Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Chương 15: Head to the village


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Mặc dù đã tán thành từ trước, tuy nhiên, mọi chuyện lại rẽ sang một hướng khác mà chẳng ai ngờ tới.

"Cái... cái gì? Anh giỡn đấy à?"

"Ừ. Chỉ mới sáng nay thôi..."

Khi mặt trời vừa mọc lên ở đằng Đông, thì cũng chính là lúc một tin tức chấn động cả vương quốc Tenboku như kéo họ vào một mớ hỗn độn tức thì.

"Nếu mấy cậu không tin thì đọc cái tờ báo này đi."

Chủ của nhà trọ lập tức lấy trên bàn một tờ báo khác đã mua rồi ông ta quẳng cho Arthur, cậu ta bắt được tờ báo rồi nhìn quanh các đồng đội.

"Cậu mở đi."

"Ừ."

Tracy hối thúc Arthur mở tờ báo ra xem bên trong có gì vì cô cũng lo sốt vó, nhưng chỉ cần nhìn vào trang đầu tiên của tờ báo thì...

Sau đây chính là tin tức ở trang đầu của tờ báo quốc gia:

"Thành phố Tenkushi đã bị liên minh goblin - orc - kobold đánh sập. Người dân thành phố tị nạn đến các thành phố lận cận. Liệu đây có phải hồi chuông cảnh báo về mối hiểm họa ngày càng lớn của liên minh vua bất tử?"

Ở dưới tiêu đề chính của tờ báo, là một dòng tóm tắt tình hình hiện tại chỉ mới diễn ra vào đêm qua.

"Ngôi nhà của hơn ba triệu một trăm nghìn người đã bị một phần nhỏ của liên minh vua bất tử đánh sập một cách bất ngờ, theo ước tính từ phía q·uân đ·ội và đại tướng quân Jack, số lượng người đ·ã t·ử v·ong ước tính lên đến hai triệu người. Hơn một nửa dân số đã bị g·iết c·hết, số còn lại đã chạy lánh nạn sang các thành phố lận cận, trong đó vương đô Tenro phải đón nhận một lượng lớn số dân tị nạn lớn nhất chưa từng có (vì nằm gần thành phố Tenkushi). Với tình hình hiện tại, các thành phố khác sớm muộn gì cũng sẽ lâm vào tình trạng khan hiếm lương thực - nước sinh hoạt, chỗ ở, nạn thất nghiệp tăng chóng mặt và kinh tế sẽ bị sụp đổ."

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, một số lượng lớn các hoạt động giải trí ở khắp vương đô bắt buộc phải tạm ngừng một thời gian, cốt yếu để hỗ trợ một số lượng lớn dân tị nạn đổ ào về đây như ong vỡ tổ, đi ngược hoàn toàn với dự định ban đầu của cả đội.

"Đùa nhau hả?!"

Ash là người bất mãn với tình huống trớ trêu ở hiện tại. Cũng đúng thôi. Tại sao lại là ngay lúc này cơ chứ?

"Chuyện này ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến số tiền chuộc và chuyện sống còn của chúng ta..."

Không chỉ mỗi Tracy mới nhìn nhận ra vấn đề đó, những ai dính vào khoản nợ lên đến sáu mươi nghìn Tengo còn sót lại, thì tình huống này chính là cơn ác mộng.

"Người thì đã ít, mà giờ còn..."

Họ đã nghe Tyler báo lại về những người cùng lứa, tính đến nay thì quá nửa đã hy sinh.

"Nói chung thì mấy cô cậu cũng nên chuẩn bị đi, có thể hoàng gia sẽ tập hợp một số lượng lớn các mạo hiểm giả hòng tiến hành tái chiếm thành phố Tenkushi đấy. Tôi cũng e là đợt này thì họ sẽ thông báo thực hiện nghĩa vụ quân sự sớm hơn dự kiến."

Thông thường thì ở vương quốc Tenboku, lệnh kiểm tra sức khỏe cho nghĩa vụ quân sự sẽ diễn ra vào mùa đông, nghĩa là cuối năm, rồi sau đó vào tháng đầu năm sau sẽ gọi nhập ngũ nếu đạt chuẩn, tuy nhiên thì với tình hình hiện tại thì việc này hẳn sẽ phải tiến hành gấp rút.

"Nói cách khác thì... đây là... tình huống tệ nhất... đã xảy ra..."

Emma đã từng nghĩ đến một vài trường hợp tồi tệ và kinh khủng sẽ xảy đến với họ, nhưng cô đâu ngờ rằng tình huống này còn tệ gấp bội lần.

"Tiền bạc, chỗ ở, sinh hoạt và mạng sống của chúng ta, đang bị đe dọa trầm trọng thật đấy."

"Tao nghĩ là... bỏ đi... hôm nay... phải rồi nhỉ? Chúng ta vẫn còn..."

"Mày đừng bảo... là khu phế tích Tenfuro nhé?"

"Ừ..."

Lời nói của Ash về chuyện đó rõ như ban ngày ban mặc, nhưng mà...

"Liệu có ổn không? Tôi hỏi thật đấy?"

Tracy không có cảm tình gì với Eric, nói trắng ra là cô ấy còn chẳng biết Eric là người như thế nào, nên vì thế... cho dù cả đội có khóc thương hay bị ám ảnh bởi c·ái c·hết của cậu ấy, thì Tracy vẫn sẽ chẳng cảm thấy gì cả.

Đành rằng nếu nếu một trong số những người bọn cậu c·hết, thì hẳn là cô ấy sẽ có lòng thương xót nhưng tuyệt nhiên, Eric là không, mặc dù thế thì Tracy vẫn cảm thấy bất an trước quyết định này của cả đội. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu cả đội đánh tên goblin trưởng làng đó, thì vấn đề ở đây không phải là cô ấy, mà là những người còn lại.

"Bọn tôi... chưa chắc về vấn đề này lắm..."

Ngay cả một người có tính cách ngay thẳng như Petra vẫn còn một chút sự lo lắng, cô lo rằng, liệu họ đã đủ trình độ để đối đầu với một tên mob goblin?

"Hay là chúng ta đi ra quán ăn rồi bàn về chuyện này? Tôi thấy, đứng ở đây nói chuyện cũng không hay. Chúng ta đang chắn đường của người khác đấy."

Bị đội trưởng nhắc thì họ mới sực nhớ ra, chỗ họ đang đứng là gần cầu thang nên ắt sẽ làm vướng tay, vướng chân người khác.

"Vậy chúng đến quán ăn RayEat như mọi khi nhé?"

Đó là tên quán ăn mà họ thường hay lui tới, nó nằm ở hướng tây của nhà trọ Chadman nơi mà họ đang ở, đi bộ tầm bảy hoặc tám phút là tới nơi.

Không nói quá nhiều lời, cả tổ đội chỉ còn cách này mà thôi.

-----------------------------------------------------------------



Quán ăn RayEat có tổng cộng bốn tầng và chỗ này cũng khá nổi tiếng với dân địa phương của phường số bảy (cả vương đô Tenfuro được chia ra thành 19 phường khác nhau) tuy nhiên, hôm nay vắng đến lạ thường.

"Mấy cậu tới rồi à?"

Đứng ở quầy là một người phụ nữ mặc đồ nhân viên của quán ăn, có vẻ như hôm nay vắng khách phần lớn là do ảnh hưởng của dân tị nạn.

"Xin lỗi nhé, đồ ăn hôm nay có thể sẽ chậm hơn dự kiến. Chắc mọi người cũng đọc báo sáng nay rồi đúng không?"

Có vẻ như họ được lệnh của hoàng gia hỗ trợ thực phẩm cho chính quyền nên mới chậm, mà dù sao thì có là được rồi.

"Nếu vậy thì, bây giờ quán cô còn món gì vậy?"

Arthur chủ động hỏi về lượng thức ăn còn lại của quán, vì cơ bản phần lớn đã được đem đi hỗ trợ người tị nạn.

"À vâng. Hôm nay thì, vẫn còn khoảng mười phần bít tết, hay là mọi người vẫn ăn như mọi khi?"

Như thể xác nhận rằng, họ sẽ ăn bít tết một lần nữa, Arthur quay đầu nhìn lần lượt các đồng đội và đều nhận được cái gật đầu.

"Vậy thì cho bọn tôi sáu phần bít tết, không có khoai tây cũng được."

"Okay. Rõ rồi. Mời mọi người đợi trong khoảng hai mươi phút ạ."

Để tránh việc đi lên đi xuống tốn thì giờ, họ quyết định ăn ở tầng một cho nhanh.

Cả nhóm Arthur chọn một gốc bàn sáu người ở gần cửa sổ bên trái của quán ăn, vị trí gần cầu thang đi lên tầng hai, lần lượt cả sáu thành viên ngồi xuống bàn... nói là cả sáu thì không đúng lắm, đúng hơn là nam và nữ ngồi tách riêng nhau ra thành hai bàn.

Quang cảnh xung quanh thật tĩnh lặng, chỉ có lác đác vài người đến đây ăn trong im lặng không ho he một lời, vì vậy bầu không khí bớt nặng trĩu, Ash là người đầu tiên bắn phát súng "khuấy động" không khí.

"Bọn mày tính làm gì tiếp theo?"

Ash vừa nói trong khi cậu ta đang ôm và mân mê thanh kiếm vừa mới mua vài ngày trước, tất nhiên là cậu ta không có điên mà trút kiếm ra khỏi vỏ.

"Trước mắt thì tao định... ừ. Đúng như mày nói đấy, quay lại khu phế tích Tenfuro."

"Nhưng vậy có ổn không?"

"Mày bị đần à, Grey? Nếu chúng ta không cẩn trương, thì khoản nợ sẽ bị trì trệ đấy. Cũng gần sáu tháng rồi. Là gần nửa năm đấy!"

"Mày cứ bình tĩnh đã, Ash. Đừng có đổ lỗi cho cậu ta. Việc g·iết một tên mob goblin cũng giống như một tên lord chieftain vậy, rất khó để thành công."

Trong hệ thống q·uân đ·ội của đám orc, goblin, kobold và những tộc khác không phải con người, chúng đều có một danh hiệu riêng dành cho những cá thể dẫn đầu một đạo quân lớn. Nên vì thế, mức độ nguy hiểm của một tên mob goblin có thể xem là tương đồng với tên lord chieftain ở vụ rừng Maulborn của Tyler, Jack và Red xử lí, tuy nhiên thì đám này không thể so với đám đao phủ hoặc kỵ sĩ hoàng gia với một chủng tộc trong liên minh vua bất tử, điển hình là tên Gobto trong vụ t·ấn c·ông thành phố Verse cách đây khoảng năm tháng trước.

"Nhưng mà... tao nghĩ nếu lên kế hoạch kỹ càng thì có thể đấy chứ?"

Vì Grey có thể lực không quá mạnh cũng chẳng phải hàng tép riu, nên cậu ấy phải tránh hạn chế giao tranh tổng lực mà tìm phương án kết liễu kẻ thù nhanh gọn nhất. Trong c·hiến t·ranh, không phải cứ đánh hết sức là sẽ thắng, mà phải đánh hết sức một cách khôn ngoan thì mới thắng được kẻ mạnh hơn.

"Mày đổi ý rồi à?"

"Chắc vậy... nghe mày nói thì tao... cũng thấy đúng."

"Ê này, đồ ăn tới rồi kìa. Mà tôi nghĩ, chúng ta nên ngồi gần nhau hơn, nhỉ?"

---------------------------------------------------------------

"Vậy bây giờ chúng ta tính như thế nào đây?"

Bọn họ đang vấp phải cuộc khủng hoảng chưa từng có tiền lệ nào trước đây cả, cộng thêm tình hình hiện tại đã làm ngày nghỉ của họ sụp đổ hoàn toàn.

"Trước mắt, chúng ta sẽ đi trinh sát lại một lần nữa khu phế tích Tenfuro vì nhỡ đâu, ngoài đám goblin và tên mob ra thì có thể chúng còn giấu một kho vàng nào đó thì sao?"

Một người không động não quá nhiều như Ash cũng có thể liên tưởng đến chuyện này, không thể loại trừ khả năng cao là bọn goblin ở khu phế tích ấy đang cố giấu một lượng lớn kho vàng hoặc số tiền chúng c·ướp được từ đâu đó.

"Cũng không thể lơ là được, có thể chúng nhận được viện trợ từ cuộc t·ấn c·ông ở thành phố Tenkushi cũng nên, trong liên minh ấy có cả tộc goblin nữa cơ mà?"

Ban đầu họ định ăn hết khẩu phần và ngồi theo nhóm ba nam và ba nữa, nhưng mà nếu làm vậy thì chẳng lẽ họ lại phải ăn xong thì mới phải bàn luận hay sao? Nhưng kể vậy thì, ăn vẫn là chuyện chính nên bàn một chút cũng chẳng sao, giờ thì vào chuyện chính.

"Trước mắt thì chúng ta phải để ý tên mob goblin và hai tên goblin đã g·iết Eric khi đó."

Cậu đội trưởng vẫn còn nhớ y nguyên ngày hôm đó, cái ngày mà Eric bị g·iết bởi một tên goblin pháp sư và một tên goblin phóng thanh kiếm ấy, với kỹ thuật như thế thì bọn chúng không phải là đám tép riu.

"Vấn đề là phải đối phó như thế nào với hai tên goblin đó đây, chưa kể những kẻ có kỹ năng như thế hẳn là phải có trên hai tên. Ngoài ra, chúng ta vẫn chưa nắm bắt được tổng số lượng kẻ địch ở đó."

"Hay chúng ta đánh bất ngờ?"

"Nếu cậu muốn c·hết, thì tự đi mà làm một mình đi."

"Bà nói gì hả?!"



Khu phế tích Tenfuro qua ba tháng qua hẳn là sẽ có sự sụt giảm hoặc là tăng đáng kể về số lượng kẻ địch ở đó, nghĩa là họ không thể nắm bắt được tình hình cụ thể ở khu vực ấy, tuy vậy...

"Nhưng nếu không làm thì chúng ta sẽ không kịp trả nợ đâu."

Số lượng người còn sống đã giảm đi đáng kể kể từ ngày hôm đó, riêng nhóm của Leo đã bị g·iết sạch không chừa một ai, tất nhiên trừ Tracy là ngoại lệ vì cô ấy rời khỏi nhóm sau c·ái c·hết của Elizabeth, còn sau đó nữa thì họ không rõ nguyên do. Tất cả những gì họ biết là trong một hôm đi tuần tra đêm trên bờ biển Franken và tìm thấy xác của tất cả các thành viên của nhóm nơi Tracy từng thuộc về, tình trạng giống y hệt cả đội của Red vậy.

"Mà rốt cuộc thì tôi chả biết bờ biển Franken rốt cuộc là có cái gì nữa."

Thời gian qua, các vụ g·iết người bằng các hình thức kinh tởm liên tiếp xảy ra, đa số được tìm thấy gần bờ biển Franken, đến nay nguyên nhân là vẫn chưa xác định, ngoại trừ giả thuyết là do lũ Ghoul gây ra.

"Đừng có nhắc đến chuyện đó nữa, Ash."

Cả đội biết rõ các đồng đội cũ của Tracy nay đã chẳng còn, nên vì thế...

"À. Không sao đâu. Cái nhóm đó... nói tóm lại là họ chả ra gì hết. Nhất là cái tên Leo."

(Kể cả cô ấy có nói như vậy thì...)

Grey vẫn không chắc, trong thâm tâm Tracy đang nghĩ về điều gì.

Cho dù bọn họ đã đi cùng nhau suốt ba tháng qua, nhưng cậu vẫn không thể tài nào đoán được, rốt cuộc cô ấy đang nghĩ như thế nào. Liệu cô ấy có thương xót cho những đồng đội cũ, mặc cho đã rời nhóm? Hay đây chỉ là vẻ bề ngoài của cô ấy? Cậu chẳng biết nỗi. Cậu không đoán ra được.

"Nói tóm lại, chúng ta sẽ nhờ Emma sử dụng Investigating để do thám xem sao."

---------------------------------------------------------------------------

Khu phế tích này vẫn như ngày mà cả bọn lần đầu đặt chân đến đây, và lần này thì...

"Số lượng ít hơn so với trước đó?"

Bán kính của phép Investigating do Emma khai triển là mười ki-lô-mét và họ đang nghỉ ngơi gần khu nhà kho của ngôi làng, bất ngờ thay số lượng kẻ địch ít hơn so với dự kiến.

"Nhưng, tại sao chứ?"

Grey không thể nào lí giải hoặc đoán ra bất kỳ âm mưu nào của lũ goblin, chúng đi tuần tra? Nhưng nếu là thì, số lượng cũng phải tương đối cơ chứ? Hoặc là, lũ goblin ở Tenkushi chưa tới hay sao? Không. Không thể. Đây là Tenro, vương đô của vương quốc Tenboku, lũ goblin sẽ không đời nào tự mãn mà lui tới đây cả.

"Ước chừng khoảng mười sáu tên tất cả, đó là những gì mà tớ thấy được."

Về cơ bản, phép Investigating là một phép do thám có bán kính nhất định dựa trên khả năng sử dụng phép thuật của mỗi cá thể, nó có thể cho biết số lượng các sinh vật hoặc vật thể đang chuyển động trong phạm vi cho phép. Đối với Emma, cô đã học được phép này sau c·ái c·hết của Eric và tăng lên đáng kể. Nếu vậy thì, mọi người hẳn sẽ thắc mắc, sát thủ sẽ không còn vai trò do thám nữa hay sao? Câu trả lời là nửa có, hoặc là nửa không. Vì cơ bản mà nói, Investigating chỉ hoạt động đối với các sinh vật hoặc hoặc vật thể tỏa nhiệt, còn ngược lại thì không.

"Nếu ta loại trừ những sinh vật không tỏa nhiệt, thì đây là số lượng ít hơn ta tưởng."

Đây là nhận định rất đúng của đội trưởng, cho dù mười sáu tên có thể là một số lượng đáng kể, nhưng như vậy thì quá ít.

"Còn hình dáng của chúng thì sao?"

Petra không khỏi thắc mắc về vấn đề này, nếu mười sáu tên mà hình dáng của chúng tương đối lớn thì cũng không khác gì so với đám lâu la.

"Kích cỡ thì... từ trung bình cho đến nhỏ."

Rốt cuộc thì, tại sao mọi thứ lại dễ dàng đến vậy?

"Chúng có biết ta đến đây không?"

"Cũng có khả năng."

Ash nhận được câu trả lời của Tracy trong khi cậu ta đang nồi xổm, và rồi khi anh chàng chiến binh ấn tay lên một viên gạch đá của cái nhà kho bé tí tẹo này thì...

"Nhưng mà kể cả thế thì-?!"

Cạch.

"Cái gì vậy?"

Đột nhiên, bàn chân họ không còn cảm thấy bất kỳ sàn gạch hay thứ gì tương tự như vậy, hay nói cách khác, họ đang lơ lửng và rơi xuống dưới.

"Cậu làm cái quái gì vậy?!"

"Đừng hỏi tôi! Sao mà tôi biết ở đây có mật thất cơ chứ?!"

"Tao thì không nghĩ đây là mật thất đâu!"

Dưới sàn gạch đá này là một cái bẫy đúng nghĩa, nếu là mật thất thì ai lại đi thiết kế theo cái kiểu không đáy rơi tự do như thế nào? Đúng là nực cười.

"Emma, Tracy! Hai người ổn chứ hả?!"

Vì họ là pháp sư, nên Arthur mới phải hốt hoảng như thế, nhất là cây trượng của họ.



"Chắc... vậy!"

Họ vẫn đang rơi tự do xuống mà chẳng biết mình sẽ rơi xuống đây, rồi đột ngột...

"Ê này! Tránh xa khu vực ở giữa ra đi! Nhìn ở dưới ấy!"

Ash nhìn thấy một cái gai nhọn hoắc bằng đá tự nhiên, đâm chồi lên rất cao và ở hai bên trái, phải thì là hai cái hố riêng biệt.

"Qua bên trái đi! Hả?!"

Đám dơi từ đâu bay tới như đàn ong từ dưới hố lên, che khuất tầm nhìn của cả nhóm một cách khó chịu.

"Này! Ba người kia đâu mất rồi?!"

Khi đàn dơi đã bay lên lũ lượt, bọn họ dịu mắt và không còn thấy Ash, Emma và Tracy đâu nữa. Hỏng rồi, nếu thực sự họ...

"Nhìn ở dưới kìa! Có ánh sáng!"

Arthur lập tức chỉ xuống phía dưới, nơi tiếp tục có một cái giếng trời đúng nghĩa đen, bên trong kiểu kiến trúc mờ ám đó là ánh sáng từ những ngọn đuốc tỏa ra.

Chỉ trong chốc lát, tất cả bọn họ đều rơi xuống cái giếng trời đó.

"Đây là chỗ quái nào vậy?"

Không phải ngẫu nhiên mà Petra than thở, đột nhiên vô tình rơi xuống cái chỗ quái gì thế này?

"Grey, cậu lấy cây đuốc ở đằng kia đi."

"Ừ."

Trong khi đó thì Grey nghe theo lời của Arthur, cậu ấy nhanh chóng tiến đến gần cây đuốc đang được cắm trên tường đá rồi định cho cậu đội trưởng.

"Cậu cầm thì sẽ hiệu quả hơn đấy."

"Ừ... ừm."

Để tiện cho việc bảo toàn tính mạng cho bản thân và cả nhóm, Grey buộc phải rút con dao găm của cậu ra để thủ thế khi cần, Arthur thì cả thanh cự kiếm từ bao kiếm giắt bên hông và kéo lê nó trên mặt đất, chỉ có mỗi Petra là luôn cầm theo cung của cô trên tay mọi lúc, mọi nơi.

Họ đã quyết định đi xung quanh khu vực, và đây chính là những thứ mà họ biết.

Đầu tiên, tính từ điểm mà họ xuất phát (là vị trí rơi xuống) nếu đi thẳng thêm khoảng sáu phút thì đó sẽ là một căn phòng lớn.

Bên trong căn phòng lớn này là một khu mỏ quặng sắt, có tổng cộng sáu khu mỏ bên trong căn phòng này. Ngoài ra, họ còn tìm thấy một số đồ vật đã cổ như bình rượu, những cái cuốc sắt hay bộ quần áo rách rưới. Họ tạm gọi căn phòng này là phòng quặng sắt A.

Từ phòng quặng sắt này có tổng cộng thêm bốn lối đi khác nhau, lối đi ở hướng bắc sẽ dẫn ra một căn phòng quặng sắt khác, họ gọi đây là phòng quặng sắt B. Mặc dù là cùng một kiểu phòng, nhưng phòng quặng sắt B lại có một cái lồng được treo lơ lửng giữa trần đá, bên trong cái lồng là những bộ xương khô cùng với những tảng thịt đã bị thối rửa có rùi bu xung quanh, chứng tỏ những thứ bên trong cái lồng này đã rất lâu.

Ngoài ra, họ còn tìm thấy một số kiểu căn phòng khác như sau:

Đầu tiên, nếu đi ngược về phòng quặng sắt A và đi về phía lối đi ở hướng tây nam thì ở đó, là một căn phòng trông giống như một khu chăn nuôi nào đó, bằng chứng là những cái lồng ở đây. Tuy vậy, bên trong những cái lồng này là những bộ xương khô trông rất giống con người, câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao không có lũ skeleton bất tử xuất hiện? Hẳn là có liên quan đến vua bất tử ở đây.

Tạm thời bỏ qua chuyện đó, họ đã di chuyển qua lối đi ở hướng tây và cũng là kiểu căn phòng tương tự. Từ giờ, họ sẽ gọi căn phòng ở hướng tây nam là phòng chăn nuôi A và hướng tây là phòng chăn nuôi B. Có một sự khác biệt giữa phòng chăn nuôi A và B, đó là ở phòng chăn nuôi B thì lại có máy chém đầu có mùi máu rất tanh ở bên trong căn phòng này, chứ hoàn toàn không có ở phòng chăn nuôi A.

Cuối cùng là căn phòng quái dị nhất ở phòng quặng sắt A, căn phòng này nằm ở hướng đông tây.

Bên trong căn phòng này là một loạt những thứ kỳ lạ, từ những chiếc bàn gỗ dính đầy máu tanh có mùi xác thịt rùi bu quanh nó, cạnh phải của căn phòng này là những chiếc lồng chó, bên trong mỗi chiếc lồng là đầu lâu từ một bộ xương khô không xác định giống loài, nhưng đó chắc chắn không phải là con người. Ở cuối căn phòng này là những bức vẽ nguệch ngoạc bằng máu đã khô, những bức vẽ này bao gồm: một bộ xương khô đang ngồi trên ngai vàng và bên dưới bộ xương khô đó dường như là những kẻ phục tùng hắn ta, nếu di chuyển từ vị trí trung tâm là bộ xương khô nhìn ra một bức tranh toàn cảnh thì đó là một vòng tròn to lớn bao phủ cả bộ xương khô và tùy tùng của hắn và cuối cùng là bức tranh quái đản nhất, một bộ tộc nào đó không xác định đang cấu xé lẫn nhau (chắc vậy) còn có một vài kẻ cầm trên tay bộ não của những kẻ xấu số dâng lên như thần thánh, và cuối cùng là những cái đầu được cắm trên những ngọn giáo, cây cọc hoặc những thứ nhọn hoắc.

Bỏ qua bức vẽ ấy, thứ được vẽ trên nền đá là thứ khó hiểu hơn tất thảy.

Đó là một bàn tay xương khô đang trồi lên trông có vẻ là từ mặt đất, cũng là cái vòng tròn to lớn giống khi nãy nhưng lần này thì bàn tay xương xẩu ấy lại to hơn vòng tròn mà đè lên chúng, cuối cùng là hình vẽ vòng đời của một cái cây nhưng theo thứ tự đảo ngược.

Từ những thứ trên bên trong căn phòng, họ gọi chỗ này là phòng kỳ dị.

Còn những lối đi khác từ căn phòng quặng sắt B mà họ chưa khám phá, nhưng tạm thời là như vậy.

"Chỗ này rốt cuộc là để làm gì vậy chứ? Từ nãy giờ, toàn những thứ quái đản."

Arthur thì không ho he nửa lời, Grey thì đang trầm ngâm suy nghĩ về chuyện gì đó, chỉ có Petra là than vãn. Cũng đúng thôi, từ đầu đến giờ rặt những thứ quái dị.

Khi đang tạm thời nghỉ ngơi thoải mái, họ đột ngột nghe thấy những tiếng đánh. Giống như tiếng quất bằng roi da vậy, cái gì vậy chứ?

"Tiếng gì vậy?"

Grey theo phản xạ mà nhìn về phía lối đi mà họ xuất phát từ ban đầu, tiếng động ấy phát ra từ hướng đó.

Khi tiếng quất roi ngày càng gần hơn, họ đã trông thấy nó.

Là những sinh vật có màu da xanh nhợt nhạt có đôi tai nhọn hoắc như yêu tinh xấu xí và hàm răng không có trình tự đang cầm trên tay roi da cùng vói đuốc và, những kẻ bị quất roi là điều mà họ không ngờ tới...

Những kẻ bị quất bằng roi đang bò bằng bốn chân trông giống loài chó, mèo hay bất kỳ loài vật nào khác. Những kẻ ấy bị lột sạch đồ trần như nhộng chỉ để lại một cái quần lót, trên cổ của những kẻ này có đeo những vòng xích nô lệ và hơn hết, những vết bầm tím hoặc bị rách do b·ị đ·ánh bằng roi da, máu chảy nhỏ giọt từ từ. Trên lưng của những kẻ đó là đám sinh vật ấy đang ngồi trên ấy, trông như những kẻ cao quý mà những kẻ phận làm nô lệ hoặc dân đen phải phục vụ cho những tên mang thân phận hoàng tộc hoặc tương tự như thế.

Chúng là goblin và...

"Con người ư?"

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết, truyện Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết, đọc truyện Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết, Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết full, Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top