Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hàn Môn Trạng Nguyên
Chương 684 : Huệ Nương lột xác
Thẩm Khê vốn tưởng rằng gặp Huệ Nương là một chuyện dễ dàng, nhưng khi hắn đứng ở cửa Lục gia, bước chân không kìm lòng được trở nên vô cùng nặng nề.
"Thẩm Khê ca ca, nương ở bên trong, ngươi không đi vào sao?" Lục Hi Nhi đáng thương nhìn Thẩm Khê, nóng bỏng hy vọng Thẩm Khê có thể đi vào gặp mẫu thân nàng một lần.
Thẩm Khê hỏi: "Nương ngươi có nhắc tới ta trước mặt ngươi không?"
Lục Hi Nhi suy nghĩ một chút, cuối cùng chắc chắn lắc đầu: "Nương rất ít khi nói chuyện với con, lúc nói với con kiểu gì cũng nhắc tới cha con." Thẩm Khê than nhẹ một tiếng, xem ra trong lòng Huệ Nương vẫn không bỏ xuống được vong phu, chuyện kia ngược lại dễ làm, chỉ cần coi Huệ Nương là một người đã từng có ân với hắn, đối với Thẩm gia là được.
Kể từ đó, buông bỏ gánh nặng trong lòng, tới cửa thăm hỏi và gửi lời cảm ơn là được, lại nói tình huống thương hội Đinh Châu trong kinh thành, để Huệ Nương tận lực buông việc làm ăn xuống, làm ông chủ phía sau màn, về phần chuyện xuất đầu lộ diện giao cho Tống Tiểu Thành đi làm là được. Thẩm Khê luôn cảm thấy, Tống Tiểu Thành hôm nay có chút táo bạo cùng bành trướng, nhất định phải thêm dẫn dắt.
Đi vào sân, liền thấy Chu Sơn xách theo đèn lồng, ngồi ở trên băng ghế trước nhà chính ngủ gà ngủ gật.
Chu Sơn không biết mình là nha hoàn nhà ai, dù sao bên nào cần nàng thì nàng sẽ đi đến đó, nhưng bất luận nàng đi nơi nào cũng phải đi theo người khác, bằng không nhất định lạc đường.
"Thiếu gia."
Chu Sơn đứng lên, vội lau nước miếng chảy ra trên khóe miệng, đối với người có quy luật làm việc và nghỉ ngơi như nàng mà nói, có cảm giác không thể ngủ và có cơm không thể ăn đồng dạng là chuyện vất vả nhất trên thế giới.
"Ngươi ngồi xuống, chưởng quầy ở bên trong?" Thẩm Khê ngữ khí bình thản hỏi.
"Ừ, chưởng quầy tối nay vẫn chưa ra ngoài, thiếu gia, ta có thể về ngủ không? Cảm giác thật mệt mỏi!" Chu Sơn ngáp một cái nói.
Thẩm Khê chỉ vào sân nhỏ Thẩm gia: "Muốn ngủ qua bên kia, ngủ ngáy vang như vậy, đừng làm phiền chưởng quầy."
"Được."
Chu Sơn vô cùng vui vẻ đi ra ngoài hướng Thẩm gia.
Đám người đi rồi, trong sân càng thêm vắng vẻ, chỉ có gian phòng bên cạnh nhà chính là sáng đèn.
"Thẩm Khê ca ca, muội đi gọi nương."
Lúc này bàn tay nhỏ bé của Lục Hi Nhi nắm chặt lấy Thẩm Khê, sợ Thẩm Khê đột nhiên rời đi. Nàng nghĩ, lần này Thẩm Khê tới gặp mẫu thân, hắn là đã cùng mẫt thân cầu hôn cưới nàng, nghĩ tới đây trong lòng nàng khẩn trương, lại vô cùng chờ mong.
Thẩm Khê nói: "Hi nhi, ta muốn một mình đi vào gặp nương ngươi, có thể chứ?"
"Ừm!?"
Lục Hi Nhi nhíu mày suy nghĩ một chút... Nếu muốn nói chuyện chung thân đại sự của nàng, nàng xác thực không tiện ở đây, vì thế gật gật đầu, nhu thuận ở lại trong sân.
Thẩm Khê cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên người Lục Hi Nhi. Ngửi mùi hương trên quần áo của Thẩm Khê, lại cảm nhận được sự quan tâm nồng đậm của tình lang, Lục Hi Nhi nở nụ cười xán lạn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm động lòng người.
Thẩm Khê bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng chính, sau đó đi tới trước phòng ngủ bên phải, lúc đẩy cửa phòng ra thanh âm cực kỳ bé nhỏ. Ngoài dự đoán của mọi người, trong phòng gần như lạnh lẽo giống như bên ngoài, ngay cả chậu than cũng không có, hơn nữa hai cửa sổ nam bắc đều không đóng, tuy rằng không có gió nhưng vẫn rất lạnh. Huệ Nương sống ở phía nam, có thể quen với loại giá lạnh mùa đông phương bắc này, thật sự vượt quá dự kiến của Thẩm Khê.
"Hi nhi, đã trễ thế này còn không ngủ? Mau trở về phòng đi, chỗ nương còn có việc.” Huệ Nương. không thèm quay đầu, chỉ thuận miệng nói một câu.
Ở trong viện này, nàng. không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào phòng. của nàng, chỉ có Lục H¡ Nhi ngẫu nhiên không nghe lời đi vào, những người khác cho dù không có nhãn lực gì, nha hoàn canh giữ ở cửa cũng sẽ không cho phép bọn họ làm ẩu.
Thẩm Khê không nói gì, đi lên phía trước cúi đầu xem xét, Huệ Nương viếi cũng không phải là kinh doanh gì ở kinh thành, mà là thống kê tổn thất của Đỉnh Châu thương hội ở Phúc Châu cùng Phúc Kiến, Giang Tây, Chiết Giang và Quảng Đông.
Những năm này Huệ Nương đều tâm huyết ở phía trên, mất đi sinh ý đả kích nàng rất lớn, nhưng rõ ràng bạc còn lại đủ xài, nhưng nàng thủy chung không cam lòng, luôn muốn Đông Sơn tái khởi.
Thoạt nhìn là một kẻ giữ của, nhưng thực tế cũng không phải như thế, nàng là loại nữ nhân ngốc không tiếc tiền tài, có ý thức trách nhiệm mãnh liệt cùng lòng sự nghiệp, coi thương hội Phục Hưng là sứ mạng của nàng.
Đợi Huệ Nương phát hiện thân ảnh trên bàn rất cao lớn, cũng không. phải là nữ nhi đến, theo bản năng bị kinh sợ, bỗng nhiên xoay người, nhìn thấy là một nam tử sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, nhưng khi nàng phá: hiện người tới là Thẩm. Khê, vẻ khiếp sợ trên mặt đột nhiên biến thành thần sắc phức tạp khó hiểu, nàng đầu tiên là trừng Thẩm Khê một cái, giống như oán trách, lại lập tức phản ứng lại, vội vàng thay đổi vẻ cung kính, đứng dậy hành lễ: "Tẩu thiếp không biết Thẩm đại nhân đến, không tiếp đón từ xa.”
Huệ Nương khi hạ thấp người hành lễ, cố ý lui về phía sau hai bước giữ khoảng cách.
Thẩm Khê nghĩ thầm: "Chẳng lẽ là do trước kia ta có áp lực quá lớn với nàng, mới có thể khiến nàng đề phòng ta khắp nơi? Nếu nàng không bỏ được trượng phu đã chết của nàng, vậy ta cũng không cần hỏi đến cuộc sống riêng tư của nàng." Hắn tùy ý liếc qua, một góc bàn sách bày ra một quyển 《 Ấu Học Quỳnh Lâm》 đây là sách lúc trước viết cho Lục Hi Nhi dùng để làm sách vỡ lòng, sau khi Lục Hi Nhi biết chữ đã sớm đem sách vứt ra sau đầu, Thẩm Khê không rõ vì sao lại xuất hiện ở trên bàn Huệ Nương.
"Tôn di nói chuyện quá khách khí, ta là vãn bối của ngài, hôm nay là ba mươi tết, đặc biệt tới chúc tết ngài." Thẩm Khê cung kính hành lễ với Huệ Nương, miệng nói, "Ở chỗ này, ta chúc Tôn di phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn..."
Huệ Nương thấy trên mặt Thẩm Khê quả nhiên mang theo tôn kính đối với trưởng bối, trong lòng thoáng thả lỏng, nhưng vẫn không dám đi về phía trước một bước.
"Thẩm đại nhân, tiện thiếp chính là người chưa chết, không dám tổn hại thanh danh của đại nhân, đại nhân vẫn nên sớm rời khỏi đi."
Huệ Nương vẫn luôn cẩn thận lảng tránh, cũng không biết hành động này của nàng là muốn lấy danh tiết của mình, hay là muốn tránh lây tai họa lên người Thẩm Khê.
Thẩm Khê kiệt lực không để cho mình biểu lộ cảm giác chân tình thật, vừa cười vừa nói: "Tôn di sao lại khách khí như thế? Trước kia ta luôn năn nỉ muốn làm mẫu tử với dì Tôn đấy!"
Nhắc tới mẹ con, Huệ Nương vẻ mặt tiếc nuối.
Mấy năm trước, khi Thẩm Khê còn chưa có tú tài, Chu thị đã đề cập muốn Thẩm Khê làm con nuôi của mình, khi đó bởi vì nữ nhi phản đối, bà không kiên trì, nhưng bây giờ Thẩm Khê đã là Trạng Nguyên cao quý, địa vị trong triều dần dần đề cao, bà vô cùng hối hận vì không nắm chắc cơ hội.
Trong lòng nàng bi ai nghĩ, đây đại khái chính là số mệnh, mình là người không rõ, có thể có Trạng Nguyên công che chở để nàng sống cuộc sống tốt đẹp, cũng không dám yêu cầu xa vời gì khác.
"Thẩm đại nhân bây giờ làm quan trong triều, dân phụ không dám đi quá giới hạn, càng không muốn thanh danh của Thẩm đại nhân bị hao tổn, mời Thẩm đại nhân hồi phủ.” Nói xong, Huệ Nương lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thẩm Khê, dập đầu với Thẩm Khê như nhìn thấy quan phụ mẫu.
Thẩm Khê trong lòng đau xót, đang muốn tiến lên nâng đỡ, nhưng lại biết Huệ Nương có rất nhiều cố ky, sợ sau khi tiếp xúc thân thể nàng sẽ trở mặt tại chỗ, huyên náo túi bụi, nhưng không đỡ được lại không đảm đương nổi Huệ Nương dập đầu. Thẩm Khê thở dài một tiếng, không ngăn cản nữa, lựa chọn của hắn càng thêm trực tiếp, cũng quỳ rạp xuống đất, cung kính dập đầu trở về.
Nếu nói hắn trợ giúp Huệ Nương lớn, kỳ thật Huệ Nương trợ giúp hắn và Thẩm gia lớn hơn, lúc trước lão nương vào huyện thành, nếu không phải Huệ Nương hảo tâm thu lưu, vậy hắn và lão nương phải sớm trở về Đào Hoa thôn, hắn rất khó có cơ hội đi học, vậy một bụng học vấn của hắn liền sư xuất vô danh.
Sau đó Huệ Nương tiếp nhận Chu thị đến tiệm thuốc hỗ trợ, thậm chí còn để Chu thị làm nhị chương quỹ, sau đó mọi người cùng nhau hùn vốn làm ăn, Thẩm Khê cũng chỉ cung cấp chủ ý, tất cả mọi chuyện đều là Huệ Nương thu xếp ở phía trước.
"Thẩm đại nhân, ngài đây là muốn bẻ gãy dân phụ." Huệ Nương chảy nước mắt nói.
Thẩm Khê nói: "Tôn di không đứng dậy, vậy ta vẫn quỳ trên mặt đất, lúc trước là Tôn di nhiệt tình chiếu cố ta và người Thẩm gia, để cho một nhà chúng ta có cuộc sống tốt, ta coi như thay Thẩm gia, thay chính mình, cảm tạ ân tình Tôn di nhiều năm.”
"Ô ô ô...”
Huệ Nương chưa từng nghĩ Thẩm Khê sẽ nói ra những lời cảm tính như vậy, hai năm qua trong lòng nàng quá nhiều ủy khuất, trong lúc nhất thời tựa hồ cũng trút ra, che mặt mà khóc.
Thẩm Khê không biết nên an ủi như thế nào, nhìn Huệ Nương đứng lên ngồi trở lại đầu giường, cuối cùng ngay cả thân thể cũng chôn ở trong đệm chăn thút thít nỉ non, bộ dáng thương tâm gần chết kia, vô cùng làm cho người ta thương yêu, đáng tiếc Thẩm Khê biết, giữa hắn và Huệ Nương thủy chung cách mấy tầng chướng ngại, chẳng những có thế tục lễ pháp trói buộc, có Chu thị, Lục Hi Nhi, Tạ Vận Nhi cùng Lâm Đại ảnh hưởng, càng có đạo chướng ngại tâm lý kiên cố không thể vượt qua của Huệ Nương.
Từ đầu đến cuối đều chỉ là một bên hắn tình nguyện mà thôi.
Nhìn Huệ Nương. thương tâm, Thẩm Khê không làm được gì, chỉ có thể yên lặng đứng lên, cùng Huệ Nương rơi lệ.
Huệ Nương khóc thật lâu, cảm xúc hơi chuyển biến tốt hơn một chút, ngẩng đầu lên, hoa lê mang mưa, ánh mắt mê ly.
Thẩm Khê rơi nước mắt, tâm tình tốt hơn rất nhiều, hắn đưa khăn tay dính nước mắt của mình tới trước mặt Huệ Nương, Huệ Nương cảm kích nhìn hắn một cái, cầm khăn tay nhận lây, lau sạch nước mũi và nước mắt.
"Thẩm đại nhân, ngài vẫn nên trở về đi, bị lão phu nhân nhìn thấy, nhất định phải trách mắng dân phụ." Huệ Nương nói lời này, bất giác nhiều thêm một loại giọng điệu cổ quái.
Lão phu nhân? Thẩm Khê ngơ ngác một chút, chẳng lẽ là nói mẫu thân Chu thị của mình? Trong. lúc nhất thời Thẩm Khê có chút không rỡ mạch đập của Huệ Nương, trong lời này tựa hồ mang theo một cỗ ủy khuất, chẳng lẽ là Chu thị thua thiệt nàng?
Thẩm Khê cẩn thận suy nghĩ một chút, mới khẽ lắc đầu, hoài nghi mình có phải quá mức mẫn cảm hay không, Huệ Nương sao lại là loại nữ nhân tính toán chỉ li này: Nếu nàng có tâm nhãn này, lấy tư sắc của nàng, cũng không đến mức lang bạc kỳ côi lẻ loi như bây giờ, đã sớm một lần nữa gả cho tướng công.
Thẩm Khê nói: "Cho dù nương biết ta tới đây cũng sẽ không nhiều lời, tất cả mọi người là người một nhà, kỳ thật ta tuổi tác không lớn, Tôn di chỉ cần coi ta như hài tử là được."
"Sao có thể? Thẩm đại nhân chính là mệnh quar triều đình, bây giờ đã có thê thiếp, ngay cả con nối dõi cũng sắp sinh ra, dân phụ sao dám vô lễ với đại nhân? Lục Nhi, tới đây châm trà cho Thẩm đại nhân.”
Có thể Huệ Nương đang bận đến hồ đồ, hôm nay là ai đến thay phiên trực nàng cũng không biết, tưởng là Lục Nhi, nhưng. thật ra chỉ là một tên ngốc Chu Sơn, lúc này Chu Sơn còn về Thẩm gia ngủ.
"Không có ai ở bên ngoài, chỉ có Tiểu Nha, là nàng ấy dẫn ta tới." Thẩm Khê nói.
"Đứa nhỏ này, luôn tự dưng trêu chọc Thẩm đại nhân...Dân phụ nhất định sẽ quản giáo nó thậ! tốt.” Trong giọng nói của Huệ Nương mang theo tự trách.
Thẩm Khê lắc đầu: "Tiểu Nha lớn lên cùng ta, ta và nàng có thể nói là thanh mai trúc mã, chỉ tiếc bây giờ ta đã lấy vợ, nếu không..."
Huệ Nương cắt ngang lời Thẩm Khê: "Nếu Thẩm đại nhân không chê, dân phụ nguyện đưa tiểu nữ đến bên cạnh Thẩm đại nhân làm trâu làm ngựa, hầu hạ Thẩm đại nhân."
Thẩm Khê nghĩ thầm, nếu là chính ngươi mà không phải con gái của ngươi, vậy thì tốt biết bao!
Sau khi Thẩm Khê hồi kinh, Chu thị từng để cập đến chuyện bây giờ không giống ngày xưa, Huệ Nương không thể gả nữ nhỉ cho hắn làm thiếp, người ta chuẩn bị gả khuê nữ cho gia đình giàu có làm phu nhân. Sao đến chỗ Huệ Nương, dường như căn bản là không có chuyện này!? Thẩm Khê lại không biết, lúc này Huệ Nương gặp nạn, không còn là nữ nhân thẳng thắn không có tâm cơ như trước kia, nàng ngày nhớ đêm mong Đông Sơn tái khởi, trừ bản thân nàng mạnh hơn, càng muốn so sánh Chu thị.
Điều kiện tiên quyết để Đông Sơn tái khởi là phả được Thẩm Khê che chở, hiện giờ Thẩm gia đã không còn thèm tài sản và địa vị của nàng, nàng có thể cho Thẩm Khê, chỉ có một nữ nhi tình thâm với Thẩm Khê.
Huệ Nương đã từng lòng dạ thẳng thắn nhiệt tình giúp đỡ người khác, có một ngày cũng sẽ vì thực hiện khát vọng trong lòng, đem nữ nhi coi như thương phẩm đưa cho Thẩm Khê, đổi lấy sự thương xót và chiếu cố của Thẩm Khê.
Thẩm Khê suy nghĩ một chút rồi nói: "Trở thành tiểu nha đầu năm nay mười bốn tuổi rồi nhỉ? Đợi thêm một năm nữa, để cho chính nàng quyết định."
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Hàn Môn Trạng Nguyên,
truyện Hàn Môn Trạng Nguyên,
đọc truyện Hàn Môn Trạng Nguyên,
Hàn Môn Trạng Nguyên full,
Hàn Môn Trạng Nguyên chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!