Hạnh Phúc Mới

Chương 5: 5


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hạnh Phúc Mới

1. Thứ bảy, ngày 22 tháng 9, lúc 10 giờ 43 phút

Chương Lộc: “Anh đang ở dưới lầu.”

Trần Hấp vừa tỉnh dậy đã thấy tin nhắn này. Tối qua, Chương Lộc hỏi cô hôm nay có kế hoạch gì hay chưa. Trần Hấp trả lời thành thật, cô phải ở nhà soạn bài. Chương Lộc hỏi cô có muốn tới quán của anh không, cô nghĩ đơn giản là soạn bài ở đâu cũng như nhau.

Trần Hấp vội vàng thu dọn, cầm theo đồ đạc xuống lầu.

Khu nhà Trần Hấp ở không nằm trong nội thành, cách quán bar của Chương Lộc khoảng 20 phút, song lại rất gần trường học của cô. Hai năm trước, gia đình cô đã vay mượn để mua một căn hộ nhỏ, nhằm tạo điều kiện cho Trần Hấp đi làm.

“Xin lỗi nhé, em dậy hơi muộn.” Sau khi lên xe, Trần Hấp thở không ra hơi.

“Không sao, em ăn gì chưa?”

“Chưa, em sợ lát nữa không ăn nổi.”

“Nước chanh mới ép, bánh sandwich, ăn trước lót bụng đi.”

Trần Hấp cầm nước trái cây và bánh sandwich Chương Lộc đưa cho, rất lâu rồi cô chưa được trải qua cảm giác được chăm sóc như này, “Cảm ơn anh~”

“Tí bọn mình ăn cơm ở đâu?”

“Nhà hàng của một người bạn.”

“Anh quen nhiều bạn bè ghê.” Trần Hấp thở dài, hôm qua ăn lẩu, hôm nay là nhà hàng tư nhân. Tuy nhiên nhớ đến Chương Lộc là chủ quán bar, cô cũng không thấy khó hiểu nữa.

“Ôi…”

“Sao đột nhiên lại thở dài?” Chương Lộc liếc mắt nhìn cô gái qua gương chiếu hậu.

“Không có gì. Chỉ là em thấy hâm mộ các anh làm ăn quá giỏi, bảo sao anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.” Trần Hấp nhìn túi vải đựng đầy sách vở trong tay, nói tiếp: “Nhà giáo nhân dân nghe thì danh giá nhưng thực sự rất vất vả.”

“Không có công việc nào là dễ dàng cả.” Chương Lộc mỉm cười, “Hơn nữa sự vất vả của em đem lại giá trị cho người khác.”

“Cảm ơn anh đã khẳng định điều này!” Trần Hấp đưa mắt nhìn người đàn ông một cái, “Trẻ con đôi lúc rất đáng yêu, đôi lúc lại nghịch ngợm, không nghe lời. Em chưa bao giờ có thể kiểm soát được mức độ, đã vậy còn không thể nổi cáu với học sinh, chỉ có thể tỏ vẻ giận dỗi. Mỗi lần như thế, em đều muốn bỏ cuộc.

“Thật không, em rất dịu dàng, em chắc chắn là một giáo viên tốt.”

“Hả? Em dịu dàng á? Làm giáo viên lâu, tính em sáng nắng chiều mưa như một đứa trẻ, bạn trai cũ của em không chấp nhận được em như vậy.” Trần Hấp nói thầm, khẽ quan sát người đàn ông. Người đàn ông có sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, nhìn từ bên cạnh có thể thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên.

“Ừ, cô giáo Trần vừa tốt bụng vừa chính trực, lại rất đáng yêu.”

“Anh khen em vậy, em xấu hổ lắm!”

“Ha ha ha, anh chỉ thấy dù em phải chịu tổn thương, em cũng không làm tổn thương người khác, đúng là ngốc nghếch tới mức đáng yêu.”

Trần Hấp im lặng, “Anh đang khen ngợi em hay làm tổn thương em thế? Nếu sau này em làm như vậy thì cũng chỉ là quay về trả thù đúng không? Vốn dĩ là chuyện tình tay ba, lại bị em công khai với tất cả mọi người, có lẽ trong lòng họ đang mắng em. Có điều bây giờ mọi chuyện đều đã kết thúc và nó chẳng còn quan trọng với em nữa. Dù sao nhớ lại cũng sẽ thấy buồn, cả hai đều là những người thân thiết nhất với em, từ giờ và sau này lại thành người xa lạ. Trước đây, mỗi lần chứng kiến mấy cảnh kì quái tương tự, em còn nghĩ nó thật sự rất giống kịch, nhưng khi xảy ra với chính bản thân, lại quá thảm hại và nực cười.”

Chương Lộc nhìn cô bình tĩnh nói ra mấy lời tự giễu, đưa tay xoa đầu cô: “Nếu em cho rằng chuyện đã kết thúc, vậy thì không cần nghĩ đến nó, cũng đừng vội phán xét bản thân. Có điều, trước mắt anh chính là người hiện tại của em, hãy quan tâm anh nhiều hơn một chút.”

“Em sẽ cố gắng hết sức.” Trần Hấp bật cười ha ha, “Nhưng mà, nếu như một ngày nào đó anh không còn thích em, hoặc là em làm chuyện gì đó khiến anh không chấp nhận được, cảm thấy em không đúng, anh nhất định phải nói thẳng ra để giải quyết cùng em nhé?” Do dự một lúc, cô vẫn quyết định nói ra những gì mình nghĩ. Suy cho cùng, khởi đầu của mối quan hệ này cũng rất “lâm ly bi đát”. Say rượu hay mất lý trí gì gì đó giúp cho hai người không hiểu rõ về nhau ở bên nhau. Có quá nhiều biến cố và các yếu tố không thể kiểm soát được, cô rất sợ quyết định bốc đồng này sẽ dẫn tới hậu quả tương tự.

“Được.” Người đàn ông cam kết.

Nghe thấy câu trả lời này, Trần Hấp thở phào nhẹ nhõm. So với những lời hứa hẹn khác, từ “Được” ngắn gọn làm cô dễ tiếp nhận hơn.

“Em nói anh giống bề trên thật ra còn có một nguyên nhân, đó là anh quá dịu dàng.”

“Thật không, chỉ cần em không thấy anh già là được.”

“Sự thật là anh hơn em bốn tuổi! Nói không già thì cũng không già! Nhưng nếu tính cả tuổi mụ, anh 31 tuổi rồi phải không?”

“Ồ.”

2. Thứ bảy, ngày 22 tháng 9, lúc 17 giờ 05 phút

Trần Hấp dành cả buổi chiều ngồi trên tầng hai quán bar soạn bài, Chương Lộc pha cho cô một cốc cà phê rồi đi xuống lầu.

Trần Hấp ngửi hương thơm cà phê, im lặng đọc sách giáo khoa, thời gian nhanh chóng trôi qua. Mãi đến 5 giờ, Trần Hấp đói bụng nên quyết định xuống lầu tìm Chương Lộc.

Bấy giờ quán vẫn vắng vẻ, chưa có người, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Trần Hấp xuống lầu thì thấy Chương Lộc đang ngồi ở vị trí ngoài cùng của hàng ghế dài, xung quanh là vài người đàn ông và phụ nữ lạ mặt.

Trong lúc cô còn do dự, Chương Lộc đã nhìn thấy cô, vẫy tay ra hiệu gọi cô tới.

Nhớ tới bản thân không trang điểm, quần áo ăn mặc quê mùa, Trần Hấp bỗng dưng căng thẳng không thể giải thích, rất muốn xoay người trốn lên lầu.

Tuy nhiên cô vẫn bình tĩnh bước xuống.

Vừa ngồi xuống cạnh Chương Lộc đã bị anh nắm tay đặt lên đùi.

Trần Hấp yên tâm hơn, nhỏ giọng chào hỏi: “Hi.”

“Chào chị dâu nhỏ ~” Là Đào Nhiên, “Cuối cùng chị cũng xuống! Anh Lộc nói chị đang làm việc trên lầu nên em không dám quấy rầy chị.” Cậu ta vừa nói vừa giới thiệu với cô những người còn lại đang ngồi: “Để em giới thiệu với chị, người bên trái em là Từ Diệp, kia là Tô Nhất Trương, bên cạnh là bạn gái cậu ta tên Bạch Hà, người cuối cùng là Văn Quân.”

“Bạn gái của tôi, Trần Hấp.” Chương Lộc lười biếng tựa vào ghế sofa nghịch tay cô. Khi nói qua lời giới thiệu, anh lại nhìn về phía Trần Hấp. Thái độ thờ ơ thản nhiên không giống dáng vẻ dịu dàng, thích cười trước mặt cô,

Trong lòng Trần Hấp cảm động, mỉm cười ngọt ngào với anh, sau đó quay đầu nhìn về phía bạn bè của anh gật đầu chào hỏi.

“Lộc, có vẻ không dễ dàng nhỉ?” Người đàn ông tên Từ Diệp trêu đùa. Anh ta cạo đầu đinh, làn da ngăm đen, cánh tay lộ ra mấy hình xăm lớn, Trần Hấp không thể nhìn ra đó là hình gì. Dáng người vạm vỡ, thoạt nhìn trông cực thô lỗ, giọng nói cũng rất hồn hậu, lúc cười lên đúng là rất thân thiện.

“Quả thực, tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ giữ cái quán tồi tàn này độc thân cho đến cuối đời.” Người tên Văn Quân phụ họa thêm.

“Đừng có nói Chương Lộc, không phải cậu cũng ôm cái công ty rách không ăn không nghỉ sao?” Tô Nhất Trương sặc một tiếng.

“Tôi không giống cậu ấy. Tôi đang chiến đấu vì cuộc sống, nếu không tôi sẽ chẳng có cái gì mà ăn!”

“Đúng vậy, nếu làm không tốt sẽ ở rể nhà giàu đúng không?”

Văn Quân ho một tiếng, “Trước mặt chị dâu, cho tôi ít sĩ diện được không? Kẻo làm người ta có ấn tượng không tốt về tôi.”

“Làm gì mà phải có ấn tượng tốt với cậu?”

Trần Hấp chăm chú nghe họ nói đùa, trong lúc vui vẻ, một luồng sức mạnh đột nhiên ập xuống eo. Cô quay đầu lại, Chương Lộc đang tựa người như cũ, cô phải quay nửa người lại mới có thể nhìn về phía anh.

Chương Lộc cúi đầu ghé vào tai cô, hỏi nhỏ: “Soạn bài xong rồi à?”

Thấy anh nói nhỏ như vậy, Trần Hấp cũng bắt chước đáp: “Ừ, hương thơm cà phê như có ma lực, hiệu suất làm việc của em tăng gấp bội. Em hơi đói nên đi xuống dưới.”

“Đói à? Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm. Ăn hải sản không?”

“Ăn. Mấy người này đều là anh em tốt của anh hả? Ôi, nhưng hôm nay em không trang điểm….” Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể đếm được hết số lông mi. Trần Hấp ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng khi ở cạnh anh. Cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông này hút thuốc, có lẽ là bị ám mùi, Trần Hấp không hề cảm thấy khó chịu.

Khóe miệng Chương Lộc cong cong, “Toàn là bạn quen biết từ lâu, không cần để ý quá đâu. Em không trang điểm cũng rất xinh đẹp, đừng quan tâm đến họ. Muốn ăn trái cây lót bụng không? Để anh vào bếp lấy cho em một hộp.”

Bị nhìn kỹ như vậy, Trần Hấp hơi xấu hổ, “Không muốn, để lát nữa ăn cơm.” Cô đẩy người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh lại, suy nghĩ một lúc rồi bất đắc dĩ lầm bẩm: “Xin chào.” Không quá ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cười của anh.

“Này này, nghĩ đến người độc thân đi!” Từ Diệp hét lên, “Tuy rằng có thể giải thích là cậu vừa thoát kiếp độc thân nên không kiềm chế được cảm xúc, nhưng vẫn nên hạn chế lại!

Nghe thế, Trần Hấp cảm thấy cực kỳ xấu hổ, âm thầm muốn rút tay đối phương ra khỏi eo mình.

“Chị dâu nhỏ dễ ngại, anh Diệp, anh làm vậy, anh Lộc sẽ trả thù anh~”

“Bảo tôi nhịn, tôi cũng không nhịn nổi.” Tô Nhất Trương ôm Bạch Hà bên cạnh, cúi người hôn cô, “Đúng không!” Cô gái xấu hổ đẩy anh ta ra.

“Tôi không chịu nổi nữa! Đi đi đi, đi ăn cơm, nhanh không muộn.” Từ Diệp đứng lên, nói lớn, “Chị dâu, ăn hải sản có vấn đề gì không?”

“Không, tôi ăn được.” Trần Hấp đáp.

“Vậy được rồi, đi thôi?”

Đoàn người lập tức đứng dậy chuẩn bị xuất phát. Trần Hấp và Chương Lộc đi ở phía sau, cô kéo áo Chương Lộc nói: “Em lên thu dọn đồ đạc, chờ em chút. Tí nữa ăn xong, anh lai thẳng em về nhà.”

“Em không đến nữa à?”

“Không, em sợ ăn xong quá muộn.” Cô lắc đầu từ chối.

“Vậy ngày mai lại đến đây?” Chương Lộc không cưỡng ép, hỏi ngược lại.

“Vâng.”

“Ừm.” Anh gật đầu dặn dò thêm một lần nữa, “Không vội, từ từ đến cũng được.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hạnh Phúc Mới, truyện Hạnh Phúc Mới, đọc truyện Hạnh Phúc Mới, Hạnh Phúc Mới full, Hạnh Phúc Mới chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top