Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Gọi Hồn
Hai người đang chiến đấu trêи đài giống như người say rượu, bắt đầu đi đứng loạng choạng.
Đám người dưới khán đài cũng không hò hét nữa, bọn họ bị cách đánh liều mạng của A Uy làm cho sợ hãi, căng thẳng nhìn hai người kia, rất sợ hai người đó sẽ gã thẳng từ trêи sàn đấu xuống.
Ngay vào lúc này, A Uy và Đường Khuê trêи sàn đấu không còn sức để di chuyển nữa, hai người ngã vật xuống cùng một lúc...
Trọng tài lập tức xông lên, đưa tay lay lay A Uy và Đường Khuê một lúc, sau đó quay xuống dưới đài nhìn khán giả lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Trái tim tôi thổn thức, nước mắt muốn trào ra, chẳng lẽ người anh em A Uy của tôi cứ thế mà xong đời hay sao?
Gương mặt của mọi người đều u ám đáng sợ, không một ai trong chúng tôi muốn mất đi người anh em tốt như A Uy.
Thái Phụng và Lệ Hoa không kìm nén được nữa, hai người đó đã bắt đầu ôm nhau khóc thật to.
Nhưng không ngờ tên trọng tài chết tiệt trêи sàn đấu kia hô to: “Bởi vì cả hai đấu thủ ngất xỉu cùng một lúc, không thể quyết định ai thắng ai thua, thế nên tôi tuyên bố trận đấu này hòa.”
Trọng tài vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên như sấm, ngay cả hai đấu thủ trêи một sàn đấu khác cũng bị tiếng vỗ tay ở quanh đây thu hút nên tạm dừng động tác ngoái lại nhìn, khi hai người đó thấy hai gương mặt máu me đầm đìa ngang nhau của Đường Khuê và A Uy cũng không nhịn được mà hít hà một hơi.
Bọn tôi và người nhà họ Đường cũng nhanh chóng leo lên sàn đấu, muốn tách A Uy với Đường Khuê vẫn còn đang dính chặt vào nhau ra. Nhưng không ngờ cánh tay A Uy ôm Đường Khuê cứng ngắc, thật sự là chẳng có cách nào tách họ ra cả, nên không còn cách nào khác ngoài mang cả hai bọn họ xuống chữa trị cùng một lúc.
Kết quả của trận đấu này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, không thể ngờ rằng A Uy biết mình không địch lại đối thủ nhưng vẫn lựa chọn liều chết chiến đấu tiếp, cuối cùng giành một trận hòa với đối thủ vô cùng mạnh mẽ. Hành động của cậu ta không chỉ không khiến ông già nhỏ con mất mặt, mà còn cổ vũ tinh thần cho chúng tôi nữa, khiến chúng tôi lại càng tự tin tràn ngập hơn trong những lần thi đấu sau!
Người thi đấu thứ hai trong đội chúng tôi là người có vóc dáng thấp bé nhất, Ngưu Đại Tráng. Tuy cậu ta tên là Đại Tráng nhưng cao còn chưa đến 1m50, trông khá gầy gò, thịt trêи người cậu ta cũng chẳng nhiều hơn Hoàng Nhị Đẩu gầy trơ xương là bao nên cậu ta mới có biệt danh là Ngưu chuột nhắt.
Nhưng đừng nhìn cậu ta thấp bé như thế mà vội coi thường, cú đấm của cậu ta cực kì mạnh mẽ, chuyên tấn công vào phần dưới của đối thủ, khiến người ta rất khó phòng thủ.
Nhưng khi người của nhà họ Đường lên sàn đấu liền khiến chúng tôi lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì người đó cực kì to cao, còn cao hơn người có chiều cao 1m90 như tôi hẳn một cái đầu. Hai đấu thủ có vóc dáng quá khác biệt như thế vừa lên đài đã khiến đám người ngồi dưới cười phá lên.
“Đùa thế này là hơi quá rồi đấy, chẳng lẽ là do người nhà họ Đường cố ý sắp xếp hay sao?”
“Nhưng mà chuyện ỷ lớn hϊế͙p͙ bé thế này mà đồn ra ngoài thì cũng không dễ nghe lắm đâu!”
Mấy người đó nói đủ thứ, nhưng đều giống nhau ở chỗ buồn cười đau cả bụng.
Nhưng đám người nhà họ Đường đứng lên giữ trật tự lại không cười nổi, mấy người đó trợn mắt nhìn sàn đấu, không dám nổi giận.
Bởi vì thứ tự lên thi đấu đã được sắp xếp từ trước rồi, không ai ngờ được khi hai người này đứng cùng một chỗ lại trở nên buồn cười như thế.
Trọng tài cũng phải nhịn cười, vung tay ra hiệu bắt đầu trận đấu cho hai đấu thủ.
Ngưu Đại Tráng cười hề hề, ôm nắm tay tạo thành tư thế chào hỏi trong võ thuật, cười cợt trêu chọc: “Kẻ hèn này là Ngưu Đại Tráng, biệt danh là Ngưu chuột nhắt, xin hỏi người anh em đây tên gọi là chi? Nhìn vóc dáng người anh em thế này, đem chặt ra làm đôi cũng đủ để đánh với tôi một lúc rồi.”
Người đàn ông cao to đó cũng hơi sững sờ, anh ta phải cúi đầu mới nói chuyện được với Ngưu Đại Tráng chỉ đứng đến thắt lưng mình, anh ta xua xua tay trả lời: “Người anh em này, cậu cứ nói đùa. Tôi là Cao Tiểu Hưng, rất hân hạnh được giao đấu với cậu.” Anh ta nói xong bèn nở một nụ cười mỉa mai.
Anh ra rõ ràng khá xem thường người còn chưa cao đến thắt lưng mình như Ngưu Đại Tráng, nghĩ rằng một người bé nhỏ như thế thì sao có thể là đối thủ mạnh được?
Nhưng Ngưu Đại Tráng cũng không để ý đến vẻ miệt thị của Cao Tiểu Hưng, cố ý hạ thấp người xuống một chút, sau đó hai chân ngắn ngủn lập tức không ngừng di chuyển vòng quanh Cao Tiểu Hưng.
Cậu ta định làm cái quái gì thế này?
Không chỉ mỗi đám khán giả dưới khán đài mù mờ không hiểu, ngay cả mặt Cao Tiểu Hưng đứng trêи sàn đấu cũng đang ngơ ngác. Anh ta muốn thấy Ngưu Đại Tráng thì phải cúi xuống mà nhìn, cái cổ dài của anh ta cũng phải xoay liên tục để bắt kịp bóng dáng Ngưu Đại Tráng.
Cao Tiểu Hưng tung ra hai cú đá nhắm vào Ngưu Đại Tráng nhưng lại không trúng được người đàn ông nhỏ bé này.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Cao Tiểu Hưng đã bị chiến thuật quái lạ của Ngưu Đại Tráng làm cho giận sôi máu, anh ta ngồi co chân trái, duỗi thẳng chân phải ra quét một vòng lớn quanh mình.
Nghe nói những người chân dài thì các đòn đánh bằng chân cũng vô cùng lợi hại, Cao Tiểu Hưng cũng thế, anh ta dùng chân trái làm trụ, chân phải liên tục quét trêи sàn đấu, ép cho Ngưu Đại Tráng không còn chỗ trốn, cuối cùng đành phải bỏ qua cho cú đấm tấn công vào phần dưới của đối thủ giúp anh ta thành danh, nhảy lên khỏi mặt sàn đấu, muốn tấn công Cao Tiểu Hưng từ bên trêи.
Chút tính toán ấy của Ngưu Đại Tráng không lừa được người có kinh nghiệm phong phú như Cao Tiểu Hưng, nụ cười châm biếm của anh ta càng rõ rệt hơn, sau đó vươn hai cánh tay dài quơ lên cao khiến cho Ngưu Đại Tráng lại một lần nữa không còn chỗ né tránh.
Ngưu Đại Tráng thấy tình hình không ổn, vóc dáng thấp bé đó lộn một vòng ngay giữa không trung, muốn tránh khỏi cánh tay của Cao Tiểu Hưng. Nhưng cậu ta vừa đáp xuống mặt sàn đấu đã thấy một cú đá lao tới khiến cho cậu ta bất đắc dĩ lại phải nhảy lên lần nữa.
Lần này Ngưu Đại Tráng không dám tấn công nửa người trêи của Cao Tiểu Hưng từ giữa không trung nữa, ngược lại anh ta dồn hết sức lực toàn thân vào hai chân, nhắm thẳng vào xương đùi của Cao Tiểu Hưng.
Lần này Cao Tiểu Hưng cũng không dám khoe chân dài nữa, nếu bị tên lùn đó đánh trúng thì nhất định sẽ gãy xương đứt gân, bèn nhanh chóng xoay chân né tránh.
Cùng lúc đó hai chân Ngưu Đại Tráng cũng đạp mạnh lên mặt sàn đấu, thân thể cậu ta nhào lên theo hướng Cao Tiểu Hưng thu chân về, co cùi chỏ lại đánh thẳng về phía đầu gối của Cao Tiểu Hưng.
Cao Tiểu Hưng bị bất ngờ lần nữa. Anh ta không ngờ rằng tên lùn này lại có một cơ thể linh hoạt như vậy, như thể cậu ta đang vật lộn với đôi chân dài của anh ta. Anh ta đột nhiên dồn sức vào chân trái, thu lại chân phải, khiến cho đòn tấn công của Ngưu Đại Tráng thất bại.
Nhưng anh ta không tưởng tượng được Ngưu Đại Tráng vừa đáp đất liền nhoài xuống mặt sàn đấu xoay người, hai chân ngắn nhắm vào mắt cá chân của anh ta đá liên hồi...
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Gọi Hồn,
truyện Gọi Hồn,
đọc truyện Gọi Hồn,
Gọi Hồn full,
Gọi Hồn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!