Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hàn Môn Trạng Nguyên
Thẩm Khê đến Thọ Ninh Hầu phủ vẫn chưa vào đêm.
Bên ngoài Thọ Ninh Hầu phủ sớm đã ngựa xe như nước, kiệu quan từng đỉnh từng đỉnh xếp đến cuối phố, kiệu phu và nô bộc chờ ở bên ngoài thành một đống, khiến Thẩm Khê mặc trang phục sĩ tử bình thường đi bộ đến có chút khó coi.
Nhưng cũng may Thẩm Khê có một người hầu bên cạnh Ngọc Nương, nghiêm khắc mà nói thì không tính, bởi vì Ngọc Nương chỉ phụng mệnh tới giám thị hắn.
"Đi sớm về sớm."
Khi sắp đến trước cửa Thọ Ninh Hầu phủ, Ngọc Nương nhắc nhở một câu, nàng cũng không có dự định đi theo vào phủ. Thẩm Khê nhìn Ngọc Nương, trong lòng có nhiều bất đắc dĩ.
Đều biết chủ sự phía sau vụ án trộm lương thực trong phủ khố là Trương Hạc Linh, hai huynh đệ Trương Duyên Linh, hiện giờ ta đã đến đầm rồng hang hổ, chính là lúc cần ngươi bảo vệ, không giúp ta một tay, còn đẩy ta vào trong hố lửa?
Thẩm Khê hỏi: "Nếu tại hạ ở bên trong có việc, không cách nào thoát thân, Ngọc Nương đang chuẩn bị nghĩ cách cứu viện sao?”
Ngọc Nương cười cười, trả lời: "Nô gia sẽ báo việc này cho Lưu đại nhân..."
Thẩm Khê gật đầu, thoáng có chút cảm động, ta xảy ra chuyện, ngươi đi nói cho Lưu Đại Hạ, đây là để Lưu Đại Hạ phái người đến cứu viện? Nhưng nghĩ lại, nghĩ cách cứu viện cái rắm, nhiều nhất là đi báo tang, hoặc là ngay cả thi thể cũng không thu được, lòng tràn đầy cảm động nhất thời hóa thàn hư ảo.
Vào Thọ Ninh Hầu phủ, sinh tử tự gánh vác, không cẩn thận chết chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Mang theo tâm tình khó chịu, Thẩm Khê rốt cuộc đã tới trước cửa Hầu phủ, đưa thiệp mời lên.
Tri Khách cẩn thận quan sát Thẩm Khê, thấy hắn ăn mặc bình thường, lại không ngồi xe ngồi kiệu, lộ ra vài phần khinh thị, lập tức đưa tay ra... Ý tứ rất rõ ràng, muốn môn kính.
Thẩm Khê sờ sờ trong ngực, lúc thay quần áo quên mang theo bạc, chỉ lấy ra mấy đồng tiền, đưa tới, thần sắc của người tiếp khách mang theo vài phần khinh bì.
"Thứ Lục Tịch, tự mình đi vào tìm!"
Nói xong ném cho Thẩm Khê một tấm thẻ gỗ nhỏ, để Thẩm Khê qua cửa.
Gặp được quan viên có phẩm cấp trong người, sẽ có tiếp khách đưa tiễn, không có quan phẩm chỉ cần giữ cửa kính là đủ, Thẩm Khê vừa không có quan phẩm vừa thiếu kính, chỉ có thể tự đi vào tìm chỗ ngồi.
Thứ Lục Tịch, vừa nhìn đã biết là nơi rất dựa vào xó xinh.
Lúc đi vào trong, Thẩm Khê nghĩ thầm: "Hôm nay có nhiều người tới như vậy, có phải ta không đến hay không, huynh đệ Trương thị cũng sẽ không biết sao?"
Thẩm Khê đang nghĩ ngợi, thì một nam tử hơn ba mươi tuổi đi tới, vẻ mặt tươi cười, hướng. Thẩm Khê hành lễ nói: "Đây không phải tân khoa Trạng Nguyên công sao? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Thẩm Khê cũng không nhận ra người này, nhưng đoán chừng là trước đó ân vinh yến hay là hôm nay gặp qua trên ngày tạ ơn. Nhưng bất ké như thế nào, Thẩm Khê đều cung kính đáp lễ.
Càng đi vào bên trong, người chào hỏi Thẩm Khê càng nhiều, hắn là một tân khoa trạng nguyên, ở trong bữa tiệc này cũng được coi là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Ngay tại lúc Thẩm Khê tìm kiếm "Thứ Lục Tịch" khắp nơi, một quan viên tới bắt chuyện kinh ngạc nói: "Trạng Nguyên công hôm nay chính là khách quý, ứng tại thượng tịch, như thế nào an bài tại thứ Lục Tịch? Nhất định là lầm."
Thẩm Khê thế mới biết bị người ngoài trêu cợt, hôm nay tính chất yến hội, kỳ thực chính là ăn mừng cho tân khoa tiến sĩ, mời tiến sĩ tới tuy rằng không nhiều, nhưng tối thiểu nhất trạng nguyên cùng bảng nhãn đều tới, còn có một ít tiến sĩ nhị giáp, có lẽ trong những người này có thân tín của huynh đệ Trương thị.
Xem ra huynh đệ Trương thị "công vụ bề bộn" sau nửa ngày cũng không thấy chính chủ đi ra, khách nhân tới đã không ít, lại không có mấy người ngồi vào, trường hợp này, chính là nơi tốt để quan viên bắt chuyện và kết giao với nhau.
Vừa mới bắt đầu chào hỏi Thẩm Khê không ít người, nhưng phần lón là lễ tiết, đến sau này các quan viên lục bộ cùng các chùa tỉ triều đình lục tục đến, trở thành đối tượng mọi người truy phủng.
Thẩm Khê tuy rằng bị lạnh nhạt một bên, cũng là thích ứng.
Đến thời gian khai tiệc, huynh đệ Trương thị vẫn không xuất hiện, giống như bị chuyện gì cuốn lấy.
Rất nhanh có tin tức truyền đến, nói là Thọ Ninh Hầu và Kiến Xương Bá tiến cung thăm thái tử bị bệnh, có thể phải trì hoãn một chút thời gian mới có thể trở về.
Thái tử sinh bệnh, đối với triều đình mà nói là đại sự hàng đầu, cũng liên quan đến hưng suy tồn vong tương lai của Trương thị, có thể nói Trương thị xuống dốc, chính là bởi vì Chu Vanh nhất mạch này không thể truyền thừa tiếp.
Muốn nói Chu Vanh cũng không phải không thể sinh con, chỉ là hắn quá mức thắm thiết với Trương hoàng hậu, để hắn nạp thêm mấy phi tử, sinh mấy đứa con, cũng không đến mức làm hương khói đoạn tuyệt, mà làm đế vị rơi xuống.
Huynh đệ Trương thị không tới, Thẩm Khê ngược lại tự tại hơn một chút, hắn tận lực đứng ở nơi không chướng mắt, cũng không chủ động chào hỏi người khác.
Lại không biết qua bao lâu, một người đi tới, xa xa hướng Thẩm Khê hành lễ: "Thẩm Trạng Nguyên, hữu lễ."
Thẩm Khê quan sát người này, một thân áo tiến sĩ hẳn là đã cùng tham gia ban ngày tạ ơn, nhưng chỉ là có chút quen mặt, giữa hai bên cũng không giao lưu và câu thông, nhưng Thẩm Khê cân nhắc một chút, từ khuôn mặt kia lò mờ nhận ra, đây là Vương Thủ Nhân trước khi thi Hội bộ Lễ hắn đã lưu ý.
Thẩm Khê gần như thốt ra: "Dương Minh Quân... Hữu lễ."
Vương Thủ Nhân nghe thấy cách xưng hô của Thẩm Khê, không khỏi sửng sốt, lúc hắn còn trẻ tên là Vương Vân, sau khi lớn tuổi thì đổi tên thành Vương Thủ Nhân, lấy từ "Biết ngay, nhân không thể thủ chỉ" tự xưng Bá An, cho tới bây giờ còn chưa từng có người dùng 'Dương Minh tiên sinh' để xưng hô hắn, 'Dương Minh Quân' này kêu đến mức khiến cho hắn có chút không hiểu ra sao.
Vương Thủ Nhân ngơ ngác một chút, mới hơi kinh ngạc hỏi: "Thẩm Trạng Nguyên nói cái gì?"
Lúc này Thẩm Khê mới nhớ tới mình lỡ lời, cho dù ngày sau Vương Thủ Nhân thật sự bị người gọi là Dương Minh tiên sinh' nhưng cũng không. thể nào liên quan đến 'Dương Minh Quân đi.
Thẩm Khê vội vàng hành lễ, ngượng ngùng cười nói: "Tại hạ vô tình gặp các hạ, trong lòng liền không khỏi toát ra xưng hô như vậy, thốt ra, thực sự mạo phạm... Xin thứ lỗi!"
Sắc mặt Vương Thủ Nhân cứng đờ.
Chuyện đặt biệt danh cho đồng môn cũng là chuyện thường thấy, nhưng bây giờ hắn đã hai mươi bảy tuổi, lớn hơn Thẩm Khê một vòng, Thẩm Khê cứ như vậy công khai đặt cho hắn một cái ngoại hiệu gọi là "Dương minh quân" gì đó, rõ ràng có chút đường đột vô lễ.
Nhưng Vương Thủ Nhân cũng không nổi giận, suy nghĩ một chút về cách xưng hô "Dương Minh Quân" cảm giác hình như không tệ, hắn vẫn luôn muốn đặt một cái tên cho mình, nhưng lại không tìm được cái tên thích hợp, hai chữ "Dương Minh" lại khiến hắn cảm thấy giống như là đo ni đóng giày cho hắn vậy.
Vương Thủ Nhân gật đầu, xem như đã chấp nhận lời giải thích của Thẩm Khê.
Hai người tìm ghế ngồi xuống, hàn huyên một chút, Thẩm Khê thế mới biết, Vương Thủ Nhân lại là tới hỏi hắn một ít vấn đề liên quan tới "Tâm học".
”... Tại hạ bái đọc bài văn Thẩm Trạng Nguyên viết trong thi Đồng Sinh, cảm khái rất nhiều, không. biết Thẩm Trạng Nguyên kế thừa người nào, lần này gặp mặt lại là người phương nào truyền thụ?
Trên mặt Vương Thủ Nhân mang theo một chút hy vọng, rất hiển nhiên, tứ thư văn mà Thẩm Khê viết trong thi phủ Định Châu đã "chỉ tới chí thiện" được Vương Thủ Nhân đọc, cảm giác rất phù hợp với lý niệm của hắn, vì thế đặc biệt tìm Thẩm Khê đến thỉnh giáo.
Tâm học một đời, mọi người tìm ta hỏi thăm cơ sở lý luận Tâm học, Thẩm Khê cảm giác rất có vinh quang.
Một số quan điểm mà Thẩm Khê nhắc tới trong bài viết kia, chẳng qua là trích dẫn một ít nội dung trong { Nội dung truyện tập } { Đào Hoa Am } của Vương Thủ Nhân Tâm Học Tập Đại Thành, giống như hắn dùng { Đào Hoa Am
} của Đường Dần, đều lì đi trước người khác một bước mà thôi, cũng. không phải là do chính hắn sáng tạo ra.
Đối mặt với câu hỏi của Vương Thủ Nhân, Thẩm Khê không tiện trả lời, hắn cũng không thể nói học vấn là nhận từ "Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh" nữa, nếu nói như vậy, vớ quyết tâm tò mò của Vương Thủ Nhân, không phải tự mình đi Định Châu một chuyến, tìm ra "cao nhân" ẩn cư núi rừng này là không được.
Thẩm Khê suy nghĩ một chút, nói: "Tại hạ chỉ là ngẫu nhiên đọc sách cổ, trong lòng có cảm xúc mà phát ra.”
Vương Thủ Nhân nghe Thẩm Khê nói vậy, không khỏi thở dài, hiển nhiên coi lời nói này của Thẩm Khê như qua loa lấy lệ. Hắn hỏi Thẩm Khê sư thừa, là muốn tự mình đi bái phòng ân sư của Thẩm Khê, hỏi thăm một ít tri thức liên quan tới tâm học.
Trong khi nói chuyện, huynh đệ Trương thị rốt cục cũng hiện thân, cũng không đi ra từ chính đường, mà là từ bên ngoài trở về, chỉ thấy hai thanh niên một cao một thấp mặc quần áo hoa lệ, phía sau mang theo mấy người bộ dáng đạo sĩ tiến đến, cơ hồ tất cả người dự tiệc đều tiến lên chào hỏi, nhưng huynh đệ Trương thị rõ ràng không có hứng thú gì.
Thẩm Khê từ điểm này phán đoán, thái tử Chu Hậu Chiếu bệnh không nhẹ.
Huynh đệ Trương thị trực tiếp dẫn người vào chính đường, chọt nghe bên trong truyền đến tiếng quát tháo: "Các ngươi ngày thường đem chính mình khoác lác đến có thể thông thần vấn quỷ, hôm nay thái tử vì yêu ma quấn thân, các ngươi liền thúc thủ vô sách?”
Bên trong lại vang lên một trận thanh âm khúm núm nhận sai, còn có biện giải cho mình, nhưng nếu không thể chữa khỏi bệnh cho Thái tử, những người này nói cái gì cũng không làm nên chuyện gì.
Thẩm Khê căn cứ thái độ nhàn rỗi không có lý lẽ, vốn không muốn lắng nghe, nhưng thanh âm kia vẫn tinh tường truyền đến trong tai hắn. Thẩm Khê nghĩ thầm: "Thái tử nhiều nhất chỉ sinh quái bệnh, bây giờ không tìm y vấn dược lại hỏi quỷ thần, khó trách Thái tử bệnh tốt chậm. Bất quá Thái tử hẳn là sẽ không chết a, nếu không lịch sử chẳng phải là rối loạn sao?"
Biến số lớn nhất trên đời này, kỳ thật chính là Thẩm Khê xuất hiện, theo hắn trúng trạng nguyên, gió do bướm quạt tuy không đến mức biến thành cơn lốc, nhưng cũng không khác gì một trận cuồng phong, ít nhất danh hiệu Trạng Nguyên của Luân Văn Tự đã bị hắn thổi bay mất. Nếu lịch sử xuất hiện sai lầm, Chu Hậu Chiếu đi đời nhà ma, cũng chỉ có thể cho rằng là do cơn cuồng phong này dẫn đến.
Thẩm Khê không muốn nhìn thấy kết quả này xuất hiện, bởi vì nếu thái tử Chu Hậu Chiếu bệnh chết như vậy, hoàng đế Hoằng Trị không còn người thừa kế, sẽ khiến chính trị rung chuyển vào những năm cuối của Hoằng Trị.
Bây giờ thân thể Chu Mỹ Xúc ngày càng sa sút đoán chừng không kiên trì được mấy năm.
Thẩm Khê đang muốn "Hiệu ứng cánh bướm" ảnh hưởng thật sự lớn như vậy, bên kia cửa lại có người vội vã tiến vào.
Nhìn từ quần áo, hẳn là thái giám truyền lời từ hoàng cung tới, trong năm người thì vị đứng đầu hẳn là thủ lĩnh. Bởi vì khoảng cách khá xa, Thẩm Khê không thấy rõ dung mạo cụ thể của năm người này, tuy nhiên trong lòng lại đang cân nhắc, nếu những thái giám này là từ đông cung tới, vậy trong đó rất có thể có đại thái giám Lưu Cẩn tương lai.
Còn lại mấy người, rất có thể là người trong "Bá: hổ".
Vốn dĩ sân nhỏ đang ồn ào, đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nhìn về phía chính đường bên kia, theo năm tên thái giám vào bên trong truyền lời, truyền ra một chút thanh âm vụn vặt, đều có liên quan đến bệnh tình của Thái tử.
Thẩm Khê đoán rằng, hẳn là Trương hoàng hậu lo lắng bệnh tình của nhi tử, lại bị một số người mê hoặc "yêu ma quấn thân" đành phải xin đạo sĩ giúp đỡ, những chuyện này cần huynh đệ Trương thị ở bên ngoài thu xếp tìm người.
Năm tên thái giám từ trong đại sảnh đi ra, bởi vì vị trí ánh sáng hơi sáng hơn một chút, Thẩm Khê đại khái có thể thấy rõ dung mạo mấy người này.
Vị thái giám đi đầu tiên nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, vẻ mặt sáng bóng, không nhìn ra có gì đặc biệt. Thẩm Khê không thể phán đoán từ bề ngoài vị này có phải là đại thái giám Lưu Cẩn năm đầu Chính Đức quyền khuynh thiên hạ hay không. Có điều trong bốn người phía sau hắn, có một người dáng người gầy gò, hình dung hơi có vẻ hèn mọn. Thẩm Khê nhìn thoáng qua, trong lòng không khỏi mang theo vài phần kinh hãi, bởi vì khuôn mặt này đối với hắn mà nói, không tính là xa lạ.
Chỉ là hắn nghĩ mãi mà không rõ, người này tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Chẳng lẽ chỉ là, người có vật tương tự giống nhau?
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Hàn Môn Trạng Nguyên,
truyện Hàn Môn Trạng Nguyên,
đọc truyện Hàn Môn Trạng Nguyên,
Hàn Môn Trạng Nguyên full,
Hàn Môn Trạng Nguyên chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!