Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hẹn Ước Mười Năm
Ngày 1 tháng 9 năm 2018, Đại học Châu Xuyên.
Sáng sớm, sinh viên năm nhất Giang Thu Thu và ba cô bạn cùng phòng mới quen cùng đến hội trường dự lễ khai giảng cho tân sinh viên.
Các tân sinh viên vừa mới lên đại học đang trong thời kỳ tò mò và háo hức với cuộc sống đại học sắp tới. Thời điểm các cô đến không được coi là muộn, nhưng trong hội trường đã chật cứng người khi bọn họ đến nơi.
“Cái đệch, hình như không có ghế gần nhau.” Chị đại phòng ký túc xá nhìn lướt qua hội trường một vòng rồi nhíu mày.
Là những nữ sinh đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau trong truyền thuyết, bốn người cùng phòng ký túc xá vừa mới kết bạn dĩ nhiên đều muốn ngồi cạnh nhau.
Tuy nhiên, mọi người tham dự lễ khai giảng của Đại học Châu Xuyên đều bằng thẻ sinh viên, không có chỗ ngồi cố định. Lúc này trong hội trường chỉ còn lác đác vài ghế đơn.
“Vậy thì ngồi tách ra…” Giang Thu Thu đề nghị.
Lúc này, cô Hai phòng ký túc xá chỉ vào một góc xéo phía trên và hét to: “Bên kia có ghế gần nhau.”
Giống như sợ chậm chân sẽ bị cướp mất chỗ ngồi, cô ấy còn chưa nói xong đã nhanh chóng chạy qua đó, ngồi xuống ghế rồi vẫy tay với các cô, “Mau tới đây.”
Ba người kia thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi lên theo.
Giang Thu Thu đi phía sau cùng đang định ngồi xuống, thì bất chợt nghe thấy một giọng nam sinh quen thuộc vang lên từ bên cạnh cô Hai, “Thu Thu, đã lâu không gặp.”
Cơ thể của Giang Thu Thu hơi cứng ngắc. Ba người cùng phòng ký túc xá quay sang nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Thì ra người ngồi bên cạnh cô Hai là một đôi nam nữ. Nữ sinh ôm lấy cánh tay của nam sinh, cử chỉ thân mật, mối quan hệ không cần nói cũng hiểu.
Mà lúc này, hai người đó đang nhìn Giang Thu Thu với sắc mặt phức tạp.
Nam sinh mặt mũi khôi ngô, nữ sinh trong sáng ngọt ngào. Ai nhìn thấy đều phải trầm trồ, đúng là một đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ.
Ngoại trừ Giang Thu Thu.
Chị đại “Ồ” lên, hỏi Giang Thu Thu: “Cô Ba, bạn cô à?”
“Không phải.” Giang Thu Thu thả lỏng người, tầm mắt hướng về đôi nam nữ đó, thản nhiên nở nụ cười hào sảng, “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai cũ và bạn thân cũ của tui.”
Cách sử dụng hai từ “Cũ” liền nhau cũng rất thông minh.
Những người khác cùng phòng ký túc xá: “…”
Cặp tình nhân trước mặt chính là bạn trai cũ Trâu Nhược Vọng, và người đã từng là bạn thân Hướng Viên của Giang Thu Thu.
Giang Thu Thu, Trâu Nhược Vọng và Hướng Viên quen biết nhau nhiều năm, học cùng một lớp, mối quan hệ rất thân thiết. Bọn họ là bộ ba bền vững trong mắt các bạn học ngày xưa.
Sau đó, Trâu Nhược Vọng tỏ tình với Giang Thu Thu. Hai người hẹn hò được vài năm, là cặp đôi kiểu mẫu trong mắt các bạn học. Không ngờ vào đêm trước khi thi đại học, Giang Thu Thu vô tình phát hiện Trâu Nhược Vọng lại bắt cá hai tay với bạn thân Hướng Viên của mình.
Giang Thu Thu dứt khoát chia tay với Trâu Nhược Vọng, đồng thời chặn sạch sẽ tin nhắn của hai người đó. Không ngờ vào ngày đầu tiên khai giảng, cô lại chạm mặt bọn họ dưới tình huống này.
Chị đại im lặng một hồi, lén lút kéo cánh tay của Giang Thu Thu, “Cô Ba, cô có muốn đổi chỗ ngồi không?”
“Tại sao phải đổi?” Giang Thu Thu lườm cô ấy, “Người làm chuyện trái lương tâm cũng không phải là tui.”
Cô thong thả nói xong liền đặt mông xuống ghế, bộ dạng thoải mái, không hề có chút gượng gạo.
Không biết Trâu Nhược Vọng và Hướng Viên có nghe thấy lời nói của cô không, sắc mặt bọn họ đều hơi tệ, bầu không khí nhất thời hơi lúng túng. Một lúc sau, Hướng Viên vươn cổ nhìn về phía Giang Thu Thu, ngượng ngùng nói: “Thu Thu, thật vui khi gặp cậu ở đây. Ban đầu mình và Nhược Vọng còn lo lắng cậu sẽ… không đăng ký vào Đại học Châu Xuyên cơ đấy.”
Lúc còn là bộ ba bền vững, bọn họ đã từng hẹn nhau phải thi vào Đại học Châu Xuyên. Khi đó Giang Thu Thu và Trâu Nhược Vọng đều là học sinh xuất sắc, Hướng Viên học hơi kém, vì vậy đã nhờ Giang Thu Thu và Trâu Nhược Vọng dạy kèm cho mình trong một khoảng thời gian. Sau đó, cô ả lại lấy lý do cách nhà Giang Thu Thu khá xa, thế là bảo Trâu Nhược Vọng dạy kèm cho cô ả.
Bây giờ nhớ lại, tất cả đều là dấu vết để lại.
Nghe được lời nói của Hướng Viên, Giang Thu Thu quay đầu sang, cười hì hì, “Trùng hợp thế, tôi cũng nghĩ cậu sẽ không bao giờ đăng ký vào Đại học Châu Xuyên đâu.”
Lúc điền nguyện vọng, có một số bạn học biết được chuyện ngoài sáng trong tối của bọn họ đến hỏi thăm Giang Thu Thu về chuyện nguyện vọng, không biết trong số đó có gián điệp của Hướng Viên sai đến hay không. Giang Thu Thu chẳng hề bận tâm, chỉ nói một câu: “Nếu muốn trốn, người nào làm sai phải nên trốn.”
Đại học Châu Xuyên có nguồn lực và nền tảng dạy học vô cùng tốt, kẻ ngu mới từ bỏ chỉ vì tên đểu cáng và tuesday.
Hướng Viên bị Giang Thu Thu nói móc bèn tỏ vẻ tủi thân, luống cuống siết chặt cánh tay của Trâu Nhược Vọng, khẽ nói: “Nhược Vọng, Thu Thu vẫn còn giận chúng ta, anh giải thích với cô ấy chút đi.”
Nghĩ đến bên cạnh có nhiều người, Trâu Nhược Vọng do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Thu Thu, đợi sau khi kết thúc buổi lễ, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?”
Giang Thu Thu nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Trâu Nhược Vọng: “…”
Hướng Viên mím môi, vùi đầu vào lòng Trâu Nhược Vọng, “Nhược Vọng, tất cả đều là lỗi của em.”
Trâu Nhược Vọng vỗ nhẹ vào lưng cô ả, “Em đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ giải quyết.”
Lần này, những người cùng phòng ký túc xá với Giang Thu Thu đều rất chướng mắt. Chị đại nắm cổ tay của Giang Thu Thu, “Cô Ba, đợi sau khi kết thúc buổi lễ, chúng ta chia thành hai nhóm. Tui sẽ đi lấy bao bố, cô đi lấy dao bổ dưa hấu, trói hai đứa thảo mai này lại rồi chém vài nhát vào người, ném vào trong Vân Hồ.”
Vân Hồ là hồ nước ở giữa sân trường Đại học Châu Xuyên, nằm ngay đối diện cổng hội trường.
Giang Thu Thu liếc xéo cô ấy, “Không cần phải vậy đâu.”
Chị đại hận không thể rèn sắt thành thép, “Chẳng lẽ cô không tức sao?”
Cô là người ngoài cuộc mà còn tức anh ách. Đừng thấy ả bạn thân cũ đó tỏ vẻ yếu đuối, nhưng mỗi hành động rõ ràng là đang tuyên bố chủ quyền của Trâu Nhược Vọng với Giang Thu Thu.
Mà từ nãy đến giờ đều không có một câu xin lỗi, mở miệng chỉ toàn muốn “Giải thích”, rõ ràng không hề cho rằng mình làm sai, ngược lại cho thấy Giang Thu Thu không chịu tha thứ.
“Hết tức rồi.” Ngón tay của Giang Thu Thu thao tác linh hoạt trên giao diện game, kéo theo một đòn phản công đẫm máu ngoạn mục, “Có điều tui đã suy nghĩ thông suốt rồi.”
“Là người duy nhất có thể thấy rõ bộ mặt thật của hai người đó chưa chắc là chuyện xấu.”
“Sao có thể bỏ qua như vậy!” Chị đại vẫn tức tối bất bình, đang định nói thêm lại bị cô Hai khều nhẹ. Chị đại khựng lại, từ từ nhìn vào sắc mặt của Giang Thu Thu dưới ánh mắt ra hiệu của cô Hai, lúc này mới phát hiện không biết đôi mắt của Giang Thu Thu lại hơi đỏ lên từ lúc nào.
“Thôi bỏ đi.” Chị đại hậm hực rút lại lời nói, “Ông trời có đức hiếu sinh.”
Bên này đang nói chuyện, bỗng nhiên xung quanh vang lên tiếng hét kinh ngạc. Cả hội trường đều xôn xao, có người hét to lên: “Là Trịnh Tự, Trịnh Tự cũng tới ——”
“Aaa —— Là đàn anh Trịnh Tự ——”
Bọn Giang Thu Thu bị tiếng hét chói tai dọa sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn qua đó theo bản năng. Sau đó, nhóm người phòng ký túc xá cũng không nhịn được la lên: “Wao —— Là Trịnh Tự ——”
“Á —— tui đi chết đây ——”
Thì ra đã đến giờ lãnh đạo và đại diện nhà trường vào tham dự. Một nhóm người trung niên trong trang phục chỉnh tề, mang giày da đi vào cánh cửa nhỏ bên cạnh bục giảng dưới sự hướng dẫn của các nhân viên và sinh viên. Người bị đám đông vây quanh chính là một người đàn ông trẻ tuổi có khí chất nổi bật.
Người đàn ông đó cao lớn, đẹp trai và lịch lãm, đút một tay vào túi quần. Từ khoảng cách này nhìn qua, Giang Thu Thu có thể loáng thoáng thấy một phần cổ tay mảnh khảnh của anh lộ ra ngoài. Gân xanh trên cổ tay đó hơi nổi lên, đường nét rõ ràng, tăng thêm giá trị cho chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền.
Anh nghiêng đầu nói chuyện với lãnh đạo nhà trường bên cạnh, góc mặt sắc nét, vô cùng nho nhã, nét mặt hơi hờ hững. Ngược lại, trên mặt của lãnh đạo lại có vẻ nịnh nọt. Điều này càng khiến người đàn ông đó trông lạnh lùng và cao quý hơn, có một kiểu khí chất của cấp trên.
Người này chính là đàn anh hệ trai thẳng Trịnh Tự – Một trong những cựu sinh viên nổi tiếng nhất của Đại học Châu Xuyên, lớn hơn bọn Giang Thu Thu mười khóa.
Đại học Châu Xuyên là trường nổi tiếng hàng đầu của tỉnh, đào tạo ra rất nhiều cựu sinh viên tiếng tăm lừng lẫy ở mọi ngành nghề trong những năm qua. Nhất là mười năm trước, cũng tức là khóa 2008 của các đại thần ồ ạt xuất hiện, có nhiều đóng góp trong các ngành nghề phổ biến hiện nay, được gọi là huyền thoại xuất hiện một lần.
Mà Trịnh Tự lại là người nổi bật giữa muôn vàn đại thần khóa 2008.
Nghe đồn Trịnh Tự bắt đầu hùn vốn gây dựng sự nghiệp với bạn học từ khi còn đang đi học. Sau khi tốt nghiệp thì ra nước ngoài, làm việc trong lĩnh vực ngân hàng đầu tư, vận hành thành công một số dự án. Hai năm trước, anh trở về nước và thành lập
quỹ đầu tư mạo hiểm* AUTUMN của riêng mình, chuyên đầu tư vào ngành công nghệ cao. Hiện giờ AUTUMN đã là một trong các công ty quỹ đầu tư mạo hiểm lớn nhất trong nước.
*Quỹ đầu tư mạo hiểm: Là một hình thức đầu tư mà các nhà đầu như rót vốn cho một công ty mới thành lập, chưa niêm yết trên thị trường chứng khoán nhưng được đánh giá là có tốc độ tăng trưởng tích cực và nhà đầu tư tin rằng sẽ phát triển trong tương lai.Bản thân Trịnh Tự được ca tụng là người có con mắt có thể đoán trước tương lai, có một lượng lớn người theo đuổi trong ngành. Vì có ngoại hình vô cùng xuất chúng, không ít người đã xem anh là thần tượng, tung hô giống như minh tinh. Tại trường Đại học Châu Xuyên lại càng không ai không quen biết, không ai không hay biết, fan nhiều vô số.
Lúc này, tiếng reo hò như sóng thần trong hội trường đủ để thấy rõ mức độ nổi tiếng của anh.
Không ai ngờ Trịnh Tự lại xuất hiện tại lễ khai giảng khóa 2018. Niềm vui đến bất ngờ khiến các tân sinh viên đều phát cuồng.
Bản thân Trịnh Tự lại có vẻ đã quá quen với cảnh tượng này, vẻ mặt bình tĩnh không hề sợ hãi, chỉ quay đầu nhìn lướt qua hội trường một vòng. Ánh mắt của anh hờ hững, lại dường như có chút thăm dò, nhất thời khiến mọi người không thể phân biệt được.
Nhưng điều này cũng không ngăn được các tân sinh viên càng kích động hơn vì cái nhìn của anh. Tiếng thét chói tai lại vang lên liên tục.
Chị đại kích động đến mức túm lấy cánh tay của Giang Thu Thu, liên tục lắc mạnh, “Thu Thu, là chồng tui, là chồng tui đó ——”
Trong xã hội bây giờ, người trẻ tuổi có triển vọng, còn có nhan sắc như Trịnh Tự luôn không thiếu vợ trên mạng.
Trận game của Giang Thu Thu vẫn còn đang diễn ra, nhất thời chưa sẵn sàng đã bị chị đại túm lấy, cứ thế nộp mạng cho đối thủ trong tình thế nguy cấp.
Giang Thu Thu nổi điên, “Điêu vãi, rõ ràng là chồng tui!”
Là một thiếu nữ chọn nguyện vọng đầu tiên là Đại học Châu Xuyên, Giang Thu Thu nghiễm nhiên thu nạp Trịnh Tự thành một trong những anh chồng của mình.
Chị đại bất mãn, “Tui thuộc làu làu những chuyện từ nhỏ đến lớn của anh ấy!”
Giang Thu Thu không chịu thua, “Tui biết màu sắc quần lót của anh ấy!”
Chị đại: “… Thô bỉ.”
Giang Thu Thu: “Lêu lêu lêu.”
Sự phấn khích của các sinh viên dần dần lắng xuống khi Trịnh Tự ngồi xuống, hội trường từ từ yên tĩnh lại.
Giang Thu Thu vốn đang tranh giành quyền sở hữu hôn nhân của Trịnh Tự với chị đại, bên cạnh bỗng dưng vang lên tiếng nói của Hướng Viên, “Nhược Vọng, cậu của em nói buổi trưa nhà trường đã chuẩn bị tiệc trưa cho đàn anh Trịnh Tự, bảo em cùng tham gia. Em đã nói với cậu cho anh đi cùng.”
Giọng nói không lớn cũng chẳng nhỏ, đủ để vài người trên hàng ghế của Giang Thu Thu nghe rõ.
Trâu Nhược Vọng hơi ngạc nhiên, “Có được không?”
“Được.” Hướng Viên đáp: “Đàn anh Trịnh Tự khá kín tiếng, vì vậy chẳng có bao nhiêu người tham gia. Có điều cậu em vẫn có chút thể diện, dắt thêm tụi mình cũng không sao.”
Lúc này Giang Thu Thu mới nhớ ra hình như cậu của Hướng Viên là một lãnh đạo của Đại học Châu Xuyên.
Trâu Nhược Vọng gật đầu, nhưng vẻ mặt không quá hào hứng, “Vậy làm phiền cậu em rồi.”
Hướng Viên mỉm cười, “Cậu em còn nói đợi tụi mình lên năm ba, cậu sẽ giới thiệu với đàn anh Trịnh cho tụi mình đến thực tập tại AUTUMN.”
Là một trong các tổ chức đầu tư mạo hiểm hàng đầu trong nước, AUTUMN là doanh nghiệp mơ ước mà vô số sinh viên tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Để báo đáp lại trường cũ của Trịnh Tự, AUTUMN luôn có những đãi ngộ tốt khi tuyển dụng trong khuôn viên trường Đại học Châu Xuyên.
Vị trí thực tập có vẻ không có giá trị bằng vị trí chính thức. Nhưng vì số lượng vị trí ít ỏi, việc tranh giành cơ hội trở thành nhân viên chính thức càng khó khăn hơn. Nếu có lãnh đạo nhà trường xác nhận, còn đích thân giới thiệu với Trịnh Tự, vậy thì cơ hội thực tập gần như cầm chắc trong tay.
Cuối cùng vẻ mặt Trâu Nhược Vọng đã hơi dao động, “Vậy thì tốt quá.”
Chưa nói đến việc trở thành nhân viên chính thức, chỉ cần được thực tập tại AUTUMN đã là một chuyện vô cùng quý giá trong tất cả các ngành.
Sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Hướng Viên và Trâu Nhược Vọng, tâm trạng của chị đại vốn đang đùa giỡn với Giang Thu Thu lập tức chùng xuống.
Khó chịu, quả thật rất khó chịu.
Thật ra giọng điệu của Hướng Viên rất bình thường, nhưng càng bình thường thì càng lộ ra sự chênh lệch giữa cô ả và những người xung quanh. Giống như có thể dùng bữa với Trịnh Tự, đến thực tập tại công ty của Trịnh Tự chỉ là chuyện nhỏ nhặt đối với cô ả.
Mà lúc nãy, chị đại và Giang Thu Thu lại tranh giành muốn làm vợ của Trịnh Tự ngay trước mặt cô ả như con ngốc.
Hướng Viên này trước đó còn khoe tình cảm với bạn trai cũ của Giang Thu Thu ngay trước mặt Giang Thu Thu, sau đó lại thản nhiên phơi bày mối quan hệ với thần tượng của Giang Thu Thu.
Những người khác cùng phòng ký túc xá tự đặt mình vào vị trí của Giang Thu Thu đều cảm thấy nghẹt thở.
Giang Thu Thu cũng trợn ngược mắt, xem như không nghe thấy Hướng Viên nói gì.
Cô không muốn nghe, nhưng Hướng Viên lại không dừng lại. Cô ả do dự nhìn Giang Thu Thu, hỏi thăm với vẻ mặt chân thành: “Thu Thu, có phải cậu cũng thích đàn anh Trịnh Tự không? Hay là mình nói với cậu mình một tiếng, buổi trưa cậu cũng đi cùng tụi mình đến tiệc trưa của đàn anh nhé?”
Lần này chị đại nóng tính không nhịn được nữa. Không phải cậu của cô ả mới là người quen biết Trịnh Tự sao? Nói cứ như bản thân cô ả quen thân với Trịnh Tự lắm vậy!
Cô đập mạnh vào tay vịn rồi chửi Hướng Viên: “Thảo mai cái cứt, cô thử gọi Trịnh Tự một tiếng xem anh ấy có trả lời cô không?”
Lửa giận khiến chị đại không kiểm soát được âm lượng, vừa thốt ra đúng là tạo ra hiệu ứng vang vọng. Mọi người xung quanh hết hồn nhìn sang, hàng ghế của bọn họ lập tức trở thành tâm điểm của ánh nhìn.
Giang Thu Thu: “…”
May quá, cô không phải là người duy nhất bị mất mặt.
Khóe miệng của cô giật giật, đang suy nghĩ có cần che mặt lại để vớt vát chút thể diện không.
Ngay lúc này, một giọng nam hời hợt bỗng vang lên ra từ lối đi bên cạnh, “Hửm?”
Giọng nói đó không nhanh không chậm, hơi trầm khàn, phảng phất sự lạnh lùng như người lạ chớ lại gần.
Giang Thu Thu bỗng giật mình, đột ngột ngẩng đầu lên, phát hiện không biết người đàn ông trẻ tuổi được cả hội trường nhìn chăm chú đã đi đến bên cạnh các cô từ lúc nào.
Cuối cùng cô cũng chậm rãi nhận ra hội trường vốn đang xôn xao không ngớt đã hoàn toàn yên tĩnh. Mọi ánh mắt đều chuyển động theo sát Trịnh Tự như đuổi theo tiêu điểm, rốt cuộc lúc này đã tập trung đến phạm vi của các cô.
Thế nhưng tầm mắt của Trịnh Tự chỉ nhìn đăm đăm vào Giang Thu Thu, giống như mọi ánh nhìn chằm chằm và thăm dò xung quanh đều không tồn tại.
Lúc đầu nhìn xa chỉ cảm thấy anh cao lớn. Đến khi anh đến gần ngay trước mặt, Giang Thu Thu mới chân chính cảm nhận được áp lực mạnh mẽ do sự cao lớn này mang đến, nhất thời lại khiến cô nảy sinh cảm giác nghẹt thở.
Trịnh Tự hơi cúi đầu xuống, ở góc độ của Giang Thu Thu vừa khéo có thể thấy rõ khuôn mặt của anh. Người thật đẹp trai hơn nhiều so với những tấm hình trên mạng. Tuy nhiên, thứ càng khiến Giang Thu Thu cảm thấy chấn động lại là ánh mắt của anh.
Rõ ràng giọng nói của anh lạnh lùng, nhưng trong mắt lại ngập tràn sự cố chấp và nồng nhiệt khó tả.
Giang Thu Thu không khỏi nuốt nước miếng: Vờ lờ! Đừng nói là Trịnh Tự đã nghe thấy cuộc đối thoại thiểu năng giành anh ấy làm chồng lúc nãy giữa mình và chị đại nhé?
Đàn anh, em thật sự không biết quần lót của anh màu gì đâu. Em nói xàm đó!
Các bạn cùng phòng và Hướng Viên, Trâu Nhược Vọng cũng giật mình vì sự cố xảy ra đột ngột này. Lúc nãy bọn họ đang dâng trào sóng ngầm, sự chú ý đều dồn lên người đối phương, vậy mà lại không có ai để ý đến sự thay đổi trong hội trường.
Tiếng “Hửm?” hờ hững của Trịnh Tự khiến bọn họ chẳng khác gì bị sang chấn tâm lý.
Nhất là cái giọng gào thét của chị đại. Nếu lúc này có sẵn con dao bổ dưa hấu trong tay, chắc cô sẽ tự chém mình vài nhát trước.
Cô Hai cũng nghẹt thở, run rẩy khẽ hỏi em Tư: “Trời đựu, không lẽ Trịnh Tự đến tìm cô ả kia?”
Suy đoán của cô Hai không thể nói là không có căn cứ. Các cô đều không quen biết Trịnh Tự, người duy nhất gần như có thể móc nối quan hệ với Trịnh Tự cũng chỉ còn lại Hướng Viên. Chẳng lẽ cậu của Hướng Viên giới thiệu cho cô ả gặp mặt?
Cậu của Hướng Viên đúng là có thể diện.
Mặc dù rất tức, nhưng phải nói rằng trong lòng mọi người vẫn thầm ghen tị và ao ước.
Dường như Hướng Viên cũng nhanh chóng nghĩ đến điều này, vội vàng cười dịu dàng và nói: “Đàn anh Trịnh Tự, anh nghe em giải thích…”
Nhưng cô ả còn chưa nói xong, Trịnh Tự lại không hề quay đầu nhìn cô ả cái nào, giống như không thèm đếm xỉa, không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Chỉ thấy anh đột nhiên thấp đi, cuối cùng quỳ một chân xuống trước mặt Giang Thu Thu.
Giang Thu Thu:?
Chân của đàn anh bị trẹo ghê thế? Còn trẻ mà khớp gối đã yếu rồi?
Không đợi cô thầm xỉa xói xong, Trịnh Tự dùng một tay lấy một hộp vuông nhỏ theo phong cách cổ xưa ra, mở ra đưa đến trước mặt cô, nói từng chữ một. Giọng nói vô cùng rõ ràng phát ra xung quanh.
Anh nói: “Giang Thu Thu, lấy anh nhé.”
Ở góc độ của Giang Thu Thu vừa khéo có thể thấy được bên trong hộp vuông. Một chiếc nhẫn màu trắng bạc có kiểu dáng đơn giản nằm yên trong hộp.
Ánh mắt của Trịnh Tự kiên định và nóng bỏng, gần như có thể khiến người ta bị phỏng.
Bạn bè cùng phòng của Giang Thu Thu:??
Trâu Nhược Vọng và Hướng Viên:???
Giang Thu Thu:????!
Cả hội trường xôn xao.
HẾT CHƯƠNG 1Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Hẹn Ước Mười Năm,
truyện Hẹn Ước Mười Năm,
đọc truyện Hẹn Ước Mười Năm,
Hẹn Ước Mười Năm full,
Hẹn Ước Mười Năm chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!