Hành Trình Của Cô

Chương 56: 56


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hành Trình Của Cô

Editor: Tây An

Yêu, là sự thấu hiểu sâu sắc và chấp nhận. 

— Carl Ransom Rogers



Trong văn phòng của Tiết Xán Đông, Cố Mặc tinh thần phấn chấn giảng giải đại kế hoạch khởi nghiệp của mình. Từ lúc vừa vào cửa đến bây giờ, ngay cả nước bọt cậu ta cũng không để ý tới, cứ cầm văn kiện mình chuẩn bị kỹ càng, nhoay nhoáy vẽ tranh, miệng lưỡi lưu loát, mặt mày hớn hở, nói động Tiết Xán Đông hay không thì không biết, nhưng lại nói đến mức bản thân kích động trước tiên.

“… Nên, nhân khi blockchain là nút mạng* kế tiếp, nhất định phải nắm chắc đầu tư!” cậu ta âm vang hữu lực nói xong, nhìn về phía Tiết Xán Đông ngồi đối diện, thấy anh vẫn duy trì biểu cảm như vừa rồi, có phần không chắc, “Ây… anh rể… anh cảm thấy thế nào?”

*[节点; nút mạng] Nút là một thiết bị điểm được ghép nối lại, cùng với nhiều thiết bị khác, tạo nên một mạng lưới truyền thông

Tiết Xán Đông nhướng mày, lần nữa chắc chắn rằng đây là tên ngu dốt vô cùng. Trong bụng không có gì cũng thôi, nếu như tính tình tốt, cũng có thể bồi dưỡng. Thế mà đầu óc còn bị ô nhiễm thành thế này. Từ làm công ty game nhảy đến đầu tư blockchain, chỉ thiếu trí tuệ nhân tạo, nếu như không phải là vì cánh cửa hơi cao, anh đoán chắc sẽ không bỏ qua. Thật sự là cái gì nóng cậu ta làm cái đó.

“Khởi nghiệp và phất nhanh, cái nào có lực hấp dẫn hơn với cậu?” Tiết Xán Đông chậm rãi hỏi.

“A?” Cố Mặc sững sờ, “Ừm… Cái này, chắc chắn là khởi nghiệp.”

“Nói thật?”

“Ây… Vậy, vậy cũng là khởi nghiệp nghiệp! Phất nhanh… Mặc dù cũng không tệ, nhưng so ra vẫn không trâu bằng khởi nghiệp! Nhìn Song Mã* người ta xem! Đây mới thực sự là trâu bò! Vì nhân dân thế giới mà cống hiến biết bao nhiêu!” Cố Mặc ban đầu do dự, ánh mắt lại kiên định. Lòng cậu ta tràn đầy sự nghiệp hoành đồ vĩ đại, chỉ chờ đợi triển quyền cước.

*Có lẽ là tên một công ty nào đó, mà tạm thời search thì toàn ra tranh hai bạn ngựa chạy với nhau.

Tiết Xán Đông: “Khởi nghiệp phải ăn rất nhiều hành. Cậu được không?”

Cố Mặc nghe hỏi như vậy, khả năng thực sự có hi vọng, ánh mắt tỏa ánh sáng, mặt mũi tràn trề ước mơ lập tức bảo đảm nói: “Em được mà! Khổ gì em vẫn không sợ, thật đấy! Anh rể!”

Tiết Xán Đông cong môi, gật gật đầu, “Vậy được. Dù cậu làm đại sự gì, thì đều phải bị bón hành hết.”

“Vâng vâng vâng!  Nhất định!”

“Vậy thế này…”

“Vâng!”

Tiết Xán Đông nhìn cậu ta, chầm chậm mở miệng: “Người đầu tư, đầu tiên sẽ đến quan sát nhân phẩm và năng lực thử. Trò chơi của công ty cậu, không thể tính là có lý lịch gì quá đặc biệt.”

“Ây… vâng, em… em cũng biết thế, ừm… Không tốt quá. Nhưng, nhưng em đúng là có năng lực.” Cố Mặc chột dạ liếc mắt đại khái, cậu ta cũng không dám nói với anh rể, hiện tại cậu ta còn nợ người ta tiền lương không trả.

“Vậy cậu cảm thấy tôi nên làm thế nào để suy tính năng lực của cậu?”

“Ừm… Cái này sao… Thật ra…” Cố Mặc ấp a ấp úng, muốn nói chúng ta đều là thân thích, sao phải phân rõ ràng như vậy?

“Không xác thực được năng lực, tiền không thể bỏ ra.” Tiết Xán Đông nhàn nhạt một câu, đánh gãy suy nghĩ của Cố Mặc.

Cậu ta bắt đầu đứng ngồi không yên, mặt lộ vẻ khó xử và tủi thân, mắt bay tới bay lui, không biết đang suy nghĩ gì.

“Thế này đi… cậu cũng không phải người ngoài.” Tiết Xán Đông dẫn dắt câu chuyện.

Cố Mặc lập tức nhìn lại, thần sắc kích động khó nén, “Vâng! Vâng! Anh nói đi.”

“Algeria có một hạng mục, nếu như cậu có thể làm tốt…” Tiết Xán Đông dừng lại, cười nói: “tôi sẽ đầu tư cho cậu.”

“Ây… anh nói — để em đi Châu Phi làm hạng mục á?” Cố Mặc hới choáng, không rõ anh rể có ý gì.

Tiết Xán Đông lại chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Không muốn cũng không miễn cưỡng.”

“A?!” Cố Mặc giật mình, vội giải thích: “Không phải không phải! Em chỉ là không hiểu thôi, không nói không đi mà! Không miễn cưỡng chút nào!”

Tiết Xán Đông nhìn cậu ta không nói.

Cố Mặc cảm thấy lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, ấp úng mãi, nhỏ giọng hỏi: “Ừm, thế… Đi bao lâu ạ?”

“Một năm.”

“A?!” Cố Mặc vô ý thức hô lên, lại vội nén về, cẩn thận ngó ngó Tiết Xán Đông, lại nhìn bản kế hoạch kia của mình, ngồi chỗ tình thế khó xử.

“Không cần làm khó.” Tiết Xán Đông khéo hiểu lòng người quét mắt nhìn cậu ta một cái.

Cố Mặc lập tức chấn động tinh thần, như là hạ quyết tâm gì rất lớn, thở sâu, gật gật đầu, “Được! Em đi! Không phải chỉ là một năm mà thôi à! Không khổ, sao có thể trở thành Song Mã chứ?! Em đi!”

Tiết Xán Đông gật gật đầu, “Cụ thể chi tiết, Phó Lỗi bàn với cậu.”

“Tốt!… ấy… nhưng– mẹ em bà ấy… em sợ bà ấy sẽ…” vẻ mặt Cố Mặc táo bón, như là có gì bí mật khó nói.

Tiết Xán Đông nhàn nhạt đáp cậu ta: “Một người lập nghiệp, không thể có tí chuyện này cũng không giải quyết được.”

“…” Cố Mặc lập tức im lặng, ngồi ở đó tâm sự nặng nề.

Tiết Xán Đông đạt được mục đích, không quản cậu ta có vui vẻ hay không, trực tiếp gọi Phó Lỗi đến, để hai người đi nói chuyện chi tiết.

Cố Mặc chậm rãi đi phía sau, phút cuối cùng, vẫn không quên nắm lại cửa lần nữa xác nhận: “Thực sự đi một năm rồi, sẽ đầu tư cho em?”

“Làm tốt, đương nhiên đầu tư cho cậu.” Tiết Xán Đông tựa lưng vào ghế ngồi, lời nói đến giọt nước không lọt.

Cố Mặc trầm tư một lát, nặng nề mà ‘Ừm’, lại hít sâu, “Được! Vậy em đi trước đây anh rể!”

Tiết Xán Đông gật gật đầu, mắt tiễn cậu ta rời đi.

Thằng nhóc này tám chín phần mười là sẽ nhắc đến mẹ, cặp mẹ con y như trẻ sinh đôi, không thể tách rời. Kết quả này… Vừa hay cũng là anh muốn.

Thu mắt lại, anh lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian, bấm điện thoại Cố Du.

Đầu kia truyền đến một tiếng ‘A lô’ yếu ớt, vẻ mặt anh lập tức mềm nhũn ra, nhẹ giọng hỏi: “Cảm thấy thế nào?” Đêm qua cô khóc lâu quá, cuối cùng không thể không tiếp chút dịch dinh dưỡng. Buổi sáng hôm nay lúc anh rời đi, cô mới chìm vào giấc ngủ không bao lâu.

“Rất ổn.”

“Phối hợp trị liệu cho tốt, hôm nay anh đi bệnh viện sớm một chút.”

“… Ừm.”

Nghe giọng cô ngoan ngoãn, Tiết Xán Đông chỉ cảm thấy lồng ngực trước kia nghẹn thật lâu, càng ngày càng thư giãn, nhịn không được cười nói: “Đừng khóc.”

“…”

“Sếp Tiết, bố anh đến.” Thư ký vào cửa báo cáo.

Tiết Xán Đông gật đầu ra hiệu, kết thúc trò chuyện: “Không nói nữa, tối gặp.”

“… Vâng.”

Tiết Quốc Thụy vừa vào cửa liền thấy con trai mình tâm trạng hình như không tệ, ông hiếu kỳ nói: “Làm sao thế? Nhìn con tinh thần phấn chấn.”

“Không có việc gì ạ, vừa nói chuyện điện thoại cùng Tiểu Du. Bố có việc ạ?”

Tiết Quốc Thụy hiểu ý gật gật đầu, “Bố vừa lúc đi ngang qua, đi lên xem con một chút. Tiểu Du ổn định rồi?”

“Vâng.”

Tiết Quốc Thụy tinh tế tường tận nhìn con một hồi, đột nhiên hỏi anh: “Cái cục u trong lòng kia, qua rồi à?”

“Vâng.”

“Qua rồi là tốt…” Tiết Quốc Thụy khẽ thở dài, cảm khái nói: “Hai người các con cũng coi như may mắn, còn có cơ hội cứu vãn.”

“Vâng.”

“Ông con gần đây cứ nhắc tới con, dành thời gian về nhà một chuyến đi. Ông biết Tiểu Du nằm viện, không hỏi con không yên lòng.”

“Vâng, buổi chiều con về một chuyến.”

Tiết Quốc Thụy ‘Ừm’ một tiếng, nhìn con, đã thương anh, lại mừng thay cho anh.

Thật ra nếu như không phải về sau cháu cần họ hỗ trợ chiếu cố, thằng nhóc này có khi ngay cả chuyện ly hôn cũng không có ý định nói cho họ. Đến nay trong giới này, căn bản không có ai biết gia đình ông xảy ra biến cố. Giấu sâu như vậy, ngoài việc ông vốn là chú trọng riêng tư, cũng không ngoại trừ trong lòng là có chút niệm tưởng, muốn giữ vài chỗ trống. Chí ít trong nhà, muốn giữ một vài chỗ trống cho Tiểu Du.

“Vừa rồi gặp được em trai Tiểu Du. Chuyện nhà nó là như thế nào?”

“Mẹ của cô ấy đối với xử cô ấy, xem như ngược đãi tinh thần rồi. Từ nhỏ đến lớn, cứ như thế, hoàn toàn không có thuốc nào cứu được nữa. Em trai của cô ấy… Có hơi ngu dốt và có thói quen xấu, nhưng so với mẹ của cô ấy thì giống người hơn.” Cũng cũng là bởi vì vậy, Tiết Xán Đông mới quyết định cho thằng nhóc này một cơ hội rèn luyện, dẫn dắt cậu ta học chút bản lĩnh, không đến mức chết đói. Không có năng lực lại một bước muốn lên trời, sống khổ nhất.

Tiết Quốc Thụy thở dài, “Đứa bé đáng thương mà.”

Tiết Xán Đông thì không cho là như vậy. Trong đầu nghĩ đến đều là cuộc sống Cố Du từ nhỏ đến lớn, tuổi vẫn nhỏ, ngày ngày đối mặt với một người mẹ như thế, thực sự có thể nói là tàn nhẫn. Dù bố cô tốt với cô, nhưng bận rộn như ông ấy, lại có thể tạo được tác dụng bao lớn? Cô không biến thành phần tử lạnh lùng vô tình phản xã hội, đã là may mắn.

Tiết Quốc Thụy nói: “Vậy bố và mẹ con biết nên làm như thế nào rồi. Ngày đó bà ấy còn nói ở trong bệnh viện vội vàng, muốn ăn bữa cơm cùng bà thông gia, quen biết nhau một chút.”

“Không có cần thiết ạ.” Tiết Xán Đông nói xong, mở lịch trình ra, thấy không phải cái chuyện gì không hoãn được. Lại thêm giờ đã giữa trưa, hai cha con khó khi gặp nhau, thương lượng một lát, liền quyết định về nhà ăn cơm trưa.

Trong bệnh viện, Cố Du ăn xong cơm trưa dinh dưỡng được phối trí đặc thù, nghỉ ngơi, bèn bắt đầu chương trình phục hồi. Bởi vì vừa thoát khỏi kỳ nguy hiểm không bao lâu, nên phục hồi cũng chỉ là vài huấn luyện đi lại và khớp nối đơn giản.

Cô làm cực kỳ nghiêm túc. Mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trán, cả người lại run rẩy lại lung lay, chật vật không chịu nổi. Nhìn người phụ nữ mặc áo bệnh nhân như bộ xương trong gương kia, cô nắm nắm đấm thật chặt, mắt sáng như đuốc, gượng chống làm thêm mấy động tác, đến khi y tá ra ngăn lại, mới bỏ qua.

Nghị lực, cô có. Càng khó khăn, càng không sợ. Nơi nào càng đau, càng là cần luyện chỗ đó.

Huấn luyện khôi phục dài đến ba giờ, Cố Du toàn thân đều ướt đẫm, mặc dù cần bác sĩ đỡ trở về, nhưng mắt của cô sáng rực. Dù trong lòng cô vẫn cảm thấy mình phải bị trừng phạt.

Nhưng anh nói… Anh cần cô, anh và con đều cần cô.

Thế đã đủ. Đủ để chèo chống cô đối mặt với tất cả khó khăn và thống khổ, không hỏi tương lai.

Tắm rửa xong, lại ăn dịch dinh dưỡng, đang chuẩn bị nằm đọc sách một hồi rồi nghỉ ngơi một lát, hộ sĩ đột nhiên đẩy cửa tiến đến, phía sau còn dẫn theo một người — Hà Tích.

Lần trước Cố Du gặp Hà Tích, cũng không thoải mái. Cô bảo anh ấy cách mình xa một chút, cho cô chút thanh tĩnh. Sau đó phát sinh rất nhiều chuyện, anh ấy cũng không còn thành công tìm được cô.

Hà Tích xem ra… Vẫn như cũ. Cường tráng trắng trẻo, chỉ là hai lông mày làm thế nào cũng không thể sạch sẽ như quá khứ. Khi anh ấy nhận ra cô, biểu cảm trên mặt phi thường đặc sắc, hoài nghi, chấn kinh, ngây ngốc, thống khổ, cuối cùng… cả hốc mắt đều đỏ.

“Em… em…” Anh ’em’ mãi, cũng không biết làm sao để mở miệng. Ngơ ngác đi tới trước mặt cô, nhìn cô thẳng tắp.

Cố Du bảo anh ấy an vị, hộ sĩ cũng rất quan tâm rời khỏi phòng.

“Anh còn ổn chứ?” Cô chủ động hỏi anh.

Hà Tích hít một hơi thật sâu, vừa cố gắng khống chế tâm trạng của mình, vừa chuyển ghế ngồi vào bên giường của cô, buồn buồn nói: “Câu nói này hẳn là anh hỏi em.”

Cố Du cười. Anh vẫn như cũ.

“Em — sao khiến mình thành cái bộ dạng này? Mẹ em nói em bệnh, anh tưởng là… chỉ bệnh thường thôi. Em thật sự không có chuyện gì sao?” Hà Tích nhìn cô cẩn thận, hốc mắt vẫn đỏ lên như cũ, luôn cảm thấy một giây sau cô sẽ đi, khiến anh ấy không dám lớn tiếng.

“Không có sao, em đã tốt nhiều rồi.”

Hà Tích làm sao lại tin được, anh ấy quá khiếp sợ! Đây không là bạn tốt, bạn từ bé, tri kỷ của anh. Đây… Đây là — dù sao đây không phải cô!

“Em sao lại biến thành dạng này?!” Anh ấy vạn phần đau lòng và không hiểu, giọng nghẹn ngào.

“Anh khóc cái gì? Em đã không có sao rồi.” Cố Du dở khóc dở cười, khổ người to con như thế, vậy mà nói khóc liền khóc.

“Không có sao?!” Hà Tích vô thức trừng mắt phản bác cô: “Em nghe xem em nói hai câu này lại cần tiếng thở lớn, yếu chết mất thôi, trông cũng sắp không khác nữ quỷ! Không có sao?! Em sẽ không… mắc phải tuyệt chứng gì chứ?”

Cố Du đáp, “Có hơi chán ăn thôi, giờ đã chậm rãi khôi phục điều chỉnh.”

Hà Tích không nghĩ tới là vậy, “Bệnh chán ăn?! Không phải bệnh nan y?”

“Không phải.”

Hà Tích nghiên cứu sắc mặt của cô, trên dưới quét cô, mãi sau bừng tỉnh đại ngộ, “Anh biết rồi, em là vì… Sự kiện kia, cảm thấy thật có lỗi với tên họ Tiết kia? Cho nên ăn không trôi cơm sao?”

Cố Du không chuẩn bị trả lời anh, đổi tư thế dựa vào cho ổn.

Hà Tích mau giúp cô dịch gối đầu, đột nhiên thoáng nhìn đỉnh đầu cô cơ hồ có thể thấy được da đầu, nước mắt đã xuống, “Cố Du…”

“Ừm?”

“Anh có lỗi với em–!” Anh ấy đột nhiên không kiềm chế được nỗi lòng ôm lấy cánh tay Cố Du, cả người như đứa bé chôn đầu vào, hu hu khóc lớn: “Anh có lỗi với em– nhà họ Hà bọn anh có lỗi với em– càng có lỗi với nhà họ Cố! Bọn anh có tội –!”

Cố Du nhìn cái người đã từng giống anh trai luôn muốn bảo vệ cô chiếu cố cô, khóc trông như thằng bé con, trong lòng cũng rất đau đớn, xảy ra chuyện như thế, không ai sẽ sống tốt, cô thương cảm vỗ phía sau lưng của anh ấy, lẳng lặng an ủi anh ấy.

Cửa phòng lúc này ‘Kẹt kẹt’ một tiếng mở ra, hai người chậm nửa nhịp cùng nhau nhìn sang.

Tiết Xán Đông âu phục giày da đứng tại cửa ra vào, lông mày hơi giương lên, thần sắc khó phân biệt.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hành Trình Của Cô, truyện Hành Trình Của Cô, đọc truyện Hành Trình Của Cô, Hành Trình Của Cô full, Hành Trình Của Cô chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top