Hành Trình Của Cô

Chương 50: 50


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hành Trình Của Cô

Editor: Tây An

Cố Du đi đến là sạch sẽ, cực kì quyết tuyệt.

Chỉ dùng thời gian ngắn, cô đã an bài xong tất cả, bảy cái vali lớn quét sạch vết tích ở nơi cô từng tồn tại, trừ sinh mệnh nhỏ đáng yêu kia, cô không lưu lại bất cứ thứ gì.

Đương nhiên, nghiêm túc mà nói thì cũng không phải không có để lại gì.

Tất cả áo cơm sinh hoạt thường ngày của con, và kiến thức y học từ trên sách, đều dùng hình thức bút ký giao cho hai nguyệt tẩu.

Hai người mặc dù đều rất chuyên nghiệp, làm sao thì cũng kém dụng tâm hơn một người làm mẹ.

Lúc chạng vạng tối, khi người dọn nhà mang toàn bộ vali đi, cô đi tới phòng con, ôm lấy con mình đang say ngủ, im lặng hôn nó.

Bảo Bảo không biết gì mơ mơ màng màng ngủ, bởi vì cảm nhận được mùi mẹ, cho nên ngủ rất là ngon.

Cố Du dùng ánh mắt tham lam nhìn nó, nước mắt không ngừng trượt xuống gương mặt.

“Xin lỗi bảo bối… sau này mẹ không thể bên con.” Cô lau nước mắt, nói khẽ với con đang ngủ, thân thể bất giác run rẩy, ngực như xé rách. Nhìn khuôn mặt nhỏ của Bảo Bảo không phát hiện chút nào, cô dâng lên nỗi xúc động muốn trộm nó đi lần nữa. Lý trí và bản năng điên cuồng đối kháng trong người, cô khóc đến thở không ra hơi, cũng không dám bật ra một chút âm thanh nào, sợ đánh thức con, càng sợ dọa nó.

Hai nguyệt tẩu đứng ở cửa ra vào, đỏ cả vành mắt, muốn nói lại thôi. Quản gia và nhân viên công tác khác sau lưng họ, cũng đều đứng một hàng, sắc mặt thương cảm. Làm nhân viên, họ không có lập trường gì để xen vào cuộc sống của ông chủ, chỉ là con người là có tình cảm, không nỡ và thương tiếc của họ với Cố Du, không giấu được.

Cáo biệt dù dài đều có thời khắc kết thúc, khi Cố Du nhẫn tâm giao con cho nguyệt tẩu, nhanh chóng cất bước về phía cửa, Bảo Bảo giống như đột nhiên có cảm ứng tâm linh, oa oa khóc lớn lên. Khác tất cả tiếng khóc trong dĩ vãng, thảm liệt to lớn.

Cố Du dừng chân lại, dùng hết tất cả sức lực toàn thân ép mình không thể quay đầu, không thể nhìn nó, không thể lưu luyến. Đây là sự an bài tốt nhất, theo người mẹ có vấn đề tâm lý như cô không tốt cho nó. Cô gắng che miệng lại, nhẫn tâm chạy như điên, nước mắt dừng đều không ngăn được thấm ướt mu bàn tay của cô, nước mắt nước mũi hỗn loạn không chịu nổi, khóc nức nở đến bên bờ biên giới sắp sụp đổ, mỗi khi chạy được một bước, linh hồn bị rút đi một chút, đến khi chạy ra khỏi nhà họ Tiết, người tên Cố Du, đã hoàn toàn mất đi linh hồn.

Xe taxi đi qua hơn phân nửa thành phố, chở Cố Du đến nơi thuê nhà, tòa nhà cũ nát không chịu nổi kia. Nước mắt chảy suốt đường, khi cô lên tới lầu bốn, đã khô cạn. Cô như cái xác không hồn mở cửa, vào nhà, sau đó trượt xuống cạnh cửa, ngồi xổm trên mặt đất nhìn qua cái thùng khắp phòng giấy ngẩn người.

Sự ngẩn ngơ này, ngây ngốc thật lâu.

Đến khi chân của cô hoàn toàn chết lặng, mới lảo đảo thử đứng lên chuyển đến phòng ngủ, sau đó nằm lên ván giường vẫn chưa trải bất kỳ cái gì, bắt đầu một lần mất hồn khác.

Suốt cả đêm, cô đều mê man. Nước mắt chảy rồi ngừng, ngừng lại chảy. Nghĩ đến con còn có khóc hay không, ăn ngon không, ngủ được không, có chỗ nào không thoải mái hay không, mấy dì có dựa theo nội dung quyển sổ kia của cô mà làm không. Phòng vắng vẻ, lòng vắng vẻ, khiến mỗi một giây đồng hồ đều là dày vò.

Cô lần đầu cảm thấy, có lẽ không nhịn nổi.

Không phải đau đớn tan nát cõi lòng, chập trùng cực mạnh, mà là nỗi đau đớn như bị người rút đi hơi thở, không chập trùng, không kịch nghệ, lại cực độ trí mạng. Cô biết mình sẽ không ổn được, trừ phi bảo bối của cô lần nữa trở lại trong lòng cô, không thì cả đời này đều sẽ sống trong sự ngạt thở, cho đến khi sinh mệnh hoàn toàn bị bóng đêm nuốt trọn.

Cũng hít thở không thông, còn có nhà họ Tiết.

Ban đêm bình tĩnh, từ ngoài nhìn cũng không có bất kỳ khác biệt gì. Tiết Xán Đông trở về nhà như thường lệ, con cũng ngủ rất ngoan, trừ trong phòng khách thiếu một người, tất cả đều không có chút dị dạng nào.

Chỉ trừ sự thương cảm và cấm kỵ âm thầm lộ ra ngoài trong không khí.

Tiết Xán Đông mất ngủ, nằm ở trên giường nhìn trần nhà, thời gian quá khứ tới tới lui lui trong đầu tra tấn anh. Không ngờ cuối cùng ngay cả khi rời đi, cô cũng đi cứng rắn đến như vậy. Anh bảo cô xong trước thứ sáu, cô lại chỉ dùng một ngày, hôm sau liền hoàn toàn rời đi. Cấp tốc, sạch sẽ, không moi ra bất kỳ khuyết điểm nào được.

Nhưng cũng chính là vì ‘không moi ra bất kỳ khuyết điểm nào’, khiến anh cực kỳ cảm thấy khó chịu.

Trong nhà không có cô, không nên có gì khác biệt, nhưng anh cứ cảm thấy không ổn, không quen, thậm chí là không thoải mái. Mặc dù dạo này hai người cơ bản không có gì gặp nhau, nhưng anh biết cô ở đây, biết trong cánh cửa phòng đóng chặt kia, có một người. Có cô.

Tiếng thở dài im ắng phát ra từ ngực, anh hoàn toàn cảm giác được hết thảy đã thực sự đã kết thúc rồi.

Hôn nhân, tình yêu của anh, tất cả đều thành bi kịch. Mặc dù không đủ khiến người ta rơi lệ, lại cũng khó tránh khỏi thương cảm.

Sự thương cảm này tiếp tục cả đêm, đến sáng sớm hôm sau tỉnh lại, mới bị hai ông bà nhà họ Tiết cắt đứt.

Tiết Quốc Thụy và Đinh Văn Tú ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, sắc mặt không tốt lắm. Tiết Xán Đông ngồi ở một bên, cũng lạnh mặt.

Đinh Văn Tú nhìn con một lúc lâu, đột nhiên đỏ cả vành mắt, nghẹn ngào hỏi anh: “Đứa con chẳng phải là của con bé sao? Con trở nên ác độc như vậy từ khi nào?”

Tiết Xán Đông yên lặng nghe, không cách nào đáp lại.

Tiết Quốc Thụy giúp vợ rút tờ khăn giấy, vỗ bờ vai bà an ủi: “Đừng kích động, có chuyện từ từ nói.”

Đinh Văn Tú lắc đầu, vừa lau nước mắt, vừa vạn phần không hiểu: “Dù tình cảm các con tan vỡ, không thể nào vãn hồi, nhưng quyết định như con, có từng nghĩ cho con mình không? Để mẹ nó hoàn toàn rời khỏi cuộc đời nó, thật sự không biết con nghĩ thế nào?”

Tiết Xán Đông mặc dù sớm chuẩn bị kỹ càng sẽ có một lần ngả bài như hôm nay, nhưng lúc này nghe mẹ lên án, vẫn khiến anh có sự lo nghĩ.

Đinh Văn Tú thất vọng nhìn con trai, hoàn toàn không có thể hiểu được những gì anh làm.

“Được rồi, em đừng nổi giận.” Tiết Quốc Thụy thương vợ, cũng thương con trai. Nhìn thằng bé từ nhỏ đến lớn đều chưa từng khiến ông thất vọng trong chốc lát, chậm rãi hỏi anh: “Chắc chắn sẽ không hối hận chứ?”

Tiết Xán Đông cứng đờ, đột nhiên có phần không cách nào nhìn thẳng bố, bỗng hai giây mới ngắn gọn ‘Vâng’ một tiếng.

Đinh Văn Tú tức giận đến muốn đánh anh, hốc mắt lại đỏ lên.

Tiết Quốc Thụy lại nhìn ra chút manh mối, lúc động lòng người trong chấp mê bất ngộ, là không nghe khuyên nổi, lúc này nói gì đều là phí công, bất đắc dĩ thở dài, ông sâu sắc nói với con: “Có những chuyện có lẽ có thể vãn hồi, nhưng có những chuyện… Cuối cùng chỉ có thể biến thành tiếc nuối cả một đời. Con suy nghĩ cho kĩ.”

Tiết Xán Đông cúi đầu lắng nghe, hiểu lời khuyên nhủ của bố. Anh không có cách nào giải thích rõ ràng với họ nguyên nhân, vậy thì quá mức mất mặt. Cho nên lý do vạn năng là tình cảm không hòa hợp, liền bị anh dùng.

Chú hiển nhiên cũng chưa nói với bố bất cứ chuyện gì, không thì họ sẽ không thể không đề cập tới. Đã không biết, vậy cứ tiếp tục đi. Ác nhân để anh làm, cũng tốt hơn nói ra chân tướng rõ ràng. Cô con dâu ngoan ngoãn biến thành người phụ nữ xấu xa, trong lòng họ cũng sẽ không dễ chịu.

Hai ông bà nhà họ Tiết dù tiếc đến đâu, tiếp tục khó chịu, cũng hiểu hôn nhân là của con, bọn họ có thể làm gì? Người trong cuộc đồng ý, cho dù là cha mẹ ruột cũng không có quyền can thiệp.

Cứ như vậy, quan hệ của hai người triệt để vẽ lên dấu chấm tròn. Không có ầm ĩ, không kịch nghệ, yên tĩnh lạnh lùng vẽ lên một dấu chấm tròn.

Trời tối người yên, Tiết Xán Đông kiểu gì cũng sẽ nhớ tới lần gặp gỡ hai năm rưỡi trước ở sa mạc, cô lúc đó… quả thực đẹp đến kinh người. Chỉ tiếc sự đẹp đẽ kia, ngay từ đầu chính là đặc biệt chế tạo vì anh. Dồn hết tâm trí, lại vô tình.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hành Trình Của Cô, truyện Hành Trình Của Cô, đọc truyện Hành Trình Của Cô, Hành Trình Của Cô full, Hành Trình Của Cô chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top