Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang

Chương 18: Chương 15


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang

Vì muốn trải qua cuộc sống tự do nên hai người từ trong tòa nhà rộng lớn chuyển đến biệt thự ở vùng ngoại ô, có một phụ nhân phụ trách quét dọn mỗi ngày đến vào giờ cố định
Sáng hôm nay, nằm ở trên giường đang thoải mái hưởng thụ giấc ngủ, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại trên đầu giường đánh thức, cô không chút nghĩ ngợi vươn tay nhận điện thoại
"A lô". Giọng cô ngái ngủ, khiến người gọi đến buồn cười
"Xem ra cuộc sống không tệ nha". Thiều Lâm chế nhạo cười nói
Vừa nghe đến giọng nói quen thuộc, nháy mắt cô liền tỉnh lại, nhanh chóng ngồi dậy, kinh ngạc kêu to:"Thiều Lâm?"
"Đúng rồi. Chính là tớ, cậu hình như quên tớ rồi. Lâu như vậy cũng không liên lạc với tớ, tớ còn tưởng cậu bị Địch Lạc giam lại rồi chứ?"
"Làm sao cậu biết tớ ở nơi này? Còn nữa, làm sao cậu có số này mà gọi?". Cô vỗ vỗ khuôn mặt đang bị bạn chọc cho nóng lên hỏi
Đương nhiên là tớ hỏi Địch Lạc nha! Nếu tớ không tìm anh ta sợ rằng qua 1 năm, cậu cũng không nhớ đến tớ! Thiệt là, ngày đó cậu cùng anh ta rời đi, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không báo làm hại mọi người lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên. Thật là người không có nhân tính nha". Thiều Lâm nhỏ giọng oán trách
Làm hại cô vì Tâm Diệp mà lo lắng như vậy. Kết quả? Người ta căn bản quên cô
Ai.... .........
"Đúng , đúng , đúng, tớ....tớ quên". Cô đúng là quên báo cho Thiều Lâm
Cũng khó trách cô đột nhiên mất tích, lại vừa mới đến nước Pháp, chắc hẳn khiến cậu ấy lo lắng nhiều lắm
"Thôi thôi, lo lắng của tớ thật dư thừa, nghe giọng nói của cậu ngọt ngào như vậy, tớ biết cậu vui vẻ vô cùng, Địch Lạc còn nói nếu tớ rảnh cùng cậu nói chuyện, sợ cậu buồn chán. Ai! tớ bận đến mức vắt chân lên chạy, có người nói đến giúp tớ , thế mà thoắt một cái biến đi mất, khiến tớ bị xoay đến chóng mặt". Thiều Lâm cố ý nói mình thật đáng thương, quả nhiên khiến cô đau long.
"Thật xin lỗi. Cậu bận lắm sao ? Có cần tớ đến giúp một tay không?" cô vô cùng đau lòng nói, đi xuống giường, chuẩn bị thay quần áo đến giúp bạn
"Thôi thôi, cậu không cần phải đến, cậu chỉ cần thiết kế đồ cho tớ, là được rồi"
"Thiết kế đồ?" .
"Thế nào? Cậu quên rồi?". Thiều Lâm chau mày:" Cậu không phải đồng ý giúp tớ, quý fashion tiếp theo cậu giúp tớ thiết kế trang phục sao?"
"Tớ.... .....". Cô trừng lớn mắt
Cô quên, hơn nữa là hoàn toàn quên mất, mọi chuyện cô đều quên hết nha
"Hạ Tâm Diệp_ cậu tốt nhất nghĩ biện pháp vẽ những thứ đó nha, nếu không......hừ, hừ!"
"Thiều Lâm chuyện này có thể thương lượng, tớ, tớ, hôm nay vẽ.....không, tớ lập tức làm, hiện tại, lập tức". Cô vừa nói vừa xin tha thứ
Vừa nghe Thiều Lâm nói chuyện, cô liền sợ, Thiều Lâm là người ít khi tức giận, nếu cậu ấy mà tức giận quả thật là hù chết người nha
"Đừng nói tớ không cảnh cáo cậu, trong tuần lễ này, cậu phải giao cho tớ bản vẽ 25 bộ đồ - hắc hắc! Cậu là nhà thiết kế nha, nếu không tớ sẽ đưa chuyện cậu là nhà thiết kế ra công bố cho mọi người biết"
Trên thực tế cô rất muốn nhanh chóng kéo Tâm Diệp ra ánh sáng, như vậy cô sẽ không bị mệt như vậy, luôn bị người ta đuổi theo đòi thiết kế
"Cậu đừng như vậy nha! Tớ đảm bảo, nhất định sẽ giao cho cậu đúng hẹn". Cô ảo não rên rỉ, không nghĩ tới ngày mình cũng bị người khác uy hiếp
"Tốt, tớ miễng cưỡng tin tưởng cậu" Thiều Lâm lạnh lùng cười một tiếng, sau đó cúp điện thoại
"Nguy rồi". Cô bất đắc dĩ để điện thoại xuống, vỗ trán của mình
Thời gian này cô sống vô cùng vui vẻ, khiến cho cô quên rất nhiều chuyện, ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng quên
Ô ô ô! Cô thật đáng thương
Cô ngồi trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước
"Haizz, không có linh cảm..."
Điện thoại lại vang lên
Tâm Diệp nhìn điện thoại, lại sợ Thiều Lâm gọi điện thoại đến
Không nhận? Nhưng lỡ Địch Lạc gọi thì sao?
Cuối cùng cô cũng nhận
Ông trời tựa như không nghe thấy lời cầu nguyện của cô
"Là tớ, Thiều Lâm đây. Tớ quên nói cho cậu một chuyện, Vân Vi có gọi điện tới đây tìm cậu, em ấy nói hiện giờ đang rảnh, nếu cậu có thời gian thì tới tìm em ấy, em ấy còn đưa điện thoại và địa chỉ cho tớ"
"Vân Vi?" Tâm Diệp lại nhớ đến người đàn ông lúc trước đến tìm Vân Vi:" Em ấy hiện giờ ở đâu?"
"Tớ cũng không biết, cậu liên lạc với em ấy đi"
Thiều Lâm đem địa chỉ cùng số điện thoại đọc cho cô, sau đó lại cười lạnh nói:" Đừng quên bản vẽ, còn nữa, nếu cậu không giao bản vẽ cho tớ, cậu dám chạy.... Thì biết tay tớ"
Điện thoại lại cúp
Tâm Diệp ngơ ngác nhìn điện thoại, thở dài một hơi
Thì ra Vân Vi ở Nhật Bản. Những đứa em khác của cô không biết sao rồi, có vui vẻ hay không?
Cô vừa mới đặt điện thoại xuống, đang tính nằm lại trên giường, thì điện thoại lại vang lên
Tâm Diệp vô lực cầm điện thoại lên, không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng:"Đại tiểu thư, còn có chuyện gì? Nếu như cậu lại muốn cảnh cáo tớ, tớ thề, nhất định sẽ vẽ, tuyệt đối không bỏ chạy. Nếu như cậu không tin, thì có thể mỗi ngày đến đây giám sát, nói không chừng cậu xuất hiện, tớ lại có cảm hứng nha". Cô dùng tay xoa trán, giọng nói có phần miễn cưỡng
"Cái gì đại tiểu thư? Hàn Thiều Lâm làm phiền em sao?" tiếng cười nhẹ của anh từ phía bên kia , anh có thể tưởng tượng giờ phút này biểu cảm trên mặt cô là như thế nào
"Địch Lạc... Em thật đáng thương...." vừa nghe thấy giọng nói của anh, cô liền dùng giọng nói vô cùng bi thảm nói với anh
Nghe xong lời oán trách của cô, anh không nhịn được cười to lên
Khó trách khi nãy Hàn Thiều Lâm gọi điện thoại hỏi thăm cô, thì ra là có người quên hết công việc
"Mấy ngày nay lại không ngủ đủ". Cô bĩu môi khổ sở nói
Cô mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi! Không ngủ được
"Em dứt khoát muốn chạy, nhưng mà.... ... Thiều Lâm nói nếu em chạy, sẽ đem thân phận của em công bố ra ngoài". Nếu vậy cuộc sống của cô nhất định sẽ thảm
"Không sao , anh sẽ cùng em, mấy ngày nay chịu cực một chút". Anh nhẹ giọng an ủi cô
"Xem ra chỉ có thể là vậy"
"Vậy em mau lên! Anh tối nay anh về, đừng để mệt mỏi quá"
"Ừ"
Cúp điện thoại cô ủ rũ cúi đầu đi vào phòng tắm, chuẩn bị cho một ngày bận rộn.
Bảy giờ tối, Địch Lạc về đến nhà
Phát hiện ra cô không có ở phòng khách, anh đặc biệt mua bữa tối cho cô, mang theo nụ cuời nhàn nhạt, anh hướng về phía phòng làm việc của mình
Quả nhiên, anh vừa mở cửa phòng, liền nhìn thấy người mà anh nhớ nhung cả ngày
Cô vô cùng nghiêm túc ngồi ở trước bàn, khắp nơi đều là giấy, ngay cả trên mặt đất cũng có giấy bị cô vò thành từng cục
Cô vô cùng chuyên tâm, ngay cả khi anh đóng cửa đi tới bên cạnh cô, cô cũng không phát hiện ra
Trong mắt anh tràn ngập yêu thương nhìn cô, hai tay khoanh ở trước ngực thưởng thức một khuôn mặt khác của cô
Nhìn miệng cô đang lẩm bẩm gì đó, không biết là đang nói gì, anh lại nhìn mẫu thiết kế trên bàn
Anh vươn tay ra, cầm một thiết kế đang hấp dẫn ánh mắt anh
"Đây là do em thiết kế?". Trong mắt anh tràn ngập tán thưởng
"A". Một giọng nói vang lên khiến cô ngẩng đầu lên nhìn
"Anh đã về". Cô hết sức vui mừng, đứng dậy đi trước mặt anh
"Mệt không?" anh buông bản vẽ, dịu dàng lau khuôn mặt có chút tái nhợt của cô, trong mắt tràn ngập nhu tình
"Không biết, chỉ có rớt mấy trăm sợi tóc thôi". Cô dùng sức lắc đầu một cái, cười ôm lấy cổ anh, nhanh chóng hôn lên môi anh
Anh rời đôi môi cô
"Ăn cơm trước được không, anh mua mì ý em thích nhất". Anh cầm lấy tay cô, nhanh chóng dắt cô rời phòng làm việc, cùng nhau đi đến phòng khách
"Ok, em đang đói nha". Cô nhìn thấy thức ăn trên bàn, đôi mắt nhất thời sáng lên:" Thấy đồ ăn em mới nhớ, hình như buổi trưa em chưa ăn". Cô chột dạ, vặn vặn tay, chuẩn bị ngồi xuống ăn
"Anh hiểu rõ, chắc em mải làm quên ăn chứ gì". Anh nhẹ nhàng gõ đầu cô, mới có bốn ngày mà cô dường như đã gầy đi, khiến anh vô cùng đau lòng nha
"Hì hì, quá bận rộn, cho nên em lười ra ngoài ăn ". Cô không ngại, cười cười, cầm thức ăn lên ăn
"Còn rất nhiều mẫu thiết kế nữa sao?" anh quan tâm hỏi, sợ cô mệt mỏi sẽ bệnh mất
"Cũng may, em dự tính 7 ngày, không nghĩ tới 4 ngày có thể vẽ được nhiều như vậy, đại khái ngày mai là có thể hoàn thành". Đem thức ăn nuốt vào sau đó nói, lại đem ly nước uống một ngụm lớn
"Cẩn thận một chút". Anh mỉm cười cầm khăn giấy, vì cô lau thức ăn dính trên miệng, lại rót nước vào ly cho cô
"Cám ơn".
Từ đầu đến đuôi anh chỉ lẳng lặng ngồi một bên, một chút thức ăn cũng không động đến
"Làm sao anh không ăn?" cô phát hiện ra, dừng lại tò mò hỏi
"Không sao, anh vừa mới ăn một chút, em cứ ăn đi, nếu ăn không hết thì anh ăn"
Lời của anh khiến cô cảm thấy thật thân thiết
Anh đường đường là một bá tước, vậy mà tự mình đi mua đồ ăn cho cô, còn muốn ăn thức ăn cô để lại
"A..." trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp, lấy mì cuốn lên nĩa, đưa tới trước mặt anh
Anh nhíu mày, trước giờ chưa có ai làm vậy với anh, anh có chút không hiểu
"Có tin không, mặc dù mì này rất ngon, nhưng nếu em cho anh ăn nó sẽ còn ngon hơn a!" cô nghịch ngợm cười cười với anh trong mắt tràn đầy mong đợi
Anh không chịu nổi thỉnh cầu trong mắt cô, liền thuận theo ý cô mà ăn
"Thế nào, có phải rất ngon không?" cô tràn đầy tự tin lại đưa cho anh ăn tiếp
"Thật tốt, chỉ là......."
"Chỉ là cái gì?" cô dừng động tác, tò mò chờ đáp án của anh
Anh kéo cô qua, để cho cô ngồi trên chân mình, nhẹ giọng nói:"Anh cảm thấy ăn em ngon hơn"
Anh khẻ cắn vành tai nhạy cảm của cô, ở bên tai của cô thổi khí
"Anh....ghét". Cô không nhịn được trừng mắt liếc anh, nhanh chóng nhét mì vào miệng anh
"Ghét sao?" anh thừa dịp cô không phòng bị hôn lên môi cô
Cứ như vậy, vui vẻ kết thúc bữa ăn tối
**************************************************
Tiếng chuông cửa ầm ĩ không ngừng vang vọng ở bên ngoài khiến cô không thể không rời giường
Lật người, cô nghĩ chỉ cần mình không lên tiếng, không ai biết trong nhà có người
Cách một lúc tiếng chuông cửa như cũ lại vang lên, lần này cô không chịu nổi, dứt khoát đứng dậy
Thật vất vả mới có thể vẽ xong bản thiết kế, cô muốn hôm nay có thể ngủ một giấc, bù lại cho mấy ngày bị thiếu ngủ, ai ngờ lại có người đến quấy rầy
"Là ai?" cô không ngừng mắng thầm người đến quấy rầy giấc ngủ của mình
Người đến quét dọn ư, vẫn chưa đến mà, anh có cầm chìa khóa theo mà?
Vậy là ai?
Kéo cửa ra, cô mặc chiếc áo ngủ của Địch Lạc, bộ dáng vô cùng buồn ngủ
Đứng ngoài cửa là hai khuôn mặt đang mỉm cười
Khi cô quan sát họ đồng thời hai vị kia cũng quan sát cô, hơn nữa còn hài lòng mà không ngừng gật đầu
"Xin hỏi, hai người tìm ai?" trong số đó có một vị lão tiên sinh cô cảm thấy quen thuộc
"Tâm Diệp, con không nhớ ta sao? Điều này cũng khó trách, từ lần hội nghị đến giờ cũng đã ba tháng" ngoài cửa lão tiên sinh mỉm cười nhìn cô
"Bác là....a" cô vội vàng mang cửa mở ra
Nhớ đến thân phận của hai người họ, cô có chút kinh ngạc trên mặt mang theo nụ cười không được tự nhiên
Bọn họ chính là cha mẹ của Địch Lạc, trước mắt chính là người đã cùng cô lên sân khấu biểu diễn nha
Cô làm sao quên đây?
"Thật xin lỗi, cháu....cháu chưa tỉnh ngủ, bá tước, bá tước phu nhân, xin chào". Cô ảo não trong lòng không ngừng rên rỉ
Bây giờ cô nhất định rất thê thảm, tóc bù xù, lại mặc áo ngủ của anh, rõ ràng là.... ......
Không sao, chúng ta tới đây nói xin lỗi con, thấy Lạc nhi rời đi chúng ta mới tiến vào, không nghĩ con còn đang ngủ". Thấy khuôn mặt cô lúng túng, nét mặt hồn nhiên, trong lòng nghĩ gì đều hiện lên mặt
Tân Lợi Nhã hài lòng nhìn Tâm Diệp, không ngừng gật đầu, bà thích cô bé này làm con dâu bà
"Cháu, cháu ... đi pha trà". Nhìn thấy ba mẹ của anh, trong lòng cô vô cùng khẩn trương, lập tức luống cuống, chỉ sợ ấn tượng của họ với cô giảm bớt
Trong lòng cô không ngừng gào khóc, nói không chừng lần này, họ sẽ yêu cầu anh không được qua lại với cô nữa
"Không cần như vậy, ngồi xuống đi! Chúng ta muốn đến thăm con, tiện thể cùng nhau hàn huyên một chút". Nhìn vẻ mặt của cô, ông càng nhìn càng buồn cười
Nhớ lần biểu diễn ấy, cô bé vô cùng mạnh mẽ, khi hai người đứng trên sân khấu thì ông có chút không tự nhiên, chính cô bé đã an ủi ông, còn từng bước một chỉ dẫn, khích lệ ông
"Cùng cháu nói chuyện?". Nói chuyện , cô hỏi
Cô trợn to mắt , sẽ không phải là nói cho cô biết vì cô không có thân phận cao quý, là một cô gái phương đông vô danh, cho nên không cần ở chung một chỗ với Địch Lạc đi.
"Không, chúng ta không phải đến ngăn con ở chung một chỗ với Lạc nhi". bá tước cười nói
Trong lòng cô nghĩ gì đều lộ hết lên mặt
"Cháu...cháu cái gì cũng chưa nói". Cô lắc đầu một cái, đảo miệng, kì quái sao bọn họ biết cô đang nghĩ cái gì?
"Nha đầu ngốc, trên mặt con thể hiện hết trong lòng con đang nghĩ gì". Bá tước cười nói
Nghe vậy, sắc mặt cô trắng bệch cúi đầu, lúng túng đỏ mặt
"Được rồi, ông đừng khi dễ con bé nữa". Tân Lợi Nhã thấy con dâu tương lai cúi đầu sắp đụng cạnh bàn vội vàng vỗ vai chồng nói
"Được, được, được. Ta gọi Tâm Diệp, như vậy có được không?"
Cô gật đầu một cái, tò mò sao ông lại biết tên mình
"Con và Lạc nhi đã thân nhau chưa? Như thế nào, có hay không quyết định đi". Đây chính là mục đích hai vợ chồng bọn họ tới đây hôm nay
Tưởng rằng không lâu, Lạc nhi sẽ thông báo cử hành hôn lễ, nhưng đã ba tháng mà chưa có động tĩnh gì, trong điện thoại con cũng chẳng đề cập đến chuyện này
Bọn họ bất kể con trai nói như thế nào với Tâm Diệp, về hôn sự này chắc con bé cũng đồng ý...chỉ là...... Nói thế nào cả hai cũng lo lắng, đang lúc rảnh rỗi nên hai người bàn tính luôn chuyện này cho xong.
"Quyết định?" cô không hiểu
Cái gì quyết định? Có ý gì?
"Nói đúng ra là khi nào con định cùng Lạc nhi kết hôn, khi nào mới vào làm dâu nhà ta?" Tân Lợi Nhã trực tiếp hỏi
Bà muốn ôm cháu trai đã lâu, thật không biết phải chờ đến khi nào
Huống chi nhìn con trai lúc này tâm tình vô cùng tốt, cả người đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào của tình yêu , cũng nên đến lúc rồi
"Cái gì? Kết hôn?" cô kinh ngạc đứng lên
Tại sao bọn họ lại hỏi cô chuyện này? Anh cái gì cũng chưa nói, hơn nữa, hơn nữa, cô còn có một vị hôn phu .....
"Chúng con mới quen nhau ba tháng, có hay không đã quá nhanh?"
Cô thật sự không biết phải nói như thế nào cho bọn họ hiểu nữa
Cô còn có một vị hôn phu, nếu gả cho anh, mà chuyện này bị phát hiện thì danh tiếng của anh cũng chịu ảnh hưởng
Cô yêu anh, nên không muốn mang lại phiền phức cho anh, cô quyết định nhanh chóng giải quyết chuyện của mình, mới có thể tính đến chuyện gả cho anh
"Quá nhanh, tại sao? Các con là hôn phu, hôn thê (ý chỉ vợ chồng chưa cưới) của nhau, sống chung đã ba tháng. Hay là các con vẫn chưa hiểu hết về nhau nên chưa định kết hôn?" ông không ủng hộ mà nói
"Cái gì mà hôn phu hôn thê?" cô không hiểu sự tình gì, hôn phu, hôn thê? Hai người bọn cô thì có quan hệ gì
"Lạc nhi không nói cho con biết sao?". Nhìn vẻ mặt của cô, bá tước nhíu mày" Chuyện con đào hôn chúng ta đã biết, Lạc nhi sớm biết thân phận của con rồi
Bá tước phát hiện Tâm Diệp sau khi nghe lời của ông nói trên khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc
Ông không nghĩ tới con trai ông còn chưa nói.
Vậy bọn họ cứ thế ở thôi sao?
"Đúng vậy, Lạc nhi cũng biết như thế nào mà con không biết đây?" Tân Lợi Nhã cũng tò mò hỏi, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của con bé, xem ra là không biết
"Cháu.....là vị hôn thê của anh ấy? Anh ấy chính là người đàn ông mà ba cháu chọn?" cô nhẹ giọng hỏi, hai người đối diện một lần nữa gật gật đầu cho cô đáp án
Chẳng lẽ nhiều lần cô cùng anh gặp mặt, không phải là tình cờ .....mà do anh thiết kế sao?
Vậy...tại sao anh không nói cho cô biết đây? Nếu anh đã biết vì sao không nói cho cô biết?
Cô từng nói cho anh biết thân phận của mình cùng với chuyện cô có một vị hôn phu, ngay lúc đó vì sao anh không có giải thích gì?
Cô vì chuyện này lo lắng mà anh chưa từng nói thật với cô, tại sao?
"Nói tóm lại, hi vọng con có thể nhanh chóng gả cho Địch Lạc, nó đã lớn như vậy, cũng chưa từng thấy nó quan tâm đến người phụ nữ nào, hại hai chúng ta lo lắng vô cùng. Con là người đầu tiên ở bên cạnh nó, chúng ta phát hiện có con ở bên cạnh nó thật sự vui vẻ". Tân Lợi Nhã phát hiện sắc mặt cô vô cùng kém liền lập tức nói ra suy nghĩ của mình
"Được rồi, điều gì muốn nói cũng nói xong rồi, con suy nghĩ kỹ điều chúng ta nói. Chúng ta chờ mong nàng dâu như con".
Nói hết lời thấy cô còn đang sững sờ, bá tước liền kéo vợ của mình rời đi, muốn để cô suy nghĩ cho thật kỹ
Cô bị một đả kích rất lớn, hai người lớn đến đây lẽ ra không nên làm hỏng mối quan hệ của cô và Địch Lạc mới phải

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang, truyện Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang, đọc truyện Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang, Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang full, Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top