Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Chương 10: Conspiracy and Punishment (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Tin tức về c·ái c·hết của hoàng tử Benrose nhanh chóng lan rộng ra khắp đất nước và triều đình, tuy nhiên, trái ngược với nỗi lo sợ thì dân chúng lại hò reo ăn mừng.

"Tuyệt vời! Gã hoàng tử tàn độc Benrose đ·ã c·hết rồi!"

"Dù chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng... tuyệt vời!"

"Vậy là... mọi chuyện đã... kết thúc rồi sao?"

"Đêm nay chúng ta sẽ ăn mừng!"

"Vì c·ái c·hết của gã hoàng tử Benrose! Ăn mừng thôi!"

Tiếng hò reo của dân chúng vang khắp vương đô, có lẽ chỉ trong chốc lát sẽ lan rộng ra khắp cả nước... thành phố đầu tiên sẽ là thành phố Tenkushi sẽ đón nhận tin tức này.

Trong lúc ấy, bên trong triều đình vẫn đang cố làm rõ vấn đề này, nhưng... mọi chuyện vẫn đi vào ngõ cụt.

"Ta bảo cả hai ngươi... đi gọi Georgia chứ có phải Benrose đâu cơ chứ?"

Nhà vua chất vấn (cũng không hẳn) cả Red và Jack vì họ làm không đúng mệnh lệnh từ nhà vua, song chuyện này cũng là bất khả kháng.

"Dạ thưa, lúc chúng thần đi dinh thự hoàng gia, thì các người hầu đã báo lại rằng hoàng tử Benrose đã không ra ngoài trong hai ngày... lúc ấy, thần e rằng đã có chuyện xấu nhưng ai ngờ..."

Những người hầu trong dinh thự đã được chính hoàng tử Benrose bảo không được vào nếu không có lệnh, hệ quả là đã hai ngày nhưng họ vẫn không dám gọi, vì nếu không thì sẽ...

"Cái thằng con trai ngu ngốc đó..."

Nhà vua cũng cạn lời với sự ngu ngốc của gã, tại sao lại đưa ra cái mệnh lệnh như thế chứ hả? Đã biết bản thân đã bị cả vương quốc ghét rồi, vậy mà...

(Hỏng hết cả rồi.)

Trò chơi mà lão đã mong chờ, nay đã hỏng hết rồi.

"Thưa bệ hạ, thế còn chuyện trừng phạt..."

Tyler ngoảnh mặt sang hỏi, y muốn xác định liệu nhà vua có còn tâm trạng hay không mà để ý và kết quả nhận lại, cũng chẳng có gì phải kinh ngạc.

"Tạm thời... hoãn thi hành án dành cho những kẻ t·ội p·hạm. Mau điều người đến tòa dinh thự xem xét hiện trường..."

"Hơ?"

Khi nghe lệnh trực tiếp từ nhà vua, cả đội Arthur ngớ ra mặt. Một phần, họ nghĩ không ngờ lại có thể thoát "c·hết" dễ như vậy, một phần cũng lo lắng vì bản án dành cho họ chỉ là tạm hoãn.

"Đừng có hiểu lầm, chỉ là hoãn mà thôi. Trong thời gian tới, các người sẽ bị chuyển đến q·uân đ·ội viễn chinh vùng biên cảnh ở Đế quốc Ryus nếu bản án của các người bị hủy bỏ."

Dập tan hy vọng của nhóm Arthur, nhà vua lại tiếp tục đưa ra một mệnh lệnh khó khăn khác. Quân đội vùng biên cảnh ở Đế quốc Ryus, nghĩa là...

"Ý ngài là... chúng thần sẽ... giải quyết, cái đám orc và orge... ở đó ư?"

Petra cố gắng nặng ra từng chữ một, đè nén cơn giận của mình xuống thấp nhất có thể để tỏ vẻ tôn kính nhà vua.

"Không hẳn, nếu bản án thực sự bị hủy bỏ vì vài lí do mà thôi. Trong trường hợp tệ nhất... các người sẽ bị đưa vào đội quân cảm tử cho chiến dịch tái chiếm khu thành Verse sắp tới."

Đó sẽ là trường hợp mà họ tránh né nhất, không có điên mà tự ứng cử vào cái vị trí đó cả.

"Cơ mà dù sao, nếu so với h·ình p·hạt đòn roi, thì bản thân nó còn nhẹ chán đấy."

Nhà vua tỏ ý mỉa mai, đúng là chẳng thể tin vào cái lão cáo già này được.

(Mình chả muốn day dưa với hắn tí nào.)

"Đừng nói nữa, mau đưa người đến tòa dinh thự đi. Đúng là thằng con trai ngu ngốc. Nhân tiện, thằng Georgia đâu?"

"À... dạ vâng, ngài ấy đây ạ."

Quên mất sự hiện diện của nhị hoàng tử, Jack ngoành mắt qua bên phải để gọi nhị hoàng tử Georgia... đến khi anh ta xuất hiện, thì ngoại hình thực sự không ưa nhìn.

(Sao mà... béo quá vậy?)

Nhị hoàng tử Georgia đích thực là một gã béo ú, bộ đồ anh ta khoác lên người trông thực chả ra dáng hoàng tộc tí nào, hay nói đúng hơn, nó nom giống đồ dân thường.

"Thưa... thưa... thưa vua cha... sao vậy... ạ?"

Khí chất của anh ta còn thua cả Emma thì hỏi sao không được nhường ngôi là đúng rồi, vì anh ta không có khí chất của một vị vua.

"Ta định gọi con đến đây là để xem vài thứ... nhưng có vẻ như, khỏi cần vậy. Con về đi."

"Ơ? Dạ... dạ... dạ... vâng ạ..."

(Thế thôi ấy hả?)

Grey chả hiểu chuyện quái gì đang diễn ra hết, vô cùng khó hiểu hết chỗ nói.

"Phải rồi, Tyler. Ta vừa đổi ý."

"Ngài muốn nói về vấn đề gì ạ?"

"Là về vụ tạm hoãn h·ình p·hạt. Cứ tiếp tục thi hành đi, dù sao ngươi, hai tên đao phủ và bọn t·ội p·hạm đâu có thuộc đội điều tra? Ta cho phép ngươi và hai tên đao phủ làm gì tùy ý, dẫn chúng đến ngục tù mà thi hành án. À, phải rồi... nhớ ép bọn chúng chứng kiến hành phạt kẻo có kẻ lại nhắm mắt đấy. Nếu một trong số chúng có những hành động như nhắm mắt, phản kháng,.. hay bất kỳ điều gì, cứ làm lại từ đầu hết cho ta. Trong trường hợp gã Arthur c·hết thì cứ kệ hắn, luật là luật."

"Này! Ông nói cái quái gì vậy?! Đây chả khác nào g·iết người?!"

Ash lại một lần kịch liệt phản đối kiểu h·ình p·hạt rùng rợn này, làm sao mà cậu ta lại cho chịu cho nổi?

"Vốn dĩ từ đâu, h·ình p·hạt đã là tử hình. Như nhau cả thôi."

(Ông ta...!)

"Ông đừng có mà-?!"

Grey toan phản bác lại lí do bất hợp lí của lão nhà vua xảo quyệt, Tyler lập tức chen ngang với sát ý giận dữ.

"Đủ rồi! Các người đừng có mà xồn xồn lên! Đây là cung điện hoang gia, không phải cứ thích nói gì thì nói! Các người cứ im lặng mà chịu h·ình p·hạt đi!"

Chẳng mất quá nhiều thời gian, giọng nói của Arthur lập tức lấn át hết tất cả những kẻ chống đối và cả bầu không khí của cung điện.



Một đoàn người binh lính theo lệnh được vào trong áp giải cả năm người gồm: Ash, Arthur, Grey, Emma và Petra. Riêng cái xác của Eric đang nằm trong hòm gỗ thì họ đã đưa ra một quyết định khác. Đó là cứ để xác của Eric ở trong đó rồi quẳng vào thú rừng, ít ra việc này còn câu kéo thời gian được chút ít khi cậu ta hóa skeleton bất tử thì phải tìm cách thoát ra khỏi hòm (dĩ nhiên, họ đã tính tới trường hợp gỗ bị mục nhưng thông qua lời nguyền, quá trình phân hủy xác sẽ nhanh hơn dự kiến ban đầu).

Trong quá trình áp giải, nhóm của Arthur đã kịch liệt chống cự, tuy nhiên, tất cả bọn họ đều bị những binh lính dày dạn kinh nghiệm họ đo ván mà trấn áp. Bọn họ bị trói tay và bị bịt miệng bằng vải, cách trấn áp y như những ngày đầu mà họ mới tới thế giới này, dây thừng trói chặt cổ tay người này và nối tiếp lưng người khác cũng bị dây thừng trói chặt quanh người.

--------------------------------------------------------

"Đây chính là..."

"Phải. Đây chính là nơi mà các người đã ở tạm bở, bây giờ chỗ này sẽ được sử dụng để thi hành án phạt."

Là khu nhà tù c·hiến t·ranh khoảng một tháng trước mà Red đã dẫn cả bọn đến, xem ra qua một tháng thì nơi này chả có gì thay đổi ngoài việc trở nên cũ nát hơn nhỉ?

"Đừng nghĩ nhiều. Các người dẫn bọn chúng vào bên trong đi."

Tyler ra lệnh cho đoàn vệ binh hộ tống cả bọn, cái cổng sắt đã bị sập xuống vào khoảng tháng trước do Red đá thì vẫn còn ở đây, chỗ này thì người ta thường sẽ không lui tới mấy vì làm gì có ai mà lui tới nhà tù c·hiến t·ranh đã bị bỏ hoang đâu cơ chứ?

"Đi mau."

"Tụi bây mau nhấc cái chân lên mà đi nhanh đi."

"Bọn t·ội p·hạm..."

Hằng hà xa số những lời sỉ nhục dành cho nhóm của Arthur... cũng phải thôi, mém nữa thì họ đã dẫn một kẻ thù với bên trong lãnh địa của loài người rồi.

"Nơi này vẫn như xưa cũ nhỉ?"

Vẫn là bức tượng của hai con sư tử há to miệng trắng bệch như tuyết đang há to vòm miệng và cổ họng như muốn nuốt chửng con mồi trước mặt, từ cổ họng của nó là một đường ống thoát nước trông rất cũ kỹ, mỗi bức tượng được đặt trên hai bệ đá màu trắng sứa ở bên hai bên bậc thang dẫn vào bên trong.

Nơi mà bọn cậu đã từng tranh luận gay gắt về việc chọn tổ đội với những cái bàn ghế bằng gỗ, nay đã bị dẹp đi mất tăm, những khu vực giải trí khác của nhà tù thì vẫn được giữ nguyên vẹn ở sân chính.

Cấu trúc và hình dạng bên trong cũng chẳng có gì thay đổi, vẫn là hình chữ thập y như lần đầu họ đến đây.

"Dừng ở đây là được rồi đấy."

Theo lệnh của người dẫn đầu, tất cả các binh lính dưới trướng lập tức dừng lại và bắt đầu cỏi trói cho cả bọn, tuy nhiên, họ vẫn giữ dây thừng trói chặt tay để phòng hờ bọn cậu định giở trò mờ ám.

"Các người mau gọi hai tên đao phủ ra đây mau. Giờ thi hành án sẽ được thực thi ngay tức khắc."

"Rõ!"

Đáp lại ngay không chần chừ, một trong số binh lính mặc giáp sắt có giắt kiếm bên hông và đeo mũ trụ như bao binh lính khác, tức tốc chạy ra cửa gọi hai tên đao phủ trong khi bộ giáp kêu ra tiếng leng keng của kim loại v·a c·hạm vào nhau, chủ yếu là các khe hở ở bộ giáp.

Chỉ mất khoảng từ ba mươi đến ba mươi lăm giây, tên binh lính theo lệnh (thực ra là tự nguyện) đã nhanh chóng dẫn hai tên đao phủ với gương mặt băm trọn cơ bắp cuồng cuộn, mỗi tên cầm theo cây chùy sắt không gai nặng xấp xỉ mười lăm ki-lô-gram. Đây sẽ chính là dụng cụ đùng để thi hành án.

"Các người chuẩn bị rồi chứ?"

Tyler lập tức đánh mắt qua tên binh sĩ cũng đang mặc giáp sắt và đeo mũ trụ, nhưng anh mang theo một thanh đoản kiếm nhỏ gọn giắt bên hông trái đang được tra vào vỏ kiếm một cách tỉ mỉ, gọn gàng và sạch sẽ. Hẳn đó là hàng mới mua nên nó mới sạch như thế.

"Vâng."

Hiểu được ý đồ của vị tướng lĩnh của q·uân đ·ội, anh ta lập tức thả Arthur đi mà tiến về phía Tyler nơi hai gã đao phủ to xác với gương mặt h·ăm d·ọa và đáng sợ, đang đứng chờ sẵn ở đó.

"Qùy xuống."

Người đội trưởng mới kế vị của cả nhóm đành phải nghe theo lệnh mà làm, cậu ta mau chóng quỳ hai đầu gối xuống nền gạch trắng sứ lặng lẽo như mùa đông tuyết rơi xuống bao phủ cả một nền trắng xóa.

"Hai trong số các người mau mang hai xô nước đến đây, cứ mỗi lần xài hết thi đi đổ nước."

"Tuân lệnh!"

"Tuân lệnh!"

Theo mệnh lệnh của vị tướng lĩnh Tyler, hai tên lính trong đội trấn áp tù binh lập tức răm rắp nghe theo, vì họ biết, nếu chống lệnh thì mạng sống của họ coi như vứt vào sọt rác hoặc như cách mà họ sẽ c·hết một cách tàn bạo trên chiến trường đẫm máu đầy mùi tanh của xác thịt.

"Được rồi, bây giờ các người nghe rõ đây."

Tyler bắt đầu quay trở lại với giọng trông vô cùng nghiêm túc trong khi đang vận bộ giáp đen tuyền có hình dáng như như vòi rồng và xoắn ốc ở các vị trí bao gồm vai và vùng cổ. Hoa văn trên bộ giáp cũng có gì có đặc biệt, chỉ là một hình con phong long rống ra tiếng gầm như bão táp cuốn phăng đi tất cả mọi thứ.

"Thứ nhất, nếu trong quá trình thi hành án, nếu gã Arthur bị ngất đi thì bản án sẽ thực hiện lại ngay từ đầu."

"Thứ hai, nếu cậu ta ngất, chúng ta sẽ xử dụng các xô nước tạt lên người cậu ta đủ ba lần, nếu trong ba lần đó chưa tỉnh thì coi như làm lại từ đầu cho đến khi cậu ta tỉnh rồi tiếp tục làm lại từ đầu."

"Thứ ba, kẻ nào dám chén ngang thì lập tức sẽ b·ị c·hém tử hình ngay tại đây."

"Bắt đầu thi hành án."

Cả nhóm của Arthur chả ai dám lên tiếng phản đối, bởi vì, nếu họ làm thì... thì mạng sống của chính bản thân họ và Arthur sẽ...

(Nhưng... việc này... thì khác gì g·iết người cơ chứ?!)

Grey trong lòng vẫn chưa chấp nhận nổi, nhưng cậu lại không nói ra. Cậu không muốn, mạng sống của Arthur sẽ gặp nguy hiểm và tất nhiên, là bản thân cậu.

Cách đây một tháng, một cô gái đã lên tiếng chống đối và b·ị c·hặt đ·ầu ngay tức khắc... hình ảnh lúc đó, vẫn hằn sâu trong tâm trí cậu, nên vì vậy, cậu không muốn bản thân gây ra bất kỳ hành động dại dột nào khác. Đó chính là t·ự s·át.

"Ba, hai, một. Bắt đầu."

Theo mệnh lệnh đếm ngược với tông giọng lạnh băng, vô cảm của Tyler, cả hai đao phủ từng người một giơ cao chùy sắt lên...

Bụp!

Một cú đánh trời giáng bằng chùy sắt đập thẳng tấm lưng thẳng tắp của Arthur, khiến cậu đau điếng người (áo giáp của cậu đã bị tháo dời ra và giao lệnh cho q·uân đ·ội tạm thời giữ). Gương mặt của Arthur để lộ ra cảm xúc đau đớn không đếm xủy như thể có một dòng điện chạy dọc lan tỏa khắp cơ thể.

"Kế tiếp."

Gã đao phủ đứng bên trái lập tức giơ cao chùy sắt sau cú đập của tên đao phủ đứng bên trái, chùy sắt với cân năng và hình dáng tương tự đập thẳng vào ngực của người đội trưởng cả nhóm.

Lần này, cậu ta nghiếng chặt răng để cố không gây ra tiếng động nào trong khi đang ngồi khuỵa gối xuống nền đất lạnh lẽo.

Trong khi đang chứng kiến tất cả những chuyện đang xảy ra ngay trước mắt, Emma bắt đầu rơm rớm nước mắt nhưng cô nàng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Phải rồi, nếu đặt bản thân là Emma vào đó thì bản thân cô... đáng lẽ ra... phải là người cảm thấy tội lỗi nhất.

(Là... tại mình... tại mình mà... Eric phải c·hết... tại mình mà... Arthur... phải chịu h·ình p·hạt... thay cho mình. Emma. Tại sao vậy chứ? Tại sao... vậy hả? Tại sao lúc nào... mày cũng chỉ là một con khốn nhút nhát hay sao? Trả lời tao đi... Trả lời tao đi mà... Làm ơn... Làm ơn đi...)

"Emma...."



Grey ngoảnh đầu nhìn về phía Emma, cô nàng gần như sắp khóc đến nơi... nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.

(Nếu như lúc đó... mình kiểm tra kỹ hơn...)

Grey bắt đầu tự oán trách bản thân, tại sao lúc đó cậu lại không vào sâu hơn nữa mà kiểm tra xem có kẻ địch sử dụng phép thuật không cơ chứ?

(Tất cả... đều là do sự ấu trĩ của mình...)

(Nếu như lúc đó... mình quan sát kỹ hơn...)

Petra cũng thế. Cô nàng tự đổ lỗi cho bản thân. Giác quan thứ sáu, là thứ mà sư phụ đã chỉ dạy cho cô. Thân là một xạ thủ, ngay cả việc cảm nhận đòn bắn của kẻ thù mà còn không nhận ra... thì liệu cô có còn xứng đáng với nó nữa hay không? Hay chỉ đơn thuần là... một kẻ thất bại đã làm sư phụ thất vọng?

(Arthur... mày đúng là một tên khốn. Tại sao chứ... tại sao mày lại... chẳng phải... chúng ta đã từng hứa rồi sao?)

"Hai mươi. Tiếp tục đi! Tốt lắm! Hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba! Cứ giã mạnh lên! Đây chính là h·ình p·hạt dành cho những kẻ phạm tội!"

Trong khi đó, Tyler thì vẫn cứ hùng hồn khích động và kích lệ tinh thần của hai gã đao phủ, đòn đánh đã mạnh nay còn hơn gập bội. Như thể binh đoàn kiếm giẫm đạp lên xác thịt con người mà bò lên mà cắn, ngấu nghiến kẻ thù.

"Này... mày có thôi đi... có được không hả?"

Ash không chịu nổi mà cậu ta bắt đầu muốn xả cơn giận.

"Chẳng phải tao đã nói rồi sao? Chống cự thì mày sẽ c·hết và mạng sống của gã ta sẽ nguy hiểm đấy? Mày muốn chống đối à?! Tên kia, đập hắn một trận cho ra bã đi!"

"Rõ!"

Uỳnh!

Ngay tức khắc như tốc độ ánh sáng, gã lính đứng bên cạnh Ash lập tức dùng chân đang đeo đôi bốt giáp sắt húc thẳng vào bụng đầy da thịt chỉ cách nhau đúng một cái áo màu đen nâu của Ash, cậu ta ngã quỵ và họ sặc sụa ra nước miếng.

"Nếu mày còn nhiều chuyện, thì lần kế sẽ không nhẹ đến thế đâu. Khôn hồn thì ngậm cái mõm lại mà chứng kiến người đội trưởng yêu quý của mày bị h·ành h·ạ đi."

Tyler giở giọng lạnh băng đầy sát khí, như thế anh ta muốn xé nát kẻ địch thành trăm mãnh, đầy hoang dại như lũ chó săn trên chiến trường về đêm khát máu và đẫm lệ.

Phải rồi, dù sao thì... người ta thường gọi Tyler với một biệt danh mà kẻ nào nghe cũng phát kh·iếp.

Bạo phong long. Đó chính là nguồn gốc từ cái tên của hắn (mặc dù chả ai biết tại sao tên là bạo phong long nhưng giáp có họa tiết tựa như rồng thì lại có màu đen, nó hoàn toàn không ăn khớp với nhau).

"Bốn mươi ba, bốn mươi bốn, bốn mươi lăm, bốn mươi sáu, bốn mươi bảy, bốn mươi tám, bốn mươi chín, năm- Hả?"

Trong lúc anh ta đang đếm từng cú trời giáng một, Tyler lập tức đổ người xuống nền gạch sứ vì chịu không nỏi các đòn đánh. Thông qua từng thớ thịt nay đã b·ị đ·ánh đến mức bầm tím, kể cả khi là lớp áo phủ lên cơ thể... họ vẫn có thể thấy máu tươi nhỏ giọt từng chút một từ vô số vị trí.

"Chậc. Tạt nước cho hắn ta tỉnh đi."

"Tuân lệnh!"

"Arthur! Đủ rồi, dừng lại đi mà!"

"Lần này là mày à? Mày tên nhỉ ấy nhỉ? À, là Grey nhỉ? Ê, cho thằng đó một trận no đòn đi."

"Rõ!"

Vẫn tuân mệnh lệnh răm rắp, một tên lính chạy lại nơi xô nước đang được để trước một cái phòng giam ở gần câu thang đi lên tầng một, có ba cái xô nước bằng sắt được để ở vị trí đó trông rõ thấy.

Còn ngược lại, một tên lính dưới trướng Tyler lập tức dùng chân đang mặc bốt sắt húc thẳng vào bụng đầy da thịt của Grey, cậu họ sặc sụa y như lúc mà Ash b·ị đ·ánh. Ngay sau đó, tên lính dùng chân chân đạp lên cánh tay phải của anh chàng lính sát thủ của cả nhóm và dùng chân còn lại húc thẳng vào cằm khiến cậu vô tình cắn lưỡi chảy máu.

"Ngươi làm quá rồi đấy, Hiro."

"Tôi chỉ làm theo lệnh của ngài thôi ạ, mong ngài thứ lỗi."

"Thôi kệ đi, miễn hắn chưa c·hết là được."

"Thưa ngài tôi đã mang chúng tới rồi."

"Tốt, tạt vào người hắn đi. Nếu hắn chưa tỉnh, tạt lần hai rồi lần ba. Nếu lần ba chưa tỉnh, làm lại từ đầu cho đến khi xong thì thôi. Nếu hôm nay bản án chưa được thực thi, các ngươi đừng hòng mà thoát khỏi đây."

"Rõ!"

Theo lệnh, tên lính đang xách hai xô nước và hắn đặt xô nước đang cầm bằng tay trái xuống và tạt nước lạnh lên người Arthur. Trong nháy mắt, cậu lập tức tỉnh lại.

"Khặc... khặc... khặc... Cái... cái gì... vậy?"

"Mày tỉnh rồi à? Mau tiếp tục thi hành án đi chứ? Còn bảy mươi sáu cái nữa đây. Vì mày b·ất t·ỉnh mà một thằng đồng đội ngu ngốc khác của mày vừa bị đập cho tơi tả đấy. Còn mày, mau vào lại thế mà lo cho bản thân trước đi. Nếu mày chưa nhận đủ một trăm hai mươi đòn đánh thì đừng hòng những kẻ khác thoát khỏi đây. Nhân danh nhà vua, tao phải làm đến cùng."

"Grey... sao...?"

Chẳng mất quá nhiều thời gian để đoán già, đoán non, Arthur ngoảng mắt về phía nơi cả bọn đang bị ghì chặt tay chân và ép phải chứng kiến cảnh cậu bị t·ra t·ấn không thương tiếng và Grey, là ngươi đang dùng hai tay ôm miệng chảy máu nay đã không nói được. Hẳn là... vết cắn ấy mạnh lắm.

"Nhanh lên đi chứ? Hay mày muốn... đứa con gái mít ướt đằng kia là đứa tiếp theo bị đập cho tơi tả?"

Ý của gã ta là Emma sao? Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chỉ còn có cô ấy mà thôi...

"Làm gì cũng đươc... miễn đừng có... động vào... đồng đội của tao..."

"Tình đồng đội tốt đấy nhỉ? Mày nên lo cho bản thân trước đi, đây không phải là một bộ tiểu thuyết giả tưởng dành cho mấy thằng nít ranh mơ tưởng về việc anh hùng đánh bại kẻ ác đâu."

Lời nói vừa rồi của gã đầy sự mỉa mia quá mức cần thiết, gã này... có thực sự là con người không vậy?

Arthur cũng chẳng nói gì mà tiếp tục căn răng chịu đựng nỗi đau lẫn thể xác và tinh thần. Nếu cậu không nhanh chóng hoàn thành, e rằng thì những người đồng đội của cậu sẽ...

"Sáu mươi tám, sáu mươi chín, bảy mươi, bảy mươi mốt, bảy mươi hai, bảy mươi ba, bảy mươi bốn, bảy mươi lăm..."

"Đủ rồi! Tao xin các người! Làm ơn, dừng chuyện điên rồ này lại đi! Các người không thấy chuyện này là quá tàn nhẫn hay sao hả?! Nhìn cậu ta đi, cậu ta... sắp c·hết tới nơi rồi đấy?!"

Dường như cảm xúc của Ash đã thực dâng trào, trực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào, nhưng lúc này thì nó...

"Ash! Cậu im đi, nếu cậu còn nói nữa thì Arthur sẽ!"

Petra đã thực sự bực khóc, cô nàng chẳng thể làm gì khác. Đây là lần đầu tiên mà Ash... không phải, là cả đội nhìn thấy cô đổ lệ vì một người khác.



"Cô..."

"Lại là mày à? Coi bộ mày chưa biết đi nhỉ? Ê, cho hai đứa con gái kia một trận đi. Nhớ là nặng hơn hai thằng con trai đấy."

"Mày nói cái quái gì vậy?!"

"Ư... ư... ư... ư...!"

Grey hiện vẫn chưa thể nói gì do vẫn còn đau do di chấn cắn lưỡi chảy máu nay đã ngừng, nhưng thực sự, thì cơn đau thấu xương khi nãy vẫn còn hiện hữu ở đây, ngay lưc này.

"Đánh tao đi! Hai người họ chả có lỗi quái gì! Đánh tao này! Ê! Này, dừng lại!"

Một tên lính gần đó lập tức dùng chân đang mặc bốt giày bằng sắt đá thẳng vào mặt của Emma - cô nàng pháp sư chiến đấu và duy nhất còn lại của nhóm, miệng cô chảy phụt máu và nhổ ra sàn gạch lãnh băng như trời đông lạnh lẽo.

Theo sau đó, Petra bị một tên lính cúi người và túm cổ áo, gã ta dùng mũ trú đập thẳng vào trán của cô nàng xạ thủ của nhóm và sau đó dùng chân húc vào bụng rồi hạ đo ván, kết thúc bằng một đòn đấm bằng tay trái (tay phải đang túm cổ áo) vào sườn trái và má trái của cô.

Cả hai thiếu nữ duy nhất của cả đội kêu lên tiếng "á" rồi ngã khuỵa xuống đất (v·ũ k·hí của họ đã bị tịch thu) cả hai đều ói ra máu do những đòn đánh bộc giáp sắt nặng gần cả trăm kí.

"Bọn mày... "

Ash vẫn chưa thể tin vào mắt mình, rốt cuộc thì... bọn chúng là cái quái gì cơ chứ? Liệu đám này... có còn là con người không vậy?

Trong khi đó, Tyler chỉ nhìn cả nhóm bằng nửa con mắt... đó hẳn là một sự khinh bỉ đến tột cùng dành cho rác rưởi của xã hội.

"Tiếp tục đi. Hả?"

Lại một lần nữa, Arthur đã gần như gã quỵ cả cơ thể xuống đất, nhưng, cậu ta vẫn cố gắng ngượng dậy với cơ thể đầy vết bầm tím và máu chảy từng giọt một xuống sàn gạch của nhà tù c·hiến t·ranh.

"Khỏi cần... cứ... tiếp tục đi..."

Tiếp tục, hai gã đao phủ cứ thay phiên nhau giáng xuống những đòn đánh bằng chùy sắt đầy đau đớn như thể bị đàn cá ăn thịt người căn nát cho đến khi chỉ còn bộ xương và vũng máu trơ trọi giữa đại dương mông manh. Trông thật... tàn độc.

"Tám mươi sáu... tám mươi mươi bảy... tám mươi tám... Chậc. Tránh ra đi!"

"Rõ!"

Tyler túm lấy cây chùy sắt từ một tên đao phủ theo lệnh của anh ta, lập tức lui xuống và nhường lại vị trí cho cấp trên của mình.

"Ngươi, tránh ra. Chính tay ta sẽ xử lí hắn."

"Vâng!"

Cũng như gã kia, gã đao phủ còn lại cũng đành theo lệnh mà kính nhường vị tướng lĩnh của hoàng gia.

"Cứ nhìn mặt mày là tao lại thấy ngứa mắt. Chuẩn bị tinh thần đi, đòn của tao còn mạnh gấp trăm lần so với hai tên đao phủ kia đấy."

"Cái... gì... chứ?"

Petra trợn tròn mắt kinh ngạc và sợ hãi. Gấp trăm lần ư? Nghĩa là nó...

"Đừng... mà..."

"Đỡ lấy đi!"

Đòn đánh bằng chùy sắt từ chính bàn tay Tyler đích thân ra tay, giáng thật mạnh xuống bờ vai của cậu ta, nơi mà chưa b·ị đ·ánh bằng cây chùy sắt nặng mười lăm ki-lô-gram kinh hoàng đó.

"Tám mươi chín! Chín mươi! Chín mươi mốt! Chín mươi hai! Chín mươi ba! Chín mươi bốn! Chín mươi lăm! Chín mươi sáu! Chín mươi bảy! Chín mươi tám! Chín mươi chín! Một trăm!"

Gã cứ tiếp tục giáng những đòn mạnh gấp trăm lần như thế liên tục, càng lúc một mạnh hơn vào các vị trí như đùi, vai, sườn trái và sườn phải, lưng, bụng, chân và cánh tay. Đủ từng ngóc ngách trên cơ thể, ngoại trừ phần đầu ra thì tất cả đều đập cho tơi tả. Đặc biệt, ở đòn đánh thứ một trăm thì anh ta như dồn toàn lực đập thẳng cơ bụng săn chắc của Arthur cũng phải rỉ máu và đầy vết bằm tím khắp cơ thể.

"Dừng lại... đi mà..."

"Tôi... cầu xin anh..."

"Làm ơn đi... dừng lại đi..."

"Cậu ta... cậu ta... sẽ c·hết mất... làm ơn... tôi cầu xin anh... mau dừng lại đi!"

Cả Ash, cả Grey, cả Emma và cả Petra, bọn họ đều ra sức chống cự nhằm thoát khỏi xiềng xích của binh lính đang ghì chặt họ mà ra sức ngăn cản Tyler, nhưng, tất cả đều vô ích. Riêng Grey, dường như cậu nay đã có thể nói được vì cơn đau dường như đã dịu đi, nhưng... những vết bầm tím khắp cơ thể của cả năm người bọn họ vẫn không thể nào cứ thế mà tiêu tan, nhất là Arthur...

"Một trăm mươi lăm! Một trăm mười sáu! Một trăm mười bảy! Một trăm mười tám! Một trăm mười chín!"

Và ngay lúc đó... một đòn mạnh nhất từ trước tới giờ, giáng thẳng xuống bụng của Arthur một lần cuối...

"Một trăm hai mươi!"

Uỳnh!

"Hà... hà... hà... hà..."

Ngay khoảng khắc Tyler đếm đến con số một trăm hai mươi, Arthur đã ngã khuỵa hoàn toàn xuống mặt đất, cứ như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng gì đó to lớn... nếu xét theo tình hình hiện tại, thì nó quả thực là như vậy.

"Bao nhiêu người nữa đây?"

Đột nhiên, Tyler lại mở miệng ra nói trong khi bản thân hắn ta thì mệt lả mà thở hồng hộc. Trong cuộc đời hắn, chưa bao giờ mà lại kiệt sức đến thế cả.

Còn phần còn lại của nhóm Arthur, bọn họ vẫn cứ bị ghì chặt ở đấy. Ai nấy, cũng đều lực bất tòng tâm...

"Phải có bao nhiêu ngươi nữa đây hả? Nói cho tao biết đi. Rốt cuộc thì..."

Chỉ còn giọng của Tyler là vang vọng khắp nhà tù, kể cả những tên binh lính và hai gã đao phủ với gương mặt dữ tợn cũng im hết, bọn chúng chẳng nói gì. Còn Tyler, anh ta có vẻ như nom là tự đọc thoại với cây chùy sắt đang chảy máu tươi của Arthur nhỏ từng giọt xuống sàn.

"Rốt cuộc thì... chúng ta... phải chứng kiến bao nhiêu n·gười c·hết nữa... thì các người mới chịu hiểu đây?"

Lời nguyền của vua bất tử, skeleton bất tử... không gì là cản nổi chúng. Vậy nên... họ phải... hy sinh bao nhiêu người nữa đây? Phải có bao nhiêu c·ái c·hết được tiến hành, bao nhiêu mới gọi là đủ đây?

"Làm ơn đi... đừng khiến tao... phải làm những chuyện như thế nữa. Nhé? Có được không? Tao không muốn... phải nghĩ thêm về nó nữa đâu..."

Leng keng, leng keng.

Tyler thả rơi cây chùy sắt xuống sàn nhà rồi quay mặt về phía đám binh lính và ra lệnh.

"Thả chúng ra đi. Đưa tất cả đồng đội của gã Arthur về lại cung điện nếu có sự cho phép của nhà vua, hoặc là đại bản doanh q·uân đ·ội về trị liệu. Bảo các pháp sư trị liệu chữa trị. Riêng gã Arthur này... chăm sóc đặc biệt hắn giùm ta."

Không còn là sát khí đầy giận dữ như cơn sóng bão dữ đội ập tới, nay giọng của gã... êm đềm đến lạ hường. Trông giống như, một người khác vậy.

Suy cho cùng, đó cũng chỉ là những điều mà gã phải làm. Không. Là gã bắt buộc phải làm. Nếu không thì... đất nước này sẽ loạn hết cả lên mất.

Nhưng... rốt cuộc thì... phải bao nhiêu người nữa? Phải là bao nhiêu người phải c·hết nữa, thì lời nguyền... mới chịu chấm dứt đây? Hay, nó... sẽ tồn tại vĩnh viễn cùng thế giới hay sao?

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết, truyện Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết, đọc truyện Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết, Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết full, Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top