta rồi!”
Đủ loại tiếng động kỳ quái vang lên trong phòng cùng tiếng gào khóc như
tiếng trẻ con bị bắt nạt làm cho những người quỳ bên ngoài đưa mắt nhìn
nhau.
Nhưng không ai dám đi vào khuyên bảo, bởi vì ngoại trừ Tiểu Thắng Tử, tất cả
những người có tiếng nói đều đã ra ngoài tìm phu nhân, ngay cả Liên công công bị Thiên Tuế gia đánh cho bị thương nặng nhất cũng lết lên xe ngựa ra ngoài chỉ huy.
Còn người không tính là người của Tư Lễ Giám bọn họ mà vẫn có tiếng nói là
tướng lĩnh của Phi Vũ Quỷ Vệ hiện nay chỉ có hai người ở lại, vẻ mặt
không chút biểu cảm, coi như không nghe thấy gì.
Có lẽ trong lòng đang cực kỳ tức giận ông già đánh ngất phu nhân lại tùy
tiện ném đi, dù sao phu nhân ngoại trừ là Vương Phi của Thiên Tuế gia
còn là tiểu tiểu thư nhà bọn họ, địa vị trong lòng bọn họ không khác gì
Thiên Tuế gia trong lòng người của Tư Lễ Giám, nay còn chưa trực tiếp
trở mặt đã là tương đối nể mặt rồi.
Cho nên bọn họ cũng không dám trông cậy người ta sẽ vào trong khuyên can.
Nhưng mà…
Tiểu Thắng Tử quỳ gối trước cửa, lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ bên trong thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Đúng lúc này, giọng nói già nua nhưng cực khỏe mạnh vang lên: “Tránh ra, tránh ra, ở đây làm sao thế?”
Tiểu Thắng Tử nghe được âm thanh quen thuộc này mà như nghe thấy tiếng trời, hưng phấn bật dậy đón tiếp: “Lão Y Chính, cuối cùng ngài cũng đến rồi!”
Sau đó hắn suýt nữa khóc ra: “Thiên Tuế gia ở bên trong… Còn có…”
Lão Y Chính nhìn Tiểu Thắng Tử, vỗ đầu hắn, vẻ mặt cũng có chút âm u: “Được rồi, được rồi, tiểu tử ngươi ở bên ngoài chờ đi.”
Trong lúc ông nói chuyện, Huyết bà bà đã hấp tấp chạy qua ông, vừa chạy vừa
hô hào: “Lão Ma Vật thối, nếu lão làm hai đứa bé nhà ta bị thương, lão
nương nhất định phải rút xương lão!”
Huyết bà bà vừa nói vừa “huỵch” một cái đá văng hai cánh cửa không chút khách khí, xông vào trong.
Lão Y Chính thấy vậy lại vỗ trán than thở: “Bà già chết tiệt này, sao vẫn còn nóng nảy như thế!”
Miệng nói, ông cũng như một trận gió lướt qua Tiểu Thắng Tử, vào trong tròng, thuận tiện sập cửa rầm một tiếng.
Tiểu Thắng Tử trông mong nhìn cửa lớn, trong lòng lo sợ bất an.
Hy vọng nhị lão có thể ngăn cản hành động lật ngói phòng ở bên trong.
“Dừng tay, ai dám đánh cháu ta, bà già này đánh chết hắn…!” Huyết bà bà vọt
vào phòng, hét một tiếng vang dội, sau khi nhìn rõ tình hình trước mặt
mới trợn mắt há hốc mồm…
Hình như… Hình như bà lo lắng vô ích rồi.
Chỉ thấy ông già mặc trang phục Tây Địch đó ngồi chồm hỗm trên xà nhà như
một con sóc, tay ôm cây cột, khăn quấn đầu không biết đã rơi ở đâu, lộ
ra cái đầu hói, vẻ mặt ai oán, cộng thêm gương mặt đầy nếp nhăn và thân
hình nhỏ gầy của ông ta, nhìn thế nào cũng giống một con khỉ già đang
trốn thợ săn.
Mà “thợ săn” thân hình cao lớn đó đang sa sầm mặt đứng phía dươi, không
thèm ngẩng đầu nhìn ông lão phía trên, chỉ đứng một chỗ, bình tĩnh duỗi
chân đá từng phát vào cây cột.
Cây cột cao lớn đã bị hắn đá ra một cái hố, mắt thấy cả cây sẽ đổ xuống,
ông lão trên xà nhà bị đá rung lên bần bật, bên dưới còn có một “cậu bé” như ngọc như ngà lăn lộn dưới đất khóc như cha chết mẹ chết: “Hu hu… Hu hu hu… Ta muốn Linh tỷ tỷ… Ta muốn Linh tỷ tỷ… Hu… Gia gia thối, trả
Linh tỷ tỷ cho ta… Ta muốn Linh tỷ tỷ…!”
Tình hình hỗn loạn này rõ ràng khiến ông lão kia luống cuống tay chân, lão
tội nghiệp nhìn mỹ nhân đằng đằng sát khí bên dưới, lại thỉnh thoảng
nhìn cậu bé to xác lăn lộn dưới đất sắp khóc đứt hơi một cách không đành lòng, nhưng không biết phải làm sao, có vẻ cực kỳ đáng thương.
Cuối cùng nhìn thấy Huyết bà bà chạy ùa vào, lão mới mở to mắt như nhìn thấy cứu tinh, vừa vui mừng vừa giải thoát kêu to: “Phong Nương, mau mau,
mau giúp ta dắt hai thằng nhóc này ra chỗ khác!”
Huyết bà bà vừa bực mình vừa buồn cười nhìn ông lão trên nóc nhà, đang định
nói gì thì lão Y Chính đã đi vào từ sau lưng bà, lão Y Chính liếc nhìn
dáng vẻ vô cùng tức cười của ông lão, buồn cười nói: “Lão Ma Vật, đáng
đời lão, già sắp chết đến nơi rồi còn thích tự cho là đúng, không phân
biệt tốt xấu, hừ, đừng có về cho xong!”
Lão Ma Vật này khi còn trẻ tính tình đã cực kỳ bừa bãi, làm gì cũng chỉ
biết theo ý mình, không hỏi thị phi nguyên cớ, vốn là một người cực kỳ
xảo quyệt, cố tình làm bậy lại là một kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp,
trong người đủ loại tà công quái dị của các môn phái, thiên hạ khó gặp
địch thủ, giết người hay cứu người hoàn toàn dựa vào tâm trạng, lúc vui
vẻ cho dù giúp ngươi tàn sát cả một thành trì cũng được, lúc không vui
có thể một đao lấy đầu, bóng ma này bao phủ trên võ lâm Trung Nguyên đã
lâu chưa tan biến, làm cho người ta nghe thấy mà biến sắc.
Cũng không biết làm sao ba người bọn họ lại quen biết nhau, lúc trước Lạc
Nhi phát điên, bọn họ tìm được đôi song sinh này, ông luôn cực lực phản
đối Thanh Nhi ở lại báo thù, Huyết bà bà trung lập, còn lão Ma Vật thì
cực lực đồng ý, nói vẻ oán độc, tàn nhẫn và ẩn nhẫn trong mắt Thanh Nhi
rất hợp ý lão, hơn nữa hắn kiểm tra gân mạch của Thanh Nhi, nói là căn
cốt kỳ giai, là thiên tài tập võ hiếm có, không để ý sự phản đối của
ông, không giúp đỡ giết cẩu Hoàng Đế Tuyên Văn Đế, mà lại dốc hết sức
đưa nội lực âm hàn, công phu tà ma ngoại đạo vào người Thanh Nhi.
Mỹ danh nói muốn Thanh Nhi tự tay báo thù!
Làm cho tính cách Thanh Nhi càng ngày càng giống lão ta, lạnh lùng tàn
nhẫn, tùy tâm tùy tính, ông và Huyết bà bà đều lo lắng Thanh Nhi cứ tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn sẽ có một ngày chán ghét tất cả mọi thứ
trên thế gian, đến khi hứa hẹn với Lam Đại nguyên soái năm đó không thể
trói buộc hắn nữa, hắn thật sự sẽ khiến trăm ngàn người chôn cùng.
Cho nên ở một góc độ nào đó, lúc ấy bọn họ không hy vọng Tuyên Văn Đế chết, tình nguyện để Thanh Nhi nuôi hắn vừa làm đối thủ vừa làm đồ chơi.
Cũng may một tiểu nha đầu từ đâu xuất hiện, trời sinh quật cường, nhạy bén
hơn người lại tính tình độc lập, có thể đóng chặt vào tim Thanh Nhi, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giờ thì hay lắm!
“Lão già sắp chết rồi, vừa đến đã gây chuyện cho chúng ta, chưa nói đến
Thanh Nhi, chính ta cũng muốn cho lão hai bạt tai, tát lão già trứng
thối hồ đồ không phân biệt được thị phi này!” Huyết bà bà nghe lão Y
Chính ở phía sau nói vậy nhất thời cũng tức cành hông.
“Lão biết cái rắm!” Thiên Ma Lão Tổ hung hăng trừng mắt với lão Y Chính, sau đó đáng thương nói với Huyết bà bà: “Phong Nương, Phong Nương, bà mau
khuyên nhủ hai đứa bé bên dưới đi, lão phu… Lão phu… cũng vì tốt cho bọn chúng thôi, bà xem, vì một nữ nhân mà một đứa lăn lộn khóc dưới đất,
một đứa đuổi theo ta muốn đánh muốn giết, nha đầu đó rõ ràng là họa
thủy, ném đi mới là tốt!”
Vừa dứt lời, tiếng khóc của Bách Lý Lạc nháy mắt cất cao thêm vài lần, làm
Thiên Ma Lão Tổ giật mình suýt chút nữa ngã từ trên cây cột lung lay
xuống.
Huyết bà bà nhìn Bách Lý Lạc lăn qua lộn lại dưới đất, dùng sức đập chân gào
khóc, nhất thời đau lòng vô cùng, hung tợn trừng mắt với Thiên Ma Lão
Tổ: “Chết đi cho lão nương, cháu trai bảo bối của ta khóc mệt chết rồi
thì để xem ta có lột da lão không!”
Dứt lời, bà lập tức đi lên ôm lấy Bách Lý Lạc, vội vàng dỗ dành Bách Lý Lạc sắp khóc ngất đi.
Còn Bách Lý Thanh thì hơi dừng động tác đá cột trụ, rồi bỗng nhiên đá mạnh một cái vào cái hố to trên cây cột.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, cây cột to hai người ôm nháy mắt gãy rời, xà nhà
được nó chống cũng sụp xuống, Thiên Ma Lão Tổ trợn trừng mắt, thẳng tắp
ngã xuống cùng cây cột, lăn xuống đất mặt mũi bầm dập, kêu lên oai oái.
Lão Y Chính thì ở bên cười lạnh hai tiếng: “Vẫn cứng đầu đến chết không
chịu hối cải, con mẹ nó, lão tử không thèm cứu lão, để Thanh Nhi và Lạc
Nhi cả đời không để ý đến lão, không có người dưỡng lão làm ma cho lão
thì mới sướng!”
Thiên Ma Lão Tổ vội vàng đứng lên khỏi mặt đất, xoa cái mông mình, đầu đầy
tro bụi, ra vẻ đáng thương nhìn người vừa đá bay ông rồi quay lưng nhìn
ra ngoài cửa sổ, nhưng ai nấy đều thấy được gân xanh trên nắm tay hắn
thể hiện hắn đang nhẫn nhịn đến mức nào, chưa nói đến hơi thở mịt mù
đáng sợ giống như có vô số yêu ma ác thú chờ chực nhảy ra từ người hắn.
“Lão phu… Ta… Ta sai rồi được chưa…!”
Thấy không ai quan tâm đến mình, Thiên Ma Lão Tổ đỏ mắt, đặt mông ngồi dưới
đất, bắt đầu gào khóc, nếp nhăn trên gương mặt già nua khô quắt nhăn lại với nhau: “Oa… Lão phu làm sao biết được… Nha đầu kia nhìn có giống
người tốt đâu… Ta lại không được như các ngươi, quanh năm ở cạnh hai đứa bé, lão phu ở bên ngoài làm sao biết được mấy chuyện lòng vòng đấy!”
Dáng vẻ càng nói càng đau lòng ấm ức kia nếu để những nhân sĩ võ lâm năm đó
nghe tên ông là sợ vỡ mật nhìn thấy có lẽ sẽ nghĩ mình đã đi gặp Diêm
Vương rồi, nên mới trông thấy Thiên Ma Lão Tổ tàn ác cay độc, giết người không chớp mắt lộ ra biểu cảm thế này!
Bách Lý Lạc có vẻ bị giật mình vì tình hình trước mắt, thút thít mở to đôi
mắt ngập nước nhìn lão tổ ngồi dưới đất, sau đó bỗng đứng lên, cầm lấy
một cái khăn lau nước mắt cho Thiên Ma Lão Tổ, vừa khóc thút thít vừa
nói: “Gia gia đừng khóc.”
Thiên Ma Lão Tổ nhìn đôi mắt ngập nước xinh đẹp thuần khiết của Bách Lý Lạc,
vừa cảm động vừa áy náy, lau mặt rồi lớn tiếng nói: “Gia gia có lỗi với
các ngươi, được rồi, yên tâm, gia gia nhất định sẽ tìm cô bé kia về!”
Dứt lời, ông cắn răng một cái, dậm chân, nháy mắt đã biến mất khỏi căn phòng.
Bách Lý Lạc thấy ông lão trước mặt biến mất trong chớp mắt, có chút hoang
mang, bỗng nhiên lại nhớ tới Linh tỷ tỷ của mình còn chưa thấy đâu, lập
tức khóc lớn.
Huyết bà bà ôm chặt hắn, hiền hòa dỗ dành, chỉ sợ cậu bé ngây thơ khóc ngất đi.
Còn lão Y Chính thì đi tới bên cạnh Bách Lý Thanh đang vô cảm nhìn ngoài
cửa sổ, vỗ vai hắn nhẹ giọng nói: “Lão Ma Vật… lão cũng không cố ý.”
Thấy Bách Lý Thanh không nói gì, lão Y Chính cười khổ: “Ngươi cũng biết võ
công của lão bí hiểm, vừa rồi ngươi đã gãy cột trụ lão lại để mặc mình
ngã xuống, không vận công bảo vệ, rõ ràng lão đã nhận sai, mấy người già chúng ta cả đời không con không cái, chỉ có hai các ngươi thừa kế y
bát, nay lại thêm Mạt nha đầu, vốn tưởng mọi chuyện đã viên mãn, không
ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện.”
Đúng là cực kỳ tức cười, nhưng cũng làm cho người ta không biết làm sao…
Bách Lý Thanh im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rất lâu sau hắn mới thản nhiên nói: “Nếu… Nếu không tìm được nha đầu, lão
nhân, nếu các ngươi còn muốn sống yên ổn thì tốt nhất biến ta trở thành
giống Lạc Nhi.”
Dứt lời, hắn nhắm mắt lại, không nhắc tới nữa, có điều gương mặt quá mức
bình tĩnh như một pho tượng quỷ dị làm cho lão Y Chính không rét mà run.
Không lâu sau, tin tức truyền đến – không tìm được Phi Vũ Đốc Vệ trong bất cứ ngõ nhỏ nào, cũng không ai nhìn thấy Phi Vũ Đốc vệ xuất hiện ở bất cứ
nơi nào trong kinh thành.
Tin tức truyền đến, người của Tư Lễ Giám câm lặng.
Kinh thành là địa bàn của Tư Lễ Giám bọn họ, ngoại trừ mật đạo của người Tây Địch bị móc ra lần trước đã bị bọn họ nổ tung chôn vùi, đồng thời lật
hết các cứ điểm lên một lượt, nay nếu không tìm được tung tích của phu
nhân thì chỉ có một khả năng – phu nhân đã không còn ở kinh thành, hoặc
lành ít dữ nhiều!
Mà lúc này, Liên công công mặt mày trắng bệch cũng lảo đảo được người ta
đỡ vào, sai người dâng lên một phần bản đồ, cắn răng nói với Bách Lý
Thanh: “Thiên Tuế gia, nô tài sai người cấm tất cả cổng thành, đồng thời phái người đóng giữ tất cả bến tàu trên kênh đào, cẩn thận kiểm tra, từ đó dẫn tới hai dự đoán – thứ nhất, phu nhân đã bị đưa ra ngoài bằng
đường bộ, đại lục trực tiếp thông tới Hán Trung và ải mạch Long Quan;
thứ hai là phu nhân đã bị đem đi theo đường thủy, nhưng đã qua ba ngày,
dựa theo tốc độ nước và hướng gió, hiện nay xa nhất phu nhân có thể tới
Lạc Dương, nhưng ven đường có không ít châu quận, rất khó đoán rốt cuộc
phu nhân đã đi đến đâu.”
Bách Lý Thanh buông tầm mắt, ánh mắt âm u liếc bản đồ một lượt, bỗng nheo mắt lại, lạnh lùng nói.
“Tập hợp!”
Tiếng kèn triệu tập trầm thấp của Tư Lễ Giám vang đến tận chân trời.
Trên giáo trường có vô số người ngựa nhanh chóng tập trung như mây đen cuồn
cuộn kéo tới, chỉ một lát sau, xưởng vệ huấn luyện đầy đủ đã cưỡi ngựa
đen im lặng đứng trên giáo trường.
Trong gió xuân se lạnh, gió mạnh thổi tung cờ xí và áo choàng đen của họ, tựa như mây đen che trời đến từ địa ngục.
Bách Lý Thanh thay một bộ cẩm phục khổng tước xanh đậm, tay áo thêu thao
thiết vàng, đầu đội văn mạo màu đen thêu chỉ vàng của Tư Lễ Giám, nheo
đôi mắt âm mị nhìn sắc trời, Tiểu Liên Tử thì mặc một bộ trang phục Tư
Lễ Giám màu đen thêu sen vàng, trên tay nâng một chiếc áo choàng màu bạc thêu mây vàng khoác lên cho Bách Lý Thanh.
Khác với màu tím thường ngày, bộ trang phục khổng tước xanh này chỉ khi nào
xảy ra chuyện động trời cần hắn tự mình dẫn xưởng vệ mới dùng đến, tỏ vẻ khổng tước xanh cần máu đỏ để nhuộm thành màu đen của đêm tối và địa
ngục.
Cũng chính là màu của cái chết.
Bách Lý Thanh lưu loát xoay người lên ngựa, đôi mắt tối tăm sâu không thấy
đáy lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, hắn vươn tay đội lên mặt mội chiếc
mặt nạ quỷ dữ tợn bằng vàng ròng, lạnh như băng nói: “Xuất phát!”
Mây đen cuồn cuồn nổi lên vạn dặm, gió lạnh sắc bén, vô số tiếng vó ngựa đạp mặt đất, cờ quạt phần phật, che trời che đất.
— Ông đây là đường ranh giới mắt mỗ Sâu càng ngày càng toét —
Trên sông Lạc, Tây Lương Mạt còn chưa biết phía kinh thành đã sôi sục như chảo dầu.
Cho dù biết thì trước mắt nàng cũng chỉ có thể ngồi nhìn.
“Hiện giờ còn tình hình gì ta cần biết nữa không?” Tây Lương Mạt trầm ngâm một lát rồi nhìn về phía Phượng Tỷ Nhi.
Vẻ mặt Phượng Tỷ Nhi có chút nghiêm trọng: “Hiện nay Nhị thúc của ta,
Phượng Hòa, đang cấu kết với người Hách Hách, chỉ e mục đích không trong sáng, hắn đang thả lưới lớn, bỏ vốn lớn vào chỗ người Hách Hách, có vẻ
như đang mua bán quân hỏa.”
Tây Lương Mạt ngẩn ra, nhíu mày nói: “Nếu ta đoán không sai, Cửu Thiên Tuế
từng có ý chỉ giới hạn chỉ được mua bán đồ dùng sinh hoạt với người Hách Hách.”
Phượng Tỷ Nhi cười khổ: “Đúng vậy, nhưng có câu vô gian vô thương, không có
lợi không dậy nổi sớm, Nhị thúc từ lâu đã lén lút xây dựng xưởng rèn ở
Hách Hách, cho nên hắn mới hóa trang quặng sắt thành đá tảng bình thường và một số đồ dùng để đưa sang đó, chế tạo thành hình ở kia rồi trực
tiếp bán cho người Hách Hách, thu lợi từ trung gian.”
“Hắn bán cho vương đình Hách Hách hay vương tử Chuẩn Sát?” Tây Lương Mạt hỏi.
Nàng không thể không thừa nhận Phượng Hòa này có đầu óc làm ăn, hắn tránh
được vũ khí thành phẩm dễ khiến người ta hoài nghi, đổi thành quặng sắt
vờ làm đá tảng đưa đến Hách Hách, sau đó tinh luyện kim loại, tránh được điều tra biên cảnh, ngay cả người của Tư Lễ Giám cũng không dễ dàng
hoài nghi đến điều này, dù sao ai sẽ thật sự để bụng tới một đống đá?
“Ban đầu hắn bán cho cả hai, hiện giờ chỉ bán cho vương tử Chuẩn Sát, không, là vì vương tử Chuẩn Sát đã giết thúc thúc hắn, nay đã tự xưng là Chuẩn Thiên Đạt Cáp – dịch thành tiếng Hán chính là Thiên Ưng Đại Hãn!”
Phượng Tỷ Nhi nhẹ giọng nói.
Tây Lương Mạt im lặng một lát, vậy là Chuẩn Sát đã xem túi gấm mà nàng cho
hắn, có điều không ngờ mới mấy năm ngăn ngủi mà hắn đã làm được đến như
lúc này, quả là một nhân tài hiếm thấy.
Có điều nếu lần này người gây chuyện là hắn thì rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Phượng Tỷ Nhi dường như nhận ra nghi hoặc của Tây Lương Mạt, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Quận Chúa, ngài không biết, lần này có hai nhóm người Hách Hách
lẻn vào Trung Nguyên, cho tới nay ta vẫn chưa thể xác định rốt cuộc
người móc nối với Nhị thúc bắt cóc ngài là Chuẩn Sát Đại Hãn hay người
của Tây vương đình.”
Bởi vì vương đình trước kia đã bị đại quân của Chuẩn Sát đuổi tới tây mạc
xa xôi cho nên hiện giờ vương đình của Chuẩn Sát tự xưng là Đông vương
đình, còn vương đình của vương thúc hắn lúc trước trở thành Tây vương
đình.
“Nếu ta đoán không sai, người của hai vương đình này, nhóm Tây vương đình
đến vì thỉnh cầu Thiên Triều xuất binh giúp đỡ, bởi vì năm đó bọn họ ký
kết hiệp nghị hòa bình với chúng ta cho nên hiện giờ tới thỉnh binh; còn người của Chuẩn Sát tới để yêu cầu Thiên Triều không xuất binh giúp đỡ, hơn nữa thỉnh cầu Thiên Triều sắc phong, đúng không?” Tây Lương Mạt
lười biếng dựa vào vách thuyền, một tay đặt lên đầu gối chống má, một
tay lười biếng gác lên cửa sổ, nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, thản
nhiên nói.
“Ngài nói không sai.” Phượng Tỷ Nhi không thể không bội phục sự nhạy cảm về
chính trị của Tây Lương Mạt, nàng vừa nói một chuyện Tây Lương Mạt đã
lập tức đoán ra đối phương định làm gì.
Tây Lương Mạt thoáng dừng, tiếp tục nói: “Còn Phượng gia các ngươi đang
tính chen một chân vào đó phải không? Nhị thúc của ngươi tính là – hắn
muốn lợi dụng lúc hai bên chiến tranh để lợi nhuận khoản tiền quân hỏa,
nếu có thể kéo cả Thiên Triều xuống nước là tốt nhất, hơn nữa đồng thời
khống chế ta trong tay, nếu ta chết thì hắn có thể giao cho người Hách
Hách; nếu ta không chết có thể làm con tin uy hiếp Cửu Thiên Tuế khi Cửu Thiên Tuế phát hiện ý đồ của hắn; cùng với đó, hắn còn tính dùng hình
với ta, để xem có thể ép ta nói ra một vài bí mật của Tư Lễ Giám để hắn
sử dụng hay không.”
Phượng Tỷ Nhi bội phục Tây Lương Mạt sát đất, thần tốc đoán ra ý đồ của vị Nhị thúc nhà nàng, hơn nữa gần như đều đoán đúng.
“Còn một chuyện nữa, hắn cực kỳ hứng thú với tài phú trong truyền thuyết của quỷ quân.” Phượng Tỷ Nhi bổ sung thêm một điểm.
Tây Lương Mạt nghe vậy quay sang liếc nhìn Phượng Tỷ Nhi một cái: “Ta thật
sự không thể hiểu được, tốt xấu gì Nhị thúc của ngươi coi như giàu nhất
thiên hạ, vàng bạc trong tay tiêu tám đời không hết, vì sao hắn còn cố
chấp theo đuổi những chuyện này?”
“Có câu lòng tham không đáy, huống hồ Nhị thúc của ta thật ra trong lòng
luôn có bóng ma, hắn luôn cảm thấy uy vọng của phụ thân quá cao, nhưng
hắn có thể làm tốt hơn phụ thân ta, có thể trở thành thương nhân có sức
ảnh hưởng khắp thiên hạ, thậm chí nhúng tay vào triều chính.” Phượng Tỷ
Nhi buồn bã nói.
Rất lâu trước kia nàng từng thấy ánh mắt khác thường của Nhị thúc nhìn phụ
thân, cực kỳ không cam lòng và hung ác, nhưng khi nàng nói phụ thân lại
không tin, luôn cho rằng đó là đệ đệ ruột thịt cùng cha khác mẹ, là đệ
đệ duy nhất trên đời, làm sao có thể làm việc ác với ông được.
Tây Lương Mạt im lặng một lát rồi gật đầu nói: “Được rồi, chuyện này ta đã
biết, ta sẽ nghĩ cách tự cứu mình, ngươi đừng để thủ lĩnh đối phương
biết quan hệ của hai chúng ta là được, còn nữa…”
Nàng nghĩ nghĩ rồi bảo Phượng Tỷ Nhi đưa lỗ tai tới gần, thì thầm dặn dò vài câu.
Phượng Tỷ Nhi nghe xong, ban đầu hơi hoảng hốt rồi lập tức gật đầu: “Được.”
Nàng gật đầu đồng ý xong tức khắc đứng dậy tạm biệt Tây Lương Mạt, lặng lẽ rời khỏi khoang thuyền.
Tây Lương Mạt lại nằm xuống, nhìn vầng trăng sáng trên trời, gió sông lạnh
lẽo thổi vào trong khoang, nàng ngửi thấy mùi cỏ cây tươi mát trong mùi
nước sông lạnh giá đầu xuân.
Hương thơm này khiến nàng nhớ tới người ở kinh thành xa xa, đại hồ ly phát
hiện nàng chỉ ra ngoài với Lạc Nhi một chuyến đã biến mất tăm không biết sẽ tức giận và lo lắng thế nào.
Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, kéo chăn che lên đầu mình.
Nghỉ ngơi lấy tinh thần mới có cơ hội đối phó chuyện phiền toái này.
— Ông đây là đường ranh giới —
Ngày hôm sau, Tây Lương Mạt vừa thức dậy đã nghe tiếng kẽo kẹt vang lên, có người mở cửa.
Nhưng lúc này Tây Lương Mạt không định giả bộ hôn mê nữa mà lẳng lặng ngồi nhìn về phía người vừa tới.
Người vừa tới là hai nam tử xa lạ có vẻ là gia đinh, nhưng có thể nhận ra
thân thể cao lớn, hạ bàn vững vàng, là người có chút võ công.
Hai người đó thấy Tây Lương Mạt đã tỉnh không khỏi giật mình, nhưng bình
tĩnh lại rất nhanh, lạnh như băng nói: “Chưa chết là tốt rồi, tỉnh lại
thì theo chúng ta đi một chuyến đi, Nhị gia nhà chúng ta muốn gặp
ngươi.”
Tây Lương Mạt thấy hai người nói vậy, hơn nữa vẻ mặt mơ hồ muốn động thủ,
bèn thản nhiên nói: “Được, chúng ta đi, ta đã chỉnh trang xong, muốn gặp chủ tử các ngươi từ lâu.”
Hai gã gia đinh đồng thời sửng sốt, bọn chúng không thể ngờ rằng Tây Lương
Mạt sẽ trả lời thẳng thắn như thế, bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, vốn nghĩ nếu nữ tử này còn chưa chịu tỉnh lại sẽ dùng sức mạnh áp giải nàng tới
chỗ Nhị gia.
Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt hai người cũng biết người kia nhất định đã đoán
được nàng sẽ tỉnh lại trong hai ngày này, dù sao đại phu của Phượng gia
tuyệt đối không kém, có thể thấy vị Phượng Hòa này còn có chút tài năng, có lẽ hôm qua hắn đã đoán được nàng đã tỉnh lại rồi.
Nàng đi theo hai gã gia đinh một trước một sau đi lên khoang thuyền phía
trên mới phát hiện thuyền của Phượng gia xa hoa không kém gì thuyền của
Bách Lý Thanh, có điều thuyền của Bách Lý Thanh khắc một ít tiên cảnh
thiên hạ, khảm bằng bảo thạch minh châu, tuy xa hoa nhưng phẩm vị cao
nhã, còn nơi này tuy cũng là bút tích của danh gia nhưng vẫn nhận ra vẻ
thô tục.
Toàn là mẫu đơn phú quý, long phượng trình tường.
Toàn bộ bọc bằng vàng ròng, có vẻ kim bích huy hoàng.
Tây Lương Mạt lên khoang thuyền ở lầu hai trông thấy một nam tử trung niên
ngồi ghế trên, bên cạnh là Phượng Tỷ Nhi đang đứng bưng trà.
Nam tử trung niên đó trông thấy Tây Lương Mạt vào bèn cười nói: “Cuối cùng
Phi Vũ Đốc Vệ đại nhân cũng tỉnh rồi, lão phu còn nghĩ nếu ngài không
tỉnh lại thì làm sao bây giờ, chỉ có thể mời người tới châm cứu chữa
bệnh cho ngài thôi.”
Tây Lương Mạt quan sát nam tử trung niên kia một chút, vẻ mặt hắn quắc
thước, mũi cao môi dày, trên môi để hai hàng ria mép, nhìn qua ngược lại có vẻ giống tú tài trung niên hàng năm vùi đầu trong sách vở, có điều
bộ cẩm y tục khí và ánh mắt lóe sáng của hắn lại thể hiện bản sắc thương nhân.
Tây Lương Mạt thầm thở dài một tiếng, có vẻ phẩm vị của người Phượng gia đều không được tốt cho lắm.
Hơn nữa nàng có thể nhận ra hắn đang châm chọc hôm qua nàng giả vờ ngủ, bèn thản nhiên cười: “Bản Đốc Vệ nghe nói có thể gặp mắt với gia chủ Phượng gia, đệ nhất thương nhân danh chấn thiên hạ, đương nhiên cực kỳ kích
động vui sướng, vì thế mới tỉnh lại.”
“Đốc Vệ đại nhân quả là người thông minh, mời ngồi.” Phượng Hòa đưa tay chỉ về phía chiếc ghế.
Tây Lương Mạt cũng không khách sáo mà ngồi xuống, Phượng Hòa lập tức sai người dâng trà ngon.
“Đây là ngân châm thiên thanh sơn, mọc trên vách đá, thường xuyên tắm sương
sớm, trên cây còn có một loài ong mật đặc biệt sinh sống, hàng năm xây
tổ, mật ong nhỏ xuống gốc trà nuôi lớn cây trà này, hương vị cực kỳ thấm nhuần, một năm chỉ hái được một cân, ngay cả chỗ Cửu Thiên Tuế một năm
cũng chỉ có một lạng thứ phẩm do Phượng gia chúng ta cung phụng mà
thôi.” Phượng Hòa nhìn Tây Lương Mạt, mỉm cười nói.
Tây Lương Mạt nhìn nước trà trong tay, quả thật màu nước xanh biếc, lá trà
nổi phía trên cực kỳ xinh đẹp, hương trà tỏa ra bốn phía, nhấp một ngụm, trong hương trà thơm nồng còn có mùi mật thanh nhã, rất mỹ vị.
Khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên một nụ cười như có như không, nàng nhìn về
phía Phượng Hòa: “Phượng nhị gia quả là biết hưởng thụ, chỉ e ngay cả
Cửu Thiên Tuế cũng phải chịu lép vế trước ngài.”
“Phi Vũ Đốc Vệ đại nhân quá khen, chỉ do Phượng mỗ giấu riêng mà thôi, nếu
Đốc Vệ đại nhân thích thì cho ngài mang hết về cho Thiên Tuế Gia cũng
được.” Phượng Hòa phất tay cười.
Quản gia tâm phúc ở bên lập tức nâng ra một chiếc bình lưu ly tinh xảo, trong đó chính là trà ngân châm thiên thanh sơn này.
Tây Lương Mạt nhận lấy lá trà, nhìn nhìn rồi liếc về phía Phượng Hòa: “Thế
nào, Phượng nhị gia, ngài đang tỏ lòng trung thành với Thiên Tuế gia đấy à, nếu vậy bản Đốc Vệ vô cùng tò mò, nếu đã vậy thì sao ngài lại bắt
bản Đốc Vệ lên chiếc thuyền này?”
Phượng Hòa vuốt chòm râu, thở dài một tiếng: “Đốc Vệ đại nhân, thật ra hôm qua ngài đã tỉnh, vậy thì lão phu không dám giấu diếm, người Hách Hách hy
vọng có thể mua được một lượng lớn gạo lương vào binh khí từ chỗ lão
phu, lão phu luôn cảm thấy việc này không thỏa đáng cho lắm, nhưng dưới
tay lão phu có rất nhiều người cần ăn cơm, cần nuôi sống, ở Hách Hách
cũng có không ít việc làm ăn. Ngài nói xem, nếu trực tiếp từ chối người
Hách Hách, bọn họ hung hãn như vậy chẳng phải sẽ giết hết người của ta ở bên đó hay sao. Phải biết là người quản lý làm ăn ở bên kia đều là
những người giỏi nhất trong việc buôn bán, và rất nhiều thợ lành nghề,
Phượng gia chúng ta tổn thất những người này cũng không có gì, chỉ sợ
sau đó người Hách Hách sẽ ghi hận Thiên Triều chúng ta, cho nên mới muốn mời Đốc Vệ đại nhân lên thuyền làm khách, để tiện cho chúng ta học hỏi
làm thế nào đối phó với người Hách Hách.”
Vừa rồi Tây Lương Mạt mới nhớ ra Phượng gia này hình như vừa được phong làm hoàng thương.
Nhưng lời này của Phượng Hòa làm nàng không nhịn được cười lạnh, gã này quả
là gian trá, nói những lời này chỉ đang khoe mẽ với Tư Lễ Giám, còn muốn vươn tay lấy tiền của Bách Lý Thanh, hoặc muốn lấy được một ít đặc
quyền thương hành.
Nếu hôm qua Phượng Tỷ Nhi không nói qua với nàng, nàng đã biết được trò mèo ở đây thì có lẽ sẽ bị Phượng Hòa này lừa gạt một thời gian.
Tây Lương Mạt ra vẻ suy nghĩ: “Nếu thế cũng không thể trách Phượng Nhị gia
được, chuyện lớn như thế này ta còn phải suy nghĩ cẩn thận mới được, nếu người Hách Hách tìm tới, phiền ngài trấn an bọn họ, đừng dứt dây động
rừng.”
Phượng Hòa kia thấy Tây Lương Mạt nói vậy, tưởng mình đã lừa được nàng, mừng rỡ nói: “Đương nhiên rồi, xin ngài yên tâm.”
Hắn đang định thừa dịp nóng hổi lừa gạt Tây Lương Mạt cam kết thêm vài lời, không ngờ thân thuyền đột nhiên chấn động mạnh rồi lắc lư liên tục.
Hắn giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
Phượng Tỷ Nhi nhẹ giọng nói: “Thúc phụ, để ta đi xem!”
Nhưng Phượng Tỷ Nhi còn chưa đến cửa khoang thuyền đã nghe tiếng gia đinh
hoảng hốt vang lên: “Không xong, Nhị lão gia, không biết thuyền chúng ta đụng phải cái gì, bục một lỗ lớn, nước đang tràn vào!”
“Cái gì?”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Hoạn Phi Thiên Hạ,
truyện Hoạn Phi Thiên Hạ,
đọc truyện Hoạn Phi Thiên Hạ,
Hoạn Phi Thiên Hạ full,
Hoạn Phi Thiên Hạ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!